Hồng Diệp

Chương 4




Editor: Hắc Phượng Hoàng

Mấy người hậu sinh từ xa đã nhìn thấy ba phụ nhân bên này cũng hơi kinh ngạc, biết chắc họ là trong lòng lo lắng không yên nên ở đấy chờ.

Một người trong đám hậu sinh lớn tiếng hô lên: “Dương thẩm tử, tìm được Thiết Trụ ca rồi — “

Ba người Lâm Thanh Uyển đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là nhìn thấy trong mắt nhau kinh hỉ và nước mắt. Lâm Thanh Uyển vọt lên liền nhìn thấy Dương Thiết Trụ được hai người hậu sinh khiêng bằng cái cáng đơn giản bằng cây buộc lại —

Lúc này sắc mặt Dương Thiết Trụ tái nhợt, nhắm mắt nằm yên một chỗ, toàn thân, hai chân, trên vai, trên người toàn máu, nơi bả vai có một mảnh vải lớn buộc chặt…

Dương Thiết Căn đi tới, Đại Hắc Nhị Hắc đi theo cáng. Bộ dáng Dương Thiết Căn bê bối, quần áo bị rách không ít, trên người cũng dính máu, nhưng không phải bị thương, hình như là máu của Dương Thiết Trụ dính nhiễm lên người hắn. Lúc này bộ dáng Đại Hắc Nhị Hắc cũng cực kỳ chật vật, da lông dính đầy tro bụi, không có khí lực mà thè lưỡi, nhìn thấy mấy người Lâm Thanh Uyển đi lại, chỉ có thể vô lực lắc lắc cái đuôi.

Dương Thiết Căn vừa đi vừa vội vàng nói: “Nhị ca bị thương hơi nặng, tuy miệng vết thương đã băng bó lại rồi, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.”

Sự tình khẩn cấp, hắn nói chuyện không nóng không lạnh.

Lúc này Lâm Thanh Uyển và Dương thị cũng bất chấp thương tâm rơi lệ, liên tục thúc giục người hậu sinh nâng cáng đi nhanh một ít. Dương thị vốn chuẩn bị bảo người đi mời vị Trần đại phu trong thôn kia, nhưng nghĩ lại, lại bảo một hậu sinh đi mượn một cái xe bò đưa bọn họ đi.

Thôn Lạc Hạp chỉ có nhà lý chính có chiếc xe la, con la chạy nhanh bò, hơn nữa cũng không xóc nảy.

Chia binh hai đường, Dương thị an bài xong mới giải thích cho Lâm Thanh Uyển: “Đại phu của thôn chúng ta không mời được, ông ta chỉ có thể xem một ít bệnh đau đầu cảm mạo thôi, thương thế của Thiết Trụ kia ta thấy phải lên trấn trên mới được.”

Dương Thiết Căn cũng thấy thương thế của nhị ca chỉ có thể đi trấn trên xem, đại phu trong thôn xem không nổi. Lần này có thể mượn xe la thì tốt hơn, con la đi nhanh hơn, chạy đến trấn trên chỉ mất một lát.

Đi được một lúc thì nhìn thấy người đánh một chiếc xe la tới, ngồi càng xe là con trai thứ hai Đại Ngưu nhà lý chính và tên hậu sinh lúc nãy.

Xe chạy tới gần thì hai người nhảy xuống đi tới. Những người khác ba chân bốn cẳng nâng Dương Thiết Trụ lên.

Bời vì xe la chỗ trống còn ít nên lên xe chỉ có Lâm Thanh Uyển, Dương thị và Dương Thiết Căn. Dương Thiết Căn và Đại Ngưu ngồi phía trước, Dương thị và Lâm Thanh Uyển ngồi phía sau chiếu cố Dương Thiết Trụ.

Mấy người lên xe xong, Đại Ngưu liền vội vàng đánh xe đi.

Bởi vì biết đây là sự tình liên quan đến mạng người, Đại Ngưu đánh xe đặc biệt nhanh, roi trong tay quơ liên tục trên người con la đen.

Đại Ngưu vừa quất roi vừa đau lòng nói với con la đen: “Trở về ta cho ngươi ăn thêm, ăn bữa ngon.”

Lâm Thanh Uyển biết nông dân đều đau lòng súc vật trong nhà, xin lỗi rồi lại tràn đầy cảm kích nói: “Đại Ngưu huynh đệ, thật sự cám ơn ngươi.”

Đại Ngưu vừa nhìn đường phía trước vừa cười trả lời: “Không sao, ta với Thiết Trụ quan hệ không tệ, lại là đánh nhau từ nhỏ lớn lên. Mọi người đều là thôn xóm láng giềng, giúp một tay thôi có gì đâu.”

Lúc này mặc dù trời tối, nhưng có thể thấy rõ chung quanh. Đại Ngưu nhìn chằm chằm đường phía trước không dám chểnh mảng.

Lâm Thanh Uyển cảm kích cười, cúi đầu xem Dương Thiết Trụ.

Hán tử thường ngày cứng như sắt thép lúc này suy yếu nằm yên, ánh mắt vẫn nhắm, vẫn còn hôn mê. Miệng vết thương trên vai vẫn chảy máu ra ngoài, máu tuy không nhiều, nhưng lẫn vào vết máu trước kia chảy ra thoạt nhìn thật dọa người.

Dương Thiết Căn kể rõ tình hình lúc hắn tìm thấy Dương Thiết Trụ cho Lâm Thanh Uyển  nghe ——

Lúc Dương Thiết Căn chạy tới, Dương Thiết Trụ đã không chống đỡ nổi rơi vào trạng thái hôn mê, Nhị Hắc ở bên cạnh nhìn chằm chằm che chở trừng bốn phía. Nhìn thấy Dương Thiết Căn đến, Dương Thiết Trụ nói vài câu liền ngất đi…

Thì ra là sau khi Dương Thiết Trụ vào núi, chạy trong núi hai ngày mà không thấy con mồi nào. Cuối cùng phát hiện một con gấu, liền mất sức chín trâu hai hổ cùng Đại Hắc Nhị Hắc giải quyết nó.

Giải quyết con gấu đó xong, Đại Hắc Nhị Hắc nhìn thấy một con hồ ly liền đuổi theo nó, hắn ngồi xử lý con mồi, lại nhớ tới sắp được về với vợ nên buông lỏng cảnh giác.

Chính trong khoảnh khắc thả lỏng cảnh giác ấy mới làm Dương Thiết Trụ bị trọng thương.

Hóa ra con gấu kia không ở một mình, mà là hai con đực cái. Bị Dương Thiết Trụ giết là con gấu cái, con đực trở về thấy vợ mình bị người làm thịt, lập tức nổi điên nhảy nhào tới.

Lúc ấy Dương Thiết Trụ đang vui vẻ nghĩ tới vợ mình, khi hắn phản ứng lại thì đã bị con gấu đực kia chụp một phát vào vai trái, thiếu chút nữa đánh bay hắn ra ngoài.

Bị công kích, Dương Thiết Trụ thuận thế lăn sang một bên, sau đó còn không quên hô lên.

Gấu đực đang trong cơn giận dữ, ra đòn nặng hơn bình thường. Nếu không phải là thân mình Dương Thiết Trụ khỏe mạnh, sức lực như trâu, nếu là người khác ăn một tát ấy là ngất đi rồi.

Dương Thiết Trụ bị ăn một tát không dám choáng váng, hắn biết vào thời điểm này mà hôn mê thì nhất định phải chết. Hô lên một tiếng rồi bắt đầu cận chiến với nó…

Đây đúng là cận chiến sinh tử nha, may mà Dương Thiết Trụ có kinh nghiệm phong phú cùng cận chiến dã thú, cộng thêm Đại Hắc Nhị Hắc sau khi trở về phấn đấu quên mình ở bên cạnh gây rối, một người hai chó mất sức chín trâu hai hổ mới giải quyết được gấu đực.

Là đã giải quyết, nhưng tình huống của Dương Thiết Trụ lại thảm thiết. Bởi vì đánh cận chiến, trên người bị thương không nhẹ, nặng nhất là phát đầu tiên kia. Ăn một đòn của gấu, chẳng những đánh gẫy xương vai trái của Dương Thiết Trụ, mà còn xé rách nát thịt cùng cánh tay…

Bả vai trái vừa động liền đau như dao cắt, Dương Thiết Trụ biết là xương cốt khả năng xảy ra vấn đề. Chỉ có thể vẩy ít thuốc lên miệng vết thương, kéo quần áo trên người xuống bó vết thương lại. Không xử lý lột da con gấu đực được nữa, chỉ chặt hai chân nó,  lấy mật ra, cầm những thứ đã xử lý của con gấu cái rồi rời đi.

Dọc theo đường đi hắn thỉnh thoảng dừng nghỉ ngơi xử lý miệng vết thương, rồi lại vội vã mà đi. Nhưng hắn mang không đủ thuốc trị thương, máu không ngừng chảy, dần dần mất máu quá nhiều liền cảm giác đầu mình choáng váng, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ đi hướng ra ngoài núi, may mà lúc đó không gặp phải đại mãnh thú nữa. Đi đến khi cách bìa rừng còn một đoạn, quả thực là đi không nổi nữa, hắn liền bảo Nhị Hắc canh chừng hắn, để Đại Hắc về nhà gọi người…

Sau đó chính là Dương Thiết Căn dưới sự  hướng dẫn của Đại Hắc tìm được Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn không biết xử lí thương thế, chỉ có thể cõng hắn trở về. Đi được một lát thì gặp đám người hậu sinh kia…

Dương Thiết Căn không biết rõ ràng quá trình Dương Thiết Trụ bị thương, chỉ là Dương Thiết Trụ nói với hắn mấy câu, hắn biết cái đại khái, biết là bị gấu đánh.

Dương Thiết Căn kể xong xuôi liền đưa túi hành trang vẫn đang cõng cho Lâm Thanh Uyển.

“Nhị ca nói, đem thứ này giao cho ngươi. Nếu như hắn xảy ra chuyện, thì bảo ngươi giữ lấy cho mình không cần lấy ra.”

Lâm Thanh Uyển nhận hành trang, ngón tay niết thật chặt.

“Sẽ không, Thiết Trụ chắc chắn sẽ không có chuyện …” Nàng lẩm bẩm lầu bầu.

Dương thị ngồi ở bên cạnh lau nước mắt, miệng không ngừng nói đứa nhỏ gặp tội gì.

Quả nhiên xe la chạy nhanh hơn xe bò gấp nhiều lần, chỉ chốc lát sau đã đến trấn trên.

Đại Ngưu cũng khá quen thuộc trấn trên, trực tiếp chạy tới cửa một y quán lớn thì dừng lại. Sau khi dừng lại, hắn liền vọt vào trong gọi đại phu.

Một lão đại phu cùng hai hỏa kế đi ra, lão đại phu chỉ huy mọi người nâng Dương Thiết Trụ vào.

Sau đó lão đại phu bắt mạch cho Dương Thiết Trụ, cũng cởi bỏ vải băng miệng vết thương nhìn thương thế.

Lão đại phu chậc lưỡi lắc đầu.

Lâm Thanh Uyển vừa nhìn lão đại phu lắc đầu liền nóng nảy, liên tục hỏi tình huống thế nào.

Lão đại phu cau mày nhìn Dương Thiết Trụ, lại nhìn  mấy người vây quanh đứng bên cạnh hắn.

Người nhà bệnh nhân ăn mặc không giống người có tiền, nhưng tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, lão đại phu vẫn quyết định nói tình huống cho họ rõ ràng.

Thì ra là lúc này tình huống của Dương Thiết Trụ tuy không đến mức mất mạng, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Hắn không chỉ bị mất máu quá nhiều, còn thêm rất nhiều vết thương khác trên người, xương bả vai cũng có vấn đề.

Đừng cho rằng mất máu bây giờ không tính cái gì, cùng lắm thì là mất máu thôi. Nhưng đây là nơi cổ đại khuyết thiếu mọi thứ, mất máu là chuyện cực kì lớn rồi.

Trị là có thể trị, nhưng lão đại phu sợ bọn họ không trị nổi.

Chung quy nhìn quần áo những người này đều là nông dân, nơi nào có tiền bạc đi trị cái loại thương này. Lão đại phu ở trấn trên làm nghề y mấy chục năm, gặp không ít bệnh kiểu này, không phải không trị được, mà là trong nhà căn bản không đủ sức gánh vác. Y quán của bọn họ không phải là nhà từ thiện gì đó, xem chẩn có thể không thu tiền, nhưng tiền thuốc thì không thể không thu.

Lâm Thanh Uyển nghe lão đại phu nói rõ ràng tình huống, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Có thể trị là được, cho dù đập nồi bán sắt bán phòng, thậm chí bán người ( đương nhiên không thể nào là bán Uyển Uyển), cái bệnh này nhất định phải trị.

Dương thị cũng lên tiếng nhất định phải trị.

Một hỏa kế bên cạnh nhìn tình hình trước mắt, sợ lão đại phu lại nhất thời mềm lòng bị người cuống đi. Bệnh thì chữa lành nhưng lại lấy không ra tiền, đến lúc đó cũng không thể lấy mạng người ta, lập tức ở bên cạnh nói xen vào, trị có thể nhưng phải giao tiền chẩn trước.

Mấy người sờ trên người mình, không ai mang bạc cả. Nông dân ngày thường đều ở trong phòng, ai nhàn rỗi đâu mà mang bạc trên người.

Hỏa kế kia lập tức bĩu môi nói thầm, lại là một cái nói mạnh miệng cuống lão đại phu của nhà họ. Cũng không thể trách hỏa kế này không phúc hậu, bởi vì chuyện thế này y quán của họ gặp nhiều rồi.

Lâm Thanh Uyển bất chấp người ta coi thường, năn nỉ lão đại phu xem bệnh trước, ngày mai nhất định trả bù thêm tiền chẩn, cho dù đập nồi bán sắt bán phòng ở cũng sẽ không khất nợ.

Lão đại phu nhìn thái độ Lâm Thanh Uyển kiên quyết, hơn nhìn nàng cũng không giống người hay khất nợ, cộng thêm tình huống bệnh nhân đích xác khẩn cấp, liền tiến lên khám chẩn.

Đại phu y quán khám bệnh cho người thường không cho người bên cạnh vây xem, hỏa kế liền đuổi mấy người ra gian ngoài.

Qua một hồi lâu sau mới lại gọi bọn họ vào.

Tới đây Lâm Thanh Uyển biết toàn bộ vết thương của Dương Thiết Trụ đã được bôi thuốc và băng bó tốt. Lão đại phu sai người cắt miếng nhân sâm cho Dương Thiết Trụ ngậm, nói là cho hắn bổ sung tinh khí thuận tiện dùng bảo mệnh.

Xong xuôi, lão đại phu đi tới bàn kê bốc thuốc cho Dương Thiết Trụ.

Vừa bốc thuốc vừa nói với Lâm Thanh Uyển, trong thuốc có những thứ gì đắt, để cho bọn họ trong lòng có chuẩn bị, những thuốc này đều không rẻ, một bộ phải mất 5 lượng bạc. Đương nhiên, cũng chỉ mấy thang đầu là giá tiền này, đến khi bệnh tình ổn định, có thể đổi thành dược giá rẻ hơn, chung quy bệnh nhân hiện tại mất máu quá nhiều chỉ còn thoi thóp.

Mở xong phương thuốc sau, lão đại phu phân phó hỏa kế đi ngao dược, sau đó nặng nề thở dài bảo bọn họ nhanh chóng nghĩ biện pháp đi lấy bạc. Nơi này của hắn nhiều lắm có thể cho bọn họ tha thượng một hai ngày, chung quy hắn cũng chỉ là đại phu thôi không phải là ông chủ y quán.

Lão đại phu làm người kỳ thật đã rất không tệ, bởi vì người bệnh giống như vậy là hắn tiếp nhận, nếu như bệnh nhân không trả tiền thuốc, người gánh vác trách nhiệm chính là lão đại phu.

Lâm Thanh Uyển liên tục nói cảm ơn, cũng lần nữa cam đoan lập tức có người về nhà lấy bạc, nhất định không khất nợ.

Đến khi hỏa kế ngao thuốc xong cho Dương Thiết Trụ uống, lúc này đã là ban đêm.

Nhị nhi tử Đại Ngưu nhà Lý chính còn chờ trong y quán, sợ bọn họ có chuyện gì cần hỗ trợ.

Lâm Thanh Uyển, Dương thị và Dương Thiết Trụ thương lượng với nhau, liền bảo bọn họ đi về trước, một mình nàng ở lại chiếu cố Dương Thiết Trụ, ngày mai bọn họ lại đến.

Lâm Thanh Uyển còn bảo Dương Thiết Căn trở về nói tình hình cho người nhà biết, bảo họ ngày mai mang bạc tới y quán trả.

Sau khi nói xong, Dương thị liền cùng Dương Thiết Căn lên xe la đi về, Lâm Thanh Uyển quay người trở lại phòng nhỏ Dương Thiết Trụ đang nằm.

Loại y quán lớn thế này đều có chỗ ngủ cho bệnh nhân, lúc này Dương Thiết Trụ nằm ở gian nhỏ cách vách.

Lâm Thanh Uyển tiến lên nhìn Dương Thiết Trụ, sau khi uống thuốc, Dương Thiết Trụ khá hơn một chút, hô hấp vững vàng hơn, không giống như lúc mới đưa đến, bộ dạng khí vào thì ít khí ra thì nhiều.

Lâm Thanh Uyển ngồi bên giường nhìn Dương Thiết Trụ, nhìn một chút nước mắt liền chảy ra. Khóc trong chốc lát, biết nam nhân không bị nguy hiểm tính mạng, nàng căng thẳng thần kinh nửa ngày, một lát sau ghé đầu vào giường ngủ.

Lúc nửa đêm Lâm Thanh Uyển tỉnh ngủ, cũng không nỡ ngủ, sợ Dương Thiết Trụ sẽ bị sốt, một lúc lại xem.

Chung quy nàng không biết thứ khác, nhưng biết bị thương như thế này sợ nhất là phát sốt. Bị sốt là đại biểu miệng vết thương nhiễm trùng. Nơi này lại không có chất kháng sinh penicilin gì đó, tất cả phải dựa vào đề kháng của chính bản thân mình.

May mà y thuật lão đại phu tựa hồ không tệ, mở dược tuy rằng đắt chút nhưng hữu dụng, hơn nữa thân thể Dương Thiết Trụ vốn rất tốt. Lâm Thanh Uyển nửa đêm sờ soạng mấy lần không thấy hắn bị sốt.

Như vậy ép buộc đến ép buộc đi, trong nháy mắt trời liền sáng.

Y quán vừa mở cửa, Dương thị thở hổn hển mang bao lớn bao nhỏ đi vào.

Lâm Thanh Uyển nhìn bà mang nhiều đồ như vậy, vội vàng nhận lấy bỏ lên trên bàn.

Lâm Thanh Uyển hỏi bà sao cầm nhiều đồ như vậy.

Dương thị vừa thở vừa nói cho nàng, trời lạnh nàng lại không mang quần áo, bà liền mang quần áo của con dâu tới cho Lâm Thanh Uyển mặc tạm, còn cầm cho bọn họ một con gà làm chặt sẵn, bảo Lâm Thanh Uyển mượn bếp lò của y quán nấu, còn cầm một ít trứng gà, lại sợ Lâm Thanh Uyển không đi ăn cơm được nên có mang theo mấy cái bánh bao.

Lâm Thanh Uyển nghe Dương thị nói như vậy, trong lòng cảm động không ngôn ngữ nào tả nổi, kéo tay Dương thị liên tục nói cảm ơn.

Dương thị oán trách nàng khách khí, mắng nàng còn nói như vậy về sau liền mặc kệ bọn họ, Lâm Thanh Uyển vội vàng ngừng câu cảm tạ.

Hai người ngồi xuống trò chuyện, vừa ngao dược cho Dương Thiết Trụ. Dược lần đầu tiên là hỏa kế y quán ngao cho, sau này thì bọn họ tự ngao, họ mang cho một cái bếp nhỏ tới.

Ngao dược xong, hai người cùng nhau cho Dương Thiết Trụ uống thuốc. Bởi vì Dương Thiết Trụ còn hôn mê, đút rất khó, Dương thị ở bên cạnh đỡ, Lâm Thanh Uyển dùng muôi nhỏ đút từng chút một.

Dương thị nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này đã gần đến buổi trưa, không khỏi nhíu mày hỏi: “Người Dương gia còn chưa tới?”

Dương thị vẫn xưng hô người nhà Dương Thiết Trụ như vậy, bà sẽ không nói nhà đệ đệ, mà là Dương gia.

Lâm Thanh Uyển im lặng lắc đầu.

Ngày hôm qua nàng giao phó Dương Thiết Căn trở về thông tri người nhà, nàng đã dự tính sẽ không thuận lợi, nhưng không ngờ người Dương gia sẽ tuyệt như vậy. Con trai còn nằm trong y quán, một mình con dâu ở lại chăm sóc, bọn họ không chỉ không tới đưa tiền thuốc, thậm chí ngay cả tới giúp đỡ một tay cũng không thấy đâu.

Nếu không phải là Dương thị mang ít đồ ăn cho nàng, phỏng chừng nàng phải chịu đói tới bây giờ.

Dương thị phi một ngụm, cũng không biết nên nói gì.

Hai người dùng bếp lò ngao dược hâm nóng bánh bao lên ăn. Mãi đến lúc xế chiều thì mới thấy Dương Thiết Căn đi vào.

Hắn vừa vào liền ôm đầu thống khổ ngồi xổm tại chỗ, hắn nói hắn vô dụng không thuyết phục được cha mẹ, hắn nói hắn không mang bạc lại đây, trong nhà cũng không ai lại đây…

Lâm Thanh Uyển nhìn hắn thực đáng thương, tóc hỗn độn mãn nhãn tơ máu, quần áo mặc ngày hôm qua vẫn còn treo trên người, chật vật cực, nàng vội vàng kéo hắn dậy.

Dương thị tiến lên kéo Dương Thiết Căn ngồi xuống ghế, sau đó bắt đầu hỏi han tình huống ——

Thì là tối hôm qua Dương Thiết Căn trở lại Dương gia, người Dương gia đã ngủ hết, chỉ còn Diêu thị trong phòng chờ hắn. Hắn nghĩ tình huống khẩn cấp, về đến nhà liền gọi mọi người dậy.

Mọi người tụ tập đến phòng chính, hắn nói tình huống cho mọi người và chuyện tiền thuốc.

Hà thị vừa nghe Dương Thiết Trụ uống một bộ thuốc mất 5 lượng bạc liền nổ tung. Miệng không ngừng mắng người nghèo mệnh cùng còn uống thuốc đắt vậy làm gì, lại nghe Lâm Thanh Uyển bảo bọn họ ngày mai mang tiền tới thì nhảy cẫng lên ba mét. Một ngụm là câu “nằm mơ”, lại mắng Lâm Thanh Uyển mơ mộng, mắt chó mù màu…

Dương lão gia tử không kéo được bà ta, chỉ có thể mặc bà ở nơi đó mắng, chính mình sầu mi khổ kiểm ngồi một chỗ.

Đến khi Hà thị dừng lại không mắng nữa, Dương lão gia tử hỏi mọi người làm thế nào? Cũng bảo Hà thị lấy bạc ra trước, trả tiền thuốc trước, bằng không y quán ngưng thuốc thì con họ mất mạng.

Dương Thiết Căn biết bản tính mẹ mình, cho nên cố ý không  nói lão đại phu cho bọn họ kéo hai ngày, chỉ nói y quán chỉ cho một bộ dược, ngày mai không trả tiền liền ngưng thuốc.

Hà thị vừa nghe thấy bảo bà lấy tiền liền kiên quyết không đồng ý, bà không nhảy không mẳng chỉ nói không có tiền, bà nói để Dương Thiết Trụ vào núi là đi kiếm bạc chứ không phải bảo hắn đi tiêu bạc. Hơn nữa trong tay  bà còn hơn ba mươi lượng bạc phải lưu lại cho Dương Học Chương mua khảo đề…

Thế này người Dương gia mới biết thì ra Hà thị không chỉ có 20 lượng, mà là hơn ba mươi lượng.

Mọi người ồ lên, Dương lão gia tử liên tục oán giận nói Hà thị, ông nói nếu biết bà có hơn ba mươi lượng ông sẽ không để Dương Thiết Trụ vào núi, Dương Thiết Trụ không lên núi cũng sẽ không bị thương.

Oán trách thì thầm oán, đến khi bảo Hà thị lấy tiền ra cứu mạng thì Hà thị kiên quyết không lấy. Bà không nói nhao nhao cái gì, chỉ một câu: không lấy. Dương lão gia tử khuyên không có kết quả. Cuối cùng khó thở động thủ với Hà thị, hai người lại ẩu đả.

Lần này là đánh nhau thật, trước đây đều là Dương lão gia tử tránh Hà thị nhào lên, lúc này đây Dương lão gia tử hạ nhẫn tâm giơ một bàn tay, mắng to bà ta không phân biệt bốn, sáu, năm, bẩy. Hà thị nhào lên cào, Dương lão gia tử đẩy bà ngã lăn ra kháng.

Hà thị thấy lão già không tha cho bà, xuống tay cũng ác, kéo dây lưng ra treo lên xà nhà, khóc lóc nói ông lão đánh bà không sống nổi.

Lần này rất ghê gớm, Hà thị bình thường nháo thì nháo, vẫn là lần đầu tiên náo động can qua tới mức muốn chết.

Một đám người nhanh chóng lôi Hà thị xuống, Hà thị vừa được lôi ra lại khóc lên, lần này là khóc thật. Một phen nước mũi một phen lệ, vừa khóc vừa kể lể mình bao năm vất vả, nói trước đây nhà nghèo nay như vậy là được bà cần kiệm quản gia…

Dương lão gia tử ngồi xổm trên mặt đất không rên một tiếng, liên tục rít thuốc lào lộp cộp.

Thấy lão bà nháo thành như vậy trong lòng ông cũng khó chịu. Ông lại nhớ tới lúc mới thành thân với Hà thị, khi đó Hà thị không giống dạng này, là một cô nương ngượng ngùng, sau này ngày sống không dễ chịu, con cái càng nhiều, từ từ giày xéo thành tính tình như vậy, người càng ngày càng keo kiệt cổ quái…

Luôn luôn ở bên cạnh không lên tiếng Dương Học Chương mở miệng: “Mẹ, chỗ người có bao nhiêu bạc?”

Hà thị dừng khóc thút tha thút thít.

“Chỉ có hơn 30 lượng, đây chính là lão nương nhiều năm vắt máu trong bọ chó mới được…” Nói xong lại khóc lên.

Kỳ thật Hà thị lại nói thiếu, trong tay bà không chỉ có  như vậy, bà theo thói quen vẫn giữ lại một ít. Nhưng lần này không giống với, lão già làm ác quá, bà chỉ nói thiếu hơn mười lượng.

Dương Học Chương nhíu mày ——

Qua một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Bên kia đang thúc giục muốn bạc, ta vẫn kéo.” Nói xong hắn liền ngồi tại chỗ im lặng.

Dương lão gia tử càng nhăn mày chặt, Hà thị nghe thấy lời con trai nói càng khóc lớn hơn. Vừa khóc vừa nói con trai Dương Học Chương của bà không dễ dàng thế nào, vì không có quan hệ mà không thi nổi tú tài, hiện tại thật vất vả có cái chiêu số… Còn nói cho Dương Học Chương đọc sách đã mất bao nhiêu là tiền, thật vất vả có cơ hội…

Nháo cả một buổi tối cũng không ra đâu vào đâu.

Dương lão gia tử vẫn ngồi xổm tại chỗ đó không nói lời nào, Hà thị ngồi ở trên kháng khóc. Dương Thiết Xuyên và Vương thị khó được lần này không gây chuyện sinh sự, mà ở bên cạnh trầm mặc không lên tiếng. Bọn họ biết rõ, vấn đề này mà xen mồm vào là đắc tội mấy người, đắc tội người nào cũng không tốt, còn không bằng không nói.

Dương Thiết Căn lại hỏi thêm một lần tiền thuốc của nhị ca thì làm sao, cũng không ai để ý đến hắn.

Sau này Dương Thiết Xuyên đuổi mọi người về ngủ, nói cha mẹ hãy thương lượng. Kỳ thật hắn biết có thương lượng cũng không ra kết quả, mà hắn thật sự thức không nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.