Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 59




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cô là em gái A Nhất, nhấc tay chi lao." Miêu Từ Hành nói, "Hơn nữa, tối hôm nay không phải cô muốn mời tôi ăn cơm? Đây là cám ơn rồi."

Nhất Hạ hơi hơi lộ ra tươi cười, chỉ là tươi cười có vài phần chua sót thôi.

"Giống như đều không có mua đồ ăn, tôi sợ hôm nay không mời được." Nhất Hạ nói.

"Như vậy đi, hôm nay tôi mời, tôi mua đồ ăn trước, lần sau cô lại mời." Miêu Từ Hành nói.

Còn có thể như vậy, như vậy quá xấu hổ rồi.

"Thời gian cũng không sớm, tôi đi mua đồ ăn, cô trước tiên ở nhà nghỉ ngơi, lát nữa tôi trở về nấu cơm." Miêu Từ Hành nói.

Nhất Hạ cực kỳ xấu hổ, nhưng giờ này khắc này, cô cũng không ra cửa, đành phải tạm thời ỷ lại anh rồi.

Buổi tối cũng không ăn lẩu, Miêu Từ Hành làm một bàn đồ ăn, một đám người ngồi cùng một chỗ ăn. Rất khó được ăn cơm như vậy, tất cả mọi người cực kỳ vui vẻ, nếu là Minh Ý cũng ở mà nói vậy thì càng hoàn mỹ rồi.

Tạ Tạ nhìn chân Minh Nhất Hạ cư nhiên còn không có tốt, lại vẫn có vài phần áy náy: "Không nghĩ tới Thanh Thanh thương tổn cho chân cô đến bây giờ."

"Chỉ cần hôm nay cô không mang rắn thì tốt rồi, sau đó bản thân tôi làm bị thương, không liên quan tới cô." Nhất Hạ nhàn nhạt nói.

" Chân cô cũng là một đợt lăn lộn, về sau nhất định là chân may mắn của cô." Mậu Hinh cười nói.

Nhất Hạ cười hơi hơi có miễn cưỡng, chân quý báu sao? Cô cũng không biết, hôm nay đã phát sinh căn bản không thể đi tưởng tượng.

Mọi người ngồi cùng một chỗ cực kỳ vui vẻ, cơm nước xong lại vẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại Mậu Hinh kêu, tất cả mọi người nghĩ có phải Minh Ý hay không, kết quả điện thoại là Vương Thiết Thanh. Nghe xong Vương Thiết Thanh nói trong điện thoại, sắc mặt Hinh Hinh đều đã thay đổi, lộ ra biểu tình không dám tin.

Kết thúc điện thoại, Nhất Hạ liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Giang Nguyệt Đình đã chết." Mậu Hinh nói, "Cảnh sát phát hiện thi thể Giang Nguyệt Đình trong ngõ nhỏ phía sau bệnh viện."

"Làm sao có thể?" Nhất Hạ kinh hãi, "Giang Nguyệt Đình làm sao có thể sẽ chết?"

"Tôi cũng không nghĩ tới." Đầu óc Mậu Hinh quẹo qua ngõ rẽ, tại trong ý thức của cô Giang Nguyệt Đình là người phụ nữ quá lợi hại, cô ta sẽ tính kế, sẽ ẩn nhẫn, sẽ bố cục, ai có thể giết được cô ta!

Cô làm sao có thể đột nhiên trong một đêm nhận được một cái tin, nói cô ta đã chết, này quá không hiện thực rồi.

"Có thể tính sai hay không?" Nhất Hạ hỏi lại, cô cũng không cảm thấy Giang Nguyệt Đình sẽ khinh địch như vậy liền chết rồi.

"Trên thi thể có giấy chứng nhận thân phận của Giang Nguyệt Đình, cảnh sát sẽ lập tức người thân nhận thi thể." Mậu Hinh nói.

"Tôi gọi điện thoại cho anh hai." Nhất Hạ nói xong đi lấy điện thoại Mậu Hinh.

Mậu Hinh cầm điện thoại cho cô, cô nhanh chóng đả thông điện thoại Minh Nhất Kỳ.

"Anh hai, Giang Nguyệt Đình đã chết?" Nhất Hạ hỏi.

"Anh mới vừa nhận được điện thoại." Thanh âm Minh Nhất Kỳ cũng có chút ngẩn ngơ, đại khái trong lúc này cũng không chịu được khả năng này, "Hiện tại đi cục cảnh sát nhận thi thể."

Vậy thì là sự thật!

Người nào đều đã ngồi không yên, người nào đều sẽ không nghĩ đến, Giang Nguyệt Đình liền đã chết như vậy!

Mười một giờ buổi tối Minh Nhất Kỳ gọi điện thoại tới, thanh âm đặc biệt mỏi mệt thương tâm: "Anh đã làm tốt tất cả thủ tục, xác nhận là thi thể Nguyệt Đình."

Trời ạ! Ai có thể nghĩ đến a, rõ ràng là một phụ nữ lợi hại như vậy, cư nhiên liền đã chết như vậy. Nếu không chính tai nghe được, căn bản rất khó đi tin tưởng.

Một đêm này, người nào đều đã không nói chuyện, người nào đều đã yên lặng tại trong trùng kích Giang Nguyệt Đình đột nhiên bị giết.

Khi Minh Nhất Hạ cho rằng Giang Nguyệt Đình chết có thể là trùng kích lớn nhất, buổi sáng sớm nay tất cả đầu đề trừ bỏ vẫn lại là hội ký giả cô ngày hôm qua, đúng là tin tức cô và Diêm Tĩnh kết giao hấp thụ ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.