Hôn Nhẹ Nhóc Câm Của Tôi

Chương 190: 190: Mù Mắt




Trịnh Trạch Quỳ ngồi trên chăn, cuộn chăn đắp nửa người, tựa vào tường đánh giá Du Hành: "Kỳ lạ, mặt cậu trông rất trẻ, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu thật thành thục."

Du Hành không lên tiếng, lại thấy Trịnh Trạch Quỳ nói: "Cũng rất thần bí."

Cô ta thở dài một hơi, không nói tiếp. Ánh mắt lại rơi xuống bên ngoài... mặc dù không nhìn thấy được nơi đặt thi thể nhưng cô vẫn có thể hình dung được khuôn mặt người đàn ông kia.

Vị hôn phu không nhờ vả được, cô ta càng tình nguyện tin tưởng vào quan hệ dựa trên lợi ích này hơn.

Cô ta còn sống, mà anh ta, đã chết.

Du Hành đợi ở trạm xe ba ngày, trong lúc chờ đợi cuối cùng cũng nhận được thông báo quan trọng.

Buổi sáng, sau khi rời giường, Du Hành theo thói quen ra ngoài rèn luyện thân thể, sau đó cậu nghe được một loại tiếng ùng ùng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái phi cơ đang rải xuống rất nhiều thứ.

Cậu dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn, những vật đó đang rơi tán loạn khắp mặt đất, lúc rơi tới khoảng nhìn rõ mới biết đó là những tờ giấy.

Một tờ rơi xuống trước mặt Du Hành không xa, cậu tới cạnh nhặt lên.

Tờ giấy này to ước chừng bằng một tờ a4, phía trên toàn chữ là chữ.

Con ngươi Du Hành co rút, tỉ mỉ đọc nội dung bên trên:

"...Theo dự đoán, lần sương độc kế tiếp (mùng hai tháng năm) có thể kéo dài rất lâu, có khả năng phá vỡ kỉ lục ba mươi lăm ngày vừa rồi, để duy trì tính mạng nhân dân cả nước, bắt đầu từ hôm nay, chính phủ sẽ mở ra một trăm năm mươi chín khu cách ly an toàn.

Chia ra thành Hà Cai quốc quán thể dục, khu an toàn Minh Thái, căn cứ quân sự Vân Mậu, nhạc viên địa hạ thành băng Lộc Dương... quân khu Lan Nguyên, khu an toàn ngục giam Đại Chấn....

Không cần bất cứ một điều kiện gì (bao gồm cả người ngoại tịch), chỉ cần thông qua kiểm tra an ninh là có thể vào khu cách ly an toàn."

"...Hy vọng mỗi một người dân của tổ quốc hãy nghiêm túc ghi nhớ địa chỉ và tên gọi cụ thể của khu an toàn, lúc sương độc xuất hiện hãy tới khu cách ly an toàn gần nhất!"

"Mời xác định kế hoạch, trước khi sương độc tới hãy tới khu cách ly an toàn gần nhất!"

"Khu an toàn sẽ không chờ bất kì ai! Khi sương độc tới cửa khu cách ly sẽ tự động đóng, xin mọi người hãy chú ý!"

"Còn mười một ngày nữa!" Du Hành đọc thuộc toàn bộ địa chỉ khu cách ly, vừa ghi nhớ xong đã có người chạy như bay tới hỏi: "Đó là cái gì?!"

Du Hành đưa tờ giấy trong tay cho những người khác, chui từ trong đám người ra, liền thấy Trịnh Trạch Quỳ hấp tấp nhìn, hỏi: "Trên đó viết cái gì vậy? Bên kia cũng có một tờ nhưng tôi không chen vào được."

Du Hành liền nói lại nội dung bên trong.

Trịnh Trạch Quỳ thấp giọng hét chói tai: "Khu cách ly an toàn! Chỉ có một trăm năm mươi chín khu sao? Cụ thể là những khu nào?!" Cô ta gấp tới choáng váng, hận không thể biến lớn vọt vào đám người để cướp lấy tờ giấy.

"Đừng gấp, tôi đã nhìn xong rồi, cách chúng ta gần nhất là khu căn cứ Lộc Dương."

"Lộc Dương? Đó không phỉa là nơi rất lạnh sao!"

Trịnh Trạch Quỳ khó nén ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Tòa thành dưới đất đó tôi từng đi qua, vô cùng lớn, toàn bộ đều là băng cảnh!"

"Để tôi đi hỏi trạm trưởng thử."

"Tôi đi cùng cậu."

Người phụ trách của trạm xe lửa Dân Điền đã sớm bị mọi người vây thành hàng!

"Tôi không biết! Chưa có thông báo từ bên trên! Mọi người đừng kích động!"

"Vậy anh nói xem xe lửa có chạy được hay không? Rốt cuộc có thể tới Lộc Dương được không?"

"Chúng tôi chưa nhận được tin tức bên phía đường sắt, không thể chắc chắn đường sắt có thể vận hành bình thường hay không..."

"Cần gì? Chẳng lẽ đường ngắn như thế cũng không thể chạy được?"

"Chúng tôi phải cân nhắc độ an toàn của mọi người..."

Đã không cần hỏi nữa, Du Hành không chèn vào, nghe một hồi cũng không thấy tin tức hữu dụng gì, quay lại chỗ ngủ gấp chăn nệm, xếp vào một cái túi.

Trịnh Trạch Quỳ chạy tới hỏi: "Những khu cách ly an toàn khác cậu còn nhớ tên không?"

Du Hành vừa gấp chăn vừa đọc, khi đọc tới cái tên thứ ba, Trịnh Trạch Quỳ đã cao hứng nói: "Cả ba khu cách ly đó đều ở thủ đô!" Biết được bên cạnh cha mẹ mình có khu cách ly trợ giúp, cô ta cực kì vui vẻ.

Sau khi hưng phấn xong, lý trí cô ta cuối cùng cũng trở về, nhìn chàng thiếu niên đang dọn đồ trước mặt, hỏi: "Lục Hằng, cậu còn muốn tới thủ đô không?"

Du Hành lắc đầu nói: "Không, tôi muốn tới Lộc Dương."

Cậu tới thủ đô chỉ để xác định được phương hướng, bây giờ lại xuất hiện khu cách ly an toàn, chỉ chỗ đó đã đủ để cậu đi tìm hiểu... Liệu khu cách ly an toàn có phải "thành" không? Hoặc là "thành" của đời trước?

"Xin lỗi, giao dịch giữa chúng ta kết thúc."

Trịnh Trạch Quỳ có hơi thất vọng, nhưng khi nhớ tới lợi trạm trưởng nói, ngay cả tới Lộc Dương cũng không chắc có thể khởi hành được, chứ đừng nói là trạm xe Lam Ngọc.

Không tới được Lam Ngọc, cô ta cũng không có biện pháp nào quay về thủ đô.

Nhưng họ cũng đã nói, ai có thể đảm bảo được đường sắt tới Lam Ngọc có thể khởi hành?

Tất cả mọi thứ chỉ là ẩn số!

Trải qua ba mươi lăm ngày bị sương độc ăn mòn, tất cả mọi nơi đều chìm trong không khí tang tóc, muốn dùng mười mấy ngày để trùng tu hết là chuyện không thể nào.

Nghĩ vậy, mọi người đều ủ rũ không thôi.

Mà bên kia, người phụ trách cũng rất gấp gáp, từ khi các vị hành khách thoát ra, anh ta đã gọi hết nhân viên của trạm xe, bố trí công việc của từng người, rất nhanh trạm xe đã có thể hoạt động.

Suy nghĩ của người phụ trách cũng rất thức thời, nói: "Bọn họ nói đúng! Mặc kệ đường sắt phía trước có dùng được hay không, chỉ cần đoạn tới Lộc Dương còn là được! Chúng ta sẽ không đi quá nhanh, đi một đoạn xem tình hình một đoạn."

"Mang hết vật liệu lên xe, trạm xe không để mấy đồ vô dụng.:

Bố trí công việc xong, có người do dự nói: "Vậy thì những thi thể này nên làm thế nào? Có thông báo tới gia đình họ không?"

Mọi người rơi vào im lặng, cuối cùng, người phụ trách trầm giọng nói: "Đã tra được thân phận của họ chưa? Cứ hỏa táng trước đi, mang tro cốt lên xe, cùng đi."

Có mấy người không nhịn được khóc thành tiếng, trong những người tử vong đó có vài người là đồng nghiệp của họ.

"Mọi người mau xốc lại tinh thần đi, chúng ta nhất định có thể tới được khu cách ly an toàn Lộc Dương, sống sót rồi hãy bàn tới chuyện khác!"

Hiệu suất làm việc của nhân viên rất nhanh, tới ngày thứ ba đã có thể khởi hành.

Trong hai ngày này, có rất nhiều người tới trạm xe, họ lợi dụng phương tiện giao thông còn có thể sử dụng, mang theo người nhà cùng bao lớn bao nhỏ bước lên xe lửa.

Du Hành và nhóm hành khách lần trước được nhường cho một suất giường nằm coi như bồi thường, những hành khách mới phải chịu giá vé gấp ba lần, nhưng vé vẫn bị bán hết sạch.

Tới thời gian khởi hành, buồng xe lửa ngồi đầy tám phần, có thể thấy mọi người rất nhanh nhạy với tin tức.

Lúc xe lửa vừa khởi hành tốc độ rất chậm, còn có người vừa chạy vào từ cửa soát vé... trong trạm đã không còn nhân viên soát vé, bọn họ trực tiếp chạy xuống, vừa chạy vừa kêu, vất vả đuổi theo, cửa xe được mở ra đón mọi người lên, sau đó mới bán thêm phiếu.

Phía sau còn ai khác tới trạm xe hay không họ cũng không biết.

Xe lửa xình xịch đi về phía trước, cũng may vận khí không tệ, mặc dù thỉnh thoảng xe bị lắc lư nghiêm trọng, thậm trí suýt chút nữa bị lật đường ray, nhưng cuối cùng vẫn biến nguy thành an.

Lúc buồng xe kịch liệt rung lắc, tiếng thét chói tai của hành khách bên trong vang lên không ngừng.

Du Hành nắm chắc thành giường, thuận tay kép Trịnh Quỳnh Trạch bên cạnh.

"Cứu mạng!"

"Trời ạ! Đây là muốn lật xe hay sao?"

"Nắm chắc, mọi người nắm chắc vào!"

Bên tai đều là tiếng thét chói tai của hành khách và tiếng quát tháo của nhân viên, Du Hành dùng hết sức lực toàn thân, các mức phản ứng của cơ thể cũng được nâng lên mức cao nhất, thân hình lúc này mới coi như được ổn định.

Cũng may xe lửa rất nhanh đi tới đoạn bình thường, sau khi cạch cạch mấy tiếng mới trở lại được quỹ đạo.

Tiếng truyền thanh từ radio truyền tới đứt quãng: "... Đừng kinh hoảng.. đã... đã an toàn... sắp.. sắp tới thị trấn...."

Sau khi biến cố lắng xuống, trong buồng xe lửa toàn tiếng khóc than, tiếng chửi rủa, có người thì hối hận vì đã quá giang chiếc xe này, có người lại lo ấu quãng đường còn lại...

Trịnh Trạch Quỳ tái mặt cảm ơn Du Hành: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!" Cô ta vốn ngủ ở giường trên, lúc buồng xe bị rung lắc đã bị xốc xuống, nếu không phải Du Hành kéo kịp lúc thì đầu cô ta nhất định đã cụm chạm thân thương với mặt đất!

"Không có gì."

Du Hành xoa tay, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài: Màu đất mờ nhạt, không có lấy một cây cỏ.

Cậu nhắm mắt cảm tưởng lại khung cảnh lần cuối, vừa rồi đài truyền thanh có nói trạm kế tiếp là thị trấn, trong lòng cậu đã có tính toán.

Sau thị trấn chính là trạm xe hỏa Lộc Dương, sau khi xuống xe là tới đại thành vào nhạc viên... bản đồ của cậu chưa có đường đi cặn kẽ của nơi đó, vì vậy, cậu đã hỏi Trịnh Trạch Quỳ: "Cô biết đường tới băng tuyết nhạc viên của Lộc Dương không?"

Trịnh Trạch Quỳ lắc đầu nói: "Lúc đó có người chở tôi đi, trên đường tôi bị say xe nên không nhớ đường."

"Ồ."

"Trên xe này có nhiều người như thế, nhất định sẽ có người biết đường." Trịnh Trạch Quỳ an ủi: "Đúng rồi, cậu có đói không? Tôi có lòng đỏ trứng gà, cậu muốn ăn không?"

Biết đây là đồ cô muốn báo ân, Du Hành liền nhận lấy, hai người ngồi ở trên giường của Du Hành lẳng lặng ăn.

Lúc tới Ô Trấn, phát hiện đứng ở đó không ít người, bọn họ vội vãng vẫy tay nói: "Dừng lại, dừng lại!"

Xe lửa chạy qua rồi chậm rãi dừng lại, khoảng hai mươi phút sau những người đó mới vội vàng đuổi tới.

Sau đó lại là tiếng phân chỗ ngồi, có một người đàn bà bên cạnh nóng nảy nói: "Thật lãng phí thời giờ, cho họ lên làm gì..."

"Nhanh đi đi!"

Tu tu tu....

Xe lửa lại lên đường, lần này rất thuận lợi đi tới Lộc Dương, lúc xuống xe Du Hành mới biết nơi này đổ nát thế nào, đứng trên mặt đất cũng cảm nhận được những dấu vết bị ăn mòn, đi vào trong trạm xe, nơi này không còn một chỗ nào là hoàn hảo cả.

Trong trạm không có ai, những thứ khác cũng chẳng có. Ra khỏi trạm xe, có người biết đường thét lên: "Phải mau tới thành phố Lộc Dương, chúng ta pahir lên đường thôi!"

Vì vậy, một đám người đông đúc mệt mỏi đi tới tòa thành dưới đất.

Trên đường rất ít thấy dân cư bổn địa, hẳn là đã tới tòa thành dưới đất rồi.

"Không biết trong đó còn nơi ở nữa không..."

"Không biết ở đó có nuôi cơm không, tôi không mua được đồ ăn ở siêu thị."

"Chắc là có, nhiều người như vậy mà..."

Lúc xuống xe đã hai giờ chiều, bọn Du Hành đi bộ tới năm giờ mới đi tới địa bàn thành phố Lộc Dương.

Khi đó trời đã tối hẳn, những loại đèn pin, điện thoại cũng được bật hết lên. Nếu nhìn từ trên cao xuống có thể thấy một hàng ánh sáng đang di chuyển không ngừng, có thể thấy những ánh sáng hào quang phát ra từ trung tâm đó.

Du Hành không cần đèn pin cũng có thể đi vững, càng đến gần mục tiêu càng cảm nhận được ánh sáng ấm áp...

"Đó là thành dưới đất sao?"

"Có lẽ thế, chắc là hướng đó rồi."

Đi gần hơn một chút, có người kêu lên: "Tới."

Hóa ra chùm sáng ấm áp kia chính là thành dưới đất của Lộc Dương, sau khi tới gần Du Hành mới biết là do mặt tường của toàn thành này được phun một thứ gì đó mới có thể phát ra được ánh sáng màu vàng ấm áp.

Cửa thành đang được mở, sau khi tiến vào mới nhìn thấy mấy lối đi an ninh được dựng lên.

"Từng người một phải xếp hàng lại, đặt hết vật phẩm ở chỗ này để kiểm tra, không được chen lấn."

Có người hấp tấp chen lấn bị nhân viên an ninh tóm tới bên cạnh, loa cũng vang lên: "Xin mọi người xếp hàng văn minh!"

Sau khi nhân viên kiểm tra bọc đồ của mọi người, sẽ nhận được một tấm giấy nhìn khá chắc chắn, Du Hành cũng nhận được một tấm, to bằng một tấm danh thiếp, bên trên là sáu điểm.

Có người hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đừng hỏi vội, tới chỗ đăng kí danh sách, nơi đó sẽ phát sổ tay, trong đó có thể giải đáp hết! Được rồi, nhanh vào đi, đừng gây cản trở."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.