Hôn Ước Quý Tộc

Chương 1




Sắc mặt Lục Tuấn Ngạn càng đen hơn.

Lục Cảnh Kiều nhẹ nhàng nghiêng đầu, thưởng thức gương mặt biến thành màu đen của anh ta, cúi đầu cười, “Là cháu, anh hoan nghênh chú mình như vậy sao?”

Lời nói của anh, đối với Lục Tuấn Ngạn mà nói, quả thực là nhục nhã rất lớn!

Giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, toàn thân để lộ ra khí thế như hổ rình mồi!

Mà lúc này, anh ta không thèm so đo với Lục Cảnh Kiều, Lục Tuấn Ngạn đẩy mạnh anh ra, đi vào phòng.

Đèn trong phòng sáng trưng, đầy mùi khói.

Ánh mắt Lục Tuấn Ngạn tìm kiếm mỗi góc trong phòng, không phát hiện ra bóng người khả nghi.

Anh ta xoay người, nhìn người đàn ông thanh thản ung dung đang đứng ở cửa.

Bộ dạng Lục Cảnh Kiều thản nhiên tự nhiên, không chột dạ như trong tưởng tượng của anh ta.

Người giúp việc nhắm mắt theo sát Lục Tuấn Ngạn, nhìn đông nhìn tây, không phát hiện ra Mộ Niệm Đồng ở trong phòng.

“Hả?”

Cô ta gãi đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ. 

Vừa rồi rõ ràng là cô ta nhìn thấy Mộ Niệm Đồng đi vào phòng này, sao lại biến mất rồi?

Không thể nhảy từ cửa sổ xuống được.

Lục Cảnh Kiều hơi nhăn mày, “Anh đang tìm cái gì thế?”

Lục Tuấn Ngạn xoay người, nhìn anh chăm chú, cố tình gây sự, “Mộ Niệm Đồng đâu?”

“Mộ Niệm Đồng?”

Trong ánh mắt anh lộ ra nghi ngờ.

“Anh đừng giả ngu với tôi!”

Lục Tuấn Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Cô ta là vợ của tôi, anh biết cô ta mà! Trong tiệc tối, hai người cũng chạm mặt nhau, rõ ràng là anh biết cô ta, che che giấu giấu cái gì? Hay là trong lòng anh có quỷ?”

“A… Nhớ rồi.”

Lục Cảnh Kiều lạnh nhạt nhíu mày, lập tức ung dung nói, “Tuấn Ngạn, đừng nên hồ đồ, không biết chuyện, còn tưởng rằng anh đang bắt gian.”

Giọng nói trầm ổn, chững chạc, giống như trưởng bối thành thục nghiêm túc, nhưng gương mặt của anh vẫn trẻ hơn Lục Tuấn Ngạn.

Cũng không biết, rốt cuộc Lục Cảnh Kiều bao nhiêu tuổi, có thể còn kém hơn anh ta vài tuổi.

Lục Tuấn Ngạn không quen nhìn anh bày ra bộ dạng trưởng bối, lạnh lùng đùa cợt, “Tôi cũng không có nhận anh là người nhà họ Lục! Anh cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói của ông nội, là có thể tùy tiện bước vào nhà họ Lục sao? Vớ vẩn!”

Lục Cảnh Kiều nói, “Cũng không phải là tôi muốn trở về, là ông nội anh ăn nói khép nép, mời tôi về nhà họ Lục.”

“…”

Lục Tuấn Ngạn tức giận trừng anh.

Lục Cảnh Kiều lại thản nhiên nói, “Ai bảo đứa cháu trai quần áo là lượt của ông ta, cả ngày chỉ canh giữ ở công ty giải trí, không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ trong tập đoàn tài chính, anh cho rằng, tôi vui vẻ tiếp nhận cục diện rối rắm này sao?”

“Anh nói cái gì?”

Lục Tuấn Ngạn giống như nghe được một truyện cười, nói, “Đừng nói giỡn! Anh nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của anh sao? Nhất định là anh mơ ước tài sản nhà họ Lục, bởi vậy mới muốn nhanh chóng trở về, muốn tranh tài sản với tôi!”

Lục Cảnh Kiều im lặng không nói nữa.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa sổ truyền đến chút động tĩnh.

Lục Cảnh Kiều cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.

Lục Tuấn Ngạn cũng nhạy cảm nghe thấy được chút động tĩnh nhỏ này, thấy trên mặt anh có chút cảnh giác, còn tưởng rằng là chột dạ, quay đầu, rõ ràng phát hiện sau rèm cửa sổ sát đất, hình như có người.

“Là ai ở đó? Mau ra đây!”

Trong một góc tối tăm, Mộ Niệm Đồng nghe thấy tiếng nổi giận, gần như chột dạ nộp vũ khí đầu hàng rồi!

Nhưng mà cô nhớ lời vừa rồi Lục Cảnh Kiều nói với cô - - “Anh ta sẽ không phát hiện ra em, bất luận là có chuyện gì, đừng đi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.