Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 37: Thử nói một câu động đến Lục Vũ Thanh xem




"Xin chào, ta là Lăng Ba, nha hoàn của Huyết Sát Giáo. Nhiệm vụ của ta là hầu hạ giáo chủ đại nhân ngang ngược, tùy hứng, mưa nắng thất thường lại còn hết sức nhẫn tâm, tàn độc, vô lương, xảo quyệt".

Bên một con suối nhỏ nằm sâu trong Bạch Lộ Sơn, một cô gái mặc tử y ngồi ở trên bờ, tay cầm một vật gì đó màu đen, nhìn nó giới thiệu. Trong giọng điệu của nàng, không khó để nghe ra sự bất mãn, nhất là khi đề cập đến vị "giáo chủ đại nhân" nào kia.

"Ở Huyết Sát Giáo, trong số tất cả những nha hoàn, có thể nói Lăng Ba ta chính là mệnh khổ nhất, là kẻ đáng thương nhất".

"Có biết tại sao không? Đó là bởi vì ta là thiếp thân nha hoàn của giáo chủ, lại còn là thiếp thân nha hoàn duy nhất... Mỗi ngày, từ việc nhỏ đến việc lớn, hết thảy giáo chủ đều sai một mình ta đi làm. Cháo tổ yến cũng kêu ta nấu, đấm lưng xoa bóp cũng bắt ta làm, trời nóng cũng bắt ta quạt, thậm chí người đi ị cũng bắt ta dọn...".

"Ngươi thấy có kì lạ không chứ? Giáo chủ là tu sĩ, lại còn là tu sĩ cấp cao, thế nào có thể giống như phàm nhân thế tục, mỗi ngày đều đi ị như vậy?".

"Ta nghĩ kỹ rồi. Ta dám chắc giáo chủ đây là sợ ta chưa đủ khổ nên mới cố tình bày ra chuyện để đày đoạ ta. Lăng Ba ta đúng là khổ quá mà...".

"Rột roạt...".

Vốn dĩ là đang im lìm, chợt vật màu đen trong tay nha hoàn Lăng Ba cử động. Đầu tiên là hai chân trước, kế đấy là hai chân sau, rồi một cái đầu nhô ra. Đích xác là một con rùa. Lúc này nó đang cố sức vùng vẫy, ý đồ muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của nha hoàn Lăng Ba. Chắc có lẽ nó cảm thấy lỗ tai mình đã bị tra tấn đủ rồi.

"Này, ta còn chưa nói xong, tiểu tử nhà ngươi tính đi đâu hả?".

Con rùa nhỏ đáng thương, muốn chạy mà chạy không được, bất đắc dĩ phải đành ở lại, tiếp tục nghe nha hoàn Lăng Ba ca thán.

Chả biết chịu tra tấn thêm bao lâu, tới chừng được thả ra thì con rùa nhỏ lập tức lao mình xuống dòng nước, bơi bán sống bán chết. Rất nhanh, thân ảnh nó đã hoàn toàn khuất dạng.

"Xuy... Ta cũng có ăn thịt ngươi đâu".

Lăng Ba bĩu môi, sau đấy buông ra một câu: "Ước gì giáo chủ cũng biến thành con rùa nhỏ thì hay biết mấy, như vậy sẽ không còn ức hiếp ta được nữa".

"Haizz... Ao ước rốt cuộc vẫn chỉ là ao ước thôi a".

Nha hoàn Lăng Ba tự hiểu mong ước của mình là viển vông tới cỡ nào. Trên thế gian này, làm gì có ai đủ bản lãnh đem giáo chủ của nàng biến thành con rùa nhỏ được. Giáo chủ của nàng, người lợi hại lắm. Nàng nghe mọi người trong giáo nói giáo chủ thần thông quảng đại vô cùng, cho dù toàn thể giáo đồ có cùng nhau hợp sức cũng không thể làm giáo chủ bị thương được. Ngược lại, nếu muốn, chỉ một cái phẩy tay thôi thì giáo chủ liền có thể xoá sổ hết thảy toàn bộ giáo đồ.

Giáo chủ, người chính là thần a!

Còn Lăng Ba nàng... Haizz... nha hoàn, phận khổ sai a...

"Phụ thân, mẫu thân, hai người cũng thật là biết hại đứa con gái này mà. Bỏ đâu không bỏ lại đem bỏ ở nơi mà giáo chủ đi qua, để cho giáo chủ nhặt được... Hai người thấy không, con gái suốt ngày bị giáo chủ sai bảo, đày đoạ, tương lai thật là tăm tối a".

"Hừm... Dám cá Lăng Ba ta không phải bất cẩn bị té xuống núi mà mất đi trí nhớ, nhất định là vì không chịu được sự áp bức bóc lột quá thể đáng của giáo chủ nên mới quyết định quyên sinh. Chắc chắn là như vậy!".

Bên dòng suối, nha hoàn Lăng Ba đứng trút muộn phiền thêm một đỗi thì cúi người cầm lên hai chiếc thùng to, lội xuống suối múc nước.

"Ư da... nặng quá...".

"Giáo chủ vô lương tâm, ta nguyền rủa người tắm xong sẽ mọc mụn, toàn thân ngứa ngáy...".

...

Lát sau, bên trong phòng của giáo chủ đại nhân.

"Ai... da...!".

Cửa phòng không khép, từ bên ngoài, một cô gái mặc tử y xách theo hai thùng nước to bước vào, dáng vẻ rất là mệt nhọc. Nàng vừa bước qua cửa thì liền buông tay, ngồi bệt luôn xuống nền nhà. Cái tư thế ngồi... thực là có phần khiếm nhã.

Lăng Tiểu Ngư nằm trên trường kỷ, trong bộ y phục màu đen, một tay chống đầu, nói: "Tiểu Lăng Ba, thùng nước để tắm nằm ở bên kia".

"Phù phù...".

Nha hoàn Lăng Ba vừa thở vừa nói: "Giáo chủ, người để nô tì nghỉ một chút... Nô tì... rất mệt a".

"Thật rất mệt sao?".

"Đương nhiên rất mệt!".

Lăng Ba dù mệt vẫn cố rướn lên kể khổ: "Giáo chủ, nô tì chỉ là một thế tục phàm nhân chân yếu tay mềm, làm việc quần quật cả ngày... giờ lại còn phải đi ra suối xách nước cho người tắm... Tay chân nô tì... nhấc lên không nổi nữa rồi".

"Ồ, nói vậy bổn giáo chủ hình như đã sai bảo ngươi nhiều quá rồi".

Lại còn không. Lăng Ba nhìn thấy cơ hội trước mắt, tiếp tục bày ra bộ dáng đáng thương: "Giáo chủ, dạo gần đây mỗi sáng thức dậy nô tì đều cảm thấy toàn thân tê nhức, Dung thẩm xem qua nói nô tì lao lực quá độ dẫn đến gân cốt tổn thương... Giáo chủ thương nô tì, phân phó bớt công việc cho những nha hoàn khác đi".

"Hmm... chuyện này..." Trên trường kỷ, Lăng Tiểu Ngư ra vẻ trầm ngâm.

"Giáo chủ..." - Lăng Ba quyết chí, dập đầu khẩn khoản - "Nô tì cầu xin giáo chủ rộng lượng khai ân. Ở trong lòng nô tì, giáo chủ người chính là ánh dương soi sáng, là đại thụ chống trời. Nô tì đối với giáo chủ nhất mực trung tâm, hằng đêm đều vì giáo chủ cầu nguyện... Giáo chủ, giảm bớt công việc cho nô tì đi".

Lăng Tiểu Ngư trở mình ngồi dậy. Hắn với tay cầm lấy một cây thiết phiến, đập nhẹ lên lòng bàn tay: "Lăng Ba, trong lòng ngươi bổn giáo chủ thực là có hình tượng như vậy, như ánh thái dương, tựa đại thụ chống trời? Ngươi đối với bổn giáo chủ là nhất mực trung tâm, đêm đêm cầu nguyện?".

"Phải a! Phải a!" Lăng Ba mặt không đổi sắc, liên tiếp gật đầu hai cái.

"Thế thì lạ thật".

Lăng Tiểu Ngư lại cầm thiết phiến gõ nhẹ lên trường kỷ: "Tại sao lúc nãy bổn giáo chủ lại nghe có người nói mình là một kẻ ngang ngược, tùy hứng, mưa nắng thất thường lại còn hết sức nhẫn tâm, tàn độc, vô lương, xảo quyệt nhỉ?".

Quỳ bên dưới, nha hoàn Lăng Ba tức thì biến sắc.

"À, còn nữa. Kẻ đó còn ước cho bổn giáo chủ biến thành con rùa nhỏ, rồi nguyền rủa bổn giáo chủ hôm nay tắm xong sẽ mọc đầy mụn, toàn thân ngứa ngáy... Chưa hết, kẻ đó còn dám đổ oan cho bổn giáo chủ, nói việc mình té xuống núi mất đi trí nhớ dạo trước là do bị áp bức bóc lột, không chịu được nên nhảy núi quyên sinh...".

"Lăng Ba, mấy lời đó là ai nói vậy nhỉ?".

"Ha... ha ha..." - Lăng Ba cười mà như mếu - "Giáo... giáo chủ, chắc là... chắc là người nghe lầm a".

"Nghe lầm?".

Chân mày Lăng Tiểu Ngư cau lại.

"Lăng Ba à Lăng Ba, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn a, lại dám thoá mạ, nguyền rủa bổn giáo chủ. Ngươi nói xem, ta nên xử lý ngươi thế nào đây?".

"Giáo chủ tha mạng!".

...

Đêm hôm đó, giáo chủ đại nhân của chúng ta tắm xong thì liền xách theo nha hoàn Lăng Ba, bay lên trên đỉnh núi.

Nhìn xuống vực sâu tối om, nha hoàn Lăng Ba bất an hô hoán: "Giáo chủ, người tính làm gì đấy?!".

"Ném ngươi xuống dưới." Lăng Tiểu Ngư rất bình thản trả lời, nắm thắt lưng Lăng Ba đưa về phía trước.

"Giáo chủ đừng a!".

Lăng Ba thực sự hoảng sợ. Nàng huơ tay loạn xạ, cầu xin: "Giáo chủ xin hãy tha mạng! Nô tì nhỏ dại, xin giáo chủ rộng lượng khai ân!".

"Năm nay Lăng Ba ngươi cũng đã mười chín tuổi rồi, nhỏ nhoi gì nữa".

"Giáo chủ...!".

"Chẳng phải ngươi cho rằng dạo đó té xuống núi là bởi bị ta áp bức bóc lột ư? Bây giờ ta giúp ngươi toại nguyện quyên sinh".

"Giáo chủ tha mạng! Là tội của nô tì! Là nô tì ngu ngốc mạo phạm giáo chủ! Xin giáo chủ khai ân!".

"Lăng Ba, ngươi cũng biết là Huyết Sát Giáo ta giáo quy rất nghiêm khắc a".

"Lăng Ba, bổn giáo chủ sẽ xây cho ngươi một ngôi mộ thật đẹp, ngày ngày sẽ sai người quét dọn, thay nước cắm hoa cho ngươi. Mỗi tháng mùng một ngày rằm bổn giáo chủ cũng sẽ tự tay nấu cho ngươi mâm cơm, đốt cho ngươi ít vàng mã... Cứ yên tâm ra đi đi".

"Giáo chủ tha mạng... Á...!!".

Từ trên đỉnh núi, một bóng người rơi xuống, tiếng hét làm kinh động toàn bộ giáo đồ của Huyết Sát Giáo. Nghe bi thảm vô cùng...

p/s: Đoạn cuối này ta sẽ viết về mối tình "tuy mới mà cũ" của giáo chủ Lăng Tiểu Ngư và tiểu nha hoàn Lăng Ba, cũng là Lăng Thanh Trúc sau khi bị phong bế ký ức. Đây là một giấc mộng, thời điểm Lăng Thanh Trúc nhớ lại thì cũng là lúc giấc mộng đã tàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.