Hồng Diệp

Chương 9




Quả nhiên, Tô chưởng quỹ thưởng thức xong khai giá với Lâm Thanh Uyển 80 lượng bạc.

80 lượng bạc? Giá này cao hơn Lâm Thanh Uyển dự đoán một chút.

Chỉ là nàng vẫn còn chưa lên tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, muốn thăm dò một chút có thể tăng giá không.

Tô chưởng quỹ thấy Lâm Thanh Uyển không có gì tỏ vẻ, khẽ cắn môi lại thêm mười lượng.

Thêm giá xong, bà lộ thần sắc vẻ mặt đau đớn nói với Lâm Thanh Uyển: “Thanh Uyển muội tử, tỷ tỷ nhiều nhất chỉ có thể trả được giá này thôi. Ngươi cũng biết loại địa phương nhỏ như trấn Lạc Vân này, sẽ không ai mua thêu phẩm này, ta còn phải nhờ người mang tới Dương Thành bán.”

Lâm Thanh Uyển ngẫm lại cũng phải, liền gật đầu đồng ý.

Tô chưởng quỹ lộ ra mừng rỡ tươi cười, vội vàng tiến buồng trong lấy bạc cho Lâm Thanh Uyển.

90 lượng bạc, ứng theo yêu cầu của Lâm Thanh Uyển, có 50 lượng là ngân phiếu, còn lại là nén bạc.

Tô chưởng quỹ thanh toán tiền xong, kéo Lâm Thanh Uyển sang một bên ngồi nói chuyện, trong lời nói để lộ ra ý muốn về sau trả giá cao thu mua tất cả thêu phẩm hai mặt của Lâm Thanh Uyển.

“Thanh Uyển muội tử, chúng ta cũng giao tiếp với nhau nhiều rồi, ngươi cũng biết ta là hạng người gì. Tỷ tỷ không kéo cạnh ngươi, tỷ tỷ muốn thu mua hết những thêu phẩm của ngươi, ngươi xem có thể hay không?” Biểu Tô chưởng quỹ tình rất kích động.

Đừng nhìn nàng dùng 90 lượng bạc thu mua thêu phẩm của Lâm Thanh Uyển, qua tay đến Dương Thành, ít nhất bà có thể kiếm được 50 lượng bạc. 50 lượng bạc bằng với cả tháng thu nhập của cửa hàng này.

Lâm Thanh Uyển khổ sở cười, không nói gì.

Tô chưởng quỹ cho rằng nàng không muốn bán thêu phẩm cho nàng, không khỏi có chút vội vàng.

Lâm Thanh Uyển cảm thấy Tô chưởng quỹ làm người không tệ nên mở miệng giải thích.

“Tô chưởng quỹ, không phải là ta không muốn bán thêu phẩm thêu hai mặt cho ngươi, mà là loại thêu phẩm này, một năm ta chỉ được làm ba tấm ra bán thôi.”

“Ba chiếc? Tại sao vậy? Ta thấy tốc độ thêu của ngươi không chậm mà?”

Lâm Thanh Uyển mua giá thêu, vải và chỉ thêu đều là từ Cẩm Tú phường, Tô chưởng quỹ đương nhiên biết nàng thêu bức này không mất bao lâu thời gian.

“Tô chưởng quỹ, cụ thể ta không tiện nói, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, đây là sư phụ năm đó dạy ta thủ nghệ này đã từng dặn dò chỉ được làm như vậy thôi.”

Đúng vậy, năm đó thêu nghệ đại gia kia tuy là Lâm gia dùng nhiều tiền mời về dạy cho nữ nhi Lâm gia, nhưng trước khi đến cũng đã nói với Liễu thị, nói là dạy thì được nhưng không được truyền bá, chỉ có thể truyền thụ cho con gái của mình, không thể mang ra ngoài bán, nếu như bán ra cũng được, nhưng một năm không thể vượt qua tam bức.

Lúc ấy Liễu thị nghe cách nói này cảm thấy rất buồn cười. Nữ nhi Lâm Thanh Lan của bà, đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, làm sao có khả năng sẽ phải lưu lạc đến cảnh dựa vào bán thêu phẩm mà sống. Bà lại dùng giá cao mời vị này tới dạy cho Lâm Thanh Lan, vốn là chỉ vì cho nữ nhi tăng thêm một ít tư bản về sau làm mai.

Nhưng thấy vị thêu nghệ đại gia kia kiên trì, liền trịnh trọng mở miệng hứa hẹn tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài, cũng không bán, cho dù có bán cũng hông bán quá ba bức.

Ai biết sẽ có sai sót ngẫu nhiên, Lâm Thanh Lan chưa học được, ngược lại Lâm Thanh Uyển ngồi một bên bồi nghe lại học xong.

Vị thêu nghệ đại gia kia là quả phụ trung niên, ngày thường lạnh lùng ít nói, nhưng tâm địa lại không tệ. Thấy tình cảnh Lâm Thanh Uyển ở Lâm gia gian nan, lại muốn đến truyền thụ tay nghề thêu hai mặt, ai biết chính chủ được truyền thụ học không được, hơn nữa Lâm Thanh Uyển học thêu nghệ cực kì dụng công, liền sau lưng mẹ con Liễu thị dạy nàng không ít thứ. Chờ nàng học thành rồi, lại nói yêu cầu này với nàng, nói đây là ước định mà các Tú nương học thêu hai mặt đều phải tuân thủ.

Nguyên chủ Lâm Thanh Uyển có chút mịt mờ với cái ước định này, bây giờ Lâm Thanh Uyển lại rất hiểu vì nguyên nhân gì.

Thế giới này, mặc kệ thứ gì, đều là vật lấy hiếm vì quý. Thêu hai mặt nói thẳng chính là thêu phẩm, chỉ là lạ lẫm hơn các loại thêu khác một chút mà thôi.

Nó đáng giá tiền vì nó rất ít, nếu như đầy đường đều có bán thêu hai mặt, vậy thì thêu phẩm cũng không thể bán được mấy chục lượng thậm chí mấy trăm lượng.

Một năm xuất ra không quá ba bức, nói một cách thẳng thừng thì là do thủ đoạn của các tú nương, đây là một phương pháp bảo vệ mình mà thôi.

Lâm Thanh Uyển phi thường bội phục vị ‘Tổ sư gia’ làm ra ước định cái này, người kia phi thường thông minh, không bởi chút lợi nhỏ trước mắt mà làm thấp đi giá trị thêu hai mặt.

Thêu hai mặt có lẽ không thể ngay lập tức kiếm được nhiều tiền cho ngươi, nhưng nó lại kiếm tiền lâu dài cho ngươi. Thậm chí về sau ngươi còn có thể truyền thụ cho nữ nhi, cháu gái mình. Nói một cách khoa trương một chút nó như một cái chậu ‘tụ bảo’. Chẳng qua là không thể giúp ngươi giàu có nhưng cơm áo không lo tuyệt đối không thành vấn đề.

Cái gọi là, thả dây dài câu cá lớn, chính là vậy.

Cho nên Lâm Thanh Uyển phi thường nguyện ý tuân thủ ước định này, chung quy đây cũng là bảo vệ lợi ích của chính nàng.

Tô chưởng quỹ thấy thái độ Lâm Thanh Uyển kiên quyết, mà nàng lại hứa hẹn về sau có thêu ra nhất định ưu tiên Cẩm Tú phường, nên không nói gì nữa.

Lâm Thanh Uyển được Tô chưởng quỹ nhiệt tình đưa tiễn ra Cẩm Tú phường, vừa đi về y quán vừa vỗ bạc trong người cười.

Tâm tình phi thường kích động và có chút tự hào, đây chính là từ lúc nàng xuyên qua tới bây giờ kiếm được khoản bạc lớn nhất.

Vốn chỉ định dùng chút tay nghề kiếm chút bạc trợ cấp trong nhà, không ngờ cái nàng thêu ra thật sự bán được, hơn nữa gía bán còn không tệ, liền nhịn không được có chút vui sướng.

Trong nhà gần đây thật sựu tiêu tiền như nước, 30 lượng vốn riêng trong tay nàng, và mười lượng bạc xem bệnh cho Dương Thiết Trụ còn lại. Trải qua trong khoảng thời gian này mua Đông mua Tây, chỉ còn lại hơn 20 lượng bạc. Bây giờ trong tay lại tiến vào số bạc lớn như vậy, Lâm Thanh Uyển vẫn có chút lo lắng sợ bạc không đủ dùng, rốt cuộc có thể yên tâm rồi.

Đi ngang qua một cửa hàng bán vải dệt, thế này Lâm Thanh Uyển mới nhớ tới nàng quên mua mấy thứ. Lại thấy nhà này có bông bán nên bước vào.

Mua mười cân bông, lại lấy một ít vải dệt màu tối. Nàng chuẩn bị làm cho Dương Thiết Trụ hai cái đệm, gần đây Dương Thiết Trụ có thể ngồi trong chốc lát, nhưng trong nhà lại không có đệm thích hợp, chỉ có thể cả ngày nằm ở trên kháng, Lâm Thanh Uyển nhìn mà đau lòng.

Mua đồ xong, Lâm Thanh Uyển vội vàng đi về y quán.

Đi vào y quán, Dương Thiết Trụ được đã bôi dược xong. Lão đại phu dặn dò bọn họ lần này thuốc uống xong thì không phải uống nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng tốt miệng vết thương và gân cốt, không thể dùng lực.

Ba người ngồi lên xe bò, Dương Thiết Căn đánh xe bò chạy về thôn.

Dương Thiết Trụ thấy nàng dâu mua bao lớn bao nhỏ không ít thứ, hỏi nàng mua cái gì.

Lâm Thanh Uyển nói mua bông và vải dệt, muốn cho hắn làm hai chiếc đệm thật lớn, để đỡ hắn cả ngày chỉ được nằm trên cáng.

Dương Thiết Trụ nghe xong trong lòng ngọt tư tư, nắm tay nàng dâu.

Hắn cảm thấy đời này mình sống không uổng, làm sao lại tìm được một nàng dâu tốt như vậy chứ! Bộ dạng tốt, đối đãi với hắn tốt, nhất định là đời trước hắn đốt nhiều nhanh thơm nên ông trời mới hậu đãi đời này như thế!

Về đến nhà, hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn bận rộn trong bận rộn ngoài đỡ Dương Thiết Trụ vào phòng, sau đó ôm đồ đạc vào.

Hà thị đứng ở cửa chính phòng nhìn bên này, mặt âm âm.

Nhưng mấy ngày nay sắc mặt Hà thị vẫn luôn không tốt, ngoại trừ nhìn thấy Dương Học Chương có nở nụ cười, còn lại thấy ai cũng đều là mũi không phải mũi mắt không phải mắt.

Từ hôm Dương Học Chương trở về vẫn không ra cửa, cả ngày trong phòng mình, Lâm Thanh Uyển không nhìn thấy hắn lần nào.

Sắc mặt Dương lão gia tử cũng ngưng trọng, cả ngày đều cau mày ngồi ở trên kháng rít thuốc lào.

Không khí trong nhà rất không tốt, không ai nói chuyện vơi ai, cả ngày im lặng đến thần kỳ.

Bởi vì buổi sáng đi trấn trên không có thời gian nấu cơm, giữa trưa Lâm Thanh Uyển mang về cháo loãng và bánh ngô của nhà làm, hai người tùy tiện ăn một chút.

Cơm nước xong, Lâm Thanh Uyển thu thập bát đũa mang đi rửa, nghe thấy Dương lão gia tử ở chính phòng nói gì đó, còn kèm theo thanh âm Vương thị và Dương Thiết Xuyên. Bởi vì chỉ nói một lát liền không động tĩnh nên Lâm Thanh Uyển không để ý nữa.

Đến buổi tối ăn cơm xong, Dương lão gia tử hiếm thấy sai Diêu thị lại mời nàng và Dương Thiết Trụ đi chính phòng một chuyến.

Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ đưa mắt nhìn nhau sau đó đi cùng Diêu thị.

Người trong nhà cũng đến đông đủ.

Dương lão gia tử và Hà thị ngồi ở trên kháng như lệ thường, bên cạnh là Dương Học Chương và Dương Nhị Muội, dưới kháng bên tay trái là hai người đại phòng và mấy đứa con trai của đại phòng. Bên phải là Dương Thiết Căn, hai đứa bé của tam phòng không có tới.

Lâm Thanh Uyển theo sau Diêu thị đi vào cũng không nên tiếng, tự mình lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Diêu thị.

Dương lão gia tử thấy người đã đến đông đủ, gõ gõ điếu thuốc, chậm rãi mở miệng: “Gần đây nhà chúng ta xảy ra rất nhiều việc —— “

Dương lão gia tử ngừng một lát, phỏng chừng là không biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào.

“Chuyện bây giờ ta không nói, hãy nói một chút chuyện tương lai đi…” Dương lão gia tử lại gõ điếu thuốc thở dài: “Học Chương —— Học Chương bây giờ cũng không còn nhỏ, năm nay cũng đã là thanh niên 18. Từ 6 tuổi đi vỡ lòng tư thục trong thôn, nhiều năm mưa gió như vậy, cho dù nhà có khó khăn cũng chưa bao giờ dừng tiền bút mực và tiền trả phí cho phu tử… Khó khăn nhất là năm đó, cha bán hai mẫu đất trong nhà lấy tiền trả công cho phu tử…”

Dương Học Chương vẫn cúi đầu ngồi ở chỗ kia không nói gì, nghe Dương lão gia tử nói.

Hà thị nghe đẩu đẩu môi muốn nói cái gì dó, cuối cùng lại không nói gì.

“… Trong nhà ngày vẫn sống rất khó khăn, các ngươi đều biết cả. Mãi cho đến khi lão nhị trở về nhà này mới dần dễ chịu hơn… Nhà xây nhà ngói mới, lại mua vài mẫu đất, Học Chương cũng được đi thư viện trấn trên đọc sách, đây là công lao lão nhị… Lần này nhị ca con vì giúp ngươi góp bạc mua khảo đề mà lên núi săn thú bị thương… Việc khảo đề này cũng bị người ta lừa …”

Dương lão gia tử cằn nhằn nói liên miên, ngữ khí rất thong thả, giữa đó còn kèm theo một chút run rẩy.

“Bây giờ có nói cũng không tác dụng, ta chỉ muốn nói, bây giờ trong nhà không còn lực và không có tiền bạc cho con tiếp tục đi học, con còn rất nhiều ca ca tẩu tử, còn rất nhiều cháu trai cháu gái… Bạc trong nhà cũng không có khả năng toàn bộ dành trên người con được… Sau này con về nhà tự học đi, những cái nên học cũng đã học nhiều năm vậy rồi, nếu như con muốn tiếp tục thi tú tài, trong nhà không phản đối. Nhưng chỗ thư viện đó thì không đi nữa…”

Có lẽ Dương lão gia tử và Hà thị, Dương Học Chương đã nói với nhau trước rồi, cho nên cho dù Hà thị tức giận đến cả người run rẩy cũng không có lên tiếng, Dương Học Chương vẫn cúi đầu ngồi chỗ đó, cũng không có phản ứng gì.

Dương lão gia tử ngẩng đầu nhìn về phía hai người đại phòng, và mấy đứa nhỏ mà Vương thị lôi đến.

“Lão Đại, như vậy ngươi hài lòng chưa?”

Không đợi hai người đại phòng có phản ứng, Dương lão gia tử đã phất phất tay bảo bọn họ giả tán.

Mọi người lục tục giải tán, phòng Đông cũng đóng cửa tắt đèn.

Dương lão gia tử thấy con trai nhỏ thất hồn lạc phách ngồi ở góc xó giường lò, che khuôn mặt già nua, lưng sụp xuống, thuốc lá trong tay rơi xuống đất.

“Lão tứ, con không nên trách cha, trong nhà này không chỉ có một mình con là con, giúp con nhiều năm như vậy rồi, thật sự không có biện pháp nào …”

Dương Học Chương không nói gì, hai mắt không có tiêu cự đi trở Tây ốc.

Hà thị hét lên một tiếng, thanh âm cắt qua màn đêm yên tĩnh.

… …

Trời dần dần trở lạnh, tuy chưa có tuyết rơi nhưng gió lạnh thấu xương.

Mọi người đều mặc áo bông chống lạnh, ở nhà đốt giường lò, trốn ở nhà không muốn ra cửa. Nhưng cho dù có không muốn ra cửa thì vẫn phải duy trì cuộc sống, một ít hán tử cần lao trong thôn đi trấn trên tìm chút việc vặt làm. Còn có người không tìm được việc ở trấn trên thì đi lên huyện.

Năm nay Dương gia vì tổn thất một số lớn bạc, Hà thị vừa thấy trong nhà không có việc gì thì vội vàng sai Dương Thiết Căn và Dương Thiết Xuyên đi trấn trên tìm việc làm. Dương Thiết Căn vốn có ý muốn đi làm, Dương Thiết Xuyên thì chết sống ỷ lại không đi, thế là bị Hà thị bức đi.

Chung quy năm nay bất đồng dĩ vãng, mọi người đều biết bạc trong tay Hà thị bị chuyện đó của Dương Học Chương vét sạch, Dương Thiết Xuyên thấy không trốn được đành phải thành thật nhấc chân đi.

Trong nhà còn lại Dương lão gia tử, Dương Học Chương, Dương Thiết Trụ bị thương, còn mấy người phụ nhân. Hai lỗ tai Lâm Thanh Uyển mặc kệ chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ nghĩ chăm sóc cho Dương Thiết Trụ tốt lên.

Trong khoảng thời gian này Dương Thiết Trụ được Lâm Thanh Uyển tẩm bổ thân mình cũng vững vàng lên. Ngoại trừ cánh tay trái và miệng vết thương chưa thể nhúc nhích ra còn người có thể xuống dưới đi lại, thậm chí còn có thể giúp Lâm Thanh Uyển nâng khiêng gì đó.

Lâm Thanh Uyển sợ tay phải hắn dùng sức kéo đến vai trái nên không cho hắn làm. Chỉ cần hắn biểu hiện ra ngoài một chút dấu hiệu muốn hỗ trợ là Lâm Thanh Uyển không hoà nhã cho hắn xem.

Dương Thiết Trụ vừa thấy nàng dâu không hoà nhã là lập tức thành thật, thành thật ở trong phòng dưỡng thương, cái gì cũng không làm.

Ngày ngày bình thản như vậy trôi qua, vừa lúc đó, chuyện Lâm Thanh Uyển chờ mong đã lâu rốt cuộc cũng tới ——

Dương Thiết Xuyên vừa đi là Vương thị càng thêm lười nhác.Thường ngày chỉ chăm cho mấy đứa nhỏ xong là thôi không làm gì nữa.

Giống như mọi lần, một khi trong nhà không có việc, Vương thị liền đi gõ cửa nhà đông nhà tây nói chuyện thị phi. Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, ả không rảnh đi ra ngoài.

Lần này rảnh, ả theo thói quen cũ chạy đi.

Lần này ra ngoài thật ghê ghớm, để cho ả nghe được một tin tức động trời.

Vương thị bị tin tức động trời này làm thành khúc gỗ, nhưng ả lại không thể tỏ vẻ không biết chuyện này, chỉ có thể nói cho có lệ rồi chạy sang nhà khác.

Liên tục chạy tới bốn năm nhà mà có các phụ nhân hay bát quái cùng ả, mọi người đều nói gần như giống nhau. Thế này Vương thị mới ổn định tâm tình, dụng tâm tự hỏi.

Cánh tay Lão nhị phế đi vậy mà trong nhà không ai nghe thấy tiếng gió nào. Làm đại tẩu ả đây không biết tý gì, vậy mà người ngoài lại biết tới bẩy tám phần.

Hơn nữa còn nghe nói là Dương thị và nàng dâu lão nhị lộ ra khác thường, bị người trong thôn nhìn ra, mọi người không tiện tới cửa quầy rầy bệnh nhân, chỉ có thể đi tới chỗ Dương thị nghe ngóng.

Vương thị biết công lực nghe ngóng của mấy vị phụ nhân trong thôn này, không phải là khoa trương đâu. Đôi khi bọn họ mà muốn biết bí bật là chỉ cần nói khách sáo là tới tin ngay thôi.

Cánh tay bị phế, không nói với người nhà, tại sao phải gạt người nhà?

Vương thị nhất thời đại não mở rộng ——

Nếu không lại có câu: lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử chứ?

Để cho một kẻ lòng dạ nhỏ mọn như Vương thị tới suy nghĩ, thì chỉ nghĩ ra được trên phương diện âm mưu quỷ kế.

Vương thị suy nghĩ hồi lâu chỉ nghĩ ra được một nguyên nhâ ——

Đó chính là nhị phòng gạt mọi người, gạt không cho người nhà biết là bởi vì sợ người nhà biết sẽ ghét bỏ bọn họ, sợ người khác biết sẽ xem thường bọn họ.

Chung quy, tàn tật không phải là chuyện nhỏ, ở nơi nông thôn dựa vào sức mà ăn cơm mà bị tàn phế thì đúng là một chuyện cực kì động trời.

Vương thị nhất thời cảm thấy chính mình bắt được thóp của nhị phòng rồi, vốn định đi uy hiếp uy hiếp Lâm Thanh Uyển mang thịt cho ả ăn, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng nhất thời ả lại không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, Vương thị đành phải trầm tư khổ tưởng, đến buổi tối ăn cơm còn không yên lòng.

Buổi tối chăm sóc bọn nhỏ lên giường ngủ, Vương thị mới linh quang chợt lóe.

Nàng nhét mấy đứa nhỏ lên giường ngủ, sau đó chính mình cũng nằm đến trên kháng. Càng nghĩ càng cảm thấy là như thế…

Đầu tiên là ả phỉ nhổ chính mình một phen ở trong lòng, trách không được nam nhân mình bảo mình không đầu óc, chỉ biết nghĩ tới ăn, không nghĩ tới chỗ quan trọng nhất.

Vì sao hai người Nhị phòng lại gạt người nhà, không cho bọn họ biết chuyện Dương Thiết Trụ bị phế cánh tay?

Không chỉ vì sợ người nhà sẽ ghét bỏ bọn họ, còn sợ Hà thị đuổi bọn họ ra khỏi nhà!

Chung quy lão nhị trước đây làm việc rất tốt, săn thú kiếm tiền nhiều, nhưng hiện tại lại không giống với. Phế đi rồi thì việc nhà nông không làm được nữa, cũng không thể lên núi săn thú được nữa.

Nói nghiêm trọng một chút, còn không bằng lão tứ chỉ biết ăn cơm kia! Lão tứ còn có thể đi lại sinh hoạt, một người tàn phế có thể làm gì?

Chênh lệch lớn như vậy, bà bà Hà thị trước giờ không thích lão nhị làm sao sẽ nhịn được? Tuyệt đối sẽ nháo chết nháo sống muốn đuổi Dương Thiết Trụ cái phế nhân này ra khỏi nhà! Cho dù Dương lão gia tử cực lực phản đối cũng vô dụng, Vương thị biết công lực nháo của bà bà Hà thị. Đó là người chắn giết người, Phật chắn giết Phật, đặc biệt lại vừa xảy ra chuyện của Dương Học Chương, cơn tức của bà còn chưa có chỗ đổ đây.

Vương thị ở trên kháng tưởng tượng mừng rỡ cười trộm, để xem về sau cái Lâm thị kia còn dám hờ hững với ả không.

Hừ, hôm nay ngươi hờ hững với ta, ngày mai ta sẽ cho ngươi không với cao nổi! ( hắc hắc, đây là nói đùa.)

Ả lại tưởng tượng, chuyện này mà chọc thủng ra thì đại phòng bọn họ có lợi ích gì không…

Nghĩ như thế nào thì cũng đều cảm thấy chuyện này tuyệt có lợi cho đại phòng. Thứ nhất, hai người nhị phòng bị đuổi ra khỏi nhà, phòng ở trong nhà sẽ trống đi, như vậy mấy đứa nhỏ nhà ả sẽ không phải chen chúc với người lớn ở đông ốc rồi. Thứ hai, trong nhà không cần phải nuôi hai người vô dụng, vậy có thể tiết kiệm được không ít lương thực, mặc kệ lượng thực có ở trong tay Hà thị hay không, ít nhất trong nhà ít đi mấy miệng ăn, có lợi chính là những người còn lại này. Thứ ba, mặc dù bây giờ nhị phòng chỉ có hai người, nhưng bọn họ thành thân thời gian cũng không ngắn, nói không chừng lại lập tức sẽ có miệng thứ ba, miệng thứ tư, tới lúc đó không chỉ là nuôi hai phế nhân, mà là nuôi một đám phế nhân…

Vương thị càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng cảm thấy đầu mình thông minh.

Sao ả lại thông minh vậy chứ?!

Trong bóng đêm, ánh mắt Vương thị sáng như sao, lúc cười trộm lúc đắc ý, tựa như người điên vậy…

… …

Ngày hôm sau Vương thị dậy thật sớm, đã qua một đêm mà ả vẫn còn hưng phấn không kềm chế được.

Đè lại tràn ngập hưng phấn và không thể lộ ra ngoài âm mưu quỷ kế, vẫn đợi lúc cơm nước xong xuôi, ả mới nhìn thấy lúc không có ai thì Hà thị tới Đông ốc.

Việc này không thể để cho Dương lão gia tử biết, cho Dương lão gia tử biết, bà bà sẽ không có cơ hội chuẩn bị.

Hà thị nhìn vẻ mặt quỷ dị của con dâu cả, tuy rất muốn cho một bàn tay dính ả vào tường kia, nhưng cố đè tính tình nghe ả nói hết.

Nghe xong, Hà thị bất chấp có ghét bỏ Vương thị hay không, bà cũng bị tin tức này tạc cho ngây người.

Ngây người nửa ngày Hà thị mới hồi phục tinh thần lại. Nhưng chung quy đạo hạnh của Hà thị cao thâm hơn Vương thị nhiều, đảo mắt liền nghĩ đến lợi hại trong đó. Dặn dò Vương thị không có sự cho phép của bà không được nói lung tung, sau đó trở lại phòng mình.

Hà thị không vào phòng chính, Dương lão gia tử vẫn còn ở trong phòng đâu. Hà thị đi tới phòng Dương Nhị Muội.

Dương Nhị Muội đang ở trong phòng thiêu thùa may vá, nàng thiên tính ngại ngùng ít nói, ngày thường ít ra ngoài, bằng hữu gần như không có ai. Thường ngày nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ đi thêu thùa may vá, làm quần áo hay giày cho cha mẹ và tứ ca.

Đây cũng là nguyên nhân Hà thị vì sao thích khuê nữ này, từ lúc Dương Nhị Muội có thể tự làm quần áo giầy, cái mặc của Dương lão gia tử, Hà thị và Dương Học Chương gần như đều là của Dương Nhị Muội xử lý.

Dương Nhị Muội thấy sắc mặt Hà thị không tốt ngồi ở chỗ kia thì không dám lên tiếng. Một lát sau nhìn mẹ không có ý muốn nói với nàng thì lại cúi đầu thiêu thùa may vá.

Hà thị ngồi trong phòng Dương Nhị Muội suy nghĩ thật lâu sau mới chậm rãi phun ra một hơi.

Ánh mắt của bà ngậm một mạt tàn khốc đi tới trong phòng nhị phòng.

Lâm Thanh Uyển nhìn thấy Hà thị đến thì rất là kinh ngạc. Nhưng nhìn sắc mặt Hà thị thì biết chuyện đó bà đã biết.

Không có chuyện mẹ tới cửa lại không cho vào nhà, Lâm Thanh Uyển mới Hà thị đi vào.

Hà thị đứng ở cửa không động đậy.

Nếu Hà thị không thích ai sẽ rất rõ ràng. Như trước đây không thích Dương Thiết Trụ nên chưa từng đến phòng của hắn, cho nên bây giờ cũng thế.

Hà thị đứng ở cửa nhìn Dương Thiết Trụ ngồi tựa vào kháng đầy đầu mờ mịt, ánh mắt tràn đầy tàn khốc quay sang nhìn Lâm Thanh Uyển.

Hà thị vẫn luôn không thích con dâu thứ hai này, ghét nàng mảnh mai không đủ khỏe mạnh, ghét nàng sẽ câu dẫn lão nhị, dụ dỗ lão nhị không nghe lời người nhà. Trước đây chịu đựng nhường là bởi vì Dương Thiết Trụ có thể kiếm tiền, hiện tại Dương Thiết Trụ bị phế, Hà thị không cho phép bản thân nhịn nàng nữa.

Bà đẩy Lâm Thanh Uyển sang một bên, dùng sức rất lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Lâm Thanh Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.