Hồng Gai Bẫy Tình

Chương 36: Nơi góc khuất…




“Đường Dương cháu về trước đi.” Cảnh Hoằng Hi sau khi an ủi được vợ mới chú ý đến không khí kì quái giữa con gái và Đường Dương. Nhìn sắc mặt con gái tái nhợt, cắn môi trong mắt Cảnh Hoằng Hi hiện lên tia đau lòng liền nói với Đường Dương.

Đường Dương đứng lên vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn Cảnh Hoằng Hi: “Bác trai, cháu….”

“Không có việc gì, Đường Dương.” Cảnh Hoằng Hi phất tay với hắn, “Hiện tại Thần Thần mất trí nhớ, không nhớ rõ cháu, cháu chỉ cần thân thiết với nó như trước đây thì nó sẽ sớm quen thôi. Do đó cháu nên về trước đi. Bác và bác gái sẽ chăm sóc nó thật tốt, hơn nữa cháu còn phải lo việc trong công ty, nếu bác nhớ không lầm thì cháu mới được thăng chức lên làm tổng giám đốc không lâu nhỉ?”

“Vậy cháu xin phép đi trước.” Đường Dương cung kính nói với Cảnh Hoằng Hi, sau đó quay qua nói với Cảnh Thần: “Thần Thần, em hãy nghỉ ngơi cho tốt, mai anh sẽ đến thăm em.”

Cảnh Thần trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn vì đã đến thăm tôi, Đường tiên sinh. Nhưng ngày mai anh không cần đến đâu, tôi thật sự không biết anh.”

Quả thật Cảnh Thần không muốn gặp lại hắn, vừa nghĩ hắn sẽ ở bên giường bệnh cô lại vừa gặp đã yêu với Bạch Yến Vũ, đã khiến cả người cô đều mất tự nhiên. Tuy cô không thích Đường Dương nhưng cũng không muốn nhìn thấy cái cảnh ấy.

“Thần Thần….” Đường Dương còn muốn nói gì song Cảnh Hoằng Hi lại vỗ vai hắn làm hắn thu về những lời muốn nói. Hắn thở dài xoay người đi ra ngoài, Cảnh Hoằng Hi đi theo sau.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, Cảnh Hoằng Hi cẩn thận đóng cửa lại rồi nói với Đường Dương: “Đường Dương, mấy ngày tới cháu đừng tới bệnh viện, cháu hãy đi tìm hiểu nguyên nhân làm Thần Thần bị thương. Con của bác bác hiểu rất rõ tuy có đôi lúc nó điêu ngoa tùy hứng nhưng nó không phải người xấu, giờ nó bị thương thành như vậy, nguyên nhân chắc chắn không phải do nó đã đắc tội với người khác.”

Hiện tại Cảnh Thần không chỉ bị thương mà còn bị mất trí nhớ, nghe bác sĩ Phong nói mặc dù không ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng có thể cả đời này cũng sẽ không nhớ lại mọi chuyện. Ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đã làm con gái trở nên như thế này!

Trong phòng bệnh, Cảnh Thần giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương. Bây giờ không chỉ có cái gáy đau mà huyệt thái dương cũng hơi đau đớn, phương thức trọng sinh của cô chắc là có vấn đề!

“Thần Thần, sao vậy con, khó chịu sao?” Cảnh phu nhân - Phạm Niệm Chân ngồi bên giường bệnh, vươn tay giúp con gái xoa bóp, “Không biết ai làm Thần Thần nhà chúng ta thành như vậy nhưng con yên tâm đi, bố mẹ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.”

“…..”

Cảnh Thần rất muốn nói không cần tìm người đó, đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Nhưng bây giờ cô đang là người mất trí nhớ nên không thể nói thế được!

“…..Mẹ,” Cảnh Thần gọi có chút rối rắm, cô - một người 92 tuổi lại gọi một phụ nữ trung niên chưa đến 50 tuổi là mẹ, thật sự rất khó khăn. “Đầu con hơi đau muốn ngủ một lát.”

“À, được.” Phạm Niệm Chân vì một tiếng ‘mẹ’ kia của con gái mà thất thần một lúc, sau đó bà dịu dàng giúp cô kê lại gối, đỡ cô nằm xuống, rồi điều chỉnh giường thấp một chút.

Cảnh Thần chỉ muốn dùng nghỉ ngơi làm cớ nhưng không ngờ vừa nằm xuống lại ngủ quên mất.

Nhìn Cảnh Thần mặc dù đã ngủ nhưng chân mày luôn cau mày, Phạm Niệm Chân đau lòng không thôi.

Lúc này cửa phòng mở ra, Cảnh Hoằng Hi bước vào.

“Thần Thần ngủ rồi à?”

“Vâng, con nói đau đầu muốn nghỉ ngơi một lúc.”

“Niệm Chân em ở đây chăm sóc Thần Thần, anh phải đến công ty làm chút việc.” Cảnh Hoằng Hi ôm vợ, “Buổi chiều lúc Thần Thần làm kiểm tra CT anh sẽ cố gắng đến. Nếu thật sự không kịp, thì em hãy đi theo Thần Thần. Anh đã sắp xếp Phong Tế - vị bác sĩ Phong kia giúp đỡ, em yên tâm đi, cậu ta là bác sĩ số một số hai ở bệnh viện này. Hơn nữa cậu ta là cháu trai của Phong lão gia, chắc chắn sẽ cố hết sức.”

“Bác sĩ điều trị cho Thần Thần là cháu của Phong lão gia ư?” Phạm Niệm Chân nhớ đến vị bác sĩ lịch sự tao nhã có thân hình cao lớn, mang cặp kính đen kia, liền mỉm cười gật đầu, “Hoằng Hi, anh không nói em còn không để ý, cậu ta đúng là rất giống Phong lão gia.”

“Không nhắc đến thì thôi.” Cảnh Hoằng Hi cười trêu ghẹo, “Nếu không phải Thần Thần nhà chúng ta còn nhỏ, anh thật sự muốn bàn chuyện hôn nhân của con với Phong lão gia. Phong Tế còn trẻ tuổi mà đã ra nước ngoài du học, không dựa vào gia thế, sau khi về nước 2 năm, mới 30 tuổi đã là bác sĩ chủ nhiệm, tiền đồ tương lai rất rộng mở!”

“Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ai chẳng biết bảo bối của chúng ta và Đường Dương tình cảm thắm thiết, chúng ta cũng không thể ngăn cản, giờ nó cũng gần như là người của Đường gia rồi.” Phạm Niệm Chân cười nói nhưng lại nhanh chóng thu lại nụ cười, “Có điều lần này bị thương mất trí nhớ, hình như Thần Thần hơi lạnh nhạt với Đường Dương, khiến em có chút không quen. Hơn nữa Hoằng Hi à, vừa nãy Thần Thần gọi em là ‘mẹ’ chứ không phải ‘mẹ già’ đấy. Hoằng Hi, anh nói xem liệu cả đời này Thần Thần có thể không khôi phục trí nhớ không?”

Nói xong khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận của bà toát ra vẻ sợ hãi và bất an, Cảnh Hoằng Hi xoay người ôm bà vào lòng.

“Yên tâm đi, Niệm Chân.” Cảnh Hoằng Hi an ủi, “Thần Thần nhất định sẽ khôi phục trí nhớ, còn có Phong Tế, em phải tin vào y thuật của cậu ta. Hơn nữa dù Thần Thần không thể khôi phục trí nhớ nhưng nó vẫn là con gái bảo bối của chúng ta! Nhà họ Cảnh chúng ta không phải không nuôi nổi con gái, nếu cả đời con cũng không thể khôi phục thì chúng ta sẽ chăm sóc nó cả đời là được! Anh cũng không coi trọng thằng nhóc Đường Dương kia, nhưng Thần Thần lại thích nó nên anh mới đồng ý chuyện của hai đứa.”

“Hoằng Hi, em cảm thấy Đường Dương rất tốt, tính cách con gái chúng ta hơi ngang ngược, chỉ có người lớn tuổi hơn nó như Đường Dương mới có thể bao dung. May mà có Đường Dương, nếu không chúng ta chắc sẽ đau đầu vì con gái không gả đi được.” Nói đến đây tâm trạng Phạm Niệm Chân cũng đỡ hơn.

“Con gái chúng ta sao không ai cưới chứ, những người muốn cưới nó phải xếp hàng dài đấy!” Cảnh Hoằng Hi không muốn cùng vợ nói về chuyện Đường Dương liền chuyển đề tài, “Được rồi, anh không nói nữa, công ty còn có một hội nghị đấu thầu công trình mới, anh đi trước đây.”

“Đi đi, đi đi, Thần Thần đã có em lo, anh cứ yên tâm.”

***

Cảnh Thần rơi vào giấc ngủ say, lại chẳng phải giấc ngủ bình thường, mà sắp tiến vào trí nhớ của thân thể này. Hơn nữa cô hẳn nên cảm ơn vị thần cho cô trọng sinh, xuyên không, ít nhất bây giờ cô tỉnh lại không cần phải giả vờ mất trí nhớ nữa, cũng biết cách ở chung với gia đình, bạn bè để không bị lộ……

Đợi chút!

Cảnh Thần nhớ tới Đường Dương, cô nên vờ mất trí nhớ thì hơn!!! Nghĩ đến việc gã đàn ông kia vẫn còn là vị hôn phu của mình, Cảnh Thần liền cảm thấy không được thoải mái.

Đúng rồi, trong phim không nói đến, nhưng trong trí nhớ của thân thể này, Cảnh Thần biết trước đây thân thể này rất lợi hại, đã nhận được giấy trúng tuyển nghiên cứu sinh của một trường đại học ở Mỹ. Trong phim vì sao Cảnh Thần không đi thì cô không biết, nhưng hiện tại cô đang tính đi đấy!

Kiếp trước khi Cảnh Thần 16 tuổi đã lấy Phong Tế nhưng chưa bao giờ vì thế mà bỏ học, nên vẫn theo kịp được thời đại, bên cạnh đó cũng do Phong Tế luôn ở bên ủng hộ cô.

Nếu không các cháu trai cháu gái nhà cô cũng không thích theo chân hai người già bọn cô nói chuyện chơi đùa?

Cô và Phong Tế hơn 90 tuổi vẫn có thể dùng máy tính chỉ là nó rất hại mắt nên hai người không dùng quá nhiều.

Kiếp trước cô và Phong Tế đi qua rất nhiều quốc gia nhưng chưa bao giờ dừng chân lại lâu, lần này có lẽ sẽ thử cuộc sống ở quốc gia khác một chút. Đối với Cảnh Thần, tiếng anh cũng không có gì khó khăn, tuy chưa đến mức nói năng lưu loát nhưng cô tin bản thân mình có thể nhanh chóng nâng cao trình độ tiếng anh.

Đến lúc đó dù tính cách mình có hơi thay đổi, song Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân sẽ không nghi ngờ.

Hơn nữa Đường Dương và Bạch Yến Vũ cũng sắp gặp nhau, nghĩ đến hai người họ là nam nữ chính, cho dù không gặp nhau ở trong bệnh viện thì cũng sẽ gặp ở chỗ khác!

Chờ Đường Dương vừa gặp đã yêu với Bạch Yến Vũ, cô sẽ nghĩ cách hủy hôn với Đường Dương, làm vậy có thể tránh được kết cục bi thảm như trong phim của thân thể này nhỉ?

Suy nghĩ ổn thỏa mọi thứ, Cảnh Thần chậm rãi mở mắt lại phát hiện cô đã ngủ rất lâu, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng do đèn đường hắt vào.

Không ai ở đây sao?

Cảnh Thần định thử ngồi dậy lại phát hiện cả người không có sức, đang tính buông, chợt có một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô giúp cô ngồi dậy. Khi cô đã ngồi xong, người nọ không thu tay về, trái lại ngồi phía sau cô, ôm cô vào lòng.

Theo bản năng Cảnh Thần muốn hét lên, song đột nhiên cô mở to mắt, cắn chặt môi.

Tại sao lại có cảm giác rất quen thuộc nhỉ!

Nhưng mà, sao có thể chứ, chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ?

Cảnh Thần đưa tay lên mép, muốn cắn thử xem liệu mình có đang nằm mơ hay không thì một giọng nam trong sáng cô chưa từng nghe, lại rất êm tai từ phía sau cô truyền đến.

“Tiểu Thần, heo con, đói đến choáng váng rồi à, cả tay mình cũng không tha? Nhưng sao anh nỡ để tiểu Thần nhà anh đói bụng chứ, anh đã sớm chuẩn bị món cháo trứng em thích ăn nhất rồi, sau khi tan tầm về nhà anh nấu xong mang tới đây ngay, giờ vẫn còn ấm.”

Một cánh tay rời khỏi lưng cô cầm hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường đưa đến trước mặt cô, sau đó tay kia mở nắp hộp giữ nhiệt ra.

Mùi cháo trứng quen thuộc xông vào mũi khiến hốc mắt Cảnh Thần đỏ hoe.

Đây không phải mơ, tất cả đều là sự thật, đúng không?!

“Tiểu Thần kén ăn, anh không cho hành băm vào. Muốn anh bón hay em tự ăn hửm?” Giọng nói kia lại vang lên.

Cảnh Thần rất muốn xoay đầu lại nhưng không có can đảm.

Cô sợ đây chỉ là giấc mơ như những giấc mơ cô thỉnh thoảng mơ trong 14 ngày đó.

Cảnh Thần run run vươn tay, nắm chặt bàn tay to thon dài với những khớp xương rõ ràng đang cầm hộp giữ nhiệt trước mặt mình, dùng giọng nói có chút chênh vênh gọi cái tên mà cô đã từng gọi vô số lần.

“Ông nó, A Tế….”

Một lát sau, người nọ ở phía sau cúi đầu, ở bên tai cô đáp lại.

“Là anh… tiểu Thần của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.