Hôn Phu Của Tôi Là Mafia???

Chương 31: Tranh chấp nội bộ và cường độ luyện tập tinh thần thép




– “Cha” tới nhà.

Lục Lăng Hằng không biết mình cúp máy như nào. Anh thật sự không ngờ loại chuyện như này sẽ xảy đến với mình!

Tới giờ anh vẫn chưa kết hôn, không có vợ không có con cái, bởi không ngờ mình lại đột nhiên qua đời cho nên anh cũng không để lại bất cứ di chúc gì. Anh cứ tưởng rằng mình tích góp được nhiều tiền như vậy, có thể khiến rất nhiều người thỏa mãn, nhưng đúng là lòng tham vô đáy.

Lục Lăng Hằng ngồi yên một lúc lâu, sau đó gọi điện cho Mã Du. Anh kể lại cho Mã Du chuyện Lục Quân gọi điện cho mình, Mã Du nghe xong rất tức giận: “Cái lão khốn kiếp đó đã tìm tới đầu cậu rồi. Cậu ngàn vạn lần đừng để ý tới ông ta, đừng dính dáng tới ông ta.”

Lục Lăng Hằng có chút khó chịu, người kia dù thế nào đi chăng nữa cũng là cha của anh: “Anh Mã, sao anh lại gọi bố của Quân Càn là .. lão khốn?”

Mã Du nói: “Chắc là cậu không biết, ông ta không trông nom Quân Càn từ nhỏ, sau này Quân Càn nổi rồi, ông ta bắt đầu làm loạn, đòi tiền, không cho tiền thì ông ta uy hiếp sẽ vạch trần ra truyền thông rằng Quân Càn là một đứa con vô lương tâm không hiếu thuận. Để bịt miệng ông ta lại, công ty cho tiền ông ta hết lần này tới lần khác, tính ra hơn mười vạn.”

Lục Lăng Hằng cả kinh: “Cái gì, sao em.. sao anh họ không nói cho em biết?”

Mã Du nói: “Đại khái là chính Quân Càn cũng không biết. Bọn tôi bảo vệ Quân Càn rất tốt, có mấy lần lão kia tới công ty gây rối, cậu ấy đang đóng phim ở ngoài, sợ ảnh hưởng tới tinh thần cậu ấy nên bọn tôi chưa từng nói bao giờ, cho tiền đuổi đi là được rồi. Bình thường lúc làm việc điện thoại của cậu ấy đều có trợ lý nhìn, chắc là lão kia lấy được số của cậu ấy từ người quen, có mấy lần gọi tới, trợ lý nhận điện thoại, lão ta tưởng trợ lý là Quân Càn, lúc thì nói mình làm ăn thua lỗ, lúc thì nói mình ngã bệnh, chung quy cũng chỉ là muốn tiền, trợ lý của cậu ấy hỏi tôi, tôi chặn thông tin này lại, bảo trợ lý xóa lịch sử điện thoại.”

Lục Lăng Hằng thật sự không biết chuyện này. Rất nhiều công ty quản lý quản lý nghệ sĩ nghiêm ngặt, từ ăn, mặc, ở, đi lại, giao tiếp với những hạng người gì đều phải quản, nhất là những người có tính cách dễ gây chuyện. Nhưng anh và Mã Du là bạn bè nhiều năm, Mã Du không can thiệp sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng rất tin tưởng trợ lý của mình, không ngờ họ lại giấu anh chuyện này, mặc dù xuất phát vì mục đích muốn bảo vệ tốt cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu: “Cái này.. anh Mã, anh giấu anh họ mấy chuyện này, không tốt cho lắm..?”

Mã Du nặng nề thở dài: “Chuyện của cậu ấy tôi đều không can thiệp, duy chỉ có chuyện này. Tôi tìm người điều tra qua, lão kia đã sớm lập gia đình, con cũng đã có, hơn mười năm trước khi cậu ấy nổi tiếng căn bản không liên lạc gì, có một ngày phát hiện con trai mình nổi tiếng thì mới nhớ ra chuyện cha con. Thật ra lão ta là một con bạc, thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, thiếu chút nữa lại ly hôn với vợ mới, lão bày trò làm loạn lấy tiền của chúng ta để sống tiếp, chọc không ít người không nên dây dưa. Không phải lễ truy điệu của Quân Càn ông ta không tới sao? Khi đó bị người ta truy đuổi không dám lộ diện! Tôi rất sợ ông ta liên lạc với Quân Càn sau đó làm ảnh hưởng tới cậu ấy, cho nên vẫn luôn nghĩ cách giấu chuyện này.”

Lục Lăng Hằng trầm mặc một lúc lâu. Hóa ra trong khi anh bình thản không hay biết đã xảy ra chuyện này. . Anh thật sự trách Mã Du không nói cho anh biết sự thật, nhưng đứng trên lập trường của Mã Du, cách xử trí của Mã Du như này cũng là hợp lý, nếu anh biết chuyện này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm lý làm việc. Anh còn ôm hy vọng cha mình bị người gian gây xích mích nên mới chú ý tới chuyện quyên góp tiền, nhưng bây giờ nghe Mã Du nói xong, anh hoàn toàn thất vọng về Lục Quân.

Một lát sau, anh hỏi: “Quỹ từ thiện xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói đến đây, nhịp thở của Mã Du trở nên gấp gáp: “Cậu cũng nghe rồi chứ, ông ta muốn kiện tôi và quỹ ngầm chiếm đoạt tài sản của Quân Càn, đúng là hoang đường!”

Lúc đó Lục Quân Càn quyên góp tiền, do quá bận rộn không phân thân ra được nên đưa tiền cho Mã Du nhờ Mã Du xử lý giúp anh, xuất phát vì sự tin tưởng lẫn nhau nên việc trao quyền đều tiến hành miệng, không có bất cứ văn bản hay ghi âm nào, họ đều không ngờ sau này sẽ xảy ra tranh chấp.

“Lão già kia gọi cậu giúp lão tìm luật sư, cậu đừng tin lão ta, thật ra lão ta đang giả bộ đáng thương để cậu đồng cảm. Lão ta đã tìm được một luật sư rất giỏi, còn muốn kiện cả công ty quản lý, nói là công ty hại chết Quân Càn, phải bồi thường, mở miệng ra đòi trăm triệu. Đúng là muốn tiền đến điên rồi!” Mã Du hít sâu một hơi, “Tôi nói với cậu mấy cái này, có thể cậu sẽ không tin tôi, suy cho cùng người kia cũng là cha của Quân Càn. Nhưng đứng trên góc độ của người đại diện, tôi khuyên cậu bất kể thế nào cũng không được nhúng tay vào chuyện này, đây là để giữ gìn hình tượng cho cậu. Mấy scandal này không thể tùy tiện dính phải, nhất định sẽ phá hỏng hình tượng.”

“Em hiểu rồi.” Lục Lăng Hằng dừng một chút, ngữ khí kiên định, “Em tin anh.” Không ai hiểu rõ ràng chân tướng sự thật hơn anh, cho nên lúc này đây anh hiểu được sự tức giận và oan ức của Mã Du.

Cúp điện thoại với Mã Du xong, Lục Lăng Hằng phiền não đi đi lại lại trong phòng vài vòng, anh không thể làm được cái gì, nhưng không cam lòng đứng ngoài cuộc, thế là anh lên trang web của một cố vấn pháp luật, nhờ người chuyên nghiệp cố vấn.

Anh ẩn thông tin cá nhân, kể tình hình cụ thể cho luật sư, luật sư nói cho anh biết, nếu số tiền này người đã mất tự tay quyên tặng, như vậy không có vấn đề gì, chỉ người đưa tiền mới đòi lại được. Nhưng nếu không phải đích thân người đã mất quyên tặng mà ủy thác người khác, nhưng không có chứng cứ chứng minh quyền ủy thác, nếu thân nhân của người đã mất có thể khẳng định không có chuyện ủy thác quyên tặng, như vậy số tiền quyên góp kia sẽ bị vô hiệu.

Lục Lăng Hằng nói: “Người đã mất tự nguyện quyên góp tiền, quan hệ của người đã mất với quản lý của mình rất tốt, nhiều năm qua từng ủy thác nhờ quản lý giải quyết các vấn đề liên quan đến tài sản, con số lớn hơn số tiền quyên góp kia rất nhiều. Như vậy nếu có thể chứng minh trước kia từng có giao dịch tương tự, cũng không được sao?”

Luật sư trả lời: “Việc nào ra việc đấy, chuyện này.. nếu người đã mất có để lại di chúc, có thể chứng minh người đó tự nguyện quyên góp tiền, như vậy tất cả mọi việc sẽ ưu tiên di chúc trước. Nhưng nếu không có di chúc, gia đình lại khăng khăng vu cáo người chết không tự nguyện, trường hợp này sẽ rất khó.”

Lục Lăng Hằng rất đau đầu. Cho dù anh có bị bệnh tim thì cũng không ngờ mình lại chết sớm như vậy, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì sống đến năm sáu mươi tuổi cũng không thành vấn đề, cho nên anh chưa từng nghĩ tới chuyện lập di chúc.

Di chúc… được rồi, nếu bây giờ anh viết một bản di chúc thì sao nhỉ? Nhưng giờ anh đã “qua đời” được hơn hai tháng, đúng lúc này xuất hiện một bản di chúc, hơn nữa còn phải mang lên tòa đứng mũi chịu sào, nhất định mọi người sẽ hoài nghi, phải làm thế nào mới có thể khiến mọi người tin được nhỉ?

Đầu Lục Lăng Hằng như muốn nổ tung. Nếu anh có thể quay lại kiếp trước viết một bản di chúc, anh tình nguyện quyên góp hết tài sản của mình cho bên ngoài chứ cũng không muốn để lại cho người cha đã lập ra đình rồi coi anh như con gà đẻ trứng vàng!

Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên. Mã Du gửi một tin nhắn tới.

“Cậu chuẩn bị thử vai cho tốt, những chuyện khác không cần phải lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

Lục Lăng Hằng đọc xong tin nhắn, tâm tình phiền muộn cũng không vì thế mà giảm bớt. Hay là anh cứ nghe theo Mã Du, không đếm xỉa gì tới chuyện này nữa?

Dù sao bên kia cũng là cha mình, anh còn ôm hy vọng cha sẽ thay đổi chủ ý, cho nên không làm gì cả.

Mấy ngày sau đó, Lục Lăng Hằng ở nhà chuẩn bị cho buổi thử vai, Lục Quân lại gọi điện tới vài lần nữa, khuyên anh lợi dụng tầm ảnh hưởng của mình để hỗ trợ ông ta, Lục Lăng Hằng đều từ chối, còn khuyên Lục Quân từ bỏ ý định kiện Mã Du và công ty quản lý, cuối cùng hai người luôn cúp máy trong không vui.

Đảo mắt tới ngày Lục Lăng Hằng đi thử vai cho “Khương môn phi tương”. Buổi sáng hôm đó Lục Lăng Hằng thay quần áo xong, đang muốn mở cửa đi ra, đột nhiên điện thoại vô tuyến bên cửa vang lên, có khách tới nhà thăm hỏi. Lục Lăng Hằng đi tới nhìn, thấy trong bộ đàm xuất hiện gương mặt vừa quen vừa xa lạ thì sửng sốt mấy giây.

Nhất thời anh không dám chắc chắn người đàn ông trung niên có vài phần tương tự mình là ai, dù sao cũng đã rất nhiều năm không gặp mặt. Một lát sau anh mở cửa an toàn của lầu dưới thông qua điện thoại vô tuyến, sao đó gọi cho Tiền Duyệt đang chờ sẵn ở bên ngoài tiểu khu.

“Cậu xin nghỉ với đạo diễn Trương giúp tôi, buổi thử vai tôi không đi được, cậu xin lỗi giúp tôi, nếu có thể đổi thời gian thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ phối hợp.”

Tiền Duyệt sững người ra: “Sao đột nhiên lại không đi nữa? Cậu có chuyện gì sao?”

“Ừ.. Lại bị viêm dạ dày cấp tính rồi, rất rất xin lỗi.”

Tiền Duyệt vội nói: “Người quan trọng hơn! Giờ cậu ở nhà sao? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”

“Đừng lo, tôi đang trên đường tới bệnh viện.” Lục Lăng Hằng nghe thấy bên ngoài có tiếng, vội nói qua loa mấy câu rồi cúp máy.

Lục Lăng Hằng mở cửa nhà, Lục Quân cười híp mắt đứng bên ngoài: “Tiểu Hằng à, chú tới thế này có làm phiền cháu không?” Nói xong tự quyết định mà đi vào nhà.

Lục Lăng Hằng mời ông ta ngồi xuống ghế sô pha, rót cho ông ta cốc nước, đợi ông ngồi xuống đối diện rồi mới khách sáo mà lạnh nhạt hỏi: “Chú tìm cháu có việc gì?”

“Chủ yếu là tới thăm cháu một chút xem thế nào, thứ hai là muốn tâm sự với cháu.”

Lục Lăng Hằng buông mi mắt không để lộ biểu tình gì: “Cháu rất khỏe, chú muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

“Chú cũng không vòng vo nữa.” Lục Quân nói, “Làm nghệ sĩ rất vất vả phải không? Chú thấy cháu gầy hơn trước nhiều?”

Lục Lăng Hằng nhẹ thở dài: “Không phải chú nói là không vòng vo nữa sao?”

Lục Quân khựng lại một chút: “Chú là muốn biết tình hình công việc của cháu, dù sao cháu cũng làm cùng một nghề với Quân Càn, hơn nữa còn ký hợp đồng cùng một công ty.”

“Cháu rất tốt.” Lục Lăng Hằng đáp, “Cháu rất thích công việc này, anh họ cũng từng nói với cháu, anh ấy vô cùng thích công việc này.”

Sắc mặt Lục Quân không được tốt lắm, cười ha hả nói: “Chú biết thật ra làm người nổi tiếng cũng không uy phong như vẻ bề ngoài, sẽ bị công ty quản lý và người đại diện lòng dạ hiểm ác thao túng, cháu sợ nếu đem chuyện này ra ánh sáng sẽ bị bọn chúng chèn ép phải không. Nhưng Quân Càn đã bị bọn chúng hại chết, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn bọn chúng tiếp tục làm xằng làm bậy?”

Lục Lăng Hằng bật cười. Lục Quân đang nói là nói công ty giải trí hay là xã hội đen vậy? Anh hỏi ông ta: “Sao chú cứ khăng khăng cho rằng Quân Càn bị công ty quản lý hại chết? Không phải anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh sao?”

“Đúng vậy.” Lục Quân nói, “Công ty biết rõ tim nó không tốt, còn bắt nó làm việc nhiều như vậy, này là muốn ép khô nó còn gì. Chú nghe luật sư cố vấn, nghe nói số ngày nghỉ của Quân Càn trong một năm cộng lại còn không tới một tháng, công ty giải trí hiểm độc kia nhất định phải chịu trách nhiệm cho cái chết của nó.”

Lục Lăng Hằng nhíu mày. Làm nghệ sĩ là một công việc đặc thù, không có ngày nghỉ cố định, thậm chí lúc nhà nhà nghỉ ngơi tìm việc giải trí thì lại là lúc họ bận rộn nhất, bởi vì công việc của họ là làm tiêu khiển. Nhưng công ty quản lý không phải xã hội đen, không có chuyện ép buộc nghệ sĩ phải tham gia cái gì đó, có việc cho anh, anh tự nhận, nếu anh không nhận thì có người khác nhận. Đặc biệt là khi anh lăn lộn tới trình độ kia, người khác mong anh làm còn chẳng được, ai dám ép anh?

Lục Quân lại nói: “Chú biết cháu chịu sự quản lý chế trụ của bọn chúng, cháu không phải sợ. Luật sư nói chỉ cần cháu có thể đứng ra vạch trần những việc làm sai trái của công ty, tỷ lệ chúng ta kiện chúng lên tòa thắng là rất lớn! Đến lúc đó chú có tiền, chú cho cháu tiền rồi ta cùng mở công ty làm ăn riêng! Mấy ngôi sao nhỏ các cháu, nếu không nổi tiếng, làm việc mệt tới chết cũng không kiếm được là bao, cháu nhìn xem, cháu lăn lộn lâu như vậy rồi mà đến một căn nhà riêng cũng không có. Nếu chúng ta thắng kiện, căn nhà này thuộc về cháu.”

Lục Quân Càn tức đến bật cười. Xem ra đúng là Lục Quân đã tìm được một vị luật sư giỏi, phỏng chừng còn muốn đánh tiếng với dư luận, nhân lúc mọi người vẫn còn đang quan tâm tới sự ra đi bất ngờ của Lục Quân Càn mà đứng ra chỉ trích anh bị người khác hại chết, như vậy nhất định sẽ có thể kích động quần chúng. Bây giờ, áp lực của dư luận có ảnh hưởng không nhỏ tới sự thẩm lí và phán quyết của tư pháp. Hơn nữa chỉ cần chứng minh được công ty quản lý và người đại diện hiểm độc thì việc lên tòa đòi hai chục triệu càng dễ dàng hơn —— công ty ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của anh, áp lực của dư luận đủ để xé nát Mã Du và quỹ quân tử.

Lục Lăng Hằng giận đến phát run, anh cố gắng hít sâu để lấy lại bình tĩnh: “Chú chiếm được nhiều tiền như vậy dự định làm gì chứ? Theo cháu biết lúc sinh thời Quân Càn rất hay làm từ thiện, chú có định cầm tiền đi làm những việc có ý nghĩa hơn không? Lấy danh nghĩa của anh ấy để quyên góp xây dựng trường học…”

“Quyên góp ra ngoài?” Lục Quân cười nhạt, “Có tiền không để lại cho người nhà, có bệnh mới quyên góp ra ngoài! Lấy danh nghĩa nó thì có ích gì, người chết đã chết rồi, không bằng để người sống có thể sống ung dung tự tại! Có tiền rồi chú sẽ mời cháu đi du lịch vòng quanh thế giới, đảm bảo cả đời không phải lo ăn mặc!”

Lục Lăng Hằng không kiềm chế được, người càng run dữ hơn: “Chú đã sớm có vợ và con mới rồi phải không? Hơn mười năm chú không nhớ tới mình là cha Quân Càn, giờ chú dựa vào đâu mà muốn anh ấy để lại tiền cho chú?”

Lục Quân kinh ngạc nhìn Lục Lăng Hằng, cả giận nói: “Cháu nói cái gì thế? Quan hệ cha con của chú và Quân Càn rất tốt, chỉ là nó bận bịu nên không thường xuyên gặp mặt! Dù sao chú cũng là cha nó, đừng nói nó đã chết, nó có còn sống thì chú cũng có quyền quyết định tài sản của nó!”

“Đủ rồi!” Lục Lăng Hằng đứng lên, “Giữa chúng ta không còn gì để nói, chú có thể đi được rồi. Còn có, đừng bao giờ quay lại đây nữa, cũng đừng gọi điện nhắn tin gì!”

Lục Quân không ngờ Lục Lăng Hằng lại đuổi người, giận đùng đùng đứng lên: “Tao đi? Mày đừng quên nhà này là của Quân Càn!”

“Phải!” Lục Lăng Hằng mặt không đổi sắc nói, “Là nhà của Quân Càn, chứ không phải của chú. Cháu đã nhờ luật sư tư vấn, di sản của Lục Quân Càn còn chưa được xử lý tính toán rõ ràng, trước khi xử lý xong sẽ không phân chia cho người khác. Lúc còn sống anh ấy giao nhà cho cháu ở, trước khi phân chia tài sản cháu vẫn có quyền ở đây!”

Lục Quân sợ ngây người: “Mày.. Tao là cha của nó, đợi phân chia tài sản xong…”

“Chủ nhà mới sẽ đuổi cháu ra ngoài!” Lục Lăng Hằng tự giễu nói, “Nhưng có phải chú hay không còn chưa biết.”

Lục Quân không thể tin nổi, ông lại muốn phát giận, nhưng nhớ tới mục đích đến đây của mình, ông nhịn cơn giận xuống: “Tiểu Hằng, hôm nay tâm tình cháu không tốt, cháu bình tĩnh suy nghĩ vài ngày, suy nghĩ thật kỹ…”

Lục Lăng Hằng không nhịn được đuổi ông ta ra ngoài: “Tạm biệt, không tiễn!”

Lục Quân đi rồi, Lục Lăng Hằng như bị hút hết khí lực, vô lực ngã xuống ghế sofa. Chuông điện thoại vang lên, anh cũng không buồn nhìn, trực tiếp tắt máy đi. Anh không còn tâm trí đâu để nghĩ tới buổi thử vai nữa, cái gì cũng không muốn làm, chỉ biết nằm đờ ra trên sofa.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên anh nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa. Anh không để ý tới, nhưng tiếng đập cửa mãi chẳng chịu ngừng.

“Lục Lăng Hằng? Cậu có ở trong đó không? Ra mở cửa!!”

Lục Lăng Hằng thừ ra một lúc, nghe ra người đang gọi ngoài cửa là Thẩm Bác Diễn, mệt mỏi vuốt mặt, đi ra mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.