Hôn Quân Nhật Thường

Chương 46: Em còn non lắm




Ngày hôm sau mãi muộn cô mới dậy. Cô nhìn ánh mắt sưng đỏ của mình mới ý thức được đây là ngày nghỉ phép đầu tiên từ khi vào Hồng Viễn.

Ra khỏi cửa đi dạo một vòng, ánh mặt trời bên ngoài thật tốt, nàng đi sửa tóc, lại mua một vài đồ dùng này nọ, khó có khi cảm thấy nhàn nhã, phá lệ cảm thấy thoải mái vui vẻ, trừ bỏ một chút đau lòng.

Vị Như trở về nhà pha cốc trà, ngồi ở bàn ăn đối diện là máy tính, nhà ăn ở phía tây vừa vặn đón nhận ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, những ánh năng ấm áp ôn nhu nhảy nhót, có thể làm cho cô tạm thời quên đi chuyện không vui.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cô cảm thấy kỳ quái, sao lại có ngươi đến tìm cô giờ này? Mở cửa liền nhìn thấy Lâm Tễ Thích.

” Lâm tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Vị Như cười cười, nghiên người để anh ta vào nhà.

” Đừng gọi tôi là Lâm Tiên sinh nghe xa lạ như vậy. Gọi một tiếng...anh trai đi.”

Người này nhíu nhíu mày, vẻ mặt không đứng đắn, cũng không quan tâm phản ứng của Vị Như, đi một vòng quanh nhà tham quan, sau đó ngồi vào bàn ăn chậc lưỡi nói

” Tôi nói chứ, cô ở nhà thật là thoải mái quá đi, có biết ở công ty mọi người đang căng thẳng như nào không?”

Tiếp theo không đợi Vị Như trả lời liền nói tiếp.

” Hôm nay có người ở văn phòng luôn mắng chửi người, khiến cho cả công ty gà chó không yên, vừa rồi tôi mà không đi nhanh là cũng bị ăn mắng chung rồi.”

Vị Như đi vào phòng bếp pha cốc trà đặt trước mặt anh ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói

” Vậy sao, thật không.”

Lâm Tễ Thích giương mắt nhìn cô.

” Trong lòng nó nghĩ cái gì chẳng nhẽ cô không biết? Cô không ở đó nó liền rối loạn, cô cũng không biết?”

Vị Như đến ngồi ghế trước mặt anh ta, cầm cốc trà ấm áp nói

” Tôi vừa biết lại vừa không biết. Thật ra từ khi mới bắt đầu vào Hồng Viễn liền làm trợ lý cho tổng giám đốc đến giờ cũng được hai tháng, tôi có chút hiểu tính tình anh ấy.Nhưng anh ấy.....tôi thực sự mệt mỏi...”

Cô cúi đầu nhìn lá trà trong cốc.

” Haizz, cô không biết, nó là người...”

Lâm Tễ Thích lắc đầu thở dài.

” Tôi hiểu được, anh ấy có chuyện không muốn nói.”

Sao Vị Như lại rõ, anh cho tới nay đều vậy gần như vậy mà xa đến thế.

” Nhưng mà có một số việc vẫn phải do chính anh ấy nói, tôi không muốn tự mình đa tình, phỏng đoán lung tung.”

Lâm Tễ Thích có chút ngây người, suy nghĩ một lại mới có chút lo lắng bất an nói

” Nó chỉ là đang lo lắng thôi...”

Nói một nửa dừng lại, khó có lúc im lặng như vậy. Vị Như cười rộ lên

” Nếu anh ấy lo lắng là....thân thể của mình, vậy anh ấy quá coi thường tôi rồi.”

Vẻ mặt Lâm Tễ Thích có chút suy nghĩ

” Nó...”

” Anh ấy làm sao?”

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Vị Như, anh ta lập tức chuyển hướng đề tài

” Ài, đừng nói nữa, nói chuyện khác đi, vừa rồi cô đang làm gì vậy?”

Anh ta nói xong liền nhìn về máy tính Vị Như đặt trên bàn

” Ái chà, cô đang viết đơn từ chức sao?”

” Không phải đâu, tôi chỉ đang muốn phát tiết một chút thôi..”

Vị Như hoảng hốt giơ tay muốn cướp máy tính về. Trên màn hình quả thật có đơn từ chức, tối hôm qua về cô viết.

Cô cảm thấy thân phận trợ lý này làm là tấm chắn giữa bọn họ, cũng khiến cho nàng quá mức thống khổ, không dám đối mặt với anh, cũng không dám đối mặt với trái tim mình. Cô thật sự không còn cách nào tiếp tục kiên trì như vậy, nhìn anh, đau lòng vì anh, lại bị anh cự tuyệt khỏi trái tim. Mà anh suy nghĩ gì, giống như trăng trong nước, nàng thấy được muốn lao đến nhưng không dám giơ tay cầm lấy, chỉ sợ không cẩn thận liền trượt chân rơi vào hồ nước lạnh băng. Cũng muốn mạnh mẽ xoay người rời đi, rồi lại luyến tiếc, cuối cùng do dự đến bây giờ.

Lâm Tễ Thích nhanh nhẹn đứng lên, cầm máy tính đi về phía sô pha, trước lúc Vị Như lấy trở lại ấn vài phím.

” Ngại quá, tôi gửi đi rồi.”

Anh ta ngẩng đầu vô tội nhìn Vị Như. Vị Như hổn hển giơ chân

” Tôi còn chưa muốn từ chức, cái này làm sao bây giờ?”

” Dọa nó cũng tốt.”

Lâm Tễ Thích tựa vào sô pha cười cực vui vẻ

” Bằng không cho nó ba phần nhan sắc, nó liền muốn mở phường nhuộm.”

Vị Như chán nản

” Cô không biết đâu, từ nhỏ tôi đã thích phản nghịch, thành tích rối tinh rối mù, chỉ thích âm nhạc, chỉ học đàn dương cầm, còn nó ngoan hơn nhiều, học cái gì cũng tốt, ba mẹ đều thích nó, tôi đã sớm không phục, muốn tìm cơ hội trị nó, nhưng nếu nó không nguyện ý tiếp nhận công việc trong nhà, tôi sẽ không có cơ hội thuận lợi làm chuyện mình thích, cho nên vẫn khó chịu trong lòng, bây giờ thì tốt rồi, mượn đao giết người.”

Lâm Tễ Thích vừa nói vừa làm tư thế con dao kề cổ.

Vị Như ngồi vào ghế vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi nửa ngày không thốt ra lời.

” Được tồi, tôi phải đi đây.”

Lâm Tễ Thích đứng lên

” Vốn định đến giúp nó làm thuyết khách, không nghĩ cô rất thông minh, cái gì nên biết đều đã biết, cũng không cần tôi nói nhiều, vậy để tiểu tử kia tự mình đến đi.”

Vị Như cười cười nói

” Nếu không thấy anh ấy,cùng lắm thì tôi từ chức, dù sao đơn cũng đã gửi rồi.”

Cô đưa Lâm Tễ Thích tới cửa bỗng nhiên nhớ tới một việc

” Chuyện đó...Lâm tiên sinh..”

” Gọi lại, sớm muộn cô cũng phải gọi vậy, hơn nữa tôi cũng lớn tuổi hơn cô, cũng không thiệt thòi gì.”

Vị Như không muốn tranh luận với anh ta, miễn cưỡng nói

” Chuyện đó...tôi chỉ muốn hỏi một chút, chân của anh ấy khi nào thì...”

Cô nói được một nữa, cuối cùng không nói tiếp được. Rốt cuộc thần sắc Lâm Tễ Thích có chút đứng đắn nói

” Mười tám tuổi.”

Nói xong hắn liền xoay người rời đi, để lại Vị Như một mình ngẩn người.

Mười tám tuổi, khoảng khắc đẹp nhất của cuộc đời.

Mùa hè năm đó, vừa vặn là thời điểm cô lên cấp ba. Vị Như còn nhớ rõ nhóm nam sinh tốt nghiệp năm đó ở sân thể dục cùng nhau đá cầu, dưới chân mỗi người giống như lắp đôi cánh, chạy như bay.

Cô nằm úp sấp trên bàn nhìn bầu trời dần dần chuyển tối. Nhân sinh của nàng một đường thuận buồm xuôi gió lại nghĩ không ra, vì sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy, cho anh tất cả lại muốn cướp đoạt đi cái gì quý giá nhất của anh.

Màn hình máy tính bỗng nhiên hiện ra một email.Là Lâm Tễ Viễn gửi đi từ công ty cho các nhân viên. Email nói ngày mai hắn muốn đi Frankfurt có chút việc riêng cần xử lý, một tuần sau sẽ về. Sau đó an bài mọi chuyện, phân công rõ ràng từng chuyện.

Vị Như chưa kịp suy nghĩ rõ ràng lại nhận được email gửi riêng cho một mình cô. là đơn từ chức của cô, không có tên người nhận, không có chữ kí. Chỉ có một câu

” Chuyện từ chức tạm thời không phê chuẩn, chờ tôi về nói sau.”

Vị Như tức giận nghĩ, tạm không phê chuẩn thì tạm không phê chuẩn, việc gì phải lạnh như băng, ngay cả tên gọi cũng không có. Màn hình to như vậy chỉ có một câu lạnh lùng, không còn gì để nói sao.

Sau đó lại một bức email nữa gửi đến. Lần này ngay cả tiêu đề cũng không có, mở ra chỉ có một hàng chữ nhỏ

” I apologize for being rude last night ( xin lỗi tối hôm qua tôi có chút thô lỗ)

Thật xin lỗi “

Vị Như ngạc nhiên, cô biết Lâm Tễ Viễn có thói quen những lời khó mở miệng anh liền dùng Tiếng anh, rất gian xảo. Chính là thời điểm anh nói tiếng anh rất ít, với anh mà nói làm gì có chuyện gì nói không nên lời?

Cô chưa từng thấy anh xin lỗi bất kì người nào, tuy rằng lần này là tiếng anh, cũng đã làm cô ngoài ý muốn, thậm chí ba từ mấu chốt kia là tiếng trung. Có lẽ đơn từ chức Lâm Tễ Thích gửi đi đã kích thích đến anh.

Lòng của cô dần dần có chút ấm áp, ít nhất anh vẫn cần cô.

Một tuần sau đó Vị Như vẫn mất hồn mất vía. Tuy rằng Lâm Tễ Viễn không ở đây nhưng công việc của cô vẫn rất nhiều, nhưng toàn bộ tâm tư đều dùng để suy nghĩa sau khi anh về sẽ đối xử với cô như nào. Có lẽ lại giống như trước kia, coi như chuyện gì cũng không xảy ra. Suốt một tuần lễ ngày cả cô làm những gì, đi đứng như nào đều mơ mơ hồ hồ, không có ấn tượng gì, giống như cả linh hồn đã bị hút đi, ngay cả chuyện xem xét văn kiện cũng biến thành chuyện hữu tâm vô lực.

Buổi sáng chủ nhật cô ở nhà sửa sang lại văn kiện máy tinh. Lâm Tễ Viễn sắp về, đã sắp sang tuần rồi, cô nghĩ trước khi anh về đem tất cả công việc hoàn thành trước.

Màn hình gửi đến một emai. Lâm Tễ Viễn. Anh gửi bưu điện thảo luận, thứ hai sẽ về, sau đó liền sắp xếp một hội nghị lúc chín giờ.

Cuồng công tác, quả nhiên là cuồng công tác. Một lúc triệu tập nhiều người như vậy. Vị Như bĩu môi, lại không nhịn được lo lắng, anh có thời gian nghỉ ngơi thật tốt một chút không?

Buổi tối cô lên giường từ sớm, tính chuẩn bị tinh thần ngày mai đến công ty. Nhưng nửa đêm lại bị điện thoại đánh thức, tiếng nhạc nửa đêm dọa cô nhảy dựng.

Cô sờ di động dưới gối đầu, nhắm mắt lại bật máy

” Xin chào.”

Đầu kia điện thoại thật lâu không có âm thanh, hình như loáng tháng có tiếng người đến người đi ồn ào.

” Xin chào, xin hỏi ai đấy?”

Cô có chút khó hiểu, nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy, ai mà nhàm chán vậy?

” Là tôi...”

Bỗng nhiên bên kia truyền đến âm thanh mệt mỏi, Vị Như lập tức tỉnh táo lại.

” Lâm tổng?”

Là giọng nói của anh, nghe có chút mơ hồ.

” Vị Như.”

Lâm Tễ Viễn gọi một tiếng lại không nói lời nào

” Làm sao vậy? Ngài đang ở đâu?”

Vị Như nhanh chóng bật dậy vội vàng hỏi

” Tôi ở sân bay, máy bay đến trễ.”

Anh cuối cùng phản ứng lại, nói một câu đầy đủ. Lúc này Vị Như mới thả lỏng

” Vâng.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc, Vị Như một chút buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn. Đột nhiên Lâm Tễ Viễn giống như hiểu ra chuyện gì, âm thanh rõ ràng truyền qua điện thoại nói

” Ngày mai đến công ty sớm một chút, tôi có chuyện muốn nói với em.”

” Được.”

Cô không kịp nhạc nhiên chính là kìm lòng hạ thấp âm thanh nhỏ nhẹ nói.

” Tôi phải đi đăng ký.”

” Vâng, ngài đi đường cẩn thận.”

Tắt điện thoại, Vị Như rốt cuộc không ngủ được nữa. cô đứng lên mở trang wed vẫn giúp Lâm Tễ Viễn đặt vé máy bay, tìm kiếm tên anh, xem anh đặt vé chuyến nào. Không biết vì sao anh không từ Frankfurt bay thẳng về thành phố A, mà lại chuyển chuyến ở Tokyo. Mà chuyến từ Tokyo về thành phố A hôm nay là buổi tối. Kết quả lại bị trễ chuyến chờ lâu như vậy, chờ anh về cũng là rạng sáng.

Vị Như không thể lý giải được, anh chuyển chuyến như vậy không phải tự chuốc khổ vào thân sao? Trong lúc vô tình cô tự động đăng nhập MSN, có một đồng nghiệp trước kia viết stt là “ Nhân viên hàng không cãi nhau rủ nhau bãi công.”

Cô lập tức hiểu được nhân viên bãi công chuyến bay thẳng tuyến nhất định là ngừng. Anh bôn ba như vậy đơn giản chỉ là muốn về sớm một chút

Về sớm hơn một chút....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.