Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 13: Anh chỉ nhớ rõ em




Tổng quản Lý cau mặt trở về phòng làm việc, lại còn bắt hắn tìm một cô gái với thân thế trong sạch đang phục vụ tại khác sạn đàng hoàng làm loại chuyện đó, hắn có cảm giác mình giống như đang cố tình đẩy người ta vào hố lửa làm việc bại hoại.

Nhưng hắn không dám đắc tội khách, những khách đến khách sạn phần lớn đều là người có thân phận rất cao, hắn không phải ăn gan báo.

Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn rốt cuộc nhấc điện thoại bàn làm việc lên ra lệnh cho bên ngoài: "Trợ lý Lâu, cô vào đây một chút." Nói xong liền cúp điện thoại, rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào nó.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Hắn nói như hết hơi, nếu là bình thường hắn nói chuyện rất có khí thế.

Trợ lý Lâu nghe nói thế đẩy cửa bước vào, cô đi thẳng đến bàn của hắn nói với vẻ kính trọng: "Tổng quản Lý, ngài tìm tôi có chuyện gì không?" Dáng vẻ nghiệp vụ vô cùng chuyên nghiệp.

"À, Trợ lý Lâu, trong vòng nửa tiếng cô đi chọn năm mươi cô gái xinh đẹp đến phòng họp lầu 20, tôi có chuyện muốn nói." Hắn suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói.

"Dạ, tổng quản Lý." Trợ lý Lâu rất chuyên nghiệp lên tiếng, nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Cô vừa ra khỏi phòng, hắn liền vô lực ngã ngồi trên ghế da, loại việc không có lương tâm này cứ để hắn làm đi, thế nhưng hắn trong lòng hắn vẫn có cảm giác bất an.

Nửa giờ sau, tại phòng họp của khách sạn năm mươi nữ phục vụ xinh đẹp đã có mặt, các cô là nhân viên phục vụ của tất cả các dãy lầu, tất cả đều là những cô gái vừa trẻ vừa đẹp, căng trào sức sống của thiếu nữ.

Tổng quản lý đứng ở vị trí chủ trì nơi phòng họp, đứng bên cạnh là trợ lý Lâu. Hắn liếc qua một loạt những cô gái đang đứng trong yên lặng, trong lòng dù cảm thấy khổ sở nhưng vẫn cố trấn định lại tỏ ra không có gì.

"Tôi tìm các vị là có một chuyện, nói như thế nào đây, tôi sẽ nói vắn tắt, sẽ không giải thích tỷ mỉ cụ thể với tất cả mọi người. Kiều tiên sinh vừa đến ở khách sạn chúng ta muốn tìm một cô bạn gái, đả ra giá mười vạn tệ. Bởi vì Kiều tiên sinh có chủ ý muốn đó là người của khách sạn thế nên tôi mới tìm đến mọi người, tìm ra một người tình nguyện." Đầu hắn toát mồ hôi hột nói đến lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ.

Lời của hắn tựa như Bom Nguyên Tử ném vào Hiroshima, nổ oanh oanh, năm mươi thiếu nữ 50 cùng đồng thời lập tức há mồm, mỗi người mỗi một biểu hiện thảo luận hết sức nhiệt tình.

"Vị Kiều Tiên sinh đó, rất đẹp trai, rất thành thục." Một loại si mê.

"Người có tiền đó, rất nhiều tiền." Loại khác ham giàu.

"Là một người hết sứ to cao." Lại một loại lý trí.

Trợ lý Lâu rất bình tĩnh, khi tổng quản lý tuyên bố tin tức này thì trong lòng cô chỉ cảm thấy khiếp sợ, nhưng vẫn không để lộ ra, chỉ rất bình tĩnh nhìn những cô gái ở phía dưới.

Một lát sau, thảo luận vẫn chưa kết thúc, thế nhưng có một số cô gái trẻ nhộn nhạo muốn thử đưa mắt nhìn về phía tổng quản lý.

"Các vị, nếu như có ý, một lát nữa hãy đến phòng làm việc của tôi. Cho các vị thời gian là nửa tiếng, qua thời gian đó sẽ không đợi nữa. Tan họp." Hắn biết da mặt của những cô gái trẻ tương đối mỏng, vì vậy cố ý an bài như vậy nói xong lập tức đi ra ngoài

Vừa nghe đến tan họp, nhiều cô gái trẻ lập tức đứng lên, đi theo sát ngay phía sau tổng quản lý, hai phần ba những cô gái trẻ còn lại trở về công việc của mình.

Nửa giờ sau, hắn nhanh chóng chọn được cho Kiều Mộc ba cô gái trẻ, loại đi hai người trong số đó còn lại một người được đưa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.