Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 27: Hình như mình nhớ Trác Hạo




Lúc này, bất kể lời nói nào đều là dư thừa.

Trương Tuấn điều chỉnh tư thế Lâm Mỹ Ngọc một chút, đoạn một tay cầm lấy cự long vuốt ve, một tay khẽ ngắt lên bắp đùi đầy đặn của Lâm Mỹ Ngọc, sau đó hơi hơi tách ra hai cái gò thịt múp máp.

Lâm Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy mật động của mình bị hai ngón tay khô khan vạch ra một lỗ hổng, sau đó, một cái đỉnh đầu cự long nóng hổi khẽ chạm nhẹ vào, khiến cả người nàng giật bắn lên.

"Ư...."

Nhìn xem cơ thể mềm mại trong suốt như ngọc trước mặt, tràn đầy dụ hoặc khêu gợi, Trương Tuấn nơi nào còn suy nghĩ được cái gì nữa, nghiến răng thúc hông một phát thật mạnh.

"Ư... á... á... Đau quá..."

Tiếng hét thảm thiết của Lâm Mỹ Ngọc đột nhiên vang lên, khiến Trương Tuấn giật mình, hốt hoảng vội hỏi.

"Mỹ Ngọc, em không sao chứ?"

Lâm Mỹ Ngọc nước mắt trực chảy, yếu ớt kêu rên.

"Ư.. đau quá..."

"Anh làm em đau sao, để anh rút ra."

"Đừng... đừng rút.."

Trương Tuấn vốn là gà mờ, trải qua một lúc hoang mang, đột nhiên nhớ ra, khoảnh khắc lúc nãy cự long hung hăng xâm lấn, dường như đã bị một chút ngăn cản.

Mặc dù mỏng manh yếu ớt, nhưng là chân thực tồn tại.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn khàn giọng mở miệng thăm dò.

"Mỹ Ngọc, lẽ nào.."

Lâm Mỹ Ngọc không trả lời, chỉ là cắn chặt môi dưới, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng khóc khổ sở thút thít vang lên.

Trương Tuấn biết mình sai rồi, sai không hợp thói thường.

Vốn dĩ hắn cứ tưởng, Lâm Mỹ Ngọc hai mươi sáu tuổi đầu rồi, còn đã có bạn trai, dáng người ma quỷ khiêu gợi như thế, chắc chắn đã trải qua không ít chuyện giường chiếu.

Cho nên, hắn mới làm mạnh bạo như vậy, để thỏa mãn dục vọng bản thân, đồng thời khiến cô nàng khắc sâu ký ức, không quên được hắn, và quên đi kỷ niệm với tên bạn trai cũ kia.

Mắt thấy thân ngọc mềm mại dưới hông run run, Trương Tuấn nội tâm sinh lòng thương xót, nhưng càng nhiều chính là vui sướng.

Nam nhân mà, có được lần đầu của người phụ nữ mình yêu thích, há chẳng phải hoàn mỹ hay sao.

"Anh yêu em.."

Trương Tuấn cúi xuống, thấp giọng thủ thỉ bên tai nàng, đoạn hôn lên những giọt nước mắt óng ánh như kim cương chảy xuống trên gương mặt mỹ lệ.

Sau đó, hắn hôn lên cặp môi căng mọng, tách hàm răng trắng ngọc ra, cái lưỡi hắn đi vào bên trong khuấy loạn, muốn đánh lạc hướng sự đau đớn của nàng.

Qua một lúc sau, cảm nhận bên trong mật động Lâm Mỹ Ngọc đã có chút quen thuộc với cự long to lớn của mình, Trương Tuấn mới chậm rãi di chuyển hông, thúc nhè nhẹ.

Lâm Mỹ Ngọc cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh, chỉ còn lại là những cảm giác sung sướng, tê dại.

"Ư... ư... ư..."

Bên trên ân cần âu yếm, hôn sâu không rời, ở dưới nhịp độ đều đặn di chuyển, cự long ma sát không ngừng, rất nhanh Lâm Mỹ Ngọc lại chìm vào một lần khoái cảm cực độ.

Hồng thủy trào ra, những tia nước chật vật xuyên qua khe hở nhỏ hẹp chảy rơi xuống đất, trong suốt lóng lánh.

Trương Tuấn nhớ đến những kỹ thuật lão luyện học hỏi từ đảo quốc đệ nhất đại sư Tokuda, ba nhanh bảy chậm, một sâu hai nông, không ngừng đẩy tới đẩy lui.

Bên trong ẩm ướt nóng hổi, mấy lần nghiền ép kịch liệt khiến hắn suýt không kiềm chế được, cự long thiếu chút khạc lửa.

"Hộc.. hộc.. Mỹ Ngọc.. Em... Sướng không?"

Trương Tuấn thở dốc, ngón tay cái hắn đút vào trong miệng Lâm Mỹ Ngọc, khua khoắng cái lưỡi của nàng.

"ư.... ư.. m...."

Cơ thể cao lớn rắn chắc, tươi mát thoát tục, phối hợp với cự long hùng vĩ không ngừng đong đưa khiến cho Lâm Mỹ Ngọc rên rỉ liên tục, phía dưới như thể suối nước không đáy, liên tục chảy ra, cô nàng chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

"Ư.. ưm... ưm.. mmmm...."

Trương Tuấn cúi người ôm chặt lấy cô, ngăn cho cặp sơn phong dừng lại lắc lư bởi những cú thúc hông kịch liệt, hôn nhẹ lên môi.

Hắn đứng dậy, âu yếm bế Lâm Mỹ Ngọc ra ngoài phòng khách, đưa tay gạt đi hết tất cả đồ đạc, khiến chúng rơi loảng xoảng trên mặt đất, đoạn đặt cô lên trên bàn.

"Ư.. mmm.. không được.. "

Lâm Mỹ Ngọc vô lực thở hổn hển, đẩy đẩy lồng ngực Trương Tuấn, yếu ớt muốn kháng nghị.

Nhưng, vô dụng.

"Được."

Trương Tuấn cười tà khẳng định, ngắt nhẹ lên cặp mông mềm mại đầy đặn, khẽ điều chỉnh một chút.

Sau đó, lại là một tràng mây mưa ướt át kịch liệt diễn ra.

Một đêm dài, là một đêm mất ngủ.

Chiến trường di chuyển từ phòng khách đến phòng bếp, lại từ phòng bếp tiến vào phòng tắm, sau đó là trở lại phòng ngủ, điên cuồng điên cuồng.

Qua không biết bao lâu, Lâm Mỹ Ngọc cả người xụi lơ nằm xuống, Trương Tuấn vừa mới phát tiết ra cũng mệt mỏi ngả lưng.

Hắn áp lại phía sau cơ thể trần truồng mềm mại của cô nàng, cơ ngực rắn chắc dán chặt lên tấm lưng trắng nõn mềm mại thấm đẫm mồ hôi, hắn hôn nhẹ lên gáy nàng âu yếm một chút, sau đó hai người ngủ thiếp đi.

Sáng sớm.

Hạ thân truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, khiến Lâm Mỹ Ngọc giật mình tỉnh dậy.

Phát hiện Trương Tuấn ôm chặt mình ngủ, trong mơ còn nở nụ cười tươi ngô nghê, trong mắt cô nàng hiện ra thần sắc phức tạp, chuyên chú nhìn hắn một hồi lâu.

Lắc lắc đầu, Lâm Mỹ Ngọc nhè nhẹ đẩy cánh tay hắn ra, muốn đi vào phòng tắm rửa ráy, thay y phục để đến trường dạy học.

"Ưm.. Sáng rồi à?"

Trương Tuấn bị nàng động đến tỉnh ngủ, dụi dụi mắt hỏi.

"Mỹ Ngọc, em đi đâu vậy?"

Lâm Mỹ Ngọc đỏ mặt không nói, đứng dậy muốn bước đi, nhưng đi được mấy bước đã vội đứng sững lại, hai chân tê rần.

Trương Tuấn vội vã đứng lên, xác định mục tiêu cô nàng muốn đến, liền tiến lại bế nàng lên, ôn hòa nói.

"Đi vệ sinh hả, để anh giúp em."

Lâm Mỹ Ngọc gắt gỏng, đấm vào ngực hắn.

"Không cần, thả tôi xuống."

Trương Tuấn không để ý đến, bế cô nàng đi vào phòng tắm, cười hì hì nói.

"Đều là vợ chồng với nhau cả rồi, anh không ngại đâu?"

"Vô sỉ. Ai là vợ cậu?"

"Em chứ ai, nhất dạ phu thê bách dạ ân, em nghe qua câu này chưa?"

"Cậu.. cậu là đồ khốn khiếp."

Lâm Mỹ Ngọc đột nhiên hung hăng cắn vào trên vai Trương Tuấn, khóc thút thít nói.

Trương Tuấn sững sờ, để im cho nàng phát tiết một lúc.

Qua không biết bao lâu, khi Lâm Mỹ Ngọc đã an tĩnh lại, dựa đầu vào vai hắn, hắn mới âu yếm vỗ nhẹ lên mái tóc nàng, thì thầm nói ra.

"Mỹ Ngọc, từ nay, em là người phụ nữ của anh."

Trên vai, cơ thể mỹ nữ giáo viên lúc này cứng ngắc, khe khẽ run rẩy.

Trương Tuấn mỉm cười, mở cửa phòng tắm đi vào, đặt Lâm Mỹ Ngọc xuống, đứng im chờ đợi.

Lâm Mỹ Ngọc đỏ mặt hỏi.

"Cậu, sao cậu còn chưa đi ra?"

"Thời gian gấp lắm, anh cũng phải đi học, chúng ta cùng một chỗ tắm rửa cho nhanh.."

"Cậu... cậu..."

"Cậu cái gì cậu, gọi anh yêu!"

"Trương Tuấn, cậu.. Dừng lại.. ưm.. dừng lại.."

"Gọi anh yêu..."

"Ưm... ưmmm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.