Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 19: Sứ Mệnh Của Mày Đã Xong!




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trong taxi, Lăng Tử Hàn ngồi ở hàng đầu, Vệ Thiên Vũ cùng hai thiếu niên kia ngồi hàng ghế sau.

Hai người họ không ai nói gì, nét mặt tựa như đang nhàn nhã, thực tế là thần kinh rất căng thẳng, tùy thời chuẩn bị đối phó tình huống biến động.

Còn hai người thiếu niên đều rất hiền ngoan, thấy Vệ Thiên Vũ không giống khách nhân khác, những người luôn khó dằn lòng nổi mà hay động tay động chân hay chọc ghẹo trêu đùa, còn anh chỉ ngồi yên, đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên đường.

Lăng Tử Hàn nói với tài xế chạy về phía ngoại ô lên núi, tài xế vốn có chút do dự, sợ gặp phải cướp, nhưng thấy bốn người họ đều là nam, ai cũng xinh đẹp, nhã nhặn, dường như không giống bọn giết người cướp của, liền hít một hơi rồi chạy lên núi. Nhìn trên núi tối đen như mực, nói gì ông cũng không dám chạy lên, đậu xe lại nơm nớp lo sợ nói với Lăng Tử Hàn: “Tiên sinh, xin lỗi, xe của tôi hình như có chút vấn đề, không dám lên đường núi, lỡ xảy ra chuyện, khiến các ngài bị thương, vậy cũng không tốt, ngài nói đúng không?”

Lăng Tử Hàn liếc mắt nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng ông, cũng không nhiều lời, móc tiền ra, thanh toán rồi đẩy cửa bước ra.

Vệ Thiên Vũ mỉm cười nói với hai người thiếu niên:”Đến đây nào, chúng ta dạo núi trong đêm, rất ưu nhã đó nha.”

Hai người thiếu niên nhìn màn đêm bên ngoài, lại nhìn đường núi đầy rừng cây nguy hiểm, không khỏi quay mặt nhìn nhau. Bọn họ cũng sợ gặp phải sát nhân cuồng máu, ở chỗ này quả thật kêu trời không nghe.

Vệ Thiên Vũ ôn hòa nói: “Yên tâm đi, chúng tôi không làm hại hai em đâu. Nếu không ông chủ của hai em cũng đâu cho hai em đi theo chúng tôi.”

Nghe thấy anh nhắc tới Khang Minh, hai người họ liền rùng mình, không dám nói gì, lập tức theo anh xuống xe.

Taxi lập tức quay đầu lại, chạy đi.

Vệ Thiên Vũ vỗ vỗ vai hai người thiếu niên, cười nói: “Đến đây đi, kỳ thực không xa lắm, chỗ chúng tôi ở ngay sườn núi, đi chút là tới.”

Hai người họ gật đầu, khuôn mặt rất ngoan ngoãn.

Lăng Tử Hàn không nói tiếng nào, đi lên núi trước. Bước chân của cậu nhẹ nhàng lanh lẹ, khiến người khác cảm thấy cậu hoàn toàn không có trọng lượng nào cả, như đạp gió mà đi vậy. Trong bóng đêm, cậu một thân đồ đen hòa vào trong bóng tối, nhưng không khiến cho người khác sợ hãi mà khiến người khác cảm thấy an tâm.

Hai người thiếu niên đi theo phía sau cậu, dần dần thở hồng hộc. Tiểu Ngọc do nhảy múa nên thể lực rất tốt, không cảm thấy mệt nhiều, nhưng Tiểu Cẩm chưa từng leo núi, miễn cưỡng mà bước, dần không chịu được.

Vệ Thiên Vũ đi phía sau hai người họ, nhanh chóng thấy người thiếu niên mà mình dẫn theo hình như chịu sắp hết nổi rồi, nở nụ cười nhẹ, nắm lấy thắt lưng của cậu, dùng lực một chút, liền đỡ giùm cậu 1/2 trọng lượng, để bước chân cậu nhẹ hơn một chút.

Tiểu Cẩm quay đầu nhìn anh một cái, trên mặt hơi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Cám ơn Musa ca!”

Tay của Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, ý bảo không sao.

Tiểu Ngọc đi phía trước bọn họ thấy Lăng Tử Hàn ngay cả đầu cũng không có quay lại nhìn, lại không dám nói mệt, chỉ là cắn răng đi theo, do đi nhanh nên liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

Vệ Thiên Vũ bước nhanh lên trước, vươn tay còn lại ôm lấy cậu, lập tức cười nói: “Tiểu Thu, đi chậm chút đi, hai cậu này theo không kịp đâu.”

Lăng Tử Hàn bước chân vẫn còn nhanh, nhưng quay đầu lại nhìn bọn họ, không nói gì cả. Trên mặt cậu bình tĩnh như nước, không chút cảm giác khó chịu, Tiểu Ngọc lại thấy không được tự nhiên cho lắm, vì vậy cúi đầu nói: “Cám ơn Musa ca, em có thể đi một mình được.”

“Tiểu Ngọc không cần khách khí.” Vệ Thiên Vũ cười hì hì ôm thắt lưng cậu. “Thu ca của em bước chân siêu nhanh đó, rất ít người theo kịp cậu ấy, cậu ấy còn phải chuẩn bị đối phó với sài lang hổ báo, cho nên để tôi giúp em cho.”

Hai người thiếu niên kia đưa mắt nhìn Lăng Tử Hàn, không dám nói gì.

Lăng Tử Hàn đưa mắt nhìn qua ba người phía sau, xoay người đi nhanh lên núi.

Vệ Thiên Vũ nhìn qua tao nhã, trên tay lại mang hai người thiếu niên, nhưng bước chân lại rất nhanh, khiến cho hai cậu có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, rất nhanh liền thấy một ngọn đèn trên sườn núi.

Lăng Tử Hàn thấy không có ai theo dõi, cũng không có mai phục, lúc này mới chậm bước chân lại.

Vệ Thiên Vũ vẫn mỉm cười ôm lấy hai người thiếu niên, chậm rãi đi vào cửa chính của nhà trọ.

Bên trong rất an tĩnh, chỉ có một ngọn đèn trần là mở, hiển nhiên là vì tiết kiệm điện, tia sáng ảm đạm rọi xuống, toàn bộ nhà trọ nhìn qua mang chút không khí rất phong cách cổ xưa.

Lăng Tử Hàn lên lầu trước, Vệ Thiên Vũ buông hai cậu ra, để cho bọn họ lên trước, còn mình đi cuối. Đến tận lầu ba, Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ, không nói chuyện.

Vệ Thiên Vũ gãi đầu, cười nói: “Tôi quên mất là phải thuê thêm một phòng.”

Lăng Tử Hàn nhìn anh một chút, thuận lợi từ túi quần lấy ra một con dao nhỏ, cùng loại với dao phẫu thuật, đâm thẳng vào cánh cửa của phòng kế bên, sau đó bẻ khóa phòng.

Vệ Thiên Vũ nhún vai: “Cứ thế đi, chúng ta đi ngủ trước, rồi mai tìm ông bà chủ thanh toán bồi thường.”

Lăng Tử Hàn không để ý đến anh, cầm lấy tay Tiểu Ngọc, bước vào phòng, sau đó khóa cửa lại.

Vệ Thiên Vũ hài lòng nhìn về phía Tiểu Cẩm, lập tức lấy ra chìa khóa phòng đã mướn, bước vào, mở đèn. Tiểu Cẩm đi theo sau, rất tự giác mà đưa tay khóa cửa, rồi bật hệ thống chống trộm.

Trong phòng cả hai bên không có động tĩnh gì cả, Lăng Tử Hàn nói với Tiểu Ngọc: “Cậu tắm trước đi!”

Tiểu Ngọc không dám nhiều lời, ngoan ngoãn gật đầu, liền đi vào phòng tắm.

Đợi được tiếng nước truyền ra, Lăng Tử Hàn mở cửa bước ra ngoài, đến phòng kế bên gõ cửa.

Vệ Thiên Vũ rất nhanh mở cửa. Phòng tắm bên anh cũng đang truyền ra tiếng nước, hiển nhiên Tiểu Cẩm đang tắm.

Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhẹ: “Tôi lấy áo ngủ.”

Vệ Thiên Vũ cười lui ra phía sau, để cậu bước vào. Lăng Tử Hàn vừa đi hai bước, liền bị anh đẩy lên tường, mạnh mẽ hôn lên.

Lăng Tử Hàn dường như ngẩn ra, rồi đưa tay lên ôm lấy thắt lưng của anh, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của anh.

Thân thể Vệ Thiên Vũ dính sát vào người cậu, vừa hôn vừa hỏi: “Sao lại muốn dẫn cậu ta về?”

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng thở hổn hển, vừa hôn vừa trả lời: “Chẳng phải anh cũng vậy sao?”

Vệ Thiên Vũ đánh nhẹ cậu một cái rồi mỉm cười: “Là do cậu coi trọng Tiểu Ngọc trước, tôi không thể không chọn một người đấy nhé.”

Lăng Tử Hàn hừ một tiếng, cúi đầu mà nói: “Tôi chỉ nhìn cậu ta một cái, tên họ Khang kia liềp ép tôi nhận, tôi làm được gì đây? Cậu ta nhìn cũng đáng thương, tôi không thể nói không được.”

“Nói chung là cậu thương hương tiếc ngọc.” Vệ Thiên Vũ phẫn nộ nói nhỏ, hai tay vói vào trong quần áo của cậu.

Lăng Tử Hàn trong sự nhiệt tình của anh có vẻ có chút ý loạn thần mê, để anh cởi bỏ nút áo của mình, đôi môi một đường lướt dần xuống dưới, từng chút từng chút hôn qua cằm, cổ của mình. Lưng cậu bị áp lên tường, gương mặt lãnh như ngọc dưới ngọn đèn dường như có chút tức giận.

Vệ Thiên Vũ đúng thật là đang động tình. Tuy rằng lúc này đây là việc thân thiết cần thiết trong công tác, nhưng quả thật anh không thể khống chế được triều dâng cuồn cuộn trong lòng. Nụ hôn môi cùng những cú mút vào da thịt yêu thương của anh dần mất đi sự cẩn thận, càng ngày càng thắm thiết, tình cảm không thể kiềm nén quấn chặt lấy người kia.

Lăng Tử Hàn tất nhiên cảm nhận được, trong tình huống này cậu không thể lên tiếng nói gì. Cậu nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, lại phải lựa thời điểm thích hợp mà rên lên dưới cái ôm nóng rực của Vệ Thiên Vũ.

Vệ Thiên Vũ đưa tay kéo lấy cậu, ngã lên giường, lập tức đè lên.

HẾT CHAP 12

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.