Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 15: Quan Hệ Bác Sĩ Và Bệnh Nhân




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trong lúc hai người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Lăng Tử Hàn không nói một lời, vẫn lạnh lùng mà nhìn cảnh hai ven đường.

Đến tận khi xuống xe, Lạc Mẫn mới tìm được cơ hội, tha thiết cầm tay cậu, cảm khái mà nói: “Tiểu Thu, cậu trưởng thành rồi.”

Lăng Tử Hàn do dự một chút, cánh tay ôm lấy mu bàn hắn, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn nhiều.

Lạc Mẫn có chút kích động, nhưng không dám nói thêm cái gì, chỉ là nhìn khuôn mặt của cậu, không hề lên tiếng.

Xe Lạc Mẫn vừa ra khỏi bệnh viện, người của Chu Tự liền nhận được báo cáo từ bảo vệ. Hội nghị hôm nay trên căn bản cũng không có gì đặc biệt, nên y liền lập tức rời văn phòng, chạy như bay về nhà.

Mới vừa vào cửa chính biệt thự, liền xa xa thấy Lăng Tử Hàn ôm Lạc Mẫn, mặt y nhất thời trầm xuống. Kỳ thực người thanh niên mặc đồ đen trường thân ngọc lập kia ôm một chút liền buông tay, không có một chút ám muội nào, nhưng y vừa nhìn là cảm thấy xốn mắt rồi.

Lạc Mẫn thấy xe của y đậu lại trước mặt, không khỏi mỉm cười.

Chu Tự cao to rất nhanh xuất hiện trước mắt bọn họ, rộng rãi mà cười, nhiệt tình bắt tay với Vệ Thiên Vũ và Lăng Tử Hàn: “Hoan nghênh hoan nghênh, đã lâu không gặp.”

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Chúng tôi dù sao cũng thuộc dân tự do mà, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Bất quá, Tự ca hiện tại là nghị viên, tương lai nói không chừng còn có thể làm tổng thống, chúng tôi cũng không tiện đến đây quấy rối, tránh cho mấy người có ý đồ nói ra nói vào, không tốt cho các anh.”

“Được rồi, mấy chuyện này có gì đáng lo ngại chứ. Musa, cậu đừng có lời ngon tiếng ngọt như thế, tôi thấy là do chuyện làm ăn của bên các cậu rất tốt, bận rộn đến mức không có thời gian đến thăm chúng tôi mà thôi.” Chu Tự cười ha ha. “Nào, vào nhà thôi.”

Nhà hiện tại của bọn họ là một dãy nhà giống như căn biệt thự của Lý Nguyên vậy, không dùng kiến trúc châu Âu, mà là mang phong cách Giang Nam của Trung Quốc, rất lịch sự tao nhã, cũng mang lại cảm giác rộng lớn thoải mái.

Bốn người bọn họ vào thư phòng, đều tự mình thoải mái ngồi xuống ghế sofa, sau đó liền có người tiến vào châm trà rồi lập tức đi ra.

Vệ Thiên Vũ chờ đóng cửa phòng xong, lúc này mới nhìn Chu Tự, nghiêm túc nói: “Chúng tôi nghe nói các anh bị đâm, Hổ Đầu Bang cũng song song lọt vào tập kích, cho nên muốn đến xem, thử coi có phát hiện đầu mối gì không?”

Chu Tự gật đầu: “Tôi cũng có nghe chuyện của Hổ Đầu Bang từ Malabanan, những người tập kích trong bang tất cả đều mặc đồ đen, dùng vải đen che mặt, vũ khí sử dụng rất lợi hại, dường như không giống như mấy tên trong giới xã hội đen ở Philippines làm. Những người này với những người tập kích tôi cùng A Mẫn rất giống nhau, cho nên chúng tôi cũng suy đoán là do cùng một bọn người thực hiện. Chỉ là, tra đi tra lại cũng không tìm ra manh mối nào cả. Hành tung của bọn chúng rất bí ẩn kì dị, chúng tôi cũng đã hỏi mấy bạn bè khác khắp thế giới, tất cả đều không ai biết, cứ như là bọn người từ trên trời rơi xuống, khó mà tìm được manh mối nào.”

Vệ Thiên Vũ khẽ gật đầu, suy nghĩ một hồi, mới nói: “Có phải bọn người cùng giới hay không?”

“Là sao?” Chu Tự cảm thấy hứng thú. “Cậu có ý kiến gì? Nói một chút nghe xem.”

Vệ Thiên Vũ dường như không chắc lắm, chần chừ một hồi rồi mới nói: “Là như thế này, tôi cùng Tiểu Thu tương đối mẫn cảm, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh trong bang lần này cùng chuyện Mẫn ca bị đâm có thể có quan hệ với nhau. Mấy năm qua các anh căn bản cũng chuyển hết qua chính trị rồi, hẳn là không ai kéo các anh vào mấy cuộc báo thù trong giới xã hội đen. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hai kiện sự có liên quan tới việc này. Một chính là bên làm ăn mua bán súng ống đạn dược, có phải mấy năm trước cả hai chúng ta gây thù chuốc oán chung một đối tượng hay không, cho nên giờ người ta tới báo? Còn một khả năng khác chính là vì 4 năm trước chúng ta có đến Kim Tân Nguyệt, nhưng lại gặp phải hành động chống chất độc hại quốc tế. Tướng quân Guzman cùng Irene đều gặp nạn, nhưng tôi với Tiểu Thu lại tìm được đường sống trong chỗ chết, có người cảm thấy khó chịu, mà lại không tìm thấy chúng tôi, nên giận chó đánh mèo làm hại đến các anh?”

Chu Tự cùng Lạc Mẫn chuyên tâm lắng nghe, nhất thời không nói gì. Lăng Tử Hàn ngồi ở trên sofa, nét mặt trước sau vẫn hờ hững, dường như không hề hứng thú đối với việc này. Chờ Vệ Thiên Vũ nói xong, Chu Tự suy nghĩ chốc lát, sau đó cười nói: “Mấy chuyện mà cậu nói đều rất có khả năng, chúng tôi cũng đã suy đoán qua phương diện này rồi. Nếu như trong cùng giới không đều tra ra được manh mối, tự khắc phải chuyển qua phần tử khác. Thế nhưng, lúc trước không chỉ tướng quân Guzman cùng Irene chết dưới nòng súng của đội đột kích Trung Quốc, còn có rất nhiều trợ thủ cao cấp của Guzman bị đội đột kích nước Nga cùng Trung Quốc giết, Guzman ngoại trừ Irene cũng không còn đứa con nào khác, họ còn có thể lưu lại được ai? Hơn nữa người này còn phải có đủ danh tiếng, mới có thể triệu tập được những người trốn thoát vào lúc đó.”

Lạc Mẫn liên tục gật đầu: “Đúng vậy, hiện nay không nghĩ ra được còn có ai có thể trong cơn loạn lúc ấy mà trổ được tài năng, trốn thoát, để giờ lại xuất hiện. Musa, cậu có ý kiến gì không?”

Vệ Thiên Vũ cũng lắc đầu: “Không có manh mối nào cả.”

Lăng Tử Hàn bỗng nhiên lạnh như băng mà hỏi thăm: “Nghe nói Khang Minh đã sớm trở về.”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Chu Tự lập tức trầm xuống, hừ lạnh nói. “Mẹ nó, tìm được chỗ dựa vững chắc, sau đó trở về chẳng biết cầm chừng, ngược lại còn diễu võ dương oai, tôi vẫn muốn dạy dỗ tên khốn đó một bài học, chính là không tìm được cơ hội thích hợp.”

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh nói: “Tự ca, anh có cảm thấy sự kiện ám sát lần này có thể có liên hệ tới y hay không?”

“Chúng tôi điều tra rồi.” Chu Tự tuy rằng tức giận, nhưng vẫn giữ được lý trí. “Muốn vu oan cho y đương nhiên dễ, tôi cũng muốn thừa dịp này tận dụng cơ hội diệt hết cả bọn Ngũ Mai Bang đó. Bất quá, hiện tại vẫn chưa tìm được manh mối liên quan giữa tên hỗn đản Khang Minh cùng bọn tập kích, nên tạm thời không muốn xung động, tránh đả thảo kinh xà.”

“Phải, Tự ca suy nghĩ rất đúng.” Vệ Thiên Vũ vội vã biểu thị tán thành. “Tôi cùng Tiểu Thu có nghĩ tới việc tối nay đến bên Ngũ Mai Bang xem xét thử, Tự ca, anh thấy được hay không?”

“Không có vấn đề gì.” Chu Tự vô cùng vui sướng. “Có hai người các cậu nhúng tay vào, còn hơn cả những người trong hội tập hợp lại, nói không chừng còn có thể tìm ra được manh mối gì đó.”

“Tự ca quá khen, chúng tôi sao có thể so được với anh em do chính Tự ca cùng Mẫn ca huấn luyện qua chứ?” Vệ Thiên Vũ khiêm tốn cười nói. “Chỉ bất quá, có thể bên các anh đã quá quen thuộc bọn chúng, nên không thể phát hiện kẽ hở. Còn bọn chúng lại chưa biết tới cách thức hành động của chúng tôi, nên có thể nhìn ra được điểm bất ổn.”

“Đúng vậy, chính là như thế.” Chu Tự hài lòng vỗ đùi. “Musa, Tiểu Thu, có hai cậu giúp chúng tôi, chúng tôi như hổ mọc thêm cánh. Các cậu cần gì cứ mở miệng, muốn trang bị gì chúng tôi đều có. Nếu như trên địa bàn Ngũ Mai Bang xảy ra chuyện gì, cũng không cần lo, chúng tôi nhất định giải quyết giùm các cậu. Nói chung, các cậu chỉ cần làm những gì thấy cần thiết là được.”

“Được!” Vệ Thiên Vũ mỉm cười nhẹ, gật đầu. “Tự ca yên tâm đi, điểm đúng mực chúng tôi cũng biết mà, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lạc Mẫn nhìn Lăng Tử Hàn như đang chán chết đi được, cười nói: “Được rồi, chúng ta ăn trưa trước đi. Buổi chiều thương lượng tiếp phương án hành động cụ thể.”

“Được được!” Chu Tự nhanh chóng đứng dậy. “Musa, mời, chúng ta xuống phòng ăn đi.”

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn không hề khách khí, bước đi trước.

Lạc Mẫn đang muốn bước theo, Chu Tự liền một tay ôm lấy hắn, oán hận mà nói: “Em không nghe anh nói hả, sao lại tự ý xuất viện?”

Lạc Mẫn cười hì hì nói: “Có một chút thương nhẹ mà anh lại để em trong bệnh viện, có ý gì đây? Có phải anh muốn tận dụng cơ hội đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không? Vậy tối nay chúng ta chia nhau ra, anh đi tìm tình nhân của anh, em đi chung với bọn Musa đến địa bàn của Ngũ Mai Bang, nghe nói nơi đó có không ít mỹ nhân.”

Chu Tự vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn nụ cười như trêu chọc cùng khuôn mặt tuấn dật của hắn, liền ôm chặt lấy hắn, mạnh mẽ hôn lên môi.

Quản gia của bọn họ chờ ở phòng ăn, nhưng vẫn không thấy chủ nhân đâu cả, liền đi lên phòng, dự định gọi. Vừa bước vào đại sảnh, ông liền thấy hai người họ đang ôm chặt lấy nhau, hôn đắm đuối, thế nhưng dường như ông đã nhìn quen rồi, ngay cả lông mi cũng không động, liền lặng yên xoay người, lui ra ngoài.

HẾT CHAP 08

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.