Hôn Phu Của Tôi Là Mafia???

Chương 53: Vòng Đấu Loại Quốc Gia – Khu Vực Đồng Bằng Sông Hồng (7)




– Thẩm Bác Diễn mạnh mẽ hôn lên…

Đã tới giờ nghỉ trưa, nhân viên công tác phát cơm hộp, diễn viên chính tụm lại một chỗ cùng ăn cơm hộp.

“Hai người diễn tốt quá trời luôn!” Cảnh Thanh không nhịn được cảm khái, “Có thể diễn ăn ý như vậy, trước đây hai người thật sự không biết nhau sao?”

Sở Y Na mỉm cười liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng.

“Ngày nào đạo diễn cũng nói tôi không nhập vai được.” Vẻ mặt Cảnh Thanh khổ não, “Rốt cuộc phải làm gì mới có thể nhập vai được?”

Diễn viên như Cảnh Thanh, chủ yếu đều là đạo diễn bảo thế nào cậu ta diễn thế ấy, lúc đạo diễn tốt tính thì còn có thể diễn khá, lúc đạo diễn qua loa bực mình thì liền diễn loạn. Còn Sở Y Na và Lục Lăng Hằng, trước khi quay đạo diễn không hề phân tích cảnh cho hai người, hai người họ tự diễn, nhưng có thể diễn ăn ý xuất sắc như vậy, thật khiến người khác ghen tị muốn chết.

Cảnh Thanh cũng rất muốn mình có thể nhập vai, nhưng thật sự quá khó khăn. Quay phim cũng không dựa theo trình tự kịch bản, giống như ngày hôm nay vậy, bởi vì phải quay các cảnh ở cùng một địa điểm trước, cho nên trước đó Lục Lăng Hằng còn diễn bạch liên hoa, ngay sau đó liền trở thành kẻ xấu, buổi chiều lại đổi địa điểm khác, sao có thể nhập vai được? Khác nào ép người ta thành đa nhân cách?! Đạo diễn nói Cảnh Thanh không diễn khớp với Sở Y Na được, cũng bởi vì trình tự quay không hợp lý, bọn họ vừa mới tham gia đoàn phim đã quay cảnh sau oan gia, diễn cảnh tình cảm thân mật sao có thể tự nhiên được; sau này thân quen rồi, đạo diễn bảo họ chuyển sang quay cảnh mới quen nhau, sao có thể diễn ra sự xa lạ được?

Sở Y Na nói: “Cuộc sống sinh hoạt ngoài đời phải có xúc cảm mãnh liệt mới được, ngoài đời phải trải nghiệm nhiều, lúc diễn mới có cảm giác.”

Cảnh Thanh mờ mịt hỏi: “Trải nghiệm thế nào?”

Sở Y Na cười cười: “Chị á, chị yêu đương! Một giây cũng không ngừng.”

Cảnh Thanh vẫn như trước không sao giải thích nổi: “Yêu như nào chứ? Sao em không có cảm giác gì?” Mấy năm này cậu qua lại ổn định với một bạn gái, ngày não cũng rất vui vẻ, chưa từng cãi nhau bao giờ.

Sở Y Na thấy mình có thể sẽ dạy hư trẻ nhỏ, vội nói: “Mỗi người một khác nhau. Chị nghĩ làm diễn viên nhất định phải là người giàu cảm xúc, phải có tình cảm mãnh liệt. Chị biết một diễn viên rất giỏi, ngày nào cô ấy cũng quan sát người bên cạnh, tự hỏi xem người khác đang nghĩ gì, tại sao làm như vậy, sau đó đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để lý giải, qua đó cô ấy có thể diễn tốt rất nhiều vai. Nhưng chị thì khác, khả năng quan sát của chị rất kém, chị phải có cảm giác mới mẻ kích thích mới được.”

Cảnh Thanh lúng túng cười. Cậu cũng không có ý định vì thể nghiệm cuộc sống khác lạ mà chia tay bạn gái mình, vì vậy quay đầu hỏi Lục Lăng Hằng: “Nè, vậy còn cậu thì sao? Tôi thấy cậu diễn rất tốt, cậu có gì có thể dạy tôi không?”

Lục Lăng Hằng vốn chỉ ngồi nghe, không có ý định chen vào, Cảnh Thanh hỏi sang anh, anh không thể làm gì hơn là khiêm tốn nói: “Tôi diễn tốt sao? Như nhau mà.”

“Tôi thấy cậu diễn khá lắm ý!” Vẻ mặt Cảnh Thanh thành thật, “Hơn nữa khớp cảnh với cậu rất thoải mái, cậu có thể dẫn dắt tôi, hoàn toàn không nhìn ra cậu là người mới!”

Lục Lăng Hằng cười cười. Tuy rằng được người khác khen, nhưng anh cũng không cảm thấy vui vẻ. Kiếp trước diễn xuất của anh hầu như không được thừa nhận, nhưng sau khi sống lại rồi lại thường được người khác khen ngợi khích lệ, nhưng anh cũng tự hiểu, đó không phải vì diễn xuất của anh khá lên. Kiếp trước vị trí của anh rất cao, có thể hợp tác được với nhiều diễn viên và đạo diễn nổi tiếng, ở một tầng khác, đương nhiên yêu cầu cũng cao hơn. Thậm chí lúc hợp tác cùng đạo diễn Chu Lực nổi danh anh đã từng bị phê bình diễn không biết dùng trái tim, chỉ biết diễn ra vẻ bề ngoài. Nhưng bây giờ trong mắt người khác, anh là một diễn viên nhỏ mới debut không lâu, chỉ cần không diễn tồi đã được khen lắm rồi, diễn ra được nhiều màu sắc khác nhau càng khiến người khác kinh ngạc. Như vậy giống như một sinh viên đại học thi được sáu mươi điểm, nhưng quay về tiểu học được điểm trọn vẹn, cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, càng không thể vì vậy mà thỏa mãn.

Thật ra ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc diễn như nào mới tính là dùng trái tim. Tuy anh không cho là mình diễn tốt, nhưng cũng không cho là mình không diễn khá, trước đây Chu Lực phê bình anh anh không phục lắm. Nhưng câu trả lời ban nãy của Sở Y Na khiến anh thấy cũng có lý.

Thế nên Lục Lăng Hằng nghĩ cho mình một đáp án đầy đủ: “Diễn nhiều bộ phim, tự mình tìm hiểu, sẽ khá lên.”

Cảnh Thanh có phần kinh ngạc nhìn Lục Lăng Hằng. Người này, số phim từng diễn hình như không quá chênh lệch với mình, cảnh phim cũng không nhiều hơn mình, nhưng sao nói nghe như rất có kinh nghiệm vậy?

Tuy Liễu Kỳ ăn cơm cùng họ, nhưng vẫn luôn trầm mặc. Đột nhiên cô thấy hơi khát nước, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh ghế Lục Lăng Hằng. Bên cạnh Lục Lăng Hằng có để một thùng nước, Lục Lăng Hằng nhìn ra ý của cô, quan tâm đưa một chai nước tới, Liễu Kỳ lại lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, tự mình cầm lấy chai khác.

Lục Lăng Hằng hơi nhíu mày. Anh cũng không biết mình đã đắc tội Liễu Kỳ ở chỗ nào, dường như cô gái này ôm đầy địch ý với anh.

Thẩm Bác Diễn ngồi cách đó không xa, thấy Lục Lăng Hằng cười cười nói nói với những người khác, vắt tai vắt óc muốn nghe xem rốt cuộc họ nói cái gì. Sở Y Na ngồi bên cạnh anh nở nụ cười thích thú, Cảnh Thanh vừa nói vừa cười, chẳng ăn được mấy miếng đã lại chọc Sở Y Na cười rộ lên, hơn nữa lúc cô cười còn thích dựa vào người Lục Lăng Hằng, thực sự rất chói mắt.

Bị bệnh thoái hóa xương à!!! Thẩm Bác Diễn thầm khinh bỉ trong lòng, hận không thể đi mua Bối Bối Giai giúp Sở Y Na.

Các diễn viên ăn trưa xong, Lục Lăng Hằng tìm một góc ôn lại lời thoại, Sở Y Na ôm Tiểu Công Cẩu đi tới: “Lăng Hằng, ta dắt cún đi dạo đi.”

Lục Lăng Hằng giật mình hỏi: “Dắt cún đi dạo? Hai chúng ta?”

“Ừ. Mới ăn cơm xong đi một chút cho dễ tiêu hóa.”

“Xin lỗi.” Lục Lăng Hằng từ chối, “Em muốn xem kịch bản thêm chút nữa.”

Sở Y Na không nghe theo, không chịu buông tha: “Đi với chị một lúc, chị có lời muốn nói với cậu.”

Thật ra biểu hiện của Sở Y Na mấy ngày này Lục Lăng Hằng đã thoáng hiểu ý của cô, nhưng lần này anh không có chút hứng thú nào: “Có gì thảo luận ở đây luôn đi.”

Người bình thường bị từ chối như vậy đều thức thời đi ra ngoài, nhưng da mặt Sở Y Na cực kỳ dày, còn làm mặt xấu với anh: “Cậu định để chị nói luôn ở đây sao? Nói ở đây nghe chừng không tốt lắm đâu.”

Nhất thời Lục Lăng Hằng thấy đau đầu. Dựa vào hiểu biết của anh về Sở Y Na, người này rất mạnh miệng, rất có thể sẽ phát ngôn gây shock trước công chúng, anh bỏ kịch bản trong tay xuống: “Đi thôi.”

Trong lòng Thẩm Bác Diễn lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo. Ban nãy ăn cơm hắn đã thấy Sở Y Na và Lục Lăng Hằng không bình thường, ánh mắt Sở Y Na nhìn Lục Lăng Hằng rõ ràng có gì đó sai sai, nhưng Lục Lăng Hằng không đáp lại gì. Nhưng bây giờ hai người họ thế mà lại bỏ đi tới một nơi vắng người, này là muốn làm gì đây?!

Thẩm Bác Diễn kéo thấp mũ xuống, lập tức đi theo.

Hoành Điếm rất rộng, buổi trưa phim trường ở khu phố cổ không có mấy người, Lục Lăng Hằng và Sở Y Na dắt Tiểu Công Cẩu đi tới một con phố cổ, Sở Y Na hỏi: “Cậu thấy con người chị thế nào?”

Lục Lăng Hằng nói: “Cực kỳ tốt.”

Sở Y Na chạy tới trước mặt anh, bước lùi về phía sau, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: “Rõ ràng là cậu đang lấy lệ!” Tựa hồ như cô đang muốn làm bộ dạng đáng yêu, nhưng gương mặt có phần cứng ngắc.

Lục Lăng Hằng nhìn gương mặt cô, lại nghĩ tới cô ngày trước, không khỏi cảm khái. Trước kia nhìn Sở Y Na rất giống một cô con gái rượu, hôm nay chỉnh thành ra như vậy, tuy rằng đẹp nhưng lại mất đi vẻ lanh lợi trước kia. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Y Na, trong giới cũng có rất nhiều người như cô, để được ra màn ảnh rộng, để mở rộng con đường diễn xuất mà chỉnh mình thay đổi hoàn toàn. Nếu không phẫu thuật thẩm mỹ, các cô vĩnh viễn không có cơ hội diễn những nhân vật như vậy, sự nghiệp rất khó tiến thêm một bước. Nghe có vẻ bất đắc dĩ, nhưng mấy ai muốn diễn các vai em gái nhà bên không có tiền đồ gì? Suy cho cùng cũng vì dã tâm quá lớn. Lục Lăng Hằng cũng không cho rằng đấy là sai, nhưng thay đổi cả gương mặt vì nghiệp diễn, anh chỉ thấy quá đáng tiếc.

“Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Đột nhiên tay của Lục Lăng Hằng bị kéo lại. Anh kinh ngạc đến ngây người, quên mất phải hất ra.

“Rốt cuộc cậu là ngốc thật, hay là không có chút để ý gì đến chị?” Sở Y Na dừng bước lại, kéo tay Lục Lăng Hằng cùng anh đan mười ngón, ngẩng đầu lên nhìn anh, tùy tiện nói: “Chị thích cậu, làm bạn trai chị đi.”

Thẩm Bác Diễn ở cách đó không xa trông thấy một màn này mà suýt nổ tung đến bay lên! Từ chỗ hắn đương nhiên không thể nghe được hai người nói cái gì, nhưng nhìn Sở Y Na nắm tay Lục Lăng Hằng, đồng thời cùng anh đan mười ngón, con ngươi hắn như muốn rớt xuống. Sở Y Na thấp hơn Lục Lăng Hằng một cái đầu, tư thế nhón chân ngẩng đầu nói chuyện của cô trong mắt Thẩm Bác Diễn giống như hôn nhau.

Con hợi!!!! Ông đây ba năm rồi còn không được đan mười ngón, cô ta mới diễn cùng nhau có vài ngày! Mới vài ngày thôi đấy! Không biết nữ tắc gì àaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Lục Lăng Hằng nghe xong, phản ứng đầu tiên là: Lại nữa rồi! Quả nhiên là Sở Y Na, dù có đổi mặt thì vẫn có mùi vị quen thuộc, vẫn phương thức quen thuộc, vẫn thẳng thừng bộc bạch như vậy. Nhớ năm đó mình quá ngây ngô da mặt quá mỏng, không chịu được thế tiến công mãnh nhiệt, cứ như vậy đã bị cài bẫy.

Ngay lúc Thẩm Bác Diễn giận tới mức sắp phun lửa, hắn thấy Lục Lăng Hằng kiên định rút tay ra khỏi tay Sở Y Na.

“Xin lỗi.” Lục Lăng Hằng nói, “Giờ em muốn chuyên tâm đóng phim, không nghĩ tới chuyện yêu đương.” Đương nhiên đây cũng chỉ là một cái cớ. Dù sao cũng là diễn viên cùng đoàn, Lục Lăng Hằng không muốn mọi người trở mặt thành thù, cho nên trước đó nhận thấy ý đồ của Sở Y Na, anh đã cố ý lảng tránh, chỉ là đối phương nhiệt tình như lửa thế này, muốn tránh cũng không khỏi.

Sở Y Na bị từ chối, cũng không tức giận, trái lại bật cười một tiếng: “Lời cậu nói giống như học sinh muốn mình học cho giỏi nên không thể yêu sớm được ấy.”

Lục Lăng Hằng: “……..”

Thấy Lục Lăng Hằng rút tay ra, Thẩm Bác Diễn sắp phun ra lửa nguôi ngoai được phần nào, nhưng nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Sở Y Na, không giống như bị từ chối mà như đôi tình nhân giận dỗi liếc mắt đưa tình với nhau, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình sắp bị thiêu đốt!!

“Không có gì.” Sở Y Na nói, “Không thích chị thì cứ nói thẳng là được rồi, chị đâu có giận đâu. Bị từ chối cũng là một cách thể nghiệm tình cảm mà.”

“Ừ…” Lục Lăng Hằng vẫn nghĩ nên khéo léo một chút, không làm tổn thương đối phương, “Chị rất tốt, em thấy chị rất thú vị, nhưng rất tiếc…”

“Được rồi được rồi đừng nói nữa.” Sở Y Na cắt ngang lời anh, “Này, có đôi khi cậu giống anh họ cậu thật đấy. Cậu nghĩ chị thuộc kiểu tỏ tình bị từ chối sẽ đi nhảy lầu sao? Hay là sợ chị tạt axit vào mặt?”

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật một cái.

Lúc nãy Sở Y Na tỏ tình liền buông lỏng sợi dây dắt Tiểu Công Cẩu ra, Tiểu Công Cẩu đi vòng quanh hai người, thấy họ không có ý đi tiếp, đành tự đi một mình. Nó phát hiện Thẩm Bác Diễn đứng cách đó không xa, tò mò đi tới, ngửi ống quần Thẩm Bác Diễn, không biết có mùi gì hấp dẫn nó, nó ăng ẳng một tiếng, giơ chân sau lên nhắm máy bay nhỏ vào Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn: “…..”

Tâm tình Thẩm Tiểu Cẩu bị đẩy tới giới hạn, sụp đổ hoàn toàn, chạy nhanh về phía Lục Lăng Hằng và Sở Y Na.

“Có đôi khi chị rất ghét con trai dịu dàng, cậu có biết làm như vậy sẽ khiến chị ảo tưởng, nói thẳng một câu không thích khó lắm sao…. A?” Sở Y Na trông thấy Thẩm Bác Diễn lao tới, vô cùng giật mình.

Lục Lăng Hằng đưa lưng về phía Thẩm Bác Diễn, anh thấy ánh mắt Sở Y Na nhìn về phía sau mình, quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp thấy rõ đã bị một người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang lao tới kéo tay anh đi.

Lục Lăng Hằng vô cùng hoảng sợ: “Ai vậy?”

Thẩm Bác Diễn kéo khẩu trang mình xuống, Lục Lăng Hằng nhận ra hắn, giật mình mở to mắt nhìn: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Sở Y Na cũng ngây người, vẻ mặt mờ mịt đứng luống cuống tại chỗ.

Thẩm Bác Diễn không giải thích, nét mặt cứng ngắc, kéo tay Lục Lăng Hằng bước nhanh về phía trước.

“Anh kéo đau tôi! Kéo đi đâu vậy? Này?”

Thẩm Bác Diễn kéo Lục Lăng Hằng rồi rẽ ngoặt ở giao lộ, đi vào một con hẻm nhỏ không người, đẩy mạnh anh vào tường.

Vẻ mặt Lục Lăng Hằng khiếp sợ: “Anh…”

Thẩm Bác Diễn mạnh mẽ hôn lên, hàm răng đụng vào môi Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng đau đến kêu lên, lại bị hắn chặn lại. Hắn ôm hông Lục Lăng Hằng, như phát điên mà cướp đoạt không khí trong miệng anh, rất có xung động muốn nuốt sạch anh vào bụng.

Hắn chịu đủ rồi! Quay phim nào chọc ong bướm phim đấy, đây là muốn dằn vặt hắn đến phát điên sao? Hết đau khổ vật vã vì người ra đi, đến khi mất mà phục được mừng như điên, nhưng lại không thể cùng anh chia sẻ niềm vui hạnh phúc này. Hắn nghĩ tới tương lai của bọn họ, hắn muốn cố gắng dành những gì tốt đẹp nhất cho người này, nhưng rốt cuộc trong lòng người này có hắn.. dù chỉ là một chút hay không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.