Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 27: Chương 27: có tôi ở đây không ai có thể bắt nạt cô




Định mệnh – không phải cứ chờ và đợi là nó sẽ tới!

Định mệnh – là phải biết nắm bắt và tự chắp lấy chiếc cầu đi tới thành công bằng chính những nỗ lực mà mình có thể cố gắng!

Định mệnh... mỗi một con người khi sinh ra... đều có một định mệnh...

Nhưng đừng ỉ lại, hãy vươn lên, nếu muốn tìm lấy hạnh phúc thực sự cho riêng mình!

——————–

Theo chân vị thần Thời Gian bước vào Thánh Địa Lửa, sức nóng ở trong đây bốc lên ngùn ngụt từ những quả cầu màu trắng xóa xen những ánh xanh của sức mạnh lửa thần khiến con bé thấy cứng hết cả người, cảm giác mồ hôi chảy ra đầm đìa nhưng lạnh toát làm nó vô cùng khó chịu... thứ lửa quái quỷ gì thế không biết!

Thấy con bé lầm bầm, cả người thì co ro rên rỉ một cách khổ sở, Fire liền tiến đến bên ngọn thác và lấy ra từ trong đó một chút cát thần để rải rác lên cơ thể của con bé, giúp nó có thể trấn an lại mình.

Cát ngấm vào cơ thể... y như rằng mọi sự chợt trở lại bình thường. Nó có cảm giác như không khí dường như thoáng và ấm nhẹ nhàng hơn. Thần dược có khác!

Mà chợt giật mình! Lúc này nó mới ngơ ngác nhìn lên... một cảnh tượng hết sức hùng vĩ ngay lập tức đập vào mắt con bé khiến cho nó phải vô cùng choáng ngợp. Một ngọn thác bằng cát chảy ngay trong ngôi nhà với hàng vạn tia lấp lánh rải rác xung quanh, chúng bốc lên từng làn hơi trắng xóa và cuộn sóng lăn tăn rơi tuột xuống phía dưới, tạo thành một mặt hồ rộng thênh thang tưởng chừng như vô tận mà cũng chẳng có đáy... bởi, cát cứ chảy xuống mà " nước " thì chẳng hề dềnh lên. Có lẽ nó đã trở thành 1 quy luật: chảy xuống – trôi đi – thấm đẫm – và lại truyền ngược trở lại từ một nơi xa xăm nào đó...

Lặng yên ngắm nhìn, rồi mọi cảnh vật lại đột nhiên thay đổi, hiện lên trên những dòng cát trắng xóa mang chút lấp lánh diệu kỳ kia là hình ảnh của một trận chiến đã diễn ra từ bốn trăm năm trước.

Giọng nói của Fire cũng từ từ cất lên một cách thật chậm dãi theo dòng hồi tưởng và những gì đang chuyển biến trước mắt con bé.

***

....

" Đó là cuộc chiến sinh tử giữa thế lực của Bóng Tối SaMa và thiên binh của Nhà Trời từ bốn trăm năm trước đây. Khi ấy, SaMaKhan là một con ác quỷ có sức mạnh thống lĩnh mọi âm binh của ma giới. Nhưng không chịu dừng lại ở đó, nó còn muốn đánh lên tận Nhà Trời và làm chủ Tứ Cõi ".

" Tứ Cõi?! Có cả Tứ Cõi nữa sao?! Con tưởng rằng chỉ có Tam Giới thôi chứ?! "

" Không! Tứ Cõi là một nơi bao gồm cả Phật Giới mà loài ma quỷ không bao giờ được xâm phạm tới. Đôi khi Thiên Giới còn phải kính nể mà SaMa lại muốn đánh lên tận đó, vậy nên... "

" Nên sao cơ ạ?! "

" Trong trận chiến đó, Phật Giới đã đích thân ra tay, cử Tôn Ngộ Không và Tứ Đại Hộ Pháp của Phật Tổ Như Lai đến thu bắt nó. Nhưng vẫn không chịu ngoan hàng chịu trói, nó đã cố gắng trốn vào vòng Luân Hồi và tự thân siêu thoát tới 400 năm sau khi con vừa mới được ra đời. Hóa thân vào cõi siêu sinh và đưa mình trôi khắp nhân gian ở Hạ Giới, đúng lúc đó thì con cũng vừa chào đời nên nó đã nhanh chóng kiếm được nguồn dương khí, trốn ngay vào cơ thể của con khiến chúng ta không thể nào sát sinh bừa bãi được, đành chấp nhận phong ấn lên chính cơ thể của con lúc đó... "

" Sao cơ ạ?! Con đã là một khối phong ấn ngay từ khi sinh ra?! "

" Đúng vậy! Và khối phong ấn đó đã mang lời nguyền về một trận tái chiến cho 400 năm tiếp theo. Ngoài ra, nó còn là lời hóa giải... "

" Hóa giải sao?! Sao có thể như thế được ạ?! "

" Hừm... điều đó thì chúng ta cũng chưa được rõ lắm! Chỉ biết rằng Dòng Thác Thời Gian đã tiên đoán số phận của con vừa là một khối phong ấn kìm giữ sức mạnh của con quỷ SaMa, vừa là lời nguyền cho trận tái chiến sắp được diễn biến, và cũng là lời hóa giải mang đến hòa bình. Nhưng, Yul... hắn lại không muốn như vậy! Vì đã biết trước bí mật kinh thiên động địa này, nên hắn đã cố tình tiếp cận con, tạo lên số phận kể từ ngày con trào đời, để có con trong tay và nắm chắc chiến thắng. Dù cũng không biết là bằng cách nào... "

Thật vậy sao?!

...........

Lời Fire nói như trói vào tim nó?!

Dường như một sự thật khác lại được mở ra.

Không chỉ là thân phận nó.

Không chỉ là một lời nguyền.

Không chỉ là một khối phong ấn...

Mà nó còn là một thứ để lợi dụng – Ngay từ đầu!

Phải rồi!

Thế này thì ngay từ đầu nó làm gì có cuộc sống?!

Gia đình trở nên tan nát như thế cũng là một cái lý để ba bán nó đi, để nó trở thành một món hàng giao dịch, để Yul đến với nó... mang cho nó một tình yêu thực dụng.

Đó – là một tình yêu không có thật!

Xư Bi bắt đầu nghĩ thế...

Và mọi ý nghĩ trong đầu nó chỉ xoay quanh có một chuyện: Lừa dối!

Yul lại lừa dối nó!

Rõ là thế!

Ngay từ đầu, hắn đâu có thành tâm muốn đến với nó!

Chắc chắn là trong tiềm thức của hắn, con bé luôn là một vật để lợi dụng, để mang lại chiến thắng, nên Yul mới cố gắng " gìn giữ " nó đến như vậy.

... Chỉ như một món đồ thôi...

.........

Nó lặng cả người, và câm nín.

Đôi tai lại tiếp tục ù ù... vì tiếng cát đang rơi... lẫn với lời của Fire nói...

- Con đã chuẩn bị tinh thần để đem đến sự hòa bình cho cuộc chiến tranh này chứ?!

- Không! Con sẽ không làm! – Lời nó nói ra thẳng thừng mà lạnh ngắt, thậm chí còn lạnh hơn cả ánh mắt của Yul lần đầu nhìn con bé. Chúng làm Fire phải giật mình.

- Con đang nói cái gì vậy?! Đó là định mệnh của con mà!

- Định mệnh sao?! – Vừa nói, Xư Bi vừa quay ra nhìn Fire, nhìn vào từng dòng cát cứ thế chảy dài theo thời gian mà cười nhạt. Nó cười, một nụ cười khinh khỉnh... một nụ cười chưa từng có trên gương mặt hiền lành của con bé – Nếu đã là định mệnh thì tại sao con còn cần phải làm gì?! Con sẽ cứ ngồi đây và chờ đợi, để xem, rồi cái định mệnh ấy sẽ đem lại được tích sự gì cho cuộc tái chiến này!

- Cái con bé ngốc này! Im ngay! Sao con có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế được hả! – Vừa nói, bà vừa lấy cây gậy thần đập bôm bốp vào đầu nó mà trách mắng, rồi lại ôn tồn giảng giải – Con có hiểu rằng định mệnh sinh ra đã chọn con là chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa dẫn tới hòa bình?! Nhưng định mệnh không có nghĩa là con chỉ có thể ngồi một chỗ, chờ đợi và đón nhận lấy cái mà con nghĩ rằng nó sẽ xảy ra. Không! Không phải như vậy! Định mệnh là một cái gì đó ở tương lai mà số phận đã sắp đặt rằng nó sẽ phải xảy ra... trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời. Nhưng nếu con không tự cố gắng chắp lấy chiếc cầu đi tới hạnh phúc bằng chính những nỗ lực đáng có của mình... thì sẽ không bao giờ con có thể với tới định mệnh đó! Con có hiểu không?!

Thấm chưa?!

Những lời mà Fire sunbeanim nói hẳn cũng thấm vào đầu nó phần nào.

Tuy con bé cứ ngây người và nghệt mặt ra nghe như thế... Nhưng chắc hẳn nó cũng đã hiểu... ít nhiều mình phải sẵn sàng đối mặt với việc gì.

Lặng lẽ bước ra khỏi khu thánh địa.

Chiều buông xuống, nó trở về Thánh Đường Gió, tìm một chỗ nương náu nghỉ chân cho mình ở bên một gốc hoa có màu xanh lai tím, bông hoa năm cánh, tròn và cụp vào nhau tạo nên một khoảng trống ở giữa nhị hoa đủ để cho nó nằm và yên giấc ngủ.

Khẽ đặt mình lên những sợi tơ vàng óng ả của thiên nhiên, thậm chí chúng còn có mùi thơm dịu như hương trầm man mác, đưa con bé vào giấc ngủ để đánh tan đi những dòng suy nghĩ rối ren muộn phiền.

Khi con bé đã chìm sâu vào giấc ngủ, gió lại khẽ rung cây lay những cánh bồ công anh rủ nhau rải rác lên người con bé một lớp nệm nằm che sương tối để nó có thể an giấc bình yên.

Trong cơn mơ màng với những tiềm thức miên man, mọi hình ảnh và lời Fire nói lại chợt ùa về tâm trí, nỗi đau bị lừa dối khiến nước mắt nó bất giác rơi thấm đẫm vào những cánh hoa khiến cho chúng cũng phải buồn lòng rủ xuống.

Dường như hoa cũng đang khóc...

Màn đêm lại ùa về, bao trùm lên Thánh Đường Gió là một màu tang tóc.

......................

Sáng hôm sau, khi sương đã dần tan và các nàng tiên cũng bắt đầu nhoài mình tỉnh dậy để tiếp tục với công việc " vuốt gió " hàng ngày của mình... thì Xư Bi vẫn còn đang say mềm trong giấc ngủ.

Nhẹ nhàng đến bên nó, khẽ kéo lấy những cánh hoa tách sang hai bên để có thể ngắm nhìn rõ hơn vào khuôn mặt thánh thiện của con bé. Nhìn nó lúc này, thật bình yên và thanh thản, mang cho người ta cái cảm giác thư thái như cũng muốn nằm theo vậy.

Jen khẽ mỉm cười, rồi lại nhẹ nhàng lay lay những tán lá khiến cho Xư Bi phải giật mình tỉnh dậy. Mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh với trạng thái ngơ ngác hết sức, phải mất vài giây sau khi dụi dụi bờ mi và nhoài mình vận động thì nó mới chợt nhận ra là Jen đang ở ngay trước mặt con bé.

- Ơ! Anh Jen... sao anh lại biết em ở đây?!!

- Hì! Cái gì anh chả biết! Đi nào! Hôm nay anh muốn đưa em cùng đến một nơi!

-...?!!

..........................

Nắm lấy bàn tay con bé và đưa nó lướt đi trên những ngọn sóng bầu trời bằng con bạch mã hoàng gia màu trắng xóa với những lọn bờm cong vút và chiếc sừng màu bạc óng ánh kim sa, nó nhắm mắt để tận hưởng từng làn gió khẽ vờn trên mái tóc và cuốn nhẹ lấy đôi tay như níu giữ nó lại trên từng đợt gập ghềnh.

Dừng lại trước một cánh cửa có hai màu đen trắng, vẫn là cánh cửa ấy, nhưng Xư Bi lại chợt giật mình. Sao Jen lại đưa nó đến đây?! Đây chẳng phải là nơi ngăn cách giữa Thiên Giới và Nhân Gian?! Chẳng nhẽ anh ấy lại định đưa nó trở về thế người của người phàm?!

Thật khó hiểu, nhưng Xư Bi vẫn phải ngồi im bởi vì Jen bảo thế!

- Hãy tin anh! Em sẽ thích nơi này!

Jen khẽ mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng và đầy sự thân thiện, mang lại cho người ta cảm giác không thể nào từ chối và vô cùng tin tưởng. Xư Bi cũng gật đầu, nắm chắc lấy dây cương, nó nhắm mắt để mặc gió đưa đi đến nơi nào không cần biết.

Chỉ cần biết là khi cạnh ở bên Jen, chắc chắn nó sẽ được an toàn!

..............

Nơi mà anh đưa nó đến...

Là một nơi rất đỗi quen thuộc...

Là một nơi... mà nó đã từng được sống, từng được sinh ra, ngay trên mảnh đất đó!

Nhưng, nhìn ở góc độ này, tự ở trên cao như thế này, mọi vật đều bé li ti và dường như được phủ nhẹ bởi một làn sương mờ nhạt trắng mỏng... trông thật khác!

Mọi thứ, dường như đều có thể nắm gọn trong lòng bàn tay!

.......................

Cứ đi, và đi mãi như thế...

Dường như, không còn là Hạ Giới nữa...

Nơi anh đưa nó tới, lạ lẫm và có chút gì đó bí ẩn cực kỳ!

Đôi cánh thiên thần của chú bạch mã khẽ cụp xuống để đưa con bé nhẹ nhàng đặt chân xuống nền đất màu xanh như ngọc. Đó là một ngọn đồi có màu xanh mươn mướt và trải dài khắp không gian bởi một thứ sắc khí diệu kỳ.

Điều này khó có thể nhận thấy ở Thiên Đường hay Hạ Giới, nên Xư Bi cũng không để xác định nổi nơi nay là đâu nữa! Trong thế giới phàm trần lại có một nơi tuyệt vời đến vậy sao?!

Tò mò, Xư Bi vội quay sang hỏi Jen với vẻ mặt đầy hứng thú.

- Nơi này là đâu vậy?!

- Nơi chôn cất của các vị thần!

- Nơi chôn cất của các vị thần?! Vậy là nó cũng giống như 125 Phùng Hưng cả Văn Điển chuyên mai táng gọn gàng đúng không?! – Xư Bi thản nhiên đưa ra câu hỏi "vô cùng thú vị " khiến cho Jen phải nghệt mặt phì cười.

- À... mà ừ... cũng gần như... như vậy đấy! Nhưng mà... nơi này nó thiêng liêng hơn em ạ! Em... chắc hẳn đã từng nghe Moon nói về ngũ đại hộ pháp và các vị thần?! – Jen ậm ừ một cách lúng túng.

- Ừm... em cũng có nghe qua! Moon nhắc nhiều về thần Nước!

- Phải! Thần Nước! Đó chính là người mà anh muốn đưa em đến gặp ngày hôm nay!

- Thần Nước sao?! Nhưng chẳng phải bà ấy đã chết?! – Xư Bi tròn mắt nhìn Jen với vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên mang theo cả những nét bối rối.

- Thế em quên nơi này là Thánh Địa Mộ dành cho các vị thần?!

- À mà... ừ nhỉ!

...................

Dắt nó đung đưa trên con ngựa thần, vừa đi, Jen lại vừa bắt đầu kể câu chuyện mà mình đã cố giữ kín trong lòng từ lâu. Câu chuyện này, như một bí mật mà ngoài Moon và tứ đại hộ pháp còn lại ra thì chưa ai được biết tới thêm cả!

Nhưng hôm nay, Jen đã quyết định mở lòng mình để nói cho Xư Bi – một người cần biết và nên biết. Bởi nó liên quan đến vận mệnh của cả cuộc tái chiến sắp diễn biến sau này.

...............

- Em có muốn nghe rõ hơn về câu chuyện Thần Nước đó không?! – Jen chợt quay sang hỏi con bé một cách hết sức nghiêm túc khiến cho nó không thể nào từ chối. Mà từ chối thì cũng để làm gì cơ chứ?!

Xư Bi ậm ừ...

- Dạ vâng!

................

" Câu chuyện về bốn trăm năm trước, khi Thần Nước quen một hồn ma và có hai đứa con với anh ta, chắc hẳn em đã nghe qua rồi phải không?! Bây giờ, anh sẽ nói rõ hơn về số phận của hai người con trai đó nhé! Em muốn nghe về ai trước?! "

" Ừm... người được chọn làm thiên thần đi! "

" Hưm... được thôi! Anh ta... có lẽ là một cậu bé may mắn khi vừa sinh ra đã được thừa hưởng dòng máu của một vị thần – tách biệt hoàn toàn với đứa em trai xấu số của mình. Anh ta được các vị thần bí mật nuôi nấng, rồi với khả năng tiềm tàng vốn có của mình, anh ta dễ dàng trở thành một thiên thần ưu tú, đạt được nhiều chiến công và nhanh chóng leo lên ngôi vị cao nhất – Thần của các vị thần! Cùng sự ủng hộ và bảo vệ của Tứ đại hộ pháp, không ai dám ngáng chân hay phản đối anh ta được lên làm Thiên Đế. Mà dù có không như thế thì với tài đức của mình, anh ta vẫn lấy được lòng của mọi thần dân trên Thiên Giới khiến cho tất cả mọi người đều phải một lòng kính phục... "

Đột ngột dừng lại, Xư Bi mạnh dạn hỏi.

" Anh ta... em cũng quen đúng không?! "

Khẽ quay sang nhìn Xư Bi, với một thái độ chẳng mấy làm bất ngờ cho lắm, Jen khẽ ậm ừ rồi mỉm cười một cách khó hiểu. Có thể coi là đồng ý!

" Cứ coi như là thế đi! Em muốn nghe tiếp về người con trai thứ hai chứ?! "

" Chắc rồi! " – Xư Bi khẽ mỉm cười rồi lại hứng thú chờ nghe tiếp.

" Cậu ta... cũng là một cậu bé thông minh nhưng lại phải sinh ra trong một hoàn cảnh vô cùng bi đát. Mang dòng máu của loài quỷ ác và bị Thiên Giới truy bắt, hắt hủi. Thậm chí một ngày sống cũng không yên. May mắn được sự giúp đỡ của Mom sunbeanim – người đã đứng lên chống lại Nhà Trời để bảo vệ cho cậu bé, cuối cùng hai người đã vượt qua được vòng Luân Hồi và trốn xuống Địa Ngục để làm lại cuộc đời mới. Cũng không khác gì người anh trai của mình, cậu ta sinh ra đã có những khả năng tiềm ẩn và sức mạnh hơn người. Cùng với sự khôn ngoan của mình và sự giúp đỡ của Mom, ngoài ra, sau này cậu ta còn kết hợp cùng hợp tác với một con nữ quỷ nữa để làm bá chủ thế giới thứ ba. Ngày tháng qua đi, sức mạnh của ba người đã trở thành vô địch và không ai có thể chống đối nổi. Họ chấp nhận và quyết định đưa câu ta lên làm... Quỷ Vương! ".

Quỷ Vương?!!!

Lời Jen vừa dứt cũng là lúc anh và nó chợt dừng lại trước một ngôi mộ có màu băng lạnh ngắt. Đó là một khối băng khổng lồ bao bọc bên trong là một vị thần với mái tóc dài màu xanh trong suốt và vẻ mặt dịu hiền nhưng đã trắng bệch vì không còn sức sống. Bà nằm trong đó, một quan tài bằng đá, uy nghi mà thanh thoát. Dường như chỉ mới chợp mắt ngủ thôi vậy!

Xung quanh ngôi mộ là hàng ngàn cánh hoa màu tím rải rác xoay xoay trong làn gió và cuốn tròn vào những khối đá băng tạo nên một cảnh tượng cực kỳ tuyệt vời. Từng cánh hoa màu tím lấp lánh ánh trên màu xanh lạnh của những phiến băng và đưa hơi thở của gió xiết chặt vào những trái tim còn đập, khiến chúng lạnh cóng và dường như bị bóp nghẹn bởi sự đối mặt đột ngột này.

Ở phía bên dưới ngôi mộ, và đối diện ngay trước mặt hai đứa nó chính là người con trai ấy! Người con trai mang dòng máu của quỷ, là quỷ vương và cũng là người mà Xư Bi đã từng yêu mến và đem đến sự tổn thương không thể nào xóa hết! Gặp mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, trái tim Xư Bi như ngừng đập. Cổ họng nó nấc lên mà không thể nào cất ra thành tiếng.

Nhìn Yul...

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Yul...

Xư Bi biết rằng nó đã làm quá nhiều điều có lỗi..

Và con tim Yul cũng gần như vỡ nát ra rồi...

Hắn nhìn hai đứa nó – tay trong tay – nắm thật chặt mà lòng cũng chợt thắt lại!

Đau lắm! Như hàng ngàn mũi kim đang châm... Nhói vô cùng!

Nhưng không nói gì, Yul chỉ khẽ lướt qua... thì thầm vào tai nó.

- Thân thiết đến mức này rồi cơ à! Chúc mừng! Hai người đẹp đôi lắm!

... Và Yul đi qua. Lạnh lùng, không để lại thêm một dấu hiệu nào cả!

Nhìn theo bóng hắn, Jen chỉ khẽ thở dài buồn nản.

- Trận chiến này... có lẽ không thể tránh mãi được rồi!

................

Có nghĩa là nó sắp phải xảy ra!

Vì ai?!

Một lý do chắc chắn – vì Xư Bi!

..............................

Cả ngày hôm ấy, khi trở về Thánh Đường Gió, con bé cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.

Lý do mà mình được chọn làm phong ấn!

Lý do mà mình trở thành một lời nguyền!

Lý do mà mình sẽ là chìa khóa hóa giải chiến tranh?!

Tại sao mọi việc lại trở nên như thế?!

Tại sao lại có chiến tranh giữa Địa Ngục và Thiên Đường?!

Có phải là chỉ do lòng ham muốn cả Thiên Đường của Quỷ Vương...

Hay còn là do... do nó!

Nó có nên làm gì?!

Và nó phải làm gì?!

... Để ngăn chặn cuộc chiến tranh này...

Một lời xin lỗi... liệu có đủ không?!

Chắc chắn là không!

Nhưng con bé vẫn cứ phải thử!

Nó phải gặp Yul, để xin lỗi, để giải thích.

Cho dù có là chẳng được ích gì...

Nhưng...

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Vội vàng, Xư Bi liền ngồi tập trung và dùng tâm pháp của mình để liên lạc với Gya mong tìm được sự giúp đỡ ( bởi lúc này, Xư Bi vẫn chưa biết Gya chính là người đã tiếp tay giúp YuMi đầu độc mình).

................................................� �........

[ Trong căn phòng, một chiếc giường, hai con người đang cuộn vào nhau... những kẻ mang đầy tội lỗi. ]

Nhận ra được tín hiệu lạ từ một nơi nào đó rất xa xăm không phải ở địa ngục của Xư Bi, Gya vội vàng ngồi nhỏm dậy và luống cuống mặc quần áo, nó khẽ đẩy nhẹ Hắc Linh Sứ ra và lúng túng bước ra khỏi căn phòng mà không quên ngoái đầu lại mỉm cười thân mật.

- Chờ em một chút nha! Em sẽ vào ngay! Honey!

..................

Nhanh chóng bắt lấy những dòng tâm pháp của Xư Bi, con bé vội vàng dò hỏi:

- Xư Bi đấy à! Bấy lâu nay cô đã đi đâu vậy?!

Nhận lại được những dòng tín hiệu từ Gya, Xư Bi vui mừng khôn xiết, nó cũng nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính của mình.

- Ừm... Tôi đây! Là Gya phải không?! Tôi muốn cô giúp một việc này...

- Việc gì vậy?! – Gya ngập ngừng đáp lại.

- Cô có thể sắp xếp cho tôi bí mật trở về Địa Ngục để gặp Yul được chứ! Đừng để cho YuMi biết!

- Sao cơ?! Cô muốn trở về Địa Ngục ư! Nhưng... tình hình ở nơi này hiện nay đang rất căng thẳng. Cô chắc chứ?!

- Tôi chắc chắn mà! Việc này rất quan trọng. Cô giúp tôi được chứ!

Đáng nhẽ ra là đã định từ chối, bởi chẳng có lý do gì mà nó phải giúp Xư Bi cả, việc này quá mạo hiểm!

Nhưng, nếu suy nghĩ lại, thay đổi nước cờ đi một chút...

Biết đâu nó lại lập được chiến công cho YuMi và lấy thêm được lòng yêu thương từ Hắc Linh Sứ.

Mọi kế hoạch lập tức được gợi lên trong đầu và nó mau chóng đồng ý.

- Ừm... Có lẽ là hơi khó... Nhưng, vì là bạn nên tôi sẽ cố giúp cô! Tối nay nhé! Khi mặt trời vừa buông, tôi sẽ đợi cô ở bờ bên kia của Dòng Sông Chết.

- Được! Cảm ơn Gya nhiều!

................

Nói rồi, Gya vội vàng ngắt đi những dòng suy nghĩ của mình để không ai có thể xâm nhập kịp. Nhưng không may, Mya đã kịp nghe thấy.

Vì là chị em song sinh nên hai người có mối giao thông tâm pháp rất chặt chẽ với nhau. Sự trao đổi suy nghĩ của Gya với Xư Bi cũng dễ dàng bị Mya phát hiện ra được. Bởi thế mà nó đã biết và vội vàng chạy ra ngăn cản, với một thái độ hết sức thành khẩn, nó hướng ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía Gya.

- Không phải chị lại định hại cô ấy thêm một lần nữa đấy chứ! Như lần trước còn chưa đủ sao?! Nắm chặt lấy tay người chị, Mya tỏ ý muốn níu giữ.

- Em thì biết gì mà nói! Hãy ngậm miệng lại và đừng xía vào chuyện của chị! – Gya lạnh lùng gạt tay cô em ra và thản nhiên bước tiếp.

- Chị... sao chị lại thay đổi nhiều đến thế! Hồi trước chị có như vậy đâu! – Đứng lại đằng sau và nhìn theo chị nó, Mya thất vọng đến nỗi nó chỉ biết hét lên ai oán.

Khẽ ngoái đầu ngoảnh lại, Gya chỉ nhoẻn cười, một nụ cười lạnh lùng mà khinh khỉnh.

- Nếu yêu một người, em sẽ hết lòng vì người ấy...

Dáng Gya dần chìm vào bóng tối, nó lướt nhanh vào trong căn phòng ấy và lại đắm mình cùng những phút thăng hoa với Hắc Linh. Chỉ còn lại Mya, giờ đây nó vô cùng lạnh lẽo, đơn độc trong cái thế giới ma quỷ này. Không biết có phải là do Gya đã bị mất hết lý trí vì yêu hay không... mà giờ đây con bé lại trở nên thay đổi đến thế... khiến Mya không thể níu giữ lại được nữa rồi.

Khóc trong lặng câm, nó chỉ biết thì thầm với lại...

- Tình yêu của chị... nó sai rồi!

...............................

Khi mặt trời mới vừa buông xuống, theo như lời hẹn trước, Xư Bi đã lén lút trốn khỏi Thánh Đường Gió và trở về lâu đài ma quỷ của mình, vẫn nhớ con đường cũ mà Mom sunbeanim đã từng dắt nó đến, tiến tới cánh cửa bước vào Dòng Sông Chết... Nhưng lần này, Xư Bi không sợ, bởi nó đã quá mạnh rồi!

Mạnh dạn đắm mình vào Dòng Sông Chết, để mặc hồn thả theo những xác trôi, con bé vẫn nhắm chặt mắt lại và nắm chặt đôi tay trên ngọn thánh giá, với tất cả niềm tin tưởng, nó mau chóng vượt qua chứ không còn phải khổ sở như lần trước nữa.

Ở phía bên kia của bờ vực, Gya đã đón đợi nó tự bao giờ.

Nhưng không chỉ có mình con bé, bên cạnh đó, YuMi cũng sừng sững cúi xuống nhìn và cất tiếng cười vang với một vẻ mặt đầy vui sướng.

- Ố là la! Xem hôm nay ta câu được thứ gì thế này! Đã lâu không gặp rồi nhỉ! Na Xư Bi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.