Hồng Gai Bẫy Tình

Chương 167: Đối thủ




Thẳng đến khi bàn tay lão sư cuối cùng không còn dám đưa tới, mà là đầu hàng cho Phùng Tuấn một ánh mắt ám chỉ.

Phùng Tuấn rốt cục làm tư thế "STOP".

"Tốt lắm tốt lắm, có thể... cắt!"

Rất nhiều người còn chưa có trở về từ trạng thái khiếp sợ, các cơ trên mặt vẫn còn cứng. Không biết là ai đi đầu vỗ tay hai tiếng, lúc đầu là lưa thưa, liền nổi lên một trận, rồi mới tràn ra như hồng thủy phá đê.

Hàn Đông lễ phép bắt tay cùng lão sư.

Lão sư cảm thấy lực tay quá mức của Hàn đại mỹ nhân, mới chính thức tin đó là một nam nhân, hơn nữa còn là một tiểu hỗn tử hắn đã từng không xem trọng.

Mà vị được hắn khích lệ "Hoá trang xuất sắc nhất" Lý đại mỹ nhân, mọi người hiện tại đã hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng rồi.

Kiếp sống lần đầu tiên nhìn nhầm, hơn nữa thái quá như thế.

"Mời hai vị diễn viên lên sân đấu, do lão sư cùng Calne đạo diễn đưa ra đánh giá khảo sát riêng."

Hàn Đông đi tới, Lý Thượng nhưng không thấy bóng dáng.

"Lý Thiên Bang đâu?" Phùng Tuấn hướng mắt hỏi nhân viên đi theo Lý Thượng.

Mười mấy người mới vừa rồi còn kêu gào "Lý công tử vô địch", lúc này toàn bộ héo rũ. Cuối cùng vẫn là trợ lý lo lắng trả lời một câu: "Lý Thiên Bang đi tẩy trang, bởi vì da anh ấy rất mẫn cảm với mỹ phẩm."

Phía dưới một mảng ồn ào.

Cuối cùng vẫn là Phùng Tuấn thay bọn họ giải vây, "Chúng ta sẽ không đợi, trong lúc lão sư cùng đạo diễn đưa ra đánh giá, các người thay Lý Thiên Bang ghi chép lại."

Lão sư trước tiên nhận xét cho Lý Thượng.

"Kỹ năng biểu diễn của Lý Thiên Bang phi thường xuất sắc, nắm chắc góc quay, trở thành đối diễn của cậu ấy tôi cảm thấy rất vui."

Nói đến Hàn Đông, lão sư lời ít mà ý nhiều.

"Tôi cảm thấy Vương tổng để cho tôi tới chỉ đạo Hàn Đông, quả thực quá coi trọng tôi rồi!"

Mọi người cười to, vỗ tay liên tục.

Tiếp theo đến phiên Calne.

Calne so với lão sư nói thẳng hơn, lão sư tốt xấu trả lại cho Lý Thượng một chút ghi nhận, Calne trực tiếp trước mọi người tuyên bố: "Nam chính bộ phim này là Đông Đông! Muốn thay đổi cậu ấy trước hết phải đổi tôi!"

Hàn Đông lúc ấy cảm giác như bị một luồng điện đánh trúng, đang trong lúc say mê, đột nhiên quét đến một khuôn mặt ở ngay bên cạnh Calne, liền vội vàng khôi phục chính sắc.

Lý Thượng vào buồng vệ sinh, tạt một nước lạnh lên mặt, cả khuôn mặt hóa trang đều nhòe đi, tóc giả lệch đeo bên tai, cần bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Đây là lần đầu tiên hắn thất thố ở trước mặt nhiều người, vốn dĩ bất luận gặp bao nhiêu khó khăn, hắn cũng sẽ không rụt rè, nhưng lúc này đây, hắn hoàn toàn không gánh nổi nữa.

Cái hắn thua không chỉ là một trận đấu, mà là toàn bộ tương lai phát triển sau này.

Ở giới giải trí, đây là bi kịch lớn nhất đối với hai loại hình nghệ sĩ giống nhau, trong đó một người không bằng người kia, gặp chèn ép khắp nơi, vĩnh viễn không có ngày trở mình. Hắn cho là mình đã chiếm được tiên cơ, giành được hết nổi bật, là có thể đem con đường phát triển của Hàn Đông phong kín. Kết quả là, người đi đến con đường chết trước cũng hắn.

Lý Thượng thậm chí có thể tưởng tượng đến, sau cuộc tranh tài này, hắn sẽ như thế nào từ một cái hương bánh trái biến thành đối tượng mọi người tránh không kịp.

Đã quen được người ta cung phụng, làm thế nào chấp nhận được bị người ta thải?

Lý Thượng giống như nổi điên xé rách trang phục trên người, vừa vặn có một người đàn ông đi toilet, lúc đầu thấy hắn giả dạng, còn tưởng rằng mình vào nhầm khu rồi. Lúc sau thấy rõ, trên mặt lập tức tỏ ra chán ghét.

"Nhìn cái gì? Cút!" Lý Thượng nổi điên gầm lên một tiếng.

Kết quả hắn ngày hôm nay gặp được một vị không phải hiền lành, nghe nói như thế liền một cước đá lên.

"Ngươi con mẹ nó bắt ai cút đây?"

Lý Thượng ngã mạnh xuống, muốn đứng lại đứng không dậy nổi, cảm giác xương chân mình như là bị vỡ ra, đau đớn khiến cho cả người run rẩy.

Vị đại huynh này không có chút ý muốn buông tha, lại rắn chắc đạp thêm mấy cái, vừa đá vừa hung tợn chửi: "Cho chết đồ biến thái, còn dám theo ta ồn ào? Cũng không nhìn xem chính mình bao nhiêu cân lượng!"

Lý Thượng đau đến lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng kêu cứu, cho đến khi bảo vệ trị an xông vào, mới miễn cưỡng giữ được một mạng.

Các vị lãnh đạo đã bắt đầu đi ra bên ngoài sảnh, đi ra nhanh nhất chính là mấy người lúc trước luôn hạ thấp Hàn Đông, không chừa cho chính mình một chút đường sống.

Tiếp sau đó là đến các vị lúc trước ngôn từ kiên định, nói Hàn Đông nhất định sẽ thua.

Còn có một số người trước đó vẫn luôn tỏ ra chống đối, bị Nhị Lôi ngăn lại, từng người từng người nhận "Tiền boa". Vai trò của bọn họ chính là kích động, thúc đẩy mọi người không ngừng tiêu giảm hi vọng đối Hàn Đông, khiến cho màn đại nghịch chuyển cuối cùng càng có thêm hiệu quả lay động lòng người.

"Vừa rồi thật sự là làm phiền các cậu." Nhị Lôi nói.

Đoàn mỗ quân tỏ vẻ thẹn không dám nhận, "Chúng tôi không có giúp đỡ được gì, Vương tổng vốn là mời chúng tôi đến bôi đen Hàn Đông, kết quả lại để tiểu tử này phản công."

Nhị Lôi vẻ mặt khoan dung, "Không sao, các cậu đã tận lực, là Hàn Đông quá lợi hại, Vương tổng cũng không thể trách được."

Mấy người này xưa nay vẫn chướng mắt Hàn Đông, giờ phút này đều quay sang Nhị Lôi nói: "Khuyên nhủ Vương tổng một chút, Hàn Đông ưu tú như thế, Vương tổng không nên tiếp tục có thành kiến đối với cậu ấy."

Nhị Lôi cố ý thở dài, "Quan điểm của Vương tổng trong một chốc không đổi được, còn cần các cậu khuyên nhủ nhiều hơn a."

"Yên tâm đi, sau này chúng tôi nhất định trước mặt Vương khen ngợi Hàn Đông thật tốt."

"Ân, làm phiền chư vị."

Bên này còn có hai người luôn luôn chần chừ không chịu đi, một là Calne, từ lúc Hàn Đông xuống sân khấu liền một mực giữ lấy tay hắn không buông. Người kia là Du Minh, từ lúc Calne dắt Hàn Đông liền luôn nung nấu ý đồ tách hai người ra.

"Đông Đông tôi rất đề cao cậu, rất ưa thích cậu, ngày kia tôi phải đi Maldives chọn bối cảnh, muốn mời cậu cùng đi, toàn bộ chi phí của cậu đều do tôi bao, thế nào?"

Calne nhất thời hưng phấn nói đến liến thoắng, hơn nữa thính lực Hàn Đông lại kém, nghe được cái gì đều "OK".

Du Minh kéo Hàn Đông đến một bên, tức giận: "OK xằng cái gì a? Cậu thối chân ba ngày không rửa, còn bồi người ta đi Maldives? Đừng để đến lúc vất vả bao nhiêu mới nhặt được một vai diễn chính, lại chỉ vì vài ngày ở chung mà bị thải mất."

Hàn Đông không hiểu gì, cái gì Maldives?

Vương Trung Đỉnh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nghe được tiếng "OK" kia hoàn toàn mất bình tĩnh rồi, vừa muốn mở miệng lại bị Calne tranh trước.

"Vương tổng, tôi thật sự đặc biệt cảm tạ anh, cảm tạ anh cho tôi quen biết Đông Đông." Nói xong liền ôm ôm chầm lấy.

Bàn tay Vương Trung Đỉnh mới vừa nắm thành quyền, Calne lại mở miệng.

"Vương tổng, tôi đặc biệt đánh giá cao nhân cách của anh, anh không hề đem tình cảm cá nhân lẫn vào công việc chung. Cho dù không thích Đông Đông như thế nào, cũng nghĩa vô phản cố nhắc nhở cậu ấy, anh thật vĩ đại, tôi thay Đông Đông cảm tạ anh." Nói xong lại ôm hắn nhấc lên.

(nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước)

Từ lúc sinh thời đến giờ Vương Trung Đỉnh lần đầu tiên tàn nhẫn bị ăn hai cái thiệt thòi.

Hai câu "Cảm tạ" y vừa nghe kia tuyệt đối là loại ngôn ngữ cay độc nhất.

Sắp chia tay, Calne còn cố ý nhắc nhở Hàn Đông: "Đừng quên, Maldives, ngày kia xuất phát."

Hàn Đông lại một lần u mê OK nữa.

...

Trên đường trở về, Vương Trung Đỉnh vẫn luôn giận mà không phát.

Hàn Đông còn trong bộ dạng Hàn đại mỹ nhân, Vương Trung Đỉnh mỗi lần muốn "Phát tác", vừa nghiêng đầu sang khí thế lại bay mất.

"Hôm nay em biểu hiện thế nào? Không để anh phải xấu hổ đi?" Hàn Đông giọng điệu vui vẻ hỏi.

Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Sao em lại khiến tôi xấu mặt được? Biểu diễn phấn khích đến như vậy, nói nhảy lên người người ta liền nhảy lên, khiến lão sư chân tay lúng túng, ai có phong cảnh đó của em?"

Hàn Đông càng nghe càng thấy không thích hợp, "Anh có ý gì?"

"Không có gì." Vương Trung Đỉnh lại ôn hoà.

Đáng tiếc thái độ này của y không hề có tác dụng, Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, một biểu cảm "Tôi không thèm tính toán với anh", liền nghiêng qua nằm trên vai của y ngủ.

Nếu là trước kia, Vương Trung Đỉnh khẳng định muốn đem tên vô tâm vô phế này ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì rất muốn chiếm giữ, sợ không nhặt lại được nữa.

Hàn Đông sau khi gỡ được gánh nặng, bình thường sẽ ngủ một giấc dài.

Vương Trung Đỉnh biết rõ thuộc tính này của hắn, trực tiếp lấy điện thoại của hắn tắt đi.

Kết quả, lúc Hàn Đông tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ ba.

Mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

"Ta thiên... Đây là chạy đến đâu rồi?"

Hàn Đông từ từ ngồi dậy trên giường, dùng chân thử thử áng chừng sàn nhà thủy tinh trong phòng, cảm giác không cẩn thận liền rơi vào trong biển rộng. Đi chân trần đi đến ban công, trước mắt là một khoảng mênh mông xanh ngọc, nhộn nhạo trong tầm nhìn, khung cảnh vô cùng đồ sộ.

Không phải là Vương Trung Đỉnh cố ý chơi lãng mạn, thừa dịp mình lúc ngủ đóng gói đem đến Maldives chứ?

Đang nghĩ ngợi tới, một thanh âm xa lạ vang lên sau lưng.

"Tiên sinh, mời dùng bữa sáng."

Hàn Đông quay đầu thấy nhân viên phục vụ, vội hỏi: "Đây là không phải Maldives đấy chứ?"

Không ngờ, nhân viên phục vụ nói: "Maldives sao có nước biển xinh đẹp như vậy?"

"Vậy tôi đang ở đâu?"

"Australia."

Hàn Đông kinh ngạc, "Australia?"

"Vâng, Vương tổng đã mua mộthòn đảo nhỏ ở đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.