Hôn Quân Nhật Thường

Chương 8: Anh ta không có phản ứng gì




Cô nước mắt lã chã: Mẹ, ba... đừng mà, đừng mà ba " Nó nhìn sang ba mẹ: Con chỉ đi 5 năm thôi, con đi du học sau này về giúp cho công ty nhà mình mà " [ Mới 5 tuổi mà suy nghĩ bao la ghê á == ] Hai người ái ngại nhìn nhau, lắc đầu đi về phòng: Hai đứa cứ nói chuyện đi, ba mẹ lên phòng nghỉ trước, quyết định ở cả hai! " Nó kéo cô lên phòng, ôm cô lên giường rồi đi vào giấc ngủ: Được rồi, tôi hứa sẽ không đi đâu nữa. Ngủ ngoan, xí dậy cho kẹo ăn ~~~ " Cô nghi ngờ, giọng ngọt ngào xem lẫn buồn ngủ: Nhớ nha, cấm quên á " Ôm cô cho cô ngủ say, nó sang phòng ba mẹ: Bây giờ đi có được không ạ, quần áo con chuẩn bị đủ rồi. " Bà nhìn nó mà rơi lệ: Vậy ai sẽ chăm sóc cho con, con mới 5 tuổi, hu hu " Nó ôm cha mẹ lần cuối: Bác quản gia sẽ đi cùng con, tạm biệt cha mẹ... con đi đây " Ông luống cuống: Bây giờ 9 giờ tối rồi, để sáng mai con nhé, xin con mà! " Nó tàn nhẫn, cắn chặt môi dưới đi ra ngoài. Dặn dò bác quản gia: Chuẩn bị máy bay riêng đi, cháu muốn đi ngay bây giờ " Bác gật đầu tuân lệnh. Nó trở về phòng lần cuối, chạm vào tất cả rồi hôn nhẹ lên má nó: Tạm biệt " Cô cười, chắc đang ngủ mơ một giấc mơ đẹp. Nó biết đêm cô dậy mà thấy vòng tay trống rỗng sẽ nấc lên. Lấy con gấu đặt vào tay nó, tàn nhẫn đi mà không để lại một lời nhắn. Ngồi trên máy bay, vẫy tay chào: Say goobye " Nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.