Hôn Sai 55 Lần

Chương 1




Tào Lỗi và Vương Học Binh cũng không có nhiều lời, nếu đó là lựa chọn của chiến hữu, bọn họ chỉ biết tôn trọng, dù sao về sau quan tâm nhiều hơn là được.

Chẳng bao lâu sau đồ ăn được bưng lên, đã lâu chưa ăn thực vật như vậy, một bang nam nhân ăn như lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí thoải mái khó có được.

Sau khi cơm no rượu say, Trương Bảo Cường mới hỏi: “Các ngươi có tính toán gì không, nếu có yêu cầu gì cứ phân phó.”

Tiêu Táp gật đầu, tự nhiên sẽ không khách khí: “Hiện nay căn cứ quá ít người, hy vọng các ngươi có thể tham gia tiểu đội tuần tra, một ngày tám giờ, tính hai mươi điểm tích phân.”

“Điểm tích phân?” Trương Bảo Cường không hiểu.

Vương Học Binh cười giải thích: “Là điều lệ chế độ của chúng ta cũng là tiền thông dụng trong căn cứ, điểm tích phân có thể đổi lấy phòng ốc cư trú, cũng có thể đổi lấy lương thực, còn có thời gian dùng điện nước, các ngươi muốn tới nhà ăn ăn cơm hoặc là đi quán bar, chỉ cần là vật phẩm của căn cứ đều dùng tích phân soát lại cho đúng rồi giao dịch.”

Trương Bảo Cường lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng cảm kích, còn cho rằng đây là Tiêu Táp đặc biệt chiếu cố, bọn họ vừa mới tới, trong tay tự nhiên không có nhiều vật tư, hiện giờ coi như là cấp cho thủ hạ tìm việc làm mà sống, vội vàng nói: “Tốt, Tiêu lão đại yên tâm, thủ hạ của ta chính là một đám người ngươi tùy tiện sai bảo.”

Tiêu Táp nghe vậy cũng không giải thích mặc kệ hắn hiểu lầm, thản nhiên nói: “Chờ sau khi các ngươi dàn xếp xong, ngày mai đi phòng làm việc đăng ký, mấy ngày này ta sẽ rời đi một chút, không yên lòng về căn cứ, hôm nay bên ngoài đến không ít người, nhất định phải nghiêm cẩn phòng bị, nghe nói C thị bị tang thi công kích, ta chỉ sợ nơi này cũng sẽ có người bị nhiễm, đến lúc đó các ngươi cẩn thận một chút.”

“Tiêu lão đại yên tâm, cái này ta hiểu.” Sắc mặt Trương Bảo Cường trầm xuống, thần sắc thống khổ chợt lóe qua, dường như nhớ tới chuyện không tốt.

Tiêu Táp cũng không hỏi nhiều, người bên cạnh biến thành tang thi, hiện tại thế đạo nhìn mãi quen mắt, ai mà không có mấy chuyện thương tâm.

Vương Học Binh hơi có vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”

“Không phải ta, là chúng ta.” Tiêu Táp ôm Bạch Cảnh khóe môi cong lên.

“Quy củ chút.” Bạch Cảnh hung hăng trừng hắn, nơi này tất cả đều là người xa lạ, thân thiết cũng không nhìn thời điểm.

Tiêu Táp ẩn ẩn mỉm cười, biết tiểu Cảnh da mặt mỏng, nắm tay hắn cũng không có buông ra, nói với Tào Lỗi: “Ngươi cũng đi.”

Tào Lỗi còn chưa nói gì, Vương Học Binh liền kêu lên: “Ta đây thì sao?”

Bạch Cảnh phiết miệng một cái, hắn đối với Tiêu Táp không có biện pháp nhưng đối với Vương Học Binh thì dễ như trở bàn tay: “Ngươi giữ nhà, quản tốt căn cứ, kho hàng cũng giao cho ngươi và Từ Lôi trông coi.”

“Vì cái gì?” Vương Học Binh bất mãn, đã lâu không có hoạt động tay chân, kỳ thật hắn càng muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Bạch Cảnh tà tà nhìn hắn, không chút lưu tình nào mà đả kích: “Ngươi cam đoan sẽ không loạn hảo tâm, ta sợ ngược lại sẽ bị liên lụy.”

Vương Học Binh đầu đầy hắc tuyến, hắn liền như vậy không được thiếu gia tín nhiệm, hắn phát thệ, hắn sẽ không loạn phát từ bi, có một lần giáo huấn là đủ rồi, chỉ nghe Bạch Cảnh lại nói tiếp: “Ngươi đi ta sợ Tào Lỗi sẽ phân tâm, vẫn là ngốc ở nhà đi.”

Vương Học Binh câm miệng, mặt đỏ bừng, thấy Tào Lỗi cũng gật đầu tán thành, hung hăng nhéo một cái trên lưng hắn, Tào Lỗi đau đến nhe răng, trên mặt tràn đầy ý cười giống như một loại hưởng thụ khó lường.

Bạch Cảnh lười xem bọn hắn, chuyện nên hỏi đã hỏi, chẳng được bao lâu hai người rời đi trước.

Đêm đó, Tiêu Táp nghĩ ra một phương án, nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người lại họp, đem tình huống kỹ càng tỉ mỉ nói lại một lần, cuối cùng thương nghị, hắn và Bạch Cảnh, còn có Tào Lỗi, Tần Dịch, Dư Nhạc năm người đến doanh địa tạm thời của quân đội, người còn lại lưu thủ.

Chủ Tập và Tạ Dân Hàng lo lắng lúc ấy liền phản đối, Chủ Tập kiên trì nhất định phải đi theo, bị một ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Táp đảo qua, lúc này mới im tiếng, nhiều người đi có đôi khi lại là trói buộc.

Cũng không có chậm trễ lâu lắm, đoàn người rời đi suốt đêm, dựa theo phương hướng Trương Bảo Cường nói, quân đội bộ đội lúc này hẳn đã ở trên đường.

Lên xe, Tiêu Táp trở tay mở bản đồ ra, dường như đã định liệu trước: “Nơi này cùng nơi này là nơi bọn họ phải đi qua.”

“Ngươi có tính toán gì không?” Bạch Cảnh lúc này mới ngẩng đầu hỏi, mà ngay cả Tào Lỗi và Dư Nhạc đều mang lòng tò mò, bọn họ lần này nhất định là đi đánh lén, chính là người và tang thi khác biệt, trang bị của quân đội và đội ngũ phổ thông cũng khác, đối mặt với mưa bom bão đạn của nhân loại, hay là quân nhân huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ cũng không có nắm chắc có thể toàn thân trở ra, trừ phi…

Tào Lỗi biết trong tay thiếu gia có vũ khí đại sát thương phạm vi lớn, chính là mặt không đổi sắc toàn diệt quân đội, cái đó và bạo quân có gì khác nhau, từ trong đáy lòng hắn cũng không hy vọng thiếu gia như vậy, cũng là đoán được điểm này, hắn mới kiên trì không cho Vương Học Binh theo tới, hắn không muốn người yêu thấy trường hợp máu chảy thành sông.

“Bộ đội quân đội ta sẽ thu.” Tiêu Táp không chút nào che dấu dã tâm của hắn, thanh âm trầm ổn hữu lực, có năm nghìn người này sau này có cùng quốc gia đối kháng hắn cũng không sợ, hắn không tin quốc gia sẽ thật sự đoàn kết nhất trí, vũ khí quân đội, hắn thực đỏ mắt.

Tào Lỗi ngẩn người, tiền đà thoải mái: “Ngươi có chủ ý gì?”

Tiêu Táp quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh, khóe môi hơi giương lên, trêu chọc nói: “Này còn phải xem thiếu gia có cái giá là bao nhiêu?” Trừ bỏ nhân viên bên trong, người bên ngoài không ai biết thân phận của Bạch Cảnh, lúc này vừa lúc có thể lợi dụng.

Bạch Cảnh nhướn mày, ở đây đều là người thông minh, nghĩ lại liền hiểu được, không đánh lén, cấp bậc như vậy quá thấp, phiêu lưu quá lớn, bọn họ muốn đi liền quang minh chính đại đánh chết, thu nạp bộ đội cũng thuận lý thành Chương, chỉ cần quân đội như rắn mất đầu….

“Nhớ cho kỹ, chúng ta là cấp dưới của Dương tướng quân phái tới bảo hộ Bạch thiếu gia, tạm thời cùng đội ngũ phân tán, rất nhanh có thể hội họp được.”

Dư Nhạc táp lưỡi, này nói dối cũng quá trớn đi.

Bạch Cảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, hiếm thấy không nói gì, đời trước cha của hắn cũng không ít lần cho người bảo hộ hắn, chính là sau lại vẫn là bởi vì quyền lợi mà buông tha, đời này, thủ hạ Bạch Kính Thành có người ủng hộ, mặc dù không thể sánh với Chu gia, nhưng không có thực vật là chính, vùng B thị, Chu gia chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn, chẳng qua đó cũng không phải là kế lâu dài, lương thực của Bạch Kính Thành dùng một chút lại ít đi một chút, thế lực sẽ tan rã ngay sau đó, loại tình huống này, hắn cũng không vui lòng nhìn thấy, có lẽ trong tương lai có thể hợp tác mấy lần với Bạch Kính Thành, căn cứ hiện giờ căn cơ chưa ổn, có B thị làm chỗ dựa vững chắc thì càng nhanh cường đại.

Đôi mắt Bạch Cảnh buồn bã, Nghiêm gia không phải là lấy quân chiêu bài Dương tướng quân sao? Hắn chính là đi thêm phiền thì như thế nào, hắn tin tưởng, cha của hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt giúp hắn nói với Dương tướng quân thảo một công văn điều nhiệm, dù sao hiện tại thế đạo loạn, chỉ cần quân đội ở trong tay hắn về sau ai còn quản được, bọn họ sẽ chỉ là tư binh của Cảnh Táp Thành.

Một đường đi xe với tốc độ cao, có dị năng kim hệ của Tiêu Táp, trời còn chưa sáng, rất nhanh mấy người liền thấy được nơi hạ trại tạm thời của quân đội, một tiểu hương trấn đằng trước C thị. Bởi vì nhóm bọn hắn lái chính là xe Hummer quân dụng, biển số xe cũng là chuyện dụng của quân đội, thấy xe bọn họ, binh sĩ tiến lên ngăn trở, thái độ tuy rằng nghiêm cẩn nhưng lại không có người dám làm càn.

“Dừng xe kiểm tra.” Hai mươi mấy binh sĩ chậm rãi tới gần.

Tần Dịch dừng xe lại, mở cửa xe, từ đâu đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận, này còn may mà Bạch lão cha từ trước lo lắng con trai,đưa cho bảo tiêu kiện căn cứ chính xác, đó là nhân viên quân đội chân chân thật thật, tuy rằng không có bằng cấp, nhưng hai chữ rất nặng ở hai chữ đặc biệt, mà cũng bởi vì lo lắng Chu gia, thứ đồ kia là lấy từ chỗ Dương tướng quân, tuy vào bọn họ như thế nào mà nói dối, hiện tại thông tin không thông, tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi.

“Các ngươi là bộ đội dưới trướng Dương tướng quân?” Tần Dịch thản nhiên hỏi, tư thái cực cao mang áp lực cho người khác, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ngạo mạn.

“Vâng, các ngươi là…”

“Ta là thuộc hạ trực thuộc Dương tướng quân, trên xe là công tử nhà Bạch Ủy viên, các ngươi nơi này có điện báo hay không, ta muốn nói chuyện kinh đô.”

Binh sĩ vội vàng cúi chào, một người cầm đầu trả lời, há mồm lại không biết nên xưng hô thế nào: “Tần…Xin chờ một chút, ta cho người vào thông báo đã, không biết Bạch công tử có giấy tờ xác minh?”

Tần Dịch không để bụng, nói thầm vài câu với người trong Hummer, chẳng được bao lâu cầm mấy tờ giấy chứng nhận ra: “Các ngươi nơi này là ai quản lý? Nghiêm Tân đâu? Như thế nào không thấy người khác? Dương tướng quân gần đây rất bất mãn với việc hắn làm.”



Lưu lại một câu nói ám chỉ, cũng không lâu lắm, Nghiêm Lượng ra đón, quả nhiên không phụ cái tên ương ngạnh kiêu ngạo của hắn, nhìn thấy Tần Dịch căn bản không để trong lòng, thái độ cực kỳ ngạo mạn, hắn đã sớm nghe nói, Bạch gia có một đứa con riêng, Chu gia sớm muộn gì cũng giải quyết, nói không chừng, từ việc công lao hỗ trợ lớn của hắn còn có thể lấy được một cái nhân tình.

“Nha, không biết Bạch thiếu gia giá lâm không có tiếp đón từ xa, các ngươi như thế nào đến nơi này?” Nghiêm Lượng ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp nhìn phía bên trong xe.

Bạch Cảnh liếc hắn một cái, mở cửa xe đi xuống, thái độ so với Nghiêm Lượng càng ngạo mạn hơn, quả thực là lấy liếc mắt mà nhìn người: “Nghiêm Tân đâu? Nghe nói hắn ở phụ cận, như thế nào không thấy người, Dương tướng quân có lệnh xuống dưới, có thể gặp hắn là tốt nhất.”

Sắc mặt Nghiêm Lượng âm trầm chịu đựng lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Không dối gạt Bạch thiếu gia, buổi tối hôm trước căn cứ của chúng ta gặp phải công kích, đường ca dẫn người đi B thị để chúng ta ở lại lưu thủ.”

“Các ngươi buông tha dân chúng địa phương?” Bạch Cảnh nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, ngôn từ chính nghĩa ngay lập tức tức giận mắng: “Chức trách của quân nhân là cái gì? Các ngươi dám chạy trốn?”

Không khí đột nhiên an tĩnh, chung quanh lạnh ngắt như tờ, sắc mặt Nghiêm Lượng đã đen thành đáy nồi, vị thiếu gia này rốt cuộc là không hiểu chuyện hay là giả bộ không hiểu chuyện, sớm biết rằng sẽ như vậy vừa rồi vừa thấy mặt hắn, hắn không nên nghĩ muốn tìm tòi thật giả mà là sớm đem đám người này giải quyết, dù sao chỉ cần hắn không thừa nhận, ai lại biết thân phận thật giả của người trước mặt này, quân tâm không xong chính là điều tối kỵ của thượng vị giả(người bề trên, để thế này hay hơn), bọn họ lại vừa mới cùng bộ đội tách ra, đúng là lúc lòng người buông lỏng nhất.

Bạch Cảnh cười lạnh, diễn xuất hôm nay kỳ thật là kết quả thương nghị của bọn họ, trước tiên để một lời dẫn ở trong lòng binh sĩ, chuyện kế tiếp mới có thể nước chảy thành sông, một mình Nghiêm Lượng tuy rằng kiêu ngạo nhưng có thể làm tới vị trí hiện giờ, không có khả năng không có vài phần đầu óc, cẩn thận đã thành thói quen của hắn mà bọn họ chính là muốn xuyên qua cái chỗ trống này.

Không ai có thể nghĩ đến, chỉ có vẻn vẹn năm người sẽ đánh chủ ý đến quân đội, xuất kỳ bất ý, đột kích mà chiến thắng.

Không có thăm dò trước quân bài chưa lật, Nghiêm Lượng sẽ không xé rách da mặt, chẳng sợ Nghiêm Lượng vừa mới đầu nhập vào Chu gia, nhưng Bạch Kính Thành hiện nay cũng không có thất thế, muốn chính mình động, hắn như thế nào cũng phải suy nghĩ trước, trừ bỏ chế tạo ngoài ý muốn, trước công chúng giết hắn, Nghiêm Lượng không có lá gan kia, nếu là hắn thật thông minh ngay từ đầu nên phủ nhận thân phận của mình, hiện tại cho dù hối hận cũng không còn kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.