Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 14: 14: Chương 13




Lục Thanh Lam nhớ tới lúc trước ở kinh sư, Tam công chúa cũng tận hết sức lực theo đuổi Tưởng Tín Hồng, nhưng hắn vẫn trốn tránh nàng, hiện giờ bỗng nhiên thái độ đại biến, thật sự cực kỳ khả nghi.

Lục Thanh Lam cũng có chút ngồi không yên. “Tưởng đại ca lúc nào biến thành người như vậy?”

Tiêu Kỳ cũng có chút buồn bã: “Con người luôn sẽ thay đổi.”

Tiêu Kỳ nói: “Ngươi vẫn nên đi khuyên nhủ Tam công chúa, bảo nàng cẩn thận một chút. Vốn lời này nên là ta tự mình đi nói với nàng, nhưng nàng vốn có thành kiến rất sâu với ta, nếu ta nói lời này với nàng, nàng càng hoài nghi ta. May mà nàng luôn luôn nghe ngươi nhất, ngươi đi nói là thích hợp nhất.”

Lục Thanh Lam cười khổ: “Ngươi cho rằng lúc trước ta chưa khuyên nàng ư, ta bảo nàng không nên lãng phí tinh lực ở trên người Tưởng Tín Hồng, lời này không nói được hai trăm, cũng được một trăm lần. Nàng đâu còn nghe lọt lời khuyên của ta, chuyện này, nàng căn bản là đuổi đến mù quáng rồi.”

Tiêu Kỳ nhất thời có chút nóng nảy: “Vậy làm sao bây giờ? Tam công chúa hoạt bát ngây thơ dám yêu dám hận, lại không có bao nhiêu tâm cơ, ta sợ nàng bị lừa, còn cái gì cũng không biết.”

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: “Chuyện này chỉ có van xin Khánh vương điện hạ hỗ trợ.” Tam công chúa trong cung, sợ nhất chính là vị Cửu ca Tiêu Thiểu Giác này, lời của hắn nói, nàng mới có thể nghe lọt.

Lúc trước Tiêu Thiểu Giác từng nói với Lục Thanh Lam, mỗi lúc trời tối đều sẽ ở bên dòng suối nhỏ kia đợi nàng. Nhưng Lục Thanh Lam ngượng ngùng dè dặt, chưa từng đi qua nơi đó, hiện tại muốn cầu cạnh hắn, đương nhiên không thể cố kỵ được nhiều như vậy.

Buổi tối hôm đó nàng liền mang nha hoàn đi đến dòng suối nhỏ. Trên trời có sao không trăng, trời đất một mảnh mưa lất phất trắng xóa, loáng thoáng có thể nhìn rõ vật, loại chuyện này, Lục Thanh Lam cũng không dám đốt đèn lồng, liền mượn ánh sáng mơ hồ sờ soạng đi về phía dòng suối nhỏ. Xa xa nhìn thấy vóc một người cao gầy ngồi bên cạnh dòng suối, một cỗ vui sướng thản nhiên từ trái tim nổi lên, tràn ngập toàn thân.

Hắn thật sự vẫn ở chỗ này chờ nàng.

Tiêu Thiểu Giác từ từ xoay người lại, nhìn ánh mắt của nàng, “Ngươi rốt cuộc đã tới.” Hắn mỗi ngày sau khi ăn xong tới đây báo danh, đã là ngày thứ năm rồi, tiểu nha đầu này vẫn thả bồ câu hắn, cho tới hôm nay rốt cuộc xuất hiện.

Lục Thanh Lam nói: “Vương gia ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là tới hẹn hò với ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác lông mày nhướng lên: “Vậy là ngươi tới làm cái gì sao?”

Lời này nói cực kỳ mập mờ, mặt của Lục Thanh Lam liền đỏ. May mà bây giờ là ban đêm, Tiêu Thiểu Giác chưa chắc có thể thấy được, nhóm tỳ nữ lại cực kỳ hiểu biết, đã sớm lui ra xa xa.

Lục Thanh Lam chậm chạp nói: “Ta tới gặp, là có chuyện muốn cầu ngươi.”

Bên môi Tiêu Thiểu Giác bật ra vẻ tươi cười: “Có việc van xin ta, dễ thôi.” Hắn dùng tay điểm gương mặt của mình, “Trước hôn ta một cái, vô luận chuyện gì ta cũng sẽ giúp ngươi làm.”

Lục Thanh Lam giận đến dậm chân: “Sao ngươi lại như vậy? Là liên quan đến Tam công chúa.”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Liên quan đến nàng thì như thế nào! Ngươi không hôn ta một cái, ta cũng lười nghe.”

“Tam công chúa tại sao có thể có ca ca như ngươi chứ?” Lục Thanh Lam giận đến gan đau, xoay người rời đi.

Tiêu Thiểu Giác sờ sờ lỗ mũi, trong lòng tự nhủ nha đầu này sao lại không chịu được trêu chọc như vậy, đưa tay giữ cánh tay của nàng lại, nhẹ nhàng kéo về trong ngực của mình, Lục Thanh Lam đã cảm thấy một cỗ lực mạnh đánh tới, cả người bổ nhào về phía trước thoáng cái liền đụng vào trong ngực của hắn.

Theo quán tính, cái miệng nhỏ của Lục Thanh Lam dán lên hai gò má của hắn một chút.

Thật đúng là hôn. Mặc dù nàng cũng không phải là cam tâm tình nguyện.

Tiêu Thiểu Giác lấy tay sờ sờ mặt của mình, nói: “Thật là thơm!”

“Ngươi vô sỉ!” Lục Thanh Lam xấu hổ giận dữ nhảy ra, dùng sức đập mấy quyền ở trên ngực của hắn.

Chút lực độ này của nàng, đánh vào trên người chỉ là gãi ngứa cho hắn, hắn chẳng những không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy rất hưởng thụ.

Lục Thanh Lam cũng biết lực công kích của mình chẳng ra gì, rất nhanh cũng ngừng tay.

Tiêu Thiểu Giác thích bộ dạng nàng hờn dỗi, vốn là ôm lấy nàng cũng không muốn buông ra, nhưng lại sợ da mặt nàng mỏng, lát nữa lại tức giận quay đầu bỏ đi, đành phải lưu luyến không rời buông nàng ra. Ho khan một tiếng nói: “Ngươi không phải là có chuyện muốn cầu ta sao, hiện tại có thể nói.”

Người này luôn động thủ động cước, lúc trước Lục Thanh Lam rất ghét, nhưng hiện tại, nói thật nàng rất có chút cảm giác hưởng thụ, thật ra thì cũng không tức giận. Huống chi vẫn là chuyện Tam công chúa quan trọng hơn, Lục Thanh Lam liền nói: “Ta hoài nghi, Tưởng Tín Hồng là muốn lợi dụng Tam công chúa, xin Vương gia đi khuyên nhủ Tam công chúa, đừng để bị hắn lừa gạt nữa.”

Tiêu Thiểu Giác hơi ngẩn ra: “Làm sao ngươi biết Tưởng Tín Hồng là đang dối gạt nàng?”

Lục Thanh Lam liền đem lời Tiêu Kỳ lúc trước nói cho nàng biết, không giấu diếm bất luận cái gì nói cho Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác mấy ngày nay đang tra chuyện Tưởng Tín Hồng, Trương Đại ban đầu còn một mực chắc chắn hắn là Tưởng Tín Du phái tới ám sát Tưởng Tín Hồng, về sau không chịu nổi hình phạt, đã thú nhận đây là khổ nhục kế của Tưởng Tín Hồng.

Tiêu Thiểu Giác từ tâm lý cẩn thận, còn chưa hồi báo hoàng đế, định bắt được một tên thích khách khác, tìm được càng nhiều chứng cớ rồi hãy nói.

Nghe xong lời Lục Thanh Lam, hắn mới chậm rãi nói: “Tiểu tử này, vẫn còn có một đoạn chuyện cũ đau thương như vậy.”

Lục Thanh Lam lo lắng nói: “Trong tay ngươi nhân thủ đầy đủ, có thể hỗ trợ điều tra thêm không, Tưởng Tín Hồng bỗng nhiên tốt với Tam công chúa như vậy, rốt cuộc là mục đích gì.”

Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác âm lãnh nói: “Không cần tra xét. Tiểu tử này quả thực là đang lợi dụng Tam muội muội.”

Lục Thanh Lam sợ hết hồn: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện trước đó Tưởng Tín Hồng bị người ám sát ngươi biết chứ?”

“Không phải vẫn truyền, thích khách là đệ đệ của hắn Tưởng Tín Du sao?”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Chuyện này oan uổng Tưởng Tín Du. Đây chẳng qua là khổ nhục kế hắn tự biên tự diễn mà thôi.”

“Cái gì?” Lục Thanh Lam giật mình không nhẹ, nghĩ lại cũng hiểu: “Hắn làm như vậy, một phương diện chọc giận hoàng đế, một phương diện chiếm được sự đồng tình, để đổi lấy ích lợi chính trị lớn hơn.”

Tiêu Thiểu Giác đưa thay sờ đầu của nàng, khen: “Không hổ là nữ nhân Khánh vương ta muốn cưới làm Vương phi, thông minh! Hắn là muốn vương vị Yến vương. Chẳng qua quỷ kế của hắn cũng không thể dấu diếm được bổn vương, bổn vương đã bắt được một trong hai tên thích khách đó, hắn đã cung khai, là bị Tưởng Tín Hồng sai sử, bắn hắn ta một mũi tên.”

Lục Thanh Lam gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn vương mấy ngày nay bận chuyện bên ngoài, có chút không để ý đến Tam muội muội.” Nói xong hắn lắc đầu: “Tính tình của nàng, thực sự quá đơn thuần. Nói rõ Tưởng Tín Hồng phát hiện Trương Đại bị bổn vương bắt đi, mới cố ý đến gần nàng, muốn nàng nói hộ trước mặt bổn vương.” Hắn thông minh bực nào, rất nhanh liền đoán được mục đích của Tưởng Tín Hồng.

Lục Thanh Lam có chút gấp: “Tưởng Tín Hồng ghê tởm như vậy, còn chờ cái gì, chúng ta nhanh đi khuyên nhủ Tam công chúa, không thể lại bị hắn lừa gạt.”

Hai người cũng không ở lại chỗ này thưởng thức cảnh đêm nữa, liền cùng đi hành doanh của Tam công chúa.

Tam công chúa ở tại hành cung cùng Gia Hòa đế, có một mình một viện. Hành cung cảnh vệ sâm nghiêm, nếu là Lục Thanh Lam một mình đến, căn bản không có khả năng tiến vào, nhưng có Tiêu Thiểu Giác mang nàng theo, lại như vào chỗ không người, rất nhanh đã đến viện của Tam công chúa, Tiêu Thiểu Giác đứng lại ở trong viện, phân phó cung nữ hầu hạ nói: “Đi gọi công chúa nhà ngươi ra.”

Mặt cung nữ kia hiện lúng túng, ấp a ấp úng: “Vương gia... Công chúa, Công Chúa điện hạ nàng, nàng không ở chỗ này?”

Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm chấn động: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, công chúa sao không ở trong viện nghỉ ngơi, nàng đi nơi nào?”

Cung nữ phù phù một quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết công chúa đi nơi nào!”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Còn có thể chỗ nào, đích thị là ở chỗ Tưởng Tín Hồng. Cái đồ ngu xuẩn này!”

“Bọn họ sẽ không đã...” Sắc mặt Lục Thanh Lam hoàn toàn thay đổi. Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, sống chung một phòng, thật sự rất dễ dàng phát sinh chút gì đó.

“Đi xem một chút rồi hãy nói!” Tiêu Thiểu Giác không nói hai lời, mang theo Lục Thanh Lam chạy thẳng tới doanh trướng của Tưởng Tín Hồng. Tiêu Thiểu Giác dẫn theo mười mấy tên cao thủ của Hạ tộc đi trước, đương nhiên bọn họ hiện tại thân phận đều là Cẩm Y Vệ. Thị vệ bên ngoài doanh trướng của Tưởng Tín Hồng ra tay ngăn trở, bị những cao thủ này dễ dàng chế phục.

Tiêu Thiểu Giác đằng đằng sát khí xông vào lều của Tưởng Tín Hồng, Tưởng Tín Hồng và Tam công chúa vừa mặc xiêm y xong, Tam công chúa ngay cả giày cũng không kịp mặc, chân trần đi xuống.

Lục Thanh Lam cũng đi theo tiến vào, chứng kiến tình hình bực này, chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang. “Sùng Ninh, ngươi hồ đồ a!”

“Bảo Nhi!” Tam công chúa đầy mặt đỏ bừng, cũng là vẻ mặt hạnh phúc. “Chúng ta... cũng là kìm lòng không được. Bảo Nhi, Cửu ca, các ngươi nhất định phải thay chúng ta giữ bí mật a!”

Tưởng Tín Hồng nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác, cũng có chút xấu hổ cúi đầu: “Cửu điện hạ, các ngươi sao lại tới?”

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tựa như đao phong, thấy vậy lỗ chân lông toàn thân Tưởng Tín Hồng đều dựng lên. Đừng nhìn ngoài mặt thái độ của Tiêu Thiểu Giác với Tam công chúa không tốt, thật ra Tam công chúa là người duy nhất được hắn coi là thân nhân trong tất cả các huynh đệ tỷ muội trong cung, một người khác chính là Tiêu Thiểu Vĩ.

Hắn là người vô cùng bao che khuyết điểm, thấy Tưởng Tín Hồng lừa gạt ức hiếp Tam công chúa như vậy, trong ngực đã nổi giận, mặt ngoài lại vẫn là một vẻ bình tĩnh. Ngữ khí thản nhiên nói: “Được, được được lắm! Mấy ngày không thấy, đại vương tử thậm chí có tâm cơ thủ đoạn như vậy, thật làm cho người ta lau mắt mà nhìn!”

Tưởng Tín Hồng mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên nhanh như chớp đi tới trước mặt của hắn, hung hăng đánh vào trên mặt hắn một quyền, giận dữ hét: “Khốn kiếp, ngươi lại dám xuống tay với Tam muội muội, xem ta có tháo ngươi thành tám khối hay không!”

Một quyền này của hắn lực đạo rất lớn, nửa bên mặt của Tưởng Tín Hồng nhất thời đều sưng phồng lên. Trực tiếp bị hắn đánh nghiêng trên mặt đất. Tiêu Thiểu Giác thật sự tức giận, tiến tới một bước, bắt lấy cổ áo của hắn nhấc hắn lên, trái phải cùng tới cho hắn vài cái tát. Trong lòng Tưởng Tín Hồng hổ thẹn, cũng không dám đánh trả.

Trong lều nhất thời đều là tiếng đánh thanh thúy.

Tam công chúa thẳng đến lúc này mới phản ứng tới, hét lên một tiếng bổ nhào qua, gắt gao ôm lấy cánh tay của Tiêu Thiểu Giác khóc lớn nói: “Cửu ca, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đánh chết Tưởng đại ca, ta cũng không sống nữa!”

Tiêu Thiểu Giác giận không kềm được: “Ngươi đồ không có liêm sỉ, làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ này, ngươi còn có mặt mũi xin tha cho hắn?” Hắn dùng lực vung cánh tay hất lên, Tam công chúa trực tiếp bị ném trên mặt đất.

Tam công chúa thật sự nóng nảy, sợ hắn tiếp tục thương tổn Tưởng Tín Hồng: “Đưa tay ôm lấy chân của hắn, Cửu ca, ngươi muốn đánh thì đánh ta, trên người Tưởng đại ca có thương tích, không chịu nổi vài quyền. Là ta chủ động câu dẫn Tưởng đại ca, không liên quan đến hắn, ngươi nếu cảm thấy tức giận, ngươi giết ta đi.” Nói xong khóc lớn.

Tiêu Thiểu Giác tức giận đến toàn thân run rẩy: “Ngươi ngươi, ngươi có còn muốn mặt mũi hay không!”

Lục Thanh Lam thấy loạn thành một đoàn, đi tới đầu tiên là đỡ Tam công chúa dậy, lại duỗi tay kéo Tiêu Thiểu Giác ra, nói: “Đánh người lại không thể giải quyết vấn đề.”

Đừng nhìn Tiêu Thiểu Giác vừa rồi giống như là hổ điên, nhưng trước mặt Lục Thanh Lam, giây lát liền biến thành con mèo nhỏ, cực kỳ thuận theo buông lỏng tay ra.

Lục Thanh Lam đỡ Tam công chúa ngồi xuống trên một cái ghế, nói: “Sùng Ninh, Vương gia cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi có biết không, Tưởng đại ca không, Tưởng Tín Hồng hắn căn bản là không thương ngươi, hắn chỉ là đang lợi dụng ngươi.”

Tam công chúa lau nước mắt nói: “Bảo Nhi ngươi đừng nói nữa ta biết ngươi và Cửu ca đều là vì tốt cho ta. Nhưng ta tuyệt không tin Tưởng đại ca sẽ gạt ta. Ta hiện giờ đã... đã trở thành nữ nhân của hắn, ngoại trừ gả cho hắn ta còn có thể như thế nào đây? Lui một vạn bước mà nói, cho dù Tưởng đại ca đúng là lừa gạt ta, ta cũng cam tâm tình nguyện bị hắn lừa. Cho nên Bảo Nhi, ngươi không cần cố gắng giải thích với ta cái gì, nói xấu Tưởng đại ca, ta cũng sẽ không nghe.”

Lời này nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người. Tình thâm của Tam công chúa đối với Tưởng Tín Hồng, thật là khiến người ta khiếp sợ cảm động. Mà Tưởng Tín Hồng lợi dụng một nữ hài đơn thuần đáng yêu như vậy, càng làm Lục Thanh Lam cảm thấy căm phẫn trào dâng, nàng nếu có bản lĩnh của Tiêu Thiểu Giác, hận không thể hiện tại đi tới quất hắn.

Tiêu Thiểu Giác tức giận đến đưa tay chỉ về phía nàng mắng: “Ngươi, làm sao ngươi cam chịu hèn mạt đến trình độ như vậy?”

Tam công chúa xoa xoa nước mắt: “Cửu ca, nếu đổi ngươi thành ta, đổi Bảo Nhi thành Tưởng đại ca, ngươi cũng sẽ giống như ta.”

Tiêu Thiểu Giác nghe lời này nhất thời nghẹn, hắn nhìn Lục Thanh Lam một cái, có lẽ, hắn vì Lục Thanh Lam, cũng thực sự sẽ liều mạng như vậy.

Hắn có chút chột dạ nói một câu: “Nói chuyện của các ngươi, đừng dính dáng lung tung!”

Lục Thanh Lam lại nhìn Tưởng Tín Hồng, nói: “Ngươi là một nam nhân đường đường chính chính, ngươi nói cho Tam công chúa, ngươi là thật sự yêu nàng sao?”

Tưởng Tín Hồng nhìn Tam công chúa một cái, khẽ rũ mắt xuống nói: “Đúng, Tam công chúa, ta yêu nàng.”

“Ngươi có dám nhìn vào mắt của nàng nói những lời này hay không!” Lục Thanh Lam từng bước ép sát.

“Ta...” Tưởng Tín Hồng dù sao vẫn có lương tri, lợi dụng Tam công chúa như vậy, trong lòng hắn cũng không chịu nổi. Hắn trông thấy bộ dạng Tam công chúa rưng rưng nước mắt, trong lúc nhất thời căn bản là không thể nói nên lời trái lương tâm.

Tam công chúa bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Bảo Nhi, Cửu ca, chuyện của chính ta, các ngươi để ta tự mình xử lý được không?”

Nói xong đẩy Lục Thanh Lam ngăn ở bên người nàng ra, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Tam công chúa! Tam công chúa!” Lục Thanh Lam lo lắng an nguy của Tam công chúa, đuổi theo.

Tiêu Thiểu Giác không yên lòng Lục Thanh Lam, cũng đi theo ra.

Tiêu Thiểu Giác rất nhanh đuổi kịp Lục Thanh Lam. Tâm tình Lục Thanh Lam có chút xuống thấp nói với hắn: “Tam công chúa hiện tại tâm tình kích động, hãy để cho ta khuyên nhủ nàng. Thời điểm không còn sớm, Vương gia đi về nghỉ ngơi đi.”

Nhân vật tỷ tỷ tri kỷ này đúng là không thích hợp với Tiêu Thiểu Giác, hắn suy nghĩ một chút, cũng gật đầu đồng ý: “Những thị vệ này tất cả ta đều để lại cho ngươi, một mình ngươi chú ý an toàn.”

Lục Thanh Lam gật đầu, đi theo Tam công chúa đi tiểu viện của nàng.

Tiêu Thiểu Giác đứng ngoài cửa tiểu viện của Tam công chúa một lúc lâu, thở dài một hơi, gọi Vệ Bân tới ra lệnh phong tỏa tin tức, giữ khuê dự của Tam công chúa, lúc này mới ấm ức trở về hành cung của mình.

Tam công chúa trở lại tiểu viện của mình, nhào lên trên giường khóc rống không ngừng.

Lục Thanh Lam lòng chua xót không thôi, nàng ngồi ở đầu giường, thỉnh thoảng vỗ một cái phía sau lưng của nàng.

Đại cung nữ Uyển Thanh của Tam công chúa lo lắng đi tới, Lục Thanh Lam dùng ánh mắt ngăn nàng lại, thấp giọng nói: “Để cho nàng khóc đi, khóc lên sẽ khá hơn một chút.”

Uyển Thanh đành phải thối lui đến một bên.

Tam công chúa khóc chừng nửa canh giờ, mới từ từ thu lại tiếng khóc, giường cơ hồ đều bị nước mắt của nàng làm ướt.

Lục Thanh Lam ôn nhu nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, lại khóc sẽ khóc hư thân thể mất.” Một mặt phân phó Uyển Thanh mang khăn nóng tới, tự mình lau mặt cho Tam công chúa.

Tam công chúa đem đầu chui vào trong ngực của nàng, buồn buồn nói: “Bảo Nhi, ta làm ra chuyện như vậy, ngươi có phải rất xem thường ta hay không?”

Lục Thanh Lam nói: “Nói bừa! Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, vô luận ngươi làm cái gì, bất kể là đúng hay là sai, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”

Tam công chúa hít mũi một cái, “Bảo Nhi, ngươi thật tốt!”

Lục Thanh Lam nói: “Vậy ngươi sau này có tính toán gì không? Thật sự gả cho Tưởng Tín Hồng, đi đến Yến quốc sao?”

Tam công chúa nói: “Ngoại trừ như vậy, ta còn có lựa chọn có khác sao?”

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi là công chúa, mặc dù mất trong trắng, cũng có thể gả được, cần gì phải gả cho người kia?”

Tam công chúa ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi không thích Tưởng đại ca như vậy ư?”

Lục Thanh Lam nhìn ánh mắt của nàng, “Sùng Ninh, ngươi nói cho ta biết, ngươi thật sự không hoài nghi Tưởng Tín Hồng một chút nào ư?”

Tam công chúa cúi đầu, không dám đối mặt cùng Lục Thanh Lam: “Ta không nghi ngờ, ta chưa từng hoài nghi hắn!”

“Ngươi gạt ta! Nếu ngươi không hoài nghi hắn, vừa rồi ta buộc hắn thừa nhận hắn không thương ngươi, vì sao ngươi phải lên tiếng cắt đứt? Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, hắn là đang lợi dụng ngươi có đúng không?”

Nước mắt Tam công chúa lại rơi xuống rào rào: “Bảo Nhi, ta không dối gạt ngươi, thật sự không phải là lừa ngươi!”

Lục Thanh Lam chấn động mạnh một cái: “Ta hiểu, ta hiểu, ngươi không dối gạt ta, ngươi là đang dối gạt bản thân ngươi! Ngươi nghĩ hết mọi biện pháp thuyết phục mình, Tưởng Tín Hồng không lừa ngươi, không lợi dụng ngươi, hắn là yêu ngươi. Nhưng ngươi biết đây là ý nghĩ một bên tình nguyện, kết quả là, ngươi không cách nào lừa gạt chính mình!”

“Đừng nói! Đừng nói nữa!” Tam công chúa cơ hồ hỏng mất.

Trong lòng Lục Thanh Lam cũng khó chịu dị thường, nước mắt cũng rơi xuống: “Sao ngươi lại ngốc như vậy nha!” Tam công chúa yêu đến quá mức hèn mọn rồi.

Tam công chúa khóc nói: “Ta mặc dù không thông minh như ngươi, nhưng Tưởng đại ca bỗng nhiên đối tốt với ta như vậy, thái độ vội vã chuyển biến như vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Về sau hắn bảo ta giúp hắn cầu tình với Cửu ca, trong lòng ta cũng hiểu được bảy tám phần. Ta biết hắn không thương ta, cái loại ánh mắt hắn nhìn ta, căn bản là không giống với ánh mắt hắn nhìn Kỳ tỷ tỷ. Nhưng ta vẫn nghĩa vô phản cố, chẳng sợ hắn chẳng qua chỉ là lợi dụng ta, chỉ cần có thể cùng hắn ở chung một chỗ, bị hắn lợi dụng ta cũng không sao. Ta không thể không có hắn, ta không thể không có hắn.”

“Cho nên khi hắn nói muốn cùng ta lên giường, ta không cự tuyệt, ta biết chỉ cần phóng ra một bước này, dựa vào thân phận của ta, Tưởng đại ca nhất định phải cưới ta, chỉ cần ta có thể gả cho hắn, làm cái gì ta cũng nguyện ý.”

Lục Thanh Lam rung động không thôi: “Ngươi, ngươi đúng là điên rồi! Vì hắn giao ra nhiều như vậy, lại không chiếm được thật tâm của hắn, làm như vậy thật sự đáng giá sao?”

Tam công chúa nói: “Đáng giá! Dù hắn không thương ta, có thể để cho ta mỗi ngày gặp hắn một lần, ta cũng đủ hài lòng. Không có hắn, ta thật sự không sống nổi!”

Lục Thanh Lam thở dài một tiếng, “Mặc kệ như thế nào, ta hi vọng ngươi biết chân tướng. Cho dù chết, cũng muốn làm quỷ minh bạch! Chuyện xưa của Tưởng Tín Hồng, ta vẫn là hi vọng ngươi có thể nghe hết.”

Tam công chúa xoa xoa nước mắt, “Ngươi nói đi, ta có thể chịu đựng được.”

Lục Thanh Lam liền đem những tình báo mình biết về Tưởng Tín Hồng từ đầu tới cuối nói rõ một lần. “Hắn tốt với ngươi, chỉ là vì lợi dụng ngươi, giúp hắn cướp lấy vương vị của Yến quốc mà thôi. Lúc trước hắn cũng không phải là người như thế, ta cũng không biết tại sao hắn biến thành cái bộ dáng này.”

Tam công chúa nghe xong mặt không thay đổi, Lục Thanh Lam vốn dĩ nàng sẽ tâm tình kích động không ngờ nàng cũng không có.

Lục Thanh Lam có chút lo lắng: “Muốn khóc ngươi liền khóc lên đi.”

Tam công chúa lại nói: “Bảo Nhi, ta không sao, ngươi đi về ngủ trước đi, ta muốn tự mình yên lặng một chút.”

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi suy nghĩ rõ ràng một chút cũng tốt, nói tóm lại, Tưởng Tín Hồng cũng không phải là người đáng giá phó thác, ngươi hiện đang thay đổi chủ kiến còn kịp. ” khuyên hai câu, liền mang theo nha hoàn trở về lều trướng của mình.

Giằng co cả đêm, nàng cũng thật sự là mệt mỏi. Đơn giản rửa mặt, liền buồn ngủ. Mới ngủ được hai canh giờ, đã bị Mặc Cúc vội vàng hấp tấp lay tỉnh: “Cô nương mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, Tam công chúa Tam công chúa nàng tự vẫn rồi.”

“Cái gì?” Lục Thanh Lam trở mình bò dậy, run giọng hỏi: “Tam công chúa nàng thế nào rồi, nàng rốt cuộc có sao không?”

Nước mắt Mặc Cúc cũng chảy xuống, “Là Vệ Bân công công tới đưa tin, nô tỳ cũng không biết chỗ Tam công chúa thế nào?” Nàng là nha đầu thông minh, Lục Thanh Lam là người cuối cùng từ trong viện của Tam công chúa đi ra, nếu Tam công chúa chết rồi, hoàng đế nhất định sẽ trách tội đến trên đầu Lục Thanh Lam, đến lúc đó đừng nói là Lục Thanh Lam, sợ rằng cả Hầu phủ cũng phải bị liên lụy.

Nước mắt Lục Thanh Lam trong nháy mắt liền rớt xuống. Nàng cũng không phải sợ hoàng đế trách cứ nàng, mà là cảm thấy Tam công chúa chết đi có liên quan cùng nàng, rõ ràng cảm xúc của Tam công chúa có chút không ổn định, vì sao còn nói những sự thật kia cùng nàng, tại sao không ở lại hành cung cùng Tam công chúa? Trong lòng Lục Thanh Lam vừa áy náy vừa tự trách, lung tung trùm một bộ y phục liền chạy ra khỏi lều trại.

Mặc Cúc và Mặc Hương đi theo nàng, bước cao bước thấp đi đến hành cung, thấy Tiêu Thiểu Giác đang đứng tại cửa hành cung, khuôn mặt ngưng trọng. Trong nháy mắt đó, Lục Thanh Lam tựa như thấy được cứu tinh. Nàng run giọng nói: “Vương gia, Tam công chúa nàng thế nào?”

Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dạng nàng mất hồn tang phách, trong lòng cực kỳ không đành lòng, nói: “May phát hiện kịp, không có chuyện gì. Thái y đang ở bên trong cấp cứu, hẳn là không có chuyện gì. Ngươi nếu lo lắng liền vào xem một chút.”

Tiêu Thiểu Giác là người Hạ tộc, giác quan thứ sáu của Hạ tộc vẫn rất linh, Tiêu Thiểu Giác trở lại hành cung của mình, ngồi ở trên giường bỗng nhiên có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Hắn cẩn thận hồi tưởng chuyện xảy ra hôm nay, mơ hồ cảm thấy Tam công chúa có thể ra chuyện, hắn quyết định thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ Tam công chúa, cứu Tam công chúa đã treo ngược ở trên xà nhà xuống.

Lục Thanh Lam tiến vào phòng nhìn, liền thấy Tam công chúa ngửa mặt nằm ở trên giường, mặt như giấy vàng, trên cổ có một vệt dây màu đỏ thật sâu, nhìn kinh khủng dị thường.

Một thái y đang châm cứu cho nàng, chính là Cù Ngọc Tuyền.

Lục Thanh Lam hàm chứa nước mắt đi tới, nói: “Cù thái y, Tam công chúa sao rồi?”

Cù Ngọc Tuyền cũng không quay đầu lại nói: “Không chết được! Đợi ta thi châm cho nàng xong, cũng sẽ tỉnh.”

Lục Thanh Lam cực kỳ có lòng tin với Cù Ngọc Tuyền, nghe hắn nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng nhất thời rơi xuống. Nhìn thấy Tam công chúa đáng thương như vậy, nước mắt của nàng liền chảy xuống.

Cù Ngọc Tuyền có chút tức giận quay đầu lại nhìn Lục Thanh Lam một cái: “Khóc cái gì mà khóc, còn ngại bổn quan nơi này không đủ phiền có phải không? Ngươi đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng bổn quan thi châm!”

Lục Thanh Lam lau nước mắt: “Được được được, ta đây liền đi ra.” Mặc dù thái độ Cù Ngọc Tuyền không tốt, chẳng qua Lục Thanh Lam biết hắn chính là người như thế, không thông nhân tình thế thái, cũng không phải nhằm vào nàng, không so đo với hắn, biết điều lui đi ra ngoài.

Tiêu Thiểu Giác còn đứng ở ngoài cửa, thấy nàng đi ra ngoài, ôn hòa cười cười với nàng: “Sao ngươi cũng đi ra ngoài? Sẽ không phải cũng bị Cù lão đầu kia đuổi ra chứ?”

Lục Thanh Lam giật mình chỉ vào hắn nói: “Chẳng lẽ, ngươi cũng vậy?”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, Lục Thanh Lam nhất thời trong lòng thăng bằng hơn nhiều.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng tâm tình xuống thấp, an ủi: “Tam muội muội không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng. Y thuật của Cù thái y ngươi dù sao cũng nên tin tưởng.”

Lục Thanh Lam thở dài một hơi nói: “Chỉ hy vọng như thế. ” nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng, nói: “Đều tại ta, là ta hại Tam công chúa thành như vậy. Biết rõ nàng thích Tưởng Tín Hồng như vậy, ta lại đem cái gọi là chân tướng tất cả đều nói cho nàng, ta nghĩ nàng nhất định là chịu không được đả kích như vậy, mới chọn tự vẫn.”

Nàng thật sự cực kỳ xấu hổ, cảm giác mình thân là nữ tử, lại là bằng hữu tốt nhất của Tam công chúa, lại không thận trọng được như Tiêu Thiểu Giác, Tam công chúa treo cổ, vẫn là Tiêu Thiểu Giác cứu tính mạng của nàng.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng lệ rơi đầy mặt, cực kỳ đau lòng. Lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng, Lục Thanh Lam tâm tình kích động, cũng đã quên nam nữ đại phòng, ngược lại khiến Tiêu Thiểu Giác có cơ hội thân cận nàng.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện này không thể trách ngươi! Chúng ta đều là nghĩ cho nàng, không muốn nàng bị tên khốn kiếp Tưởng Tín Hồng kia lừa gạt! Ngươi dù sao không phải là con giun trong bụng nàng, trong lòng nàng nghĩ cái gì, ai có thể biết đến rõ.”

Nói thật, Tiêu Thiểu Giác cũng không biết an ủi người khác thế nào, chẳng qua Lục Thanh Lam nghe đến mấy lời này, trong lòng vẫn thư thái rất nhiều. “Ta chỉ là lo lắng, cho dù lần này chúng ta cứu nàng về, nàng biết những sự tình kia của Tưởng Tín Hồng rồi, sau này vẫn là buồn bực không vui, thậm chí tự sát lần nữa.”

Tiêu Thiểu Giác cười khổ một cái: “Ta vừa rồi cũng luôn nghĩ về vấn đề này.”

Hắn hung hăng đánh trên vách tường một quyền: “Cái đồ ngu xuẩn này!” Thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a. Kinh sư có bao nhiêu thanh niên tài tuấn, Tam công chúa muốn người nào không được, cần gì phải chạy đến đường này, chỉ có một mình Tưởng Tín Hồng.

Lục Thanh Lam lo lắng: “Vậy ngươi có biện pháp gì tốt không?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta nghĩ, tháo chuông còn cần người buộc chuông, nếu muốn cởi bỏ khúc mắc của Tam công chúa, chỉ có Tưởng Tín Hồng mới có thể làm được.”

Lục Thanh Lam nói: “Nhưng Tưởng Tín Hồng cũng không yêu Tam công chúa?”

Hàn quang chợt lóe trong mắt Tiêu Thiểu Giác: “Hắn muốn không yêu cũng không phải hắn quyết định.” Hắn và Lục Thanh Lam nói mấy câu, tựa hồ là kế hoạch đã định, “Ta phải đi tìm tên khốn kiếp kia!”

Lục Thanh Lam biết thủ đoạn hắn lợi hại, cũng không ngăn hắn, chỉ nói: “Ngươi cẩn thận chút!”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, mang theo mấy thị vệ vội vã đi. Trong lều của Tưởng Tín Hồng, ngọn đèn dầu đã sớm dập tắt.

Hắn cũng là vừa mới ngủ không lâu, Tiêu Thiểu Giác liền dẫn người tiến vào, hắn một cước đá văng đại môn, đằng đằng sát khí xông vào, thị vệ muốn ngăn trở, bị mấy người Tiêu Thiểu Giác mang đến đánh ngã xuống đất.

Tưởng Tín Hồng nghe thấy thanh âm, mới vừa từ trên giường tung mình ngồi dậy, Tiêu Thiểu Giác đã bắt được cổ áo của hắn. Tưởng Tín Hồng bị hắn xiết đến đỏ mặt tía tai, há to miệng giống như con cá không có nước, Tiêu Thiểu Giác cầm một viên viên thuốc màu đen đút vào miệng của Tưởng Tín Hồng, vuốt cổ của hắn một cái.

Ừng ực một tiếng, Tưởng Tín Hồng nhất thời nuốt xuống viên thuốc kia. Tưởng Tín Hồng chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đau bụng như quấy, cả người đều giống như co quắp thành một đoàn, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, khó khăn nói: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi cho ta ăn cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mặt của hắn: “Ngươi có nghe nói qua cổ độc của Miêu Cương không, viên thuốc ta vừa cho ngươi ăn là một loại ấu trùng của cổ trùng, một ít đau đớn của ngươi hiện tại không coi vào đâu, chỉ là ấu trùng ở trong thân thể của ngươi ổn định vị trí nên đau khổ một chút mà thôi. Chỉ khi nào ấu trùng này chậm rãi nở ra, trở thành côn trùng trưởng thành, sẽ phá xác mà ra, ăn hết toàn bộ tâm can tỳ phế thận của ngươi. Đến lúc đó, ngươi mới sẽ hiểu, cái gì gọi là địa ngục nhân gian chân chính!”

Cổ độc Miêu Cương người nào chưa từng nghe qua? Tưởng Tín Hồng trong khoảnh khắc sắc mặt trở nên trắng như tờ giấy, “Ngươi tại sao muốn đối với ta như vậy?”

Thanh âm của Tiêu Thiểu Giác thản nhiên, “Ngươi đại khái còn chưa nghe nói, Tam muội muội ta mới vừa tự vẫn rồi. Ngươi có biết không, đều là bởi vì tên khốn kiếp nhà ngươi làm nàng thương tâm!”

Tưởng Tín Hồng chấn động toàn thân, hắn cũng biết Tam công chúa đối với hắn mối tình thắm thiết, hắn lợi dụng một tiểu cô nương không có chút tâm cơ nào, thiên chân vô tà như vậy, trong lòng hắn cũng cực kỳ áy náy. Hắn run giọng hỏi: “Tam công chúa... có chết không?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi hẳn là nên cảm tạ bổn vương, nếu không phải bổn vương đến kịp, cứu Tam muội muội một mạng, nếu không ngươi cho rằng nếu nàng thật sự đã chết, ta còn có thể khách khí như vậy với ngươi sao?”

Tưởng Tín Hồng đã đau đến toàn thân co rút: “Vương gia, ta đau đến chịu không được rồi, có giải dược không, van xin ngươi cho ta giải dược!”

Tiêu Thiểu Giác mắng một tiếng “Phế vật”, từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc màu vàng, cho Tưởng Tín Hồng nuốt vào. Giải dược vào bụng, Tưởng Tín Hồng chỉ đau thêm một lát, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này mới rốt cục đi qua.

Toàn thân Tưởng Tín Hồng đã hư thoát, giống như là trong nước mới vớt ra. Hắn khó khăn ngồi dậy: “Tạ vương gia không giết.”

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng cười cười, không biết tại sao, nhìn ở trong mắt Tưởng Tín Hồng luôn luôn một cỗ cảm giác sởn hết cả gai ốc. “Ngươi đừng vội cám ơn ta. Mới vừa rồi cho ngươi ăn một ít viên dược hoàn màu vàng, cũng không phải giải dược chân chính, chỉ có thể ức chế ấu trùng cổ trùng sinh trưởng, lại không thể hoàn toàn giết chết ấu trùng. Mỗi nửa năm, ngươi đều phải ăn một viên thuốc loại này, nếu không ấu trùng rất nhanh sẽ lớn lên trở thành trùng, ăn sạch ngũ tạng lục phủ của ngươi. Ngươi đại khái cũng đã được nghe nói, cổ trùng của Miêu Cương thiên thiên vạn vạn, cổ trùng mỗi người luyện chế đều không giống nhau. Cho nên giải dược của loại cổ trùng này, chỉ có một mình ta có thể cung cấp cho ngươi.”

Sắc mặt Tưởng Tín Hồng đã hoàn toàn tái nhợt, hắn hiểu được mình từ nay về sau, liền hoàn toàn trở thành con rối của Tiêu Thiểu Giác, chỉ có thể mặc cho hắn ra roi.

“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Ta muốn ngươi cưới Tam muội muội làm vợ, đối với nàng thật tốt, không để cho nàng chịu một chút ủy khuất!”

Tưởng Tín Hồng có chút không dám tin nhìn hắn: “Chỉ như vậy ư?”

Tiêu Thiểu Giác cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng còn có cái gì khác?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Cưới nàng ngươi cũng không thiệt thòi, bổn vương biết ngươi muốn cái gì. Bổn vương sẽ tìm cách thuyết phục phụ vương, nâng đỡ ngươi ngồi lên bảo tọa của quốc vương Yến quốc.”

“Ta, ta...” Vẻ mặt Tưởng Tín Hồng hoang mang nhìn Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Hiện tại liền cút đến hành cung cho bổn vương, an ủi Tam muội muội, nói cho nàng biết ngươi thích nàng, muốn cưới nàng làm Vương phi, cho dù là giả bộ, cũng phải giả bộ yêu nàng cho thật, nghe hiểu chưa?”

Tưởng Tín Hồng lảo đảo đi, Tiêu Thiểu Giác cũng đứng dậy từ trong lều đi ra. Vệ Bân đi theo phía sau hắn, len lén nhìn về phía hắn thần sắc có chút sợ sệt.

Tiêu Thiểu Giác có chút kỳ quái nhìn hắn một cái: “Ngươi làm sao vậy?”

Vệ Bân thấp giọng nói: “Vương gia, chúng ta có... Thuốc độc lợi hại như vậy sao? Nô tài sao lại không biết?”

Tiêu Thiểu Giác mặt không đổi sắc hừ một tiếng: “Thuốc độc cái gì? Đó là thuốc trị tiêu chảy, ai ăn cũng sẽ đau bụng!”

Vệ Bân “A” một tiếng, thiếu chút nữa cười phun ra, vừa rồi bộ dáng kia của Tưởng Tín Hồng, thật như chết cha chết mẹ, xem ra tin là thật.

“Ngài sẽ không sợ đại vương tử vạch trần quỷ kế của ngài sao?”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Nếu hắn có lá gan lấy cái mạng nhỏ của mình nói giỡn, hắn cứ việc thử xem!”

Vệ Bân đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, loại chuyện này, quả thực là chỉ có thể tin là có không thể tin là không, dù sao mạng nhỏ chỉ có một cái, ai dám cầm đi đánh cuộc! Huống chi Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ ở trong dân gian đã sớm bị yêu ma hóa, trong truyền thuyết Đông Xưởng đúng là có vô số thuốc độc giết người không chớp mắt, cũng khó trách người như Tưởng Tín Hồng cũng không khỏi không tin.

Tiêu Thiểu Giác chính là bắt được tâm lý này, mới không sợ Tưởng Tín Hồng không mắc mưu.

Tiêu Thiểu Giác đi tới hành cung của Tam công chúa, vừa lúc nhìn thấy Lục Thanh Lam ngăn cản Tưởng Tín Hồng, không cho hắn đi vào. Tiêu Thiểu Giác nói: ” Để hắn đi vào.”

Lục Thanh Lam do dự một chút, vẫn là lựa chọn tin tưởng Tiêu Thiểu Giác, để Tưởng Tín Hồng đi vào.

“Tam muội muội ra sao?” Tiêu Thiểu Giác không cùng đi vào, mà là đứng ở nơi đó mở miệng hỏi.

“Mới vừa tỉnh lại. Không chịu uống thuốc, hỏi nàng cái gì cũng không chịu nói.” Trên mặt Lục Thanh Lam một trận lo lắng.

Tiêu Thiểu Giác cũng là thần thái nhẹ nhàng, “Tưởng Tín Hồng khuyên nhủ nàng là sẽ tốt thôi, ngươi đừng lo lắng.”

Lục Thanh Lam nói: “Vương gia thật sự muốn để Tam công chúa gả cho Tưởng Tín Hồng ư?”

Tiêu Thiểu Giác buông tay: “Ngoại trừ biện pháp này, ngươi còn có thể nghĩ đến cái khác sao?”

Lục Thanh Lam nói: “Nhưng Tưởng Tín Hồng, hắn căn bản không có khả năng yêu Tam công chúa.”

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Chỉ cần Tưởng Tín Hồng cưới Tam muội muội, hai người sớm chiều chung đụng, sinh con dưỡng cái, cuối cùng sẽ sinh ra tình cảm, về phần là tình thân hay là tình yêu, thật sự trọng yếu như vậy sao?”

“Vậy nếu Tưởng Tín Hồng không tốt với Tam công chúa thì sao?”

Tiêu Thiểu Giác trừng mắt: “Hắn dám!”

Vệ Bân nghĩ đến vừa rồi Tưởng Tín Hồng bị một viên thuốc giả làm cho sợ đến tè ra quần, “Phốc xuy” một tiếng cười.

Lục Thanh Lam hồ nghi nhìn hai người một cái, không hiểu hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.