Hôn nhân không tình yêu

Chương 63: Thiên ngoại 9 Cái áo ngủ màu hồng




"Dương nhi. . . . . ."

Thấy bóng dáng kia kiên quyết quay người rời đi, nội tâm Hạ Hầu Diễm nhói lên một cái, một luồng chất lỏng tanh ngọt vọt ra khỏi cổ họng.

"Ưm. . . . . ." Hắn lập tức che miệng lại, máu đen trào ra khỏi năm ngón tay, tí tách chảy xuống.

"Diễm!" Thấy hắn đột ngột hộc máu, Trần Vân Nương lo lắng vội vàng hỏi. "Chàng sao vậy? Tại sao lại thế này?"

Chẳng lẽ là có liên quan đến phấn dược kia?

"Phụt!" Máu đen vừa phun ra, đám mây đen trong đầu lập tức tiêu tan, Hạ Hầu Diễm nhớ lại từng chút từng chút một.

Hắn nhớ tới nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh sáng người cùng lời tuyên cáo đầy tự tin kia ——

Ta, nhất định sẽ khiến chàng yêu ta. . . . . .

Lời nói của nàng tràn ngập trong tim của hắn, khiến hắn động tâm, không kiềm chế được mà yêu thương nàng. . . . . .

Hắn nhớ ra tất cả! Nhớ lại nàng, cũng nhớ việc hắn bị phấn dược khống chế, không thể phản kháng, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, sau đó hắn nói những lời đáng chết kia với Dương nhi. . . . . .

"Trần Vân Nương ——" Hạ Hầu Diễm rống giận, dùng sức đá bay nữ nhân đáng ghét trước mặt.

"Á!" Trần Vân Nương không kịp đề phòng, cả người bay ra phía sau đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu. "Chàng. . . . . ."

Nàng ta kinh ngạc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn không còn vẻ vô hồn nữa, trong nháy mắt liền hiểu ra. "Dược hiệu. . . . . ."

"Ngươi lại dám hạ dược ta?" Hơn nữa còn khiến hắn nói những điều tàn nhẫn kia với Dương nhi. Nhớ tới dáng vẻ thương tâm của nàng, lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội, hận không thể giết chết Trần Vân Nương ngay lúc này. "Ngươi đáng chết!"

"Đúng vậy, nhưng chỉ vì ta yêu chàng. . . . . ." Trần Vân Nương vẫn nghĩ mình không có lỗi gì cả. "So với Hướng Tiểu Dương, ta thích hợp với chàng hơn. . . . . ."

"Câm mồm !" Hạ Hầu Diễm cắn răng nhịn xuống đau đớn trước ngực, máu đen phun ra càng nhiều. Hai mắt hắn dần hoa lên, nhưng không giết chết nữ nhân này, hắn không cam lòng!

Đúng lúc chuẩn bị dùng sức đánh một chưởng về phía Trần Vân Nương thì một bóng dáng đột nhiên chạy lại ngăn cản trước mặt hắn, bảo vệ Trần Vân Nương.

"Bảo chủ, xin ngài tha thứ cho tiểu nữ, lão nô cầu xin ngài, Bảo chủ. . . . . ." Trần tổng quản không ngừng dập đầu cầu khẩn Hạ Hầu Diễm.

"Cút ra!" Hạ Hầu Diễm gầm nhẹ.

Hắn nhất định phải giết nữ nhân trước mắt này, ai đến cầu xin cũng vô dụng thôi! "Ông không tránh ra, ta sẽ giết luôn cả ông!"

"Bảo chủ, lão nô chỉ có nàng là nữ nhi thôi. Nể tình lão nô cống hiến đã nhiều năm, cầu xin ngài tha thứ cho nàng. Lão nô cầu xin ngài. . . . . ." Tuy rằng biết nữ nhi đã làm ra chuyện không thể tha thứ nhưng Trần tổng quản vẫn không có cách nào trơ mắt đứng nhìn nữ nhi bị Bảo chủ đánh chết được.

"Ông!" Trừng mắt nhìn Trần tổng quản, Hạ Hầu Diễm cắn răng một cái, lửa giận khiến lồng ngực đau đớn mãnh liệt. Hắn thở hắt ra một tiếng, một ngụm máu đen phụt ra, cả người vô lực quỳ xuống.

"Bảo chủ!" Trần tổng quản kinh hoảng chạy tới đỡ lấy Hạ Hầu Diễm.

"Dương. . . . . . Dương nhi. . . . . ." Hạ Hầu Diễm nắm chặt bàn tay. Hắn muốn đi tìm Dương nhi, không thể để nàng đi như vậy được. Hắn muốn đuổi theo nàng. . . . . .

Nhưng đau đớn khiến hắn không duy trì được tỉnh táo nữa, chỉ có thể nỉ non gọi tên nàng, sau đó ngất xỉu mê man.

Nhị tiểu thư của Hướng gia bị hưu rồi!

Tin tức này truyền đi ầm ĩ khắp mọi ngóc ngách trong thành Cảnh Dương, không ai nghĩ tới vừa mới gả đi được hơn một tháng đã bị trả về. Có thể bị hưu với tốc độ siêu nhanh này từ trước tới nay chưa từng có, cho nên cũng khó trách bị mấy người rảnh rỗi nhiều chuyện của thành Cảnh Dương lôi ra say sưa mà nghị luận, bàn tán.

Ngược lại với sự xôn xao bên ngoài, trong Tiêu cục Chấn Thiên lại hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả bước đi cũng không dám phát ra tiếng động.

"Mai nhi, sao thế?" Đứng ở trước cửa phòng của nhị nữ nhi, vẻ mặt Hướng Bá Thiên tràn ngập lo âu.

Nữ nhi xinh đẹp của ông được gả đi, nhưng sau đó lại thất hồn lạc phách bị hưu quay về nhà. Bộ dạng tiều tụy đó khiến người phụ thân là ông đau lòng không thôi, tức tới mức muốn chạy ngay đến Lãnh Thiên bảo chém chết tên tiểu tử Hạ Hầu kia. Nếu không phải do nữ nhi ngăn cản thì ông đã sớm đi chém người rồi.

"Không có gì? Chỉ là cả ngày ngẩn người không nói câu nào thôi." Lưu Ngọc Mai lắc đầu, nhìn khuôn mặt vốn luôn lanh lợi của cháu gái hiện giờ trở nên thẫn thờ như vậy thì không khỏi cảm thán.

"Đáng chết! Sớm biết thế này thì đã không gả nữ nhi cho Hạ Hầu Diễm rồi!" Hướng Bá Thiên tức đến giậm chân, nếu biết nữ nhi sẽ bị người ta làm tổn thương thì có đánh chết ông cũng không gả nàng ra ngoài.

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng. Để Dương nhi có thời gian bình ổn lại đi!" Lưu Ngọc Mai khẽ thở dài, lo âu nhìn cửa phòng một cái.

"Phụ thân!" Hướng Tiểu Tứ đi vào viện, "Hạ Hầu Diễm đến đây, đang đợi trong đại sảnh."

"Cái gì?!" Nghe thấy ba chữ "Hạ Hầu Diễm", lửa giận của Hướng Bá Thiên cháy ngút trời. "Được lắm, lão tử không đi tìm hắn, hắn đã tự mình tới đây! Dám đối xử với nữ nhi của ta như vậy, hôm nay lão tử không chém chết hắn thì không còn là họ Hướng nữa!"

Nói xong, ông khí thế bừng bừng hùng hổ đi tới đại sảnh.

"Tỷ phu, huynh bình tĩnh một chút." Lưu Ngọc Mai cũng chạy đuổi theo sau.

Hướng Tiểu Tứ đảo mắt một cái, xoay người đi đến căn phòng của Hướng Tiểu Dương.

"Nhị tỷ!" Đẩy cửa phòng ra, thấy Hướng Tiểu Dương đang ngồi dựa lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững không có cảm xúc gì, Hướng Tiểu Tứ cũng không để ý, bỉnh thản bước vào trong phòng. "Hạ Hầu Diễm đến rồi."

Gương mặt tĩnh lặng của Hướng Tiểu Dương thoáng có một tia dao động.

Thấy sắc mặt của nhị tỷ có chút thay đổi, Hướng Tiểu Tứ lén lút cười trộm. "Tỷ không muốn đi gặp huynh ấy sao? Nhỡ huynh ấy bị phụ thân chém chết thì làm sao bây giờ?"

"Hắn. . . . . . đến làm cái gì?" Do dự một lát, Hướng Tiểu Dương mới lặng lẽ hỏi.

Hắn đã nói ra những lời tuyệt tình như vậy, vì sao còn muốn đến tìm nàng?

"Muội cũng không biết." Hướng Tiểu Tứ nhún vai. "Muội thấy sắc mặt của tỷ phu rất mệt mỏi, vành mắt thâm quầng, tinh thần cũng không được tốt lắm, giống như bệnh nặng vừa mới khỏivậy."

Giống như ấy hả? Ha ha. Trúng “Hương Tượng Gỗ” của nàng thì phải nghỉ ngơi dưỡng sức mất vài tháng, nhưng Hạ Hầu Diễm lại đuổi đến thành Cảnh Dương ngay sau hai ngày. Sắc mặt có tốt mới là lạ!

Đúng vậy, người đem dược đưa cho Trần Vân Nương chính là nàng, Hướng Tiểu Tứ! Hừ! Ai bảo nhị tỷ uy hiếp nàng, nàng đã nói là sớm hay muộn cũng sẽ báo thù mà. Mãi mới có được cơ hội ra tay, sao có thể không nắm bắt chứ?

Hơn nữa, nàng cũng đang giúp nhị tỷ nha! Chỉ cần Hạ Hầu Diễm thực sự yêu nhị tỷ thì dược hiệu sẽ tự động giải trừ. Mà Hạ Hầu Diễm lại đuổi đến nhanh như vậy, chứng tỏ hắn rất yêu nhị tỷ!

Ha ha, nàng đang giúp hai người củng cố tình cảm đó!

"Bệnh nặng mới khỏi?" Hướng Tiểu Dương khẽ nhíu lông mày, không nhịn được thốt lên. "Hắn bị bệnh?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy hối hận. Hướng Tiểu Dương, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Nam nhân kia đối xử vô tình với ngươi, ngươi còn quan tâm hắn bị bệnh hay không bị bệnh làm cái gì?

Rõ là. . . . . . không có tiền đồ!

Hướng Tiểu Dương thầm mắng bản thân ở trong lòng, nhưng vẫn không khống chế được lo lắng dâng lên.

"Có vẻ như vậy! Muội cũng không rõ lắm." Hướng Tiểu Tứ bày ra một khuôn mặt vô tội. "Nhưng muội thấy tỷ phu đứng cũng không vững, xem ra bệnh không nhẹ đâu."

"Thế ư. . . . . ." Hướng Tiểu Dương thoáng do dự.

Kỳ thật, nghe thấy hắn đến, không thể phủ nhận là nàng cảm thấy rất vui mừng; nhưng Hướng Tiểu Dương vẫn còn cực kỳ tức giận. Hưu thư cũng đã đưa rồi, còn đến làm cái gì?

Nhưng mà. . . . . . quả thực nàng rất nhớ hắn!

Phải rời khỏi hắn rất đau lòng, cũng nhớ đến day dứt. Mặc dù luôn thầm khinh bỉ bản thân không có chí khí nhưng lại không có cách nào khắc chế được nỗi nhớ trong lòng.. . . . . .

"Nhị tỷ, tỷ thực sự không đi gặp tỷ phu sao?" Thấy vẻ mặt do dự của Hướng Tiểu Dương, Hướng Tiểu Tứ lên tiếng dò hỏi.

"Tỷ. . . . . ."

"Nếu tỷ không đi gặp huynh ấy thì nhất định huynh ấy sẽ bị phụ thân đuổi đi đó! Mà trước khi đuổi ra khỏi cửa thì chắc cũng bị chém cho vài nhát, với tình trạng hiện giờ của huynh ấy thì có lẽ . . . . . ."

Hướng Tiểu Tứ dừng lại không nói tiếp, bởi vì người cần nghe những lời này đã lao ra khỏi phòng, vội vã chạy đến đại sảnh rồi!

Còn nàng ư? Ha ha! Đương nhiên là phải tranh thủ chạy trước, chẳng lẽ còn muốn ở đây để nhị tỷ quay về chém chết sao?

"Hạ Hầu Diễm! Ta chém chết ngươi ——"

Hướng Tiểu Dương vừa chạy tới cửa đã nghe thấy tiếng phụ thân hét lớn.

Nghĩ cũng không kịp nghĩ, nàng lập tức rống to: "Phụ thân, người mà động đến một sợi tóc của hắn, con sẽ không nói chuyện với người nữa!"

Tiếng của Hướng Tiểu Dương vừa truyền đến tai Hướng Bá Thiên thì đại đao trên tay ông cũng dừng khựng lại ở ngay trước mặt Hạ Hầu Diễm. Oa! Suýt nữa thì. . . . . .

"Tiểu Dương. . . . . ." Trừng mắt nhìn nữ nhi, Hướng Bá Thiên không thể tin được nàng lại có thể vì tên nam nhân này mà uy hiếp ông.

"Dương nhi. . . . . ." Vừa nhìn thấy Hướng Tiểu Dương, Hạ Hầu Diễm lập tức nở nụ cười cười. Gương mặt anh tuấn tái nhợt không còn một chút máu, dưới mắt quầng thâm thành một vòng.

"Chàng. . . . . ." Thấy bộ dạng này của hắn, Hướng Tiểu Dương hết sức đau lòng, nhưng lại ép bản thân mạnh mẽ không được nhìn hắn, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt."Chàng đến đây làm cái gì?"

Giọng nói của nàng lạnh lùng, khóe mắt lại lén lút liếc qua hắn. Thấy hai má hắn lõm xuống, có vẻ như bị bệnh không hề nhẹ.

Thế này là thế nào? Mới có ba ngày ngắn ngủi, tại sao hắn lại để bản thân ra nông nỗi này?

"Ta đến đưa nàng về!" Vừa nhìn thấy nàng, Hạ Hầu Diễm không hề dời mắt. Tuy thái độ của nàng lạnh lùng, nhưng hắn vẫn nhìn thấy lo lắng lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất.

Môi mỏng khẽ cong lên, dù nàng có giận hắn đến thế nào thì vẫn quan tâm đến hắn nha —— phát hiện này làm hắn càng thêm kiên định.

Ngay lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, điều đầu tiên Hạ Hầu Diễm nghĩ tới là nàng. Mặc kệ cơ thể vẫn còn chưa hồi phục, hắn đã lấy ngựa gấp gáp chạy tới thành Cảnh Dương.

"Không phải chàng đã bỏ ta rồi sao?" Hướng Tiểu Dương hừ lạnh, ngạo nghễ liếc hắn một cái. Vừa thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi kia, trong lòng nàng không nhịn được thoáng khẩn trương.

"Đúng thế! Ngươi đã bỏ nữ nhi của ta rồi, còn dám tới tận đây, đúng là . . . . ." Hướng Bá Thiên lập tức phụ họa theo, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Lưu Ngọc Mai cắt ngang.

"Được rồi, tỷ phu, để hai đứa nói chuyện riêng một chút, chúng ta đi khỏi đây thôi." Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hầu Diễm dành cho Hướng Tiểu Dương, trong lòng bà cũng yên tâm cười nhẹ một tiếng.

"Sao phải làm thế chứ? Nếu Dương nhi lại bị tên tiểu tử này bắt nạt thì. . . . . ." Hướng Bá Thiên vẫn không chịu bỏ qua, nhưng còn chưa thể hiện hết bất mãn lại bị Lưu Ngọc Mai kéo nhanh ra khỏi đại sảnh.

Nhất thời, cả đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai người.

Hướng Tiểu Dương cắn cắn môi, nhìn Hạ Hầu Diễm một cái. "Sắc mặt của chàng rất xấu. . . . . ." Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng vội vã mím môi lại. Đáng ghét! Nói thế này cứ như nàng đang quan tâm hắn vậy. . . . . .

Quả nhiên, Hạ Hầu Diễm khẽ mỉm cười."Nàng quan tâm đến ta."

"Có quỷ mới quan tâm chàng!" Hướng Tiểu Dương trừng hắn, "Rốt cuộc chàng đến đây để làm gì? Sao không ở lại mà ân ân ái ái với Trần Vân Nương đi?"

Nhắc tới ba chữ "Trần Vân Nương", trong giọng của Hướng Tiểu Dương nồng nặc vị chua. Nàng vẫn chưa quên đâu, lúc đó hắn cùng Trần Vân Nương vô cùng thân mật nha.

"Ta đã trục xuất Trần Vân Nương ra khỏi Lãnh Thiên bảo rồi." Hạ Hầu Diễm chậm rãi nói, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Hướng Tiểu Dương. "Ngày đó, không phải ta cố ý nói ra những lời kia, ta bị khống chế."

"Bị khống chế?" Hướng Tiểu Dương thoáng sửng sốt.

"Trần Vân Nương hạ dược ta, biến ta thành tượng gỗ của nàng ta. Ta không có cách nào kháng cự được những mệnh lệnh mà nàng ta đưa ra, cho nên mới nói như vậy với nàng. Cả việc đưa cho nàng hưu thư đều không phải là ý của ta." Hạ Hầu Diễm tuy rằng đang rất mệt mỏi những vẫn không ngừng giải thích, nói nhiều một lúc khiến hắn nặng nề thở dốc, thân thể cũng lung lay đứng không vững nữa.

"Chàng không sao chứ?" Hướng Tiểu Dương theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy Hạ Hầu Diễm.

Hắn thừa cơ nắm chặt tay của nàng, "Dương nhi, tha thứ cho ta, có được không?"

"Ta. . . . . ." Kỳ thật, nghe hắn giải thích nàng cũng đã hiểu, Hướng Tiểu Dương đâu phải là người cố chấp không hiểu lý lẽ.

Mà bây giờ nghĩ lại, mặc dù lúc đó nàng cũng cảm thấy hắn có chút khác thường nhưng sau khi bị đả kích bởi một loạt câu nói tàn nhẫn của hắn, Hướng Tiểu Dương không còn duy trì được tỉnh táo để suy xét nữa, tất cả đều bị tình cảm nhấn chìm.

Tuy rằng hiện giờ đã rõ ràng mọi chuyện nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút hậm hực ——"Nhưng chàng nói chàng yêu Trần Vân Nương. . . . . ." Lại còn chưa khi nào nói yêu nàng cả!

"Ta không thích nàng ta, ta yêu nàng!" Hạ Hầu Diễm vội vã nói, lời vừa thốt ra, gương mặt tái nhợt thoáng ửng hồng.

"Chàng nói cái gì?" Hướng Tiểu Dương không thể tin nhìn hắn.

Húng hắng vài tiếng, gương mặt Hạ Hầu Diễm hiện giờ đã đỏ bừng, không được tự nhiên nhắc lại: "Người mà ta yêu vẫn luôn là nàng, đã từ rất lâu rồi, ta đã yêu nàng, chỉ là không nói ra được thôi."

"Ồ, vậy bây giờ đã nói ra được rồi hả?" Dựa gần vào hắn, nội tâm của Hướng Tiểu Dương chậm rãi tan chảy. Toàn bộ lửa giận ngay sau khi nghe hắn nói yêu nàng đã lập tức tàn rụi hết.

"Bởi vì, ta không muốn mất nàng." Cầm lấy bàn tay thon nhỏ, Hạ Hầu Diễm thâm tình nhìn nàng. "Dương nhi, cùng ta về nhà nhé?"

"Được!" Khẽ gật đầu nhu thuận, Hướng Tiểu Dương cười ngọt ngào, hai tay đưa lên đau lòng vuốt ve hai bên má tiều tụy của hắn. "Nhưng chàng phải đồng ý với ta, không được nói lại những lời làm tổn thương đến ta như lúc trước nữa."

"Ừ! Ta đồng ý với nàng." Những lời đáng chết kia, hắn vĩnh viễn không muốn nói ra khỏi miệng.

"Oa! Như vậy mới ngoan!" Hướng Tiểu Dương cười hết sức hài lòng, kiễng chân hôn vào môi hắn một cái thật kêu. Hạ Hầu Diễm nhân cơ hội giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi nhanh chóng vươn vào trong quấn mút, cả đại sảnh tràn ngập tiếng thở dốc ái muội.

Rất lâu sau, hai đôi môi triền miên nóng bỏng kia mới lưu luyến tách nhau ra.

"Nhưng rốt cuộc là ai đã cho Trần Vân Nương thứ dược kỳ quái kia vậy?" Hướng Tiểu Dương khẽ thở gấp, khó hiểu mở miệng hỏi. Thứ dược thần kỳ như vậy, lại có người làm ra được ư?

"Trần Vân Nương có nói là một bạch y nữ tử đưa cho nàng ta. Nàng ta cũng không biết người đó là ai." Hạ Hầu Diễm nhíu mày lại. Hắn cũng rất muốn biết là ai đã làm ra loại dược đáng chết kia, cảm giác bị người khác không chế tuyệt đối không dễ chịu một chút nào!

Bạch y nữ tử? Hướng Tiểu Dương từ từ nheo mắt lại, "Hướng Tiểu Tứ đáng chết!"

Hừ! Đáng lẽ nàng phải sớm đoán ra được kẻ có thể điều chế ra thứ dược biến thái đó chỉ có thể là Hướng Tiểu Tứ mới phải.

Con nhóc chết tiệt này, vừa mới bày ra bộ dạng vô tội tốt bụng với nàng xong. Xem ra bây giờ cũng đã chạy đi xa lắm rồi, đáng chết!

"Cái gì?" Nàng lầm rầm nguyền rủa làm Hạ Hầu Diễm nhướn mày.

"Không có gì." Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Hướng Tiểu Dương tươi cười.

Thôi được! Ít nhất dược kia cũng khiến Hạ Hầu Diễm nói ra chữ “yêu” này với nàng, cũng coi như đáng giá.

Lần này, nàng sẽ không tính toán với con nhóc Hướng Tiểu Tứ kia nữa!

"Này! Chàng nói lại câu chàng yêu ta đi." Hướng Tiểu Dương ôm lấy Hạ Hầu Diễm làm nũng.

"Hả . . . . ." Hạ Hầu Diễm thoáng xấu hổ, không phải chỉ cần nói một lần là được rồi sao? "Dương nhi. . . . . ."

Không tốt đâu! Đại nam nhân sao có thể cứ mở miệng đóng miệng là nói yêu được chứ . . . . . .

"Sao hả? Chàng mau nói đi!" Thấy hắn xấu hổ, Hướng Tiểu Dương đắc ý cười khùng khục.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Từ thuở cha sinh mẹ đến giờ hắn đột nhiên bị cà lăm, Hạ Hầu Diễm hết sức khó xử. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xuống chặn lại miệng của nàng, cứ tạm thời tránh được một kiếp đã.

Aizz! Yêu chỉ cần bày tỏ bằng hành động có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.