Hôn Quân Nhật Thường

Chương 7: Đêm muộn không về nhà




Từ lúc nó chuyển về sống ở nhà cô, nó được cưng chiều như một cô công chúa. Muốn gì có nấy. Có một người cha tuyệt vời, một người mẹ hoàn hảo, một cô bạn thân nhất trần đời. Nó nghĩ nó đã có đủ những thứ nó cần rồi, nở nụ cười mãn nguyện: Cậu cười gì mà trông vui thế? Còn không mau xuống ăn cơm đi, ba mẹ đợi kìa! " Cô ôm lấy nó, tựa cằm vào vai nó, hít ngửi mùi thơm mà chỉ nó có, cô hài lòng nhắm mắt lại. Cả nhà hôm ấy ăn cơm rất ấm cúng, bỗng nó cúi gằm mặt xuống: Ba mẹ, hai người nói con muốn gì cũng được phải không? " Mẹ cười ngọt ngào: Con muốn gì thì nó lập tức là của con mà " Nó mỉm cười thật tươi: Con... muốn đi du học thật xa "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.