Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 15: Sinh mệnh là điều quan trọng




Cô gái vừa sợ vừa hận người đàn ông đang nằm trên người mình, người đàn ông đã hôn mê nhờ kiệt tác của cô. Chỉ là hiện tại cô cũng không còn một chút khí lực nào, loại thuốc này cô đút cho Kiều Mộc chính cô cũng trúng.

Cô nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, thừa dịp mình còn sót lại một chút ý thức, cô bất an lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, giống như cửa sổ kia rơi xuống đất sẽ mang lại cho cô một chút sức lực hoặc an ủi.

Đúng lúc này kì tích xảy ra, ngoài cửa sổ to như vậy xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng kia đường cong lả lướt được bao phủ bên trong hắc ám.

Chỉ thấy bóng dáng kia đang ở bên ngoài thuần thục cạy ra cánh cửa sổ sát phía dưới, không cần tốn nhiều sức bò vào trong. Quang minh chính đại đứng tại phòng “dành cho tổng thống” tốt nhất, lớn nhất, sang trọng nhất của khách sạn, cô cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện không có nguy hiểm, lúc này mới đưa mắt nhìn lên ghế sofa to lớn.

Xem ra thời điểm Kiều Mộc đang hoan ái, đóng tất cả máy thu hình trong phòng, hắn cũng không muốn ở trước mặt người khác trình diễn xuân cung đồ sống, đồng thời cũng tự tin các biện pháp phòng vệ rất tốt. Thường là người quá tự tin càng dễ dàng chết hơn.

“Chị, em ở đây.” Cô gái yếu đuối nhìn về phía cô nhỏ giọng kêu, cô đã hoàn toàn không còn hơi sức.

Tiêu Tương Phi vội vàng chạy qua, nhìn người đàn ông xích lõa đang nằm trên người cô gái cơn giận nhanh chóng lan ra hận không thể đục vài lỗ trên người Kiều Mộc.

“Chị…” Ánh mắt cô gái trống rỗng, cô vừa suy yếu, vừa không biết làm sao.

Cô vội lật người Kiều Mộc ở phía trên đẩy ra để cho người đàn ông tà ác này cách xa cô gái thuần khiết. Sau đó cô lại nhìn cô gái thương tích đầy mình cùng với vết máu chưa khô một cách đầy phức tạp.

“Em.” Tiêu Tương Phi không nén được vẻ mặt khổ sở, nhẹ nhàng ôm cô gái, nhặt y phục từ trên thảm trải sàn nhà mặc vào cho cô.

“Chị, giết hắn đi, em muốn báo thù cho chị em.” Cô gái cắn chặt môi dưới, qua một lúc lâu mới căm giận nói, tim của cô tràn đầy thù hận, hận không thể giết chết tên đoạt thân thể cô lại là hung thủ giết hại chị của cô.

Tiêu Tương Phi sờ đầu cô gái, gật đầu, dịu dàng nói “Lam Lan, nhắm mắt lại.”

Lam Lan chính là tên của cô gái kia, nghe lời gật đầu, cô biết chị đang chuẩn bị giết người. Vì vậy ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thật ra thì là cô đã không tiếp tục chống đỡ được nữa, thuốc này rất mạnh.

Thấy cô nhắm hai mắt lại cũng biết cô không có gì đáng lo, Tiêu Tương Phi đứng lên đi tới chổ Kiều Mộc.

Cô đến gần người Kiều Mộc, nhìn thân thể trần truồng của hắn cô không hề có chút ngượng ngùng nào, ngược lại hết sức chán ghét. Không một chút nghĩ ngợi, cô rút từ trong giày ra một cây súng lục rồi nhắm ngay vị trí trên ngực Kiều Mộc bắn liên tiếp năm phát.

Năm phát súng đủ tiễn hắn đi Tây Thiên được rồi, thế nhưng năm phát súng bắn ra cũng không làm cho cô vơi cơn hận lại làm cho cô khó chịu hơn. Trước mắt cô như đang xem lại một đoạn phim thoáng qua cái chết thảm trạng của Lam Linh.

Ôm hận rất sâu, cô móc ra dao găm Thụy Sĩ, đâm về phía hạ thân của Kiều Mộc, đâm xuống hai, ba cái…

Cho đến khi máu thịt không còn phân biệt được, cho đến khi thân thể của người đàn ông lạnh như băng. Nước mắt của cô mới từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng cô đã báo được thù cho Linh Lam, cuối cùng cô đã tự tay kết liễu hắn.

Linh Lam, cô hãy yên nghỉ đi. Trong lòng nàng âm thầm nói, sau đó không một chút do dự đứng lên. Từ trong túi màu đen đang đeo sau lưng lấy ra bom hẹn giờ đã chuẩn bị từ sớm, đặt vào phía dưới ghế salon, cửa phòng và bên dưới Kiều Mộc. Sau khi chuẩn bị xong cô đi tới chỗ Lam Lan.

Cuối người ôm lấy cô gái, cho cô dựa vào trong ngực mình, Tiêu Tương Phi triều mến nhìn Lam Lan trong ngực, thật làm ức uất nàng. Lúc biết Kiều Mộc sễ đến thành phố này, Lam Lan đã tìm cô, khẩn cầu cô giết chết Kiều Mộc báo thù cho chị bất kể trả giá cao như thế nào. Đến gần Kiều Mộc là một việc vô cùng khó khăn, nhưng mà vì Lam Lan cầu khẩn, cô mới suy nghĩ ra biện pháp như vậy, an bài nàng vào quán rượu, mới có một màn như vừa rồi.

Từ cửa sổ dễ dàng bò ra ngoài, một tay cô ôm Lam Lan, một tay nắm sợi dây treo giữa không trung thật chặt, sau đó dùng giày ở một nơi nào đó đụng nhẹ vào tường, mũi giày xuất hiện một con dao.

Cô ôm Lam Lan cứ như vậy mà thuận tiện rơi từ trên khách sạn xuống đất, đến một chỗ không có đèn điện gì chiếu sáng.

Họ vừa rơi xuống, trong phòng tổng thống vang lên tiếng nổ mạnh, âm thanh rất lớn, khiến cả phòng tổng thống đều bị sụp đổ.

Tiêu Tương Phi yên lặng liếc nhìn tầng lầu đang cháy mạnh, bỏ Lam Lan vào chiếc xe BMW đang dừng ở một bên, lên xe không sợ mà từ từ lái ra khỏi khách sạn Long Tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.