Hôn Nội Mưu Ái

Chương 139: Không thể bước tiếp (P2)




… Một thanh âm xa lạ đang cuồng loạn cười đến chói tai: “Ta biết hắn từng tới đây… Tô Tiểu Khuyết tại sao phải dừng lại ở nhà ngươi suốt ba ngày? Hắn đi đâu rồi?”

——

Hôm sau Sở Lục Yêu liền mang A Tây theo bên người, dốc lòng dạy hắn đủ mọi phương pháp luyện chế phân biệt phơi khô nghiền mài các loại dược liệu, hai người khí chất ngôn hành có phần tương tự, đều là ôn hòa mà xa cách, ở chung với nhau, gần như không cần cố gắng, cũng tự hình thành một loại ăn ý.

Qua hai ba tháng, Sở Lục Yêu đã xem A Tây là đệ tử đắc lực nhất, các loại kỹ xảo y đạo tuyệt không bảo lưu truyền thụ toàn bộ.

A Tây dần dần phát giác thủ pháp dược thuật của Sở Lục Yêu khác hẳn y sư tầm thường, nhưng lại như xuất cùng một nguồn với những gì mình nghiên tập thuở nhỏ, thậm chí mơ hồ có vẻ bổ chứng cho nhau, trong lòng kinh nghi bất định, còn có một loại lo sợ huyễn hoặc nan an.

Đêm nọ mười bụi Địa Dũng Kim Liên thảo sắp kết hạt, Địa Dũng Kim Liên thảo tính chất tối nhiệt, lá non hái lúc chính ngọ, có thể luyện chế thành độc gây rữa thịt sôi máu, còn hạt cỏ kết vào giờ tý đêm khuya, lại là linh dược mát gan giải độc, nhưng hạt cỏ mới ra trong vòng một nén hương nếu không hái xuống ngâm nước, sẽ héo rũ khô quắt không còn hữu dụng.

Sở Lục Yêu khá coi trọng đức tính cẩn thận tỉ mỉ của A Tây, bèn phân phó hắn thức đêm canh chừng, kịp thời hái hạt cỏ vừa kết, cho vào bình sứ đựng nước trong.

Đêm xuống, y xá đặc biệt yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt mà thơm ngát, lắng tai có thể nghe thấy tiếng nước chảy êm đềm cách đó không xa, A Tây ngồi xếp bằng dưới đất, hai ngón tay kẹp một thanh ngân châm, lẳng lặng nghiền ngẫm thủ pháp thi châm của Sở Lục Yêu, kình lực nơi mũi châm xé toạc không khí, phát sinh tiếng xuy xuy cực khẽ.

Đại khái do ban ngày quá vất vả, hoặc do thảo dược xung quanh có công hiệu an thần ngủ ngon, A Tây chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngáp một cái, bất tri bất giác đã thiếp đi.

Trong mộng thân thể dung hòa thành một phiến lông vũ, phiêu phiêu đãng đãng quay về nơi mình mong nhớ nhất quan tâm nhất.

Cách biệt mười năm, nhưng từng phòng từng ốc từng cái bàn cái ghế trong nhà, vẫn vô cùng quen thuộc như chỉ tay trong lòng bàn tay.

Tấm chăn trải trên giường kia, lật đến góc chăn, ở đó có một con ve xanh biếc mẫu thân tự tay thêu cho mình, mắt là hai viên hắc thủy tinh nho nhỏ, phi thường sống động nhìn mình, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi.

Kìm lòng không đặng vùi mặt vào chăn, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại như trong ký ức, tựa hồ đang cuộn tròn trong một đám mây.

Ở hậu viện dựng giá đu cao cao, thấy mình lúc nhỏ một chân bước lên, tiếng cười trong trẻo như dãy chuông bạc ngân vang trong gió, A Tây khi đó thích nói thích cười thích làm nũng, kén ăn đến lợi hại, không ăn củ cải không ăn rau hẹ, thịt bò chỉ chịu ăn phần sườn non.

Chiếc đu càng đưa càng cao, càng đưa càng nhanh, thân thể nhỏ nhắn trên đu gần như lướt sát mặt đất, mình còn can đảm vươn tay, hái một nắm lá trên cây ngô đồng.

Đầu ngón tay vừa chạm tới lá cây, dưới chân lại bị trượt, ngã nhào xuống, trong tiếng thét sợ hãi, rơi vào vòng tay của một người.

Kinh hồn chợt định mở mắt ra, thấy người này cẩm y đỏ thẫm, dung sắc yêu kiều như băng tuyết, toàn thân phảng phất làn hương thanh lãnh của lá trúc, như có như không.

Người nọ nhẹ nhàng buông mình ra, mỉm cười ngồi xuống, xòe bàn tay của mình, ôn nhu vuốt ve một hồi, hỏi: “Hài tử ngoan, muốn học y thuật không?”

Thân ảnh hắn dần dần phai mờ rồi biến mất, bóng tối như thủy triều âm thầm nuốt chửng mình, lúc định thần nhìn lại, nhưng đã ở trong một cái tủ chật hẹp lạnh lẽo, một thanh âm xa lạ đang cuồng loạn cười đến chói tai: “Ta biết hắn từng tới đây… Tô Tiểu Khuyết tại sao phải dừng lại ở nhà ngươi suốt ba ngày? Hắn đi đâu rồi?”

“Không nói thật sao? Được thôi, Trang Sùng Quang ta thích nhất là những kẻ cứng mồm… Việt phu nhân hoa dung nguyệt mạo, Việt đại hiệp càng long tinh hổ mãnh, với tư chất của hai vị, cũng có thể vào Thất Tinh Hồ làm một đôi tiện nô… Bổn tọa nhìn thấy, cũng tâm tư lay động thả hồn theo mây…”

Tiếng rên thảm thiết của cha mẹ cùng tiếng cười điên dại của người kia không dứt bên tai, mình liều mạng giãy dụa, nhưng vô lực nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Cuối cùng thanh âm đó chỉ còn là tiếng thở hổn hển độc ác: “Ngươi không biết? Ngươi nghĩ ta sẽ tin? Nếu không chịu nói, lưỡi ngươi giữ lại có ích gì?”

“Xương ngươi không phải cứng lắm sao? Bẻ gãy từng tấc từng tấc một… Ta xem ngươi còn cứng được nữa không!”

Khắp trời mưa máu, một mảnh đỏ tươi, đôi mắt theo khe hở cũng bị văng ướt đẫm, nhớp nháp vô pháp giãy dụa.

“Đừng…” A Tây thấp giọng thốt lên, mồ hôi lạnh nhễ nhại choàng tỉnh, mở mắt ra, chỉ thấy trăng như băng đang treo giữa trời.

Cơn ác mộng này đã nhiều năm không xuất hiện, nhưng vừa đến Thất Tinh Hồ, sợ hãi cùng căm hận chôn sâu nơi đáy lòng, liền như kền kền đánh hơi được mùi tử thi, giương nanh múa vuốt ập tới vây hãm hắn.

A Tây thẫn thờ lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ trong khóm Chi túy hoa cách đó không xa, kế tiếp một cái đầu nho nhỏ ló ra, giòn giã reo lên: “A Tây, cỏ cũng kết hạt rồi, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?”

A Tây ngưng thần nhìn lại, quả nhiên Địa Dũng Kim Liên thảo đã từ từ nảy ra vài hạt cỏ bé xíu đỏ tươi, vội lấy ngân đao, gạt từng hạt từng hạt cho vào bình sứ.

Khổng Tước một bên ôm má, lãnh ngôn lãnh ngữ tranh công: “May mà ta thông minh… Thấy ngươi mấy hôm nay cứ ngơ ngơ ngác ngác như cổ nhân bị Âm đường chủ luyện chế, cố ý đến trông chừng ngươi, không làm lỡ chuyện của cô cô… Quả nhiên ngươi ngủ ngon lành! Ngủ thì ngủ đi, còn nói mớ!”

A Tây ngón tay run lên: “Ta đã nói gì?”

Khổng Tước cười khanh khách, tựa hồ cảm thấy thập phần thú vị: “Ngươi nói… Đừng giết ta, đừng… A Tây, ngươi đúng là nhát gan!”

A Tây lập tức sắc mặt trắng bệch, vội vàng cho hạt cỏ cuối cùng vào trong bình, đảo mắt nhìn Khổng Tước, mục quang vừa tiếp xúc, bất giác phát lãnh.

Khổng Tước chưa búi tóc, mái tóc đen tùy ý xõa trên vai, không biết là do ánh trăng quá mức minh khiết, hay là do Chi túy hoa sau lưng nàng quá mức nồng liệt, cả người điềm mỹ thuần tịnh lại toát ra một loại yêu diễm quỷ dị vô danh, hoàn toàn không giống một hài tử.

Khổng Tước vươn bàn tay như ngọc, huơ huơ trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Sao vậy? Nằm mộng xong đâm ngốc luôn? Không nhận ra ta nữa?”

Lúc nói chuyện cánh môi phấn hồng của Khổng Tước luôn cong lên, khả ái không gì bằng, nào có nửa phần khác lạ? A Tây thầm nghĩ mình nhạy cảm thái quá, nên trông gà hoá cuốc, nhất thời dụi dụi mắt, cười khổ nói: “Gần đây hơi mệt… ngủ cũng không an ổn.”

Khổng Tước nghiêng đầu nhìn hắn, hàng mày tinh tế nhíu lại, tỏ vẻ lo lắng dị thường, nửa ngày hai mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Ngươi đến khu rừng sau y xá chưa?”

A Tây lắc đầu.

Khổng Tước chân thành kiến nghị: “Ngươi vào trong đó ngủ một giấc, nhất định sẽ không thấy ác mộng nữa… Khu rừng này ngoại trừ người của y xá, ai cũng không được vào, cỏ ở đó vừa dày vừa êm, nằm còn thoải mái hơn tấm thảm trong chính điện Nội đường! Nếu may mắn, còn có thể gặp được chim đế giang, lông và nội tạng của loài chim này đều chứa kịch độc, nhưng tiếng hót lại như tiếng trời, khiến người nghe xong, không còn nhớ tới nửa điểm chuyện thương tâm nữa.”

Thanh âm nàng giòn giã mà non nớt, như mang theo bọt nước lấp lánh trong suốt động nhân, A Tây nhịn không được vuốt tóc nàng, cười nói: “Có thật tốt như ngươi nói không?”

Khổng Tước nhãn châu lúng liếng xoay chuyển: “Trưa mai cô cô phải đi gặp Diệp tổng quản… Chúng ta cùng đi! Nếu gặp được chim đế giang, thì bắt một con về, để nó hót cả ngày cho ta nghe, có được không?”

Nói xong kéo cánh tay A Tây liều mạng lắc, lắc đến A Tây thành xúc xắc trong chung: “Có được không? Có được không?”

Nàng tuy vóc người nhỏ nhắn, nhưng lực tay lại mạnh như yêu ma, ruột gan A Tây cũng sắp bị lắc cho văng ra, vội nói: “Được!”

Nhưng hôm sau Khổng Tước không thể thanh nhàn, Sở Lục Yêu muốn nàng đi theo gặp Diệp tổng quản, Khổng Tước thần tình như đưa đám, hé miệng dùng khẩu hình nói với A Tây: nhớ bắt một con chim về cho ta!

A Tây huơ huơ bình sứ chứa hạt Địa Dũng Kim Liên, mỉm cười lắc đầu.

Hai người đang mày qua mắt lại, Sở Lục Yêu quay đầu hòa nhã nói: “A Tây, hạt cỏ để đó ta về làm, ngươi sắc mặt không tốt, hôm nay nghỉ một ngày đi!”

A Tây lưỡng lự, nói: “Cô cô, ta không sao…”

Sở Lục Yêu khuôn mặt lập tức dài cả thước, quở trách: “Địa Dũng Kim Liên ba năm mới kết hạt một lần, nếu ngươi hàm hồ khinh suất, lẽ nào muốn ta đợi thêm ba năm nữa?”

Sở Lục Yêu quả nhiên là một kẻ si dược, khuyên mình nghỉ ngơi chỉ bởi vì lo cho hạt cỏ, A Tây không khỏi phì cười, cũng phục mệnh.

Thất Tinh Hồ mang tiếng ác bên ngoài, tất cả truyền thuyết nếu không phải máu tanh tàn nhẫn thì chính là dâm ô hương diễm, khiến không ít hoàng mao tiểu tử mới ra giang hồ đều cho rằng vào đến Thất Tinh Hồ, hoặc thấy xương trắng chất chồng thi hài khắp chốn, hoặc thấy diễm nữ mãnh nam chạy nhảy quanh hồ, hơn nữa đều để mông trần.

Nhưng theo những gì A Tây thấy được, Thất Tinh Hồ non nước hữu tình, đình đài lầu các phủ gấm dệt mây, thả bước dạo quanh cũng đủ thú vị, có thể nói là cung Dao Trì khó gặp ở nhân gian. Trong y xá dược lư, sạch sẽ đến mức một cái màn thầu trắng tinh rơi xuống đất lăn ba vòng, nhặt lên vẫn không bám nửa điểm bụi bẩn, còn cánh rừng này càng là một cõi trầm minh u linh bóng xanh rợp mắt, hệt như lạc vào hang động phỉ thúy liễm diễm lưu quang, thanh ý nhập thần, tiêu hồn thực cốt.

A Tây đi sâu vào rừng, nằm xuống gối đầu lên tay, đem mọi tâm niệm hỗn loạn trong mấy ngày qua, từ từ lược lại trong đầu.

Dương quang ấm áp, mà thảm cỏ dưới thân đích thực như Khổng Tước nói, mềm mại dày êm, nhưng nơi này không phải là nhà, không phải ngôi nhà mình từng có, hoàn toàn thuộc về mình, Tang gia đương nhiên cũng không phải, tuy rằng đã thu dưỡng mình suốt mười năm…

A Tây trở mình, khuôn mặt áp lên cỏ, vành mắt một trận cay cay.

“Ngươi nói hồng y nhân đó truyền y thuật cho ngươi?”

“Phải, Tang bá bá.”

“Hắn họ Tô có đúng không?”

“Ta không biết… Hắn chưa từng nói tên với ta…”

“Vậy hắn có nói với ngươi, tại sao lại truyền y thuật cho ngươi không?”

“… Không có.”

“Ngoài y thư ra, hắn còn dạy ngươi gì nữa? Có phải đã dạy ngươi một loại nội công rất kỳ quái? Hoặc là đao pháp gì đó?”

“Không có, thực sự không có, Tang bá bá… ta không biết nói dối.”

“Vậy y thư hắn giao cho ngươi đâu? Ngươi giấu ở chỗ nào?”

“Không có sách… Hắn bảo ta học thuộc.”

“Viết ra cho bá bá xem!”

“Bá bá… Hắn và cha mẹ đều bắt ta lập lời thề, bộ sách đó không được truyền ra ngoài… Bá bá, người đừng giận Tê Kiến, ta, ta sẽ rất ngoan…”

Những đoạn đối thoại tương tự như thế luôn xuất hiện trong gian thư phòng không lọt một tia sáng của Tang gia hết năm này qua năm khác, mà mình cũng ngày qua ngày tháng qua tháng trưởng thành, câu trả lời từ nức nở thê lương ban đầu, chuyển thành những nụ cười đạm mạc sau đó, thời gian như xác ve, bong ra từng mảng từng mảng, vương vãi thành lớp dưới chân, mang theo nỗi đau cay độc, mà bản thân vẫn cô đơn một mình.

Hy vọng Tang Vân Ca sẽ không lỗ mãng đi khắp nơi tìm mình, hắn là đại thiếu gia của Thần Châu Tang gia, còn là đệ tử Bạch Lộc Sơn, là cao thủ phải nhắc đến trong thế hệ trẻ trên giang hồ, đại hội võ lâm năm sau, nhất định sẽ tỏa sáng.

“Tê Kiến, ta một chút cũng không thích nữ nhi độc nhất của chưỡng môn Thương Lãng kiếm phái kia, nếu cha vẫn ép ta lấy nàng, ta sẽ cùng ngươi phiêu bạc tứ hải!”

Một câu vô tâm, mình bất quá chỉ cười cho qua chuyện, vỗ vỗ vai hắn một chút mà thôi, Vân Ca chính là như thế, thiên chi kiêu tử, ngôn hành vô câu, nhưng rồi Tang Hồng Chính đột nhiên một chưởng phá cửa xông vào.

Mãi cho đến giờ vẫn không quên được ánh mắt Tang bá bá lúc đó, phẫn nộ, thù địch, khinh miệt, đề phòng, như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào người mình, như thể mình không phải hài tử mà ông ta trông coi đến lớn, mà là con yêu quái cuối cùng cũng không giữ được lớp mặt nạ.

Có lẽ mình âm thầm bỏ đi, với Tang gia cũng là một chuyện tốt khiến người an tâm, A Tây suy nghĩ, môi giãn ra một nụ cười, đang định chợp mắt chốc lát, bên tai đột ngột vang lên một tràng tiếng chim kêu cấp thiết, mở mắt nhìn, thấy cách mình vài bước, một vật thể xám xám từ trên tán cây rơi thẳng xuống.

Trước khi ý thức được mình làm gì, A Tây đã vọt tới hai tay tiếp lấy, định thần nhìn lại, là một tổ chim, trong tổ còn có bốn quả trứng.

Cây cao hơn mười trượng, muốn đưa tổ chim về tán cây, với khinh công mèo ba cẳng của mình, e rằng phải phí một phen trắc trở, vạn nhất lúc mình phi thân vểnh mông leo cây, bị người khác thấy thì càng phiền phức: Đừng nói ngươi không biết võ công đi? Tuy rằng tướng bay hơi xấu, nhưng dù sao cũng là khinh công!

Chỉ biết ôm tổ chim đứng ngốc dưới tàng cây, con chim đánh rơi tổ kia cứ bay vòng vòng quanh hắn, tiếng kêu càng lúc càng thê lương, A Tây thực sự không biết nên làm sao cho phải, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chờ Khổng Tước trở về, phiền nàng đưa tổ chim về trên cây là thỏa đáng nhất.

Nhất thời trấn an con chim lông dài màu sắc sặc sỡ này, nói: “Đừng lo, ta sẽ không nướng con của ngươi ăn…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng tay áo lay động, một hắc y thiếu niên phiêu nhiên lướt đến như làn khói nhẹ, quan sát A Tây từ đầu xuống chân, mục quang quét tới tổ chim trong lòng hắn, lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại giữ trứng của chim nghê thường?”

A Tây trân trối nhìn hắn, nghẹn họng, không nói được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.