Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 13: Lòng Tôn Nghiêm Của Đàn Ông




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chiều ngày thứ hai, Lôi Hồng Phi liền quay trở về doanh trại đội đột kích Thiểm Điện. Là đội trưởng, y bề bộn nhiều việc, mỗi ngày phải tổ chức nào là huấn luyện đội viên, nào là tiến hành phân tích chiến thuật, tùy thời chuẩn bị xuất kích, khó lắm mới có được một ngày nghỉ, buổi tối chỉ có thể gọi điện cho Lăng Tử Hàn, trò chuyện cùng cậu vài câu, coi như có được chút an ủi.

Y cho rằng lần này Lăng Tử Hàn sẽ có kì nghỉ dài giống như lần trở về từ Kim Tân Nguyệt hồi trước, bọn họ còn có nhiều thời gian bên nhau. Ai biết, qua nửa tháng sau Lăng Tử Hàn liền gọi điện đến cho y.

Biết y bình thường bề bộn nhiều việc, Lăng Tử Hàn đặc biệt chọn thời gian buổi tối mới gọi tới. Lôi Hồng Phi bắt điện thoại, vừa nhìn trên màn hình hiện số của cậu, liền vui mừng, vui mừng khôn xiết, vội vã bắt máy: “Tử Hàn, khó có dịp em chủ động gọi điện cho anh đấy, có phải nhớ anh hay không?”

“Đúng vậy, rất nhớ anh.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, có chút xin lỗi. “Hồng Phi, xin lỗi, em phải đi công tác nữa rồi.”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, nhất thời cảm giác như có một thau nước lạnh tạt vào người, nụ cười nhạt đi rất nhiều. “Em … lần này phải đi bao lâu?”

“Em không nói trước được, ngắn thì ba tháng, lâu là hơn một năm rưỡi.” Vẻ mặt Lăng Tử Hàn áy náy, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm, rất dễ nghe.

Thà rằng đừng hỏi có lẽ tốt hơn. Lôi Hồng Phi rất bực mình, lại không thể truy hỏi được gì.

Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn y, bên môi có nụ cười nhẹ, trong mắt ẩn chứa thần tình cực kỳ phức tạp, vừa có áy náy, vừa có an ủi, vừa có tình yêu say đắm.

Lôi Hồng Phi ngơ ngác nhìn cậu, một lát mới thở dài: “Tử Hàn, anh yêu em.”

“Em biết.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Hồng Phi, em cũng yêu anh.”

“Haizzz, được rồi.” Lôi Hồng Phi buồn bã, ỉu xìu mà nói. “Em phải cẩn thận một chút, hoàn thành công tác xong phải lập tức quay lại. Nhớ kỹ, lần này vừa về Bắc Kinh phải gọi điện liền cho anh.”

“Ừ, em hứa.” Lăng Tử Hàn hài lòng gật đầu.

Lôi Hồng Phi rốt cuộc mới thả lỏng tâm tình được một chút. Y luyến tiếc không muốn tắt điện thoại, Lăng Tử Hàn dường như cũng như vậy, hai người liền nói liên miên hàn huyên vài chuyện vặt, trọng tâm câu chuyện tất cả đều nhỏ bé. Lôi Hồng Phi nhắc tới con nuôi, thường thường nhịn không được cười ha ha. Lăng Tử Hàn phần lớn thời gian đều nghe y nói thỉnh thoảng trả lời vài ba câu, trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ.

Rốt cục, hai người lưu luyến không rời kết thúc trò chuyện.

Từ nay về sau, Lôi Hồng Phi sẽ không thể biết được tin tức của Lăng Tử Hàn nữa. Chờ đến cuối tuần quay về Bắc Kinh, cũng chẳng còn gì để làm nữa rồi.

Tỉ mỉ mà suy nghĩ một chút, bạn bè của y phần lớn đều là bộ đội, hơn nữa trên cơ bản cũng không ở tại Bắc Kinh, không thể gặp mặt. Một số người mở công ty, làm việc buôn bán, y không có hứng thú tìm bọn họ, nói chuyện không hợp, không có gì ý nghĩa gì. Suy nghĩ một hồi, y đành quay về nhà.

Vừa vào cửa, liền nghe được tiếng cười, y liền ngẩng đầu lên nhìn.

Trên sofa là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy mặc một bộ đồ màu tím, trên vạt áo có điểm hai đóa hoa bách hợp màu lam càng thêm xinh đẹp.

Lôi Hồng Phi nhìn mặt cô, suy nghĩ: “À, là Úc tiểu thư.”

Mẹ của y – Tưởng Ngọc Lan cùng Úc Tình đang chuyện trò vui vẻ, thấy y trở về, liền cao hứng, mà còn thấy y biết Úc Tình, không khỏi càng mừng rỡ: “Thế nào? Các con biết nhau sao?”

Lôi Hồng Phi cởi áo khoác, cười đi tới chỗ bọn họ: “Đúng vậy, lần trước có gặp nhau tại nhà Long Tiềm.”

Úc Tình rất lễ phép mà nói: “Đúng, con là bạn của Long Kỳ.”

“Thế à, vậy thì thật là tốt.” Tưởng Ngọc Lan vô cùng vui sướng. “Hồng Phi, Úc tiểu thư đến làm việc tại bộ của mẹ, chúng ta chuẩn bị hợp tác tổ chức một cuộc thi đấu tri thức cho thanh thiếu niên khắp toàn quốc. Úc tiểu thư rất có tài, lại thông hiểu nhiều kiến thức, nên mẹ gọi cô ấy về nhà chúng ta ăn một bữa. Khó có dịp con về nhà, nên nói chuyện nhiều với Úc tiểu thư, học tập cô ấy nhiều nhiều một chút. Cha mẹ cô ấy đều là giáo sư đại học, Úc tiểu thư xuất thân thư hương dòng dõi đó nha.”

“Đâu có? Dì Tưởng quả là khen thưởng con rồi, đúng ra phải là con nên học hỏi dì mới đúng.” Úc Tình cười đến sang sảng, dù là nịnh hót cũng không khiến người khác khó chịu, rất tự nhiên.

Lôi Hồng Phi liền ngồi xuống, khách khí mà nói: “Tôi thường nghe mọi người gọi cô là Úc lão sư, bản thân tôi có lẽ phải theo cô học hỏi rồi.”

Đôi mi thanh tú của Úc Tình nhíu lại: “Anh là đang trêu tôi sao?”

“Không có không có, tuyệt đối là tiếng lòng chân thật đấy.” Lôi Hồng Phi khoái trá nở nụ cười.

Tưởng Ngọc Lan thấy đứa con trai mình không có bài xích người con gái tài mạo song toàn này, nhất thời hài lòng, nhân tiện nói: “Thanh niên bọn con có nhiều cái cần nói, mẹ vào nhà bếp trước đây.”

Lôi Hồng Phi thấy mẹ mình đi rồi, trong lúc nhất thời không biết nói gì tiếp theo.

Nụ cười của Úc Tình dường như kéo dài hơn bình thường, bỗng nhiên đè thấp thanh âm, nói với y: “Ăn chung với lãnh đạo rất khói chịu, anh có thể cứu mạng tôi không, đưa tôi ra ngoài đi.”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức cười ha ha, nhất thời có thiện cảm với cô. “Được, chờ tôi một chút.” Nói xong, y liền đứng dậy đi tìm mẹ mình, nói là muốn cùng Úc Tình đi ra ngoài ăn.

Tưởng Ngọc Lan tất nhiên là mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Được chứ, các con cứ đi đi.”

Lôi Hồng Phi ra ngoài cười với Úc Tình: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Úc Tình dịu dàng đứng dậy, nói với Tưởng Ngọc Lan: “Gặp lại sau, thưa dì.”

“Tốt, sau này nếu được cứ tới chơi.” Tưởng Ngọc Lan nhiệt tình tiễn cô ra cửa, mừng rỡ đến nỗi tình cảm bộc lộ trong lời nói.

Úc Tình lên xe rồi nói với Lôi Hồng Phi: “Hôm nay bạn bè chúng tôi tụ họp lại, anh cũng đến chơi cho vui.”

Lôi Hồng Phi dù sao cũng không có việc gì làm, đối với mấy quyển sách văn hóa cũng coi như là có chút cảm thấy hứng thú nên sảng khoái mà nói: “Được!” Lập tức lái xe ra đại viện.

Ngay khi y bước vào giới văn hóa muôn màu muôn vẻ đó, thì ở đây Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đặt chân đến B quốc.

HẾT CHAP 06

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.