Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 8




Đông Dạ Huy vừa tỉnh lại thì sắc trời cũng đã sáng rõ, lũ trẻ con như lại có sức sống mới, sáng sớm đã cãi nhau ầm ĩ.

Đông Dạ Huy cũng bị tiếng tranh cãi ồn ào này làm tỉnh giấc, đêm qua ngồi trong căn phòng khách của nhà Hám Sinh không biết mơ màng ngủ quên từ lúc nào. Đêm hôm khuya khoắt lại ngồi trên chiếc sô pha cứng ngắc, nhưng do quá mệt mỏi, suy nghĩ miên man một lúc rồi gục trên sô pha ngủ một đêm.

Đông Dạ Huy nhìn đồng hồ thì đã quá tám giờ. Đầu óc anh bình thường luôn sáng sủa, tỉnh táo, liền nhớ ra sáng nay có cuộc họp quan trọng. Anh đứng dậy, ngó đầu vào phòng ngủ thấy Hám Sinh vẫn còn ngủ ngon, vội vàng rón rén đi đến chiếc tủ đựng giày, thuận tay cầm lấy hai chiếc chìa khoá mở cửa đi ra ngoài. Tiếng khóa cửa phía sau anh vang lên hai tiếng “cùm cụp” khiến mí mắt người đang ngủ trong phòng hơi rung động, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra.

Hơn mười phút sau cánh cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Đông Dạ Huy xách theo một túi đựng đồ ăn sáng nhẹ nhàng bước vào trong, anh bắt đầu đặt từng món lên chiếc bàn trà, đoạn quay đầu nhìn thấy Hám Sinh vẫn ngủ yên trong tư thế cũ, không còn chuyện gì, anh yên lặng theo lối cũ đi ra, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa.

Bây giờ là giờ cao điểm, xe cộ đi lại rất đông, Đông Dạ Huy bắt một chiếc taxi đến công ty, trên đường đi anh gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta cho người đến đưa chiếc xe hôm qua anh bỏ lại ven đường về, nhân tiện dặn anh ta nếu anh không kịp đến công ty thì hoãn cuộc họp sáng nay, sắp xếp công việc đâu ra đấy anh mới thấy an tâm.

Trên đường đi quả nhiên gặp tắc đường, lúc đến cửa công ty đã muộn giờ họp, anh vội vã lên lầu, trợ lý Đặng Huy đã đứng ở cửa thang máy chờ anh từ bao giờ, bắt gặp hình ảnh quần áo trên người anh nhăn nhúm như rau khô, không nhịn được trưng ra vẻ giật mình.

Đông Dạ Huy không nói nhiều với anh ta, bước nhanh vào văn phòng của mình, cũng chẳng quay đầu, chỉ nói “Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, tôi muốn tắm qua, báo với mọi người hai mươi phút sau sẽ họp.”

Thời gian Đặng Huy đi theo Đông Dạ Huy cũng không ngắn, hiểu rõ tính tình anh, chạy vài bước đến giúp anh mở cửa văn phòng, lúc hai người đang chuẩn bị bước vào, cánh cửa đối diện đồng thời mở ra, một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra, thấy bộ dạng này của Đông Dạ Huy cũng không khỏi kinh ngạc liền đi tới hỏi “Dạ Huy, cậu làm cái gì vậy, sao lại ăn mặc thế này?”

Hai người đang muốn vào cửa lại bị ngăn lại, Đặng Huy đang mở cửa vội quay lại chào hỏi một câu “Đỗ Tổng.”

Đỗ Tổng chính là Tiểu Ngũ năm đó, chẳng qua bây giờ chẳng có mấy người còn gọi anh ta như vậy. Anh ta gật đầu với Đặng Huy, xem như đáp lễ, Đặng Huy vào bên trong, Đông Dạ Huy vẫn đứng ngoài nhìn Đỗ Thành chằm chằm, dừng lại một chút rồi cũng xoay người đi vào văn phòng, Đỗ Thành hiểu được ngụ ý của anh nên cũng theo vào trong.

Vào trong văn phòng, Đông Dạ Huy đi thẳng đến phòng nghỉ công vụ, Đặng Huy đã chuẩn bị cho anh một bộ quần áo. Anh bước vào trong, đứng cạnh giường bắt đầu cởi áo, lúc thay quần bỗng nhớ ra, lấy hai chiếc chìa khoá từ bên trong túi quần đưa cho Đặng Huy “Đánh cho tôi một bộ mới.”

Đặng Huy vừa nhìn đã biết đó là chìa khoá cửa, kiểu dáng đã cũ như vậy vốn Đông Dạ Huy chẳng bao giờ cầm trong tay, anh ta hơi tò mò nhưng cũng không thể hiện ra mặt, không nói gì cất vào trong túi, đúng lúc này Đỗ Thành bước vào, Đặng Huy biết hai người nhất định có việc cần nói, chào một tiếng rồi đi ra.

Đỗ Thành vừa vào đã tìm một chỗ ngồi rồi hỏi Đông Dạ Huy “Tối qua cậu đi đâu mà lại thành thế này?”

Đông Dạ Huy xoay người cởi giày, một lát sau mới nhỏ giọng nói “Tiểu Ngũ, Hám Sinh đã ra tù. Hôm qua tôi đi đón cô ấy!”

Không khí trong phòng đột ngột đầy áp lực, Đỗ Thành đờ người ra, Đông Dạ Huy cởi thắt lưng, âm thanh va chạm bỗng dưng nghe vô cùng trong trẻo.

Đỗ Thành vội vàng nói “Tôi không muốn gặp cô ấy.” Sau lại hốt hoảng, không rõ ý tứ cảm xúc mà chỉ thấy anh ta cười yếu ớt rồi đứng dậy đi ra ngoài “Trước kia cô ấy còn gọi tôi là anh Ngũ, mấy năm nay tôi không muốn nhớ đến, nhưng tại sao càng lâu lại càng nhớ rõ ràng như vậy, thật ra không phải cô ấy không tốt, trước đây lúc sống cùng…”

Cuối cùng Đỗ Thành bị anh nhốt ngoài cửa, bàn tay Đông Dạ Huy đặt lên chiếc thắt lưng nửa ngày không nhúc nhích, chờ đến khi Đỗ Thành ra khỏi phòng một lúc anh mới cởi quần, lõa thể bước vào phòng tắm.

Sửa soạn xong xuôi, Đông Dạ Huy đi đến phòng họp, hôm nay họp tổng kết kinh doanh nửa đầu năm của tập đoàn, bọn họ đã mất công chuẩn bị từ rất lâu, những người phụ trách quản lý các công ty con đều được triệu tập tham dự, ai được thăng chức, ai bị giáng chức, ai bị chuyển công tác đều được công bố trong cuộc họp này. Anh ăn vận gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa, dáng vẻ phong lưu, vóc người lại cao, cả một thân không chê vào đâu được. Đặng Huy đi phía trước dẫn đường, giúp anh đẩy cánh cửa lớn nặng nề của phòng họp, những người bên trong ai nấy đều khôn ngoan đứng dậy.

Sau khi bước vào Đông Dạ Huy cố ý lướt qua vị trí của phó tổng giám đốc Đỗ Thành, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Đỗ Thành hiện lên nét vững vàng, ánh mắt thâm trầm, giống hệt trước đây. Xét cho cùng, bọn họ thuộc cùng một loại người, hơn ai hết, bọn họ đều hiểu lựa chọn năm đó quan trọng thế nào trong cuộc đời cả hai, Đông Dạ Huy quay mặt bước thẳng đến vị trí chủ trì cuộc họp.

Hôm nay bọn họ bất đồng quan điểm, năm năm trước bọn họ thoát khỏi chuyện ấy lại quay lại làm ăn. Cầm số tiền vốn đã chuyển đi kia bắt đầu đầu tư bất động sản, năm đó là thời kỳ hoàng kim của bất động sản, bọn họ dùng tiền hối lộ một lượt, giữ một lượng đất lớn trong tay một thời gian dài mới bán qua tay cho người khác, một hai năm sau đã tích luỹ được số của cải khá lớn, cũng tạo dựng được nền tảng vững vàng.

Mấy năm nay Đông Dạ Huy không ngừng cố gắng, có nhiều tiền, được mở rộng tầm mắt, dã tâm và tham vọng càng lớn hơn. Anh chưa từng nghỉ ngơi, cảm thấy được coi như đại gia mới nổi chưa đủ. Trong lúc giới bất động sản đang vào thời kỳ hưng thịnh nhất anh lại chuyển hướng sang nghiên cứu mỹ phẩm thiên nhiên. Có con mắt kinh doanh độc đáo, cũng là người sành sỏi lõi đời, lại thêm tuổi trẻ liều lĩnh cùng tham vọng của cải vật chất cuồn cuộn như sóng trào, không tìm được người nào đầu tư, anh tự bỏ tiền túi xây dựng một cơ sở nhỏ sản xuất mỹ phẩm thiên nhiên, bắt đầu gây được danh tiếng. Mới ổn định một thời gian anh lại để ý đến ngành năng lượng bảo vệ môi trường, năm trước anh đã bắt đầu đầu tư cho nhà máy phát điện bằng sức gió ở Mông Cổ, năm nay lại nhận thầu đến tám mươi công trình. Bây giờ trong tay anh có nhiều tiền cũng có nhiều hạng mục, nghiễm nhiên trở thành lão đại trong ngành thương mại của thành phố B, lại là một lão đại anh tuấn trẻ tuổi.

Đông Dạ Huy từng bước từng bước phát triển thần tốc, mà Tiểu Ngũ, cũng chính là cái người được gọi là Đỗ Tổng bây giờ cũng không bị hạ thấp trước anh. Đỗ Thành không có dã tâm lớn như Đông Dạ Huy, anh ta là một người trầm ổn, vừa có tiền vừa có địa vị, phẩm hạnh lại tốt, dường như chẳng thiếu thứ gì, nghiễm nhiên cũng được coi là tầng lớp giàu có thượng lưu. Đông Dạ Huy chỉ tin tưởng đúng một mình anh ta, hai người hỗ trợ lẫn nhau, một kẻ quan hệ xã giao bên ngoài, một người quản lý nội bộ công ty, hợp tác rất ăn ý, không ai nhường ai. Đứng ở vị trí hôm nay nhìn lại, không còn hình ảnh hai thiếu niên liều lĩnh lỗ mãng tranh giành trong chợ đêm năm xưa, bọn họ bây giờ đều đã thay da đổi thịt biến thành những người hoàn toàn khác.

Cuộc họp kéo dài suốt một ngày cũng kết thúc, Đông Dạ Huy chạm mặt Đỗ Thành ở cửa phòng họp. Đỗ Thành có chuyện muốn nói, Đông Dạ Huy nhìn ra, nhưng anh không nói gì cũng không hỏi, chỉ vòng qua người anh ta trở lại văn phòng. Hai chiếc chìa khoá anh dặn Đặng Huy đi đánh thêm đã được đặt trên mặt bàn làm việc, anh cầm chìa khoá đi xuống dưới lầu.

Ra khỏi công ty, Đông Dạ Huy lái xe đến quán cơm mua một đống đồ ăn đóng gói cẩn thận, sau đó quay xe lái thẳng đến nhà Hám Sinh. Lúc anh bước vào cửa trời đã nhá nhem tối, trong phòng chỉ mở chiếc cửa sổ lớn, gió mang theo luồng hơi nóng phả vào căn phòng. Mấy bộ quần áo phơi ngoài ban công bay bay trong gió, còn có rèm cửa sổ, ga trải giường hình chữ nhật, mấy tấm nệm giường, trong phòng còn vương mùi bột giặt quần áo.

Hám Sinh ngồi ôm đầu gối, bỗng thấy Đông Dạ Huy dùng chìa khoá mở cửa vào nhà, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc cũng chỉ nán lại trên khuôn mặt cô trong giây lát, sau đó cô lại quay mặt về TV trước mắt, trong TV phát ra âm thanh binh binh bang bang vui nhộn của một trận đấu bóng bàn.

Hám Sinh ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, cô mặc chiếc áo đồng phục trung học, áo sơ mi kiểu thủy thủ màu trắng và chiếc quần đùi, bộ quần áo đã không mặc từ lâu trở nên rộng thùng thình không ngừng lất phất, Đông Dạ Huy có chút ngẩn ngơ, bộ quần áo cô đang mặc khiến anh nhớ về quãng thời gian mười năm trước, nhưng nhìn Hám Sinh giờ này lại không thể nào tìm được bóng dáng của cô năm đó. Hám Sinh của hôm nay rất gầy, khuôn mặt cô trước kia mũm mĩm tròn vo khiến ngũ quan không rõ nét giờ đã hóa xương xương gầy gầy, đôi mắt có vẻ to hơn, ngay chiếc mũi cũng đầy đặn hơn, nhìn cô thanh tú hơn rất nhiều. Từ lúc gặp lại đến giờ cô luôn giữ thái độ trầm mặc, động tác đi lại cũng thong thả chậm rãi. Thì ra Hám Sinh mập mạp, Hám Sinh ngu ngốc ưa mạo hiểm, Hám Sinh suốt ngày gọi anh “Đông Dạ Huy”, Hám Sinh luôn khiến anh chán ghét… đã không còn nữa.

Đông Dạ Huy không nói câu nào đem túi đồ ăn đặt xuống bàn trà. Anh ngồi xuống, nhìn Hám Sinh đang ngồi bên cạnh, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác nghi ngờ, anh còn rất trẻ, rất hiếm khi anh nhớ về một người nào đó, nhưng Hám Sinh gắn liền với cuộc đời anh trong một quãng thời gian dài, mỗi bước ngoặt trong cuộc đời anh đều liên quan đến cô, anh phát hiện bây giờ anh đang thương hại cô, thương hại nhưng lại không thể làm gì.

Tuy không gian tĩnh mịch lúc này bị khuấy động bởi tiếng cười nói náo nhiệt phát ra từ TV nhưng không khí căng thẳng không vì thế mà được phá vỡ. Hám Sinh nhìn chằm chằm vào TV không nói lời nào, như không hề quan tâm đến chuyện trong nhà xuất hiện thêm một người. Đông Dạ Huy nhìn cô chăm chú hồi lâu mới cất tiếng nói “Hám Sinh, muộn rồi, ăn cơm tối thôi.” Nói xong anh đứng dậy bước vào bếp lấy bát đũa đặt xuống bàn rồi soạn thức ăn ra.

Đông Dạ Huy bày xong thức ăn liền xoay người muốn gọi Hám Sinh, Hám Sinh lúc này đã quay người xỏ dép, đứng dậy đi vào bếp. Một lát sau cô bưng ra một bát mì, vẫn là mì trứng cà chua giống ngày hôm qua, cô bưng chiếc bát trong tay rất cẩn thận rồi lại ngồi xuống chiếc ghế bập bênh, chậm rãi ăn từng miếng.

Đông Dạ Huy vẫn ngồi trên sô pha nhìn Hám Sinh một lúc, anh im lặng nhìn Hám Sinh thong thả ăn xong lại bê bát mì rồi mang vào bếp rửa xong xuôi mới trở ra ngồi xuống xích đu, không chớp mắt xem TV, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Đông Dạ Huy lấy một cái. Anh cũng ngồi yên không nói gì, dường như chẳng hề bận tâm, nhìn Hám Sinh nằm đó dựa lưng trên chiếc ghế không ngừng đung đưa, anh cầm lấy bát đũa trước mặt bắt đầu ăn.

Đông Dạ Huy ăn no, trước mặt vẫn còn nhiều thức ăn, anh thu dọn toàn bộ mang vào phòng bếp vứt xuống thùng rác, lúc đổ đồ ăn thừa còn thấy đồ ăn sáng nay anh mua đã nằm yên vị trong đó. Anh chỉ hơi sửng sốt, sau đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt thu dọn rác mang ra ngoài cửa rồi trở lại rửa bát, lau rửa vệ sinh sạch sẽ phòng bếp.

Hám Sinh vẫn xem TV, Đông Dạ Huy quét tước vệ sinh xong xuôi đâu đấy liền đi ra ngồi xuống bên cô, căn phòng lại chìm trong không khí yên lặng ngượng ngập.

Đến chín giờ rưỡi tối, Hám Sinh rốt cuộc cũng đứng dậy, cô đi tới đi lui ra ban công thu quần áo, chăn ga, nệm giường rồi mang trở vào. Nhìn cô chạy đi chạy lại, Đông Dạ Huy không nỡ ngồi nhìn liền đứng lên giúp cô. Anh nhớ rõ trước đây mỗi lần rảnh rỗi Hám Sinh cũng thích mang chăn nệm ra phơi nắng, cô nói phơi chăn dưới mặt trời sẽ có mùi vị của nắng, ngủ sẽ ấm áp và thoải mái hơn. Chỉ có điều lúc đó Hám Sinh không lờ anh đi như thế này, ngược lại mỗi khi cô làm việc gì cũng làm như vô tình làm anh chú ý, để cho anh nhận thấy cô hiền lành, lúc ấy anh chỉ cảm thấy chán ghét những hành động kiểu đó của cô, nhưng vì muốn dỗ cô vui nên lúc nào anh cũng tươi cười. Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy chán ghét như trước, nhưng hai loại chán ghét này lại khác xa nhau. Trước đây anh hoàn toàn không ưa cô, bây giờ là không muốn nhớ lại, mà Hám Sinh lại không ngừng khiến anh vô thức nhớ đến những chuyện cũ.

Đông Dạ Huy đắm chìm trong loại cảm xúc mơ hồ không thể hiểu được, tâm trạng của anh cũng lập tức trở nên không vui, không muốn lại nhìn thấy ánh mắt của Hám Sinh. Hám Sinh từ đầu đến giờ vẫn chẳng đưa mắt nhìn anh một cái, cô dọn dẹp xong hai chiếc giường trong phòng ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra lại đi thẳng về phòng ngủ của mẹ cô rồi ngủ, lúc vào cũng chẳng đóng cửa, dường như từ trước tới giờ trong nhà vẫn chỉ có một mình cô.

Đông Dạ Huy lại ngồi một mình trong đêm dài, anh ngồi rất lâu vẫn thấy Hám Sinh ở bên trong không có động tĩnh gì. Cuối cùng anh đứng lên, đóng cửa nhưng không tắt TV, sau đó anh đứng giữa phòng khách một lát mới đi đến phòng ngủ nhìn vào trong, Hám Sinh vẫn ngủ yên trên giường, vẫn giữ nguyên cái tư thế ngủ từ ngày hôm qua. Chiếc giường ngày hôm qua chỉ có một chiếc dát nay đã được kê nệm gối đầy đủ, ở đầu giường còn đặt một chiếc ga trải giường.

Đông Dạ Huy nhìn chiếc giường kia một lát, cuối cùng anh quay người đi vào phòng tắm, tắm qua loa một lượt, lúc đi ra áo ngủ cũng không mặc, chỉ mặc độc một chiếc quần lót đi vào phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường còn lại, lúc đặt đầu xuống gối rốt cuộc vẫn không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Trong hoàn cảnh lúc này, Đông Dạ Huy cũng cảm thấy khó xử. Anh biết Hám Sinh nhất định rất hận anh, nhưng anh không biết cô muốn điều gì cũng không biết cô muốn làm gì. Mấy chuyện giết người phóng hỏa, trả thù gì đó, bằng vào hiểu biết của anh về Hám Sinh thì cô nhất định không có đầu óc cũng không có dũng khí để làm. Cô có thay đổi thế nào cũng không vượt ngoài phạm vi của quy luật tự nhiên mà bỗng nhiên trở nên thông minh trí tuệ được, dáng vẻ ngu ngốc e dè này của Hám Sinh cũng khiến anh sinh ra chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.