Đêm, trời đất tối đen như mực, không gian tối tắm khiến người ta có cảm giác khó thở.
Một hắc y nhân đem theo một chiếc hộp, cảnh giác nhìn tứ phía. Bỗng dưng hắn cảm thấy tim mình đập nhanh đến lạ thường, hắn biết, nguy hiểm đang gần kề.
"Đem chiếc hộp lưu lại" một âm thanh vang lên tự như từ phía chân trời truyền đến.
"Ngươi có biết trong đây là thứ gì không?"
"Biết, cho nên mới cần ngươi để lại"
"Ngươi đừng giả thần giả quỷ, hãy bước ra đây lão tử không sợ ngươi"
"Ta nghĩ sẽ không giết ngươi"
"Sao ngươi lại không nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi" lời vừa dứt thì một quyền đã đấm thẳng tới kẻ đứng đằng sau núi tuyết khiến núi tuyết lập tức tản ra. Người nọ vòng ra sau hắc y nhân một cách đột ngột.
"Đem chiếc hộp đặt xuống đất" âm thanh lành lạnh vang lên.
Hắc y nhân cầm chiếc hộp chậm rãi đưa ra, đem hộp phóng lên mặt đất. Bỗng nhiên cổ tay hắn chuyển động, đưa ngón trỏ về hướng chốt nắp hộp có ý muốn mở.
Một đạo bạch quang lóe sáng như muốn cắt ngang bầu trời đêm, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
“Lệ Băng kiếm… Hoàn Kiếm sơn trang…”, hắc y nhân trước khi tắt thở đã mơ mơ hồ hồ phun ra mấy từ rời rạc này.
Kẻ giết người từ trên thi thể lấy đi chiếc hộp, nghênh ngang bỏ đi.
Gió nổi lên, tuyết trắng mang theo nhiều điểm đỏ tươi nhảy múa khắp trời.
Bình luận truyện