Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 1: 1: Tiết Tử




Nửa canh giờ sau, lão giả từ Hạo Nhiên Thư Viện một lần nữa lại thượng đài. Lúc này tại quảng trường, mười sáu lôi đài đã biến mất không còn một vết tích nào cả, thay vào đó là một cái lôi đài khổng lồ, kích thước phải gấp ba lần so với cái trước.

Y phục lão giả phần phật như tiên nhân mà đáp xuống trung tâm lôi đài, ánh mắt lão lướt qua vẻ tinh quang nhìn về khán đài một lượt. Hít vào một hơi, lão dõng dạc nói ra:

“Thời điểm đã đến, kế tiếp đây là bảng đấu của vòng tranh bát cường”

Nói xong, lão phất tay áo của mình một cái, linh khí trên không trung bất giác mà tụ lại, hữu hình hóa thành các bảng đấu. Khán giả ở bên dưới lần đầu thấy loại thủ đoạn này liền ngạc nhiên không thôi, miệng không ngừng khen lợi hại.

Lão giả thu tay lại rồi nói tiếp:

“Theo bảng đấu, trận đầu tiên, Lương Tích Du đấu với Doãn U Huyền”

Lời vừa ra, khán đài liền sục sôi không ngừng, tiếng cổ vũ, kêu gọi không ngừng phát ra mà đỉnh điểm là ở hai vị trí. Một là ở nhóm tán tu, một là ở nhóm thế gia.

Nhìn qua thôi cũng đủ hiểu, đây là trận đấu giữa hai tầng lớp căn bản của tu chân giới a. Trận này ngoài mục đích tranh danh ngạch ra còn bao hàm cả vấn đề mặt mũi ở trong đó.

Theo từng tiếng reo hò, Lương Tích Du cùng Doãn U Huyền cùng đồng hành mà tiến lên lôi đài, ánh nhìn của cả hai người đều là hướng về phía trước mà đi. Ở thời điểm này bọn họ không cần phải nhìn nhau làm gì, trước đó quan sát cũng đã đủ rồi.

Ở bên dưới, các tu sĩ không tham dự liền nhao nhao nghị luận một hồi. Cả Lương Tích Du cùng Doãn U Huyền đều là những người có tiếng tăm tại Tây Thành, thực lực đều mạnh ngang nhau, cùng là Luyện Khí cảnh tầng năm.

Bọn họ tranh luận bây giờ là xem ai sẽ thắng trận này, thậm chí là tổ chức đặt cược, theo đó, tỷ lệ cược liền nghiêng về Doãn U Huyền nhiều hơn. Dù sao, hắn cũng là con cháu tu chân thế gia, là một trong tám người kiên nhẫn ngồi chờ ở trận đầu.

Hai người đối nhau, không khí liền có chút căng thẳng. Lão giả thấy vậy liền lớn giọng hô:

“Bắt đầu”

Lời vừa dứt, Lương Tích Du liền hét dài một tiếng mà lao đến tấn công, trường thương lộng vũ là trực chỉ thẳng tiến về phía trước. Doãn U Huyền cũng làm ra phản ứng nhanh, hắn vận linh lực mà bật nhảy lên trên cao.

Lương Tích Du nhếch miệng khinh thường một cái, mũi thương liền hạ xuống đâm xuống sàn, theo quán tính, toàn thân hắn liền bật lên mà xuất ra một cước toàn lực. Doãn U Huyền lần này không kịp chuẩn bị liền bị đá văng xa ra.

Bên dưới, nhóm tán tu liền hào hứng mà hét lên:

“Đánh hay lắm”

“Du ca, đánh bại đám thế gia đó đi”

“...”

Doãn U Huyền bị đá văng mặc dù có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn nhanh lấy lại được bình tĩnh, liền xoay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp đất, trên thân không có lấy một vết thương nào.

Lương Tích Du thấy vậy liền trợn mắt lên, không tin được mà nói:

“Làm thế nào...”

Nhưng sau đó, hắn liền nhận ra mà lạnh giọng nói tiếp:

“Ra vậy... Chết tiệt, là pháp khí”

Vừa rồi, ngay lúc Lương Tích Du toàn lực tặng cho Doãn U Huyền một cước, vô tình lại trúng phải cây quạt giấy trên tay Doãn U Huyền. Mà danh tính của cây quạt đó đúng như hắn đoán, đó chính là pháp khí.

Dù cho một chiêu đó của hắn có là toàn lực thì khi công kích vào pháp khí cũng vô dụng. Bởi vậy mới nói, trong tranh đấu giữa tu sĩ, pháp khí là thứ không thể thiếu được.

Lương Tích Du phẫn nộ, tay nắm thật chặt trường thương trong tay. Doãn U Huyền có pháp khí nhưng hắn... không có, trường thương này mặc dù so với phàm binh có mạnh hơn đôi chút nhưng xa xa vẫn không so được với pháp khí.

Đối diện với thái độ của Lương Tích Du, Doãn U Huyền liền nhếch miệng kiêu ngạo không thôi, hắn cao ngạo mở miệng ra nói:

“Ngươi đã biết chênh lệch giữa thế gia và tán tu rồi đấy, còn bây giờ thì biến đi”

Vừa dứt lời, Doãn U Huyền liền vận pháp lực lên, dùng quạt làm vũ khí mà chém về phía Lương Tích Du.

“Phong Nhận”

Một chiêu vừa ra, linh khí khẽ động, một lưỡi dao gió như có nhưng không mà chém về phía Lương Tích Du. Thấy vậy, hắn liền ngưng trọng, dồn toàn lực của mình vào trường thương mà đỡ.

Nhưng rất tiếc, trường thương của hắn không phải pháp khí, một chiêu Phong Nhận này liền chặt đứt trường thương mà chém thẳng vào người Lương Tích Du.

Lương Tích Du đau đớn thét ra một tiếng dài, trên thân hắn, máu tươi không ngừng chảy ra. Doãn U Huyền không để cho hắn phải thở dốc, liên tiếp ra thêm vài chiêu Phong Nhận nữa.

Lương Tích Du bây giờ không còn vũ khí, thân mang trọng thương, đối với đoàn Phong Nhận này liền không có chút sức hoàn thủ nào, mặc cho thân thể bị chém đến tơi tả, máu chảy đầm đìa.

Thế cục đến mức này không cần nói cũng biết, Lương Tích Du bại rồi. Lão giả thấy thế liền chờ đợi xem Lương Tích Du sẽ làm ra phản ứng thế nào, là nhận thua hay chiến tiếp. Kết quả lão không nghe được gì cả, hắn đã ngất rồi.

Lão thở dài ra một hơi rồi tuyên bố:

“Trận đầu tiên, Doãn U Huyền thắng”

Thanh âm của lão vừa lên, vô số tiếng reo hò từ nhóm thế gia vang lên, còn bên tán tu thì âm trầm bất định, nhanh chóng lên trên lôi đài mà đem Lương Tích Du về trị thương.

Không để khán giả đợi lâu, lão liền công bố trận thứ hai. Trận thứ hai cũng là trận chiến giữa tán tu cùng thế gia, đại diện thế gia là thiếu nữ khả ái Liễu Liên Hoa, còn bên tán tu là một tu sĩ vô danh.

Hiển nhiên, rút kinh nghiệm từ Lương Tích Du, tán tu này cũng không vọng động, một mực giữ khoảng cách với Liễu Liên Hoa. Ngặt nỗi, lựa chọn này của hắn sai trầm trọng.

Trong số mười sáu người ở đây, Liễu Liên Hoa chính là tu sĩ có sức tấn công tầm xa mạnh nhất. Liễu Liên Hoa cười như được mùa, liên tiếp xuất ra phù lục mà tấn công.

Tương tự như Lương Tích Du, tán tu này cũng không có trợ lực của pháp khí, Liễu Liên Hoa mặc dù không dùng pháp khí nhưng phù lục của nàng... phi thường đáng sợ.

Liễu gia tại Nguyệt Hải Thành chính là Phù Đạo thế gia, phù mà nàng đang dùng chính là xuất ra từ lão tổ a.

Dưới sức công phá kinh khủng của phù lục, hơn phân nửa bề mặt lôi đài liền bị phá hủy, tán tu kia thì vật vờ không rõ sống chết.

Đối với loại kết quả, không ai biểu thị ra vẻ bất ngờ cả, thủ đoạn của phù đạo... chính là không chừa đường lui cho đối thủ.

Trận thứ hai, Liễu Liên Hoa thắng.

...

...

Điền y quán.

Thông qua Võng Phù, Khương Hy đại khái cũng đã hiểu được thực lực của mấy tên tu sĩ này rồi. Bất ngờ là trong số đó, hắn xem trọng là Liễu Liên Hoa mà không phải là Đô Trường Sơn.

Người ngoài nhìn nàng dùng mỗi phù lục, liền cho rằng nàng đơn giản là không giỏi đánh nhau, chỉ có đốt tiền dùng phù thôi.

Nhưng phù lục muốn dùng là dùng sao, hơn nữa còn dùng liên tiếp, linh thức ở đâu đủ cho ngươi mà dùng?

Khương Hy không ở đó, hắn không cách nào kiểm tra xem tình huống của nàng thế nào nhưng hắn đoán nàng là thiên sinh linh thức, cấp độ e rằng không thua Tô Uyên là bao. Mặt khác, kiến thức sử dụng phù lục của nàng tương đối ổn, thu phát phù tự nhiên, thắng cũng là lẽ đương nhiên.

Còn Đô Trường Sơn hắn cũng xem qua rồi, thực lực cũng ổn nhưng Hiên Minh nghiêm túc đánh thì vẫn dư sức đo ván hắn được nên không cần chú ý gì thêm.

Tổng kết lại một chút thì ngày hôm nay không có gì cần lưu tâm cả, Khương Hy liền thở ra một hơi, thu Võng Phù lại rồi khoanh chân điều tức một chút.

Võng Phù là trung phẩm phù lục, họa ra đã tốn không ít linh thức rồi, đằng này còn duy trì sử dụng song song hai loại cùng lúc đúng là khiến hắn có chút mệt mỏi.

Bất giác, ánh mắt của hắn có chút đăm chiêu mà nhìn về phía Nam Thành, trong đầu liền suy nghĩ đến chuyện gì đấy, suy nghĩ rất rất lâu.

...

...

Trong các trận đấu tiếp theo, các cặp đấu gần như là như cũ, tán tu cùng thế gia. Và kết quả thì không cần nói cũng biết, thế gia là bên chiến thắng. Từ đó, nhóm tán tu liền có chút oán hận mà nhìn về phía Hạo Nhiên Thư Viện.

Sắp xếp như thế này không phải trực tiếp bảo tán tu chúng ta... nên an phận mà ở nhà đi sao?

Một tên tán tu đối diện với liên tiếp thất bại như vậy liền nhỏ tiếng mắng:

“Chết tiệt, khinh người quá đáng”

Lời này đương nhiên không thể nào tránh được khỏi tai mắt của lão giả kia, lão liền không có biểu lộ gì đặc biệt cả, chỉ có chút thất vọng đối với những tu sĩ này.

Bảng đấu này đương nhiên là do Mai đạo sư sắp xếp, lão biết bối cảnh của nàng, nàng xuất thân chính là tán tu. Vậy nên mặt ngoài nhìn thì công tâm nhưng thực chất nàng vẫn có đôi chút hướng về phía tán tu, dù sao tán tu tu hành đã không dễ rồi.

Nàng cố ý xếp như vậy là để cho tán tu có cơ hội chứng minh cho người đời thấy họ... xứng đáng. Nàng không xếp tán tu đánh với tán tu để dễ vào hơn, bởi đứng trên cương vị đạo sư của Hạo Nhiên Thư Viện, nàng phải tìm cho Thư Viện nguồn nhân tuyển tốt nhất.

Mặt khác, nếu đám tán tu này không mạnh, vào Thư Viện chính là chịu trận, cuộc sống so với làm tán tu còn muốn khó chịu hơn.

...

“Rầm”

Một tu sĩ bị đánh bay khỏi lôi đài, toàn thân đập mạnh xuống đất mà thổ huyết ngất đi, trên người hắn chỉ có duy nhất một vết thương, một vết thương vừa dài vừa sâu kéo từ vai trái xuống chân phải, vết thương này do kiếm chém.

Đây đã là trận chiến thứ bảy, mà đối thủ của vị tu sĩ xấu số này lại chính là Đỗ Trường Sơn.

Đỗ Trường Sơn sau khi chiến thắng xong, sắc mặt của hắn cao ngạo mà nhìn về phía tán tu, hàm ý của hắn rất rõ ràng.

Năm nay không có chỗ cho tán tu.

Đám tán tu thấy vậy liền gân xanh nổi hết lên, hận không thể lao lên đấy mà xé xác hắn ra nhưng biết sao được, bọn họ không có pháp khí, không có bối cảnh. Dùng lý thì nói không lại, dùng tài lại không bằng người, leo lên đó chính là đi nộp mạng.

Vậy nên, tức giận thì tức giận nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn mà thôi.

Bảy trận trôi qua, thế gia toàn thắng bảy trận.

Chỉ duy nhất còn một trận cuối, trận chiến của Hiên Minh.

Lão giả xuất hiện ngay giữa lôi đài, lớn giọng nói:

“Trận chiến cuối cùng, Hiên Minh đấu với Diêu Thương Hải”

Lời vừa ra, sắc mặt của bên tán tu có chút hơi đổi, liền nhỏ giọng bàn tán với nhau:

“Khoan... Tán tu chúng ta không phải còn... Hiên huynh đệ kia sao?”

“Các ngươi biết hắn không?”

“Không... Nhưng dựa vào biểu hiện vừa rồi của hắn... có lẽ...”

“Có lẽ có chút hi vọng a”

“...”

Nhóm tán tu nghị luận tuy rằng tận lực đè nén thanh âm của mình lại nhưng bọn hắn đứng rất gần lôi đài, Hiên Minh tự nhiên nghe được hết thảy.

Hắn thầm nghĩ:

“Đúng a, ta hiện tại cũng không phải thế gia nữa...”

Hiên Minh vừa ra sân, nữ khán giả liền kích động mà gào thét, thanh âm dữ dội cuồng nhiệt át đi gần như tiếng hò reo từ phía thế gia. Riêng một điểm này thôi cũng khiến cho bên tán tu nhịn không được mà vui mừng, tiện đường trợ uy cho Hiên Minh, cùng với số nữ nhân này mà ép khí thế của thế gia xuống.

Đằng sau lớp dịch dung kia, Hiên Minh liền có chút cười khổ không thôi. Quả dung mạo này của Khương Hy thật đủ bức nhân, đi đến đâu tự nhiên thành tâm điểm nơi đó.

Hiên Minh hưởng thụ tiếng reo hò từ đám đông dĩ nhiên sẽ nhận lấy cái nhìn sắc lạnh từ phía đối diện, từ phía Diêu Thương Hải.

Diêu Thương Hải lúc này mặt mũi đã tràn đầy vẻ khó coi, vì cớ gì mà những trận trước thế gia nhận được reo hò mà đến trận này lại bị lật bàn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lựa chọn không tính toán chuyện nhỏ nhặt này, tự lẩm nhẩm trong đầu:

“Đại nhân có phong phạm của đại nhân”

Chỉ cần đánh bại Hiên Minh, đám dân đen đó dù không muốn hiểu cũng phải hiểu. Tán tu không so được với thế gia.

Diêu Thương Hải nắm chặt trường thương trong tay, đáy lòng nổi lên sát khí mà hướng về phía trước.

Hiên Minh đương nhiên không dám coi thường hắn. Tại Tây Thành, Diêu gia nổi tiếng với thương pháp, thương pháp của Diêu gia lão tổ đến gia gia của Hiên Minh là Thẩm gia chủ cũng phải kiêng kỵ không thôi.

Kế tiếp đó, hai người không hẹn mà đồng loạt thủ thế, linh lực pháp lực thôi động sẵn sàng cho trận đấu. Lão giả thấy vậy liền không nhiều lời nữa hô lên:

“Bắt đầu”

Lời vừa dứt, Diêu Thương Hải liền dậm chân mà phóng về phía Hiên Minh, mũi thương xoay tròn mà tụ linh khí xung quanh lại, pháp lực của Diêu Thương Hải thôi động đến cực điểm. Hắn muốn chính là nhất kích tất sát.

“Đằng Long Vân Vũ”

“Rầm”

Một tiếng động mạnh phát ra, khói bụi bay mịt mù che đi mất hai thân ảnh kia. Phía dưới liền một vẻ hoảng sợ mà không dám nhìn lên. Một chiêu kia quá kinh khủng, có thể nói là một chiêu kinh khủng nhất trong các trận chiến nãy giờ.

Phía tán tu lúc này một mặt đã dại ra mà cười thảm, xem chừng lần này cũng không thể thắng được nữa rồi.

Giữa lúc này, khói bụi bắt đầu theo gió mà tán, một người ở gần đó đột nhiên thốt lên:

“Khoan đã, nhìn kìa...”

Khói bụi qua đi, thân ảnh Diêu Thương Hải liền lộ rõ ra trong mắt người ngoài, dáng vẻ lúc này của hắn... có chút hơi run.

Đối diện hắn, Hiên Minh lúc này người có hơi ngả ra sau nhưng không hề bị thương chút nào, hai tay hắn lúc này đang nắm lấy cây trường thương kia, mũi thương cách mặt chỉ có vẻn vẹn một li mà thôi.

Thấy cảnh này, khán giả liền hò reo kích động không thôi. Một thương đáng sợ kia... vậy mà bị chặn lại.

Ở bên khác, bảy tu sĩ thế gia vừa thắng trận cũng nhịn không được mà đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Thậm chí là Đô Trường Sơn lúc này cũng không thể bảo trì cảm xúc như trước được nữa.

Một thương đó hắn cũng không dám chính diện đối mặt chứ đừng nói là... hai tay bắt thương.

Ở trên lôi đài, Diêu Thương Hải mới là người bị dọa nhất nhưng tâm tính của hắn cũng không đến nổi nát, hắn liền nhanh chóng xoay vòng thương mà rút ra. Sau đó nhanh chóng vận bộ pháp mà lùi ra phía sau.

Hiên Minh híp mắt lại rồi nhanh chóng vận bộ pháp lên mà áp sát Diêu Thương Hải. Đối với đối thủ sử dụng thương pháp, hắn đã sớm có kế sách đối ứng rồi, đó là triệt để áp sát vào, ép cho đối phương không thể sử dụng bất kỳ chiêu thức nào từ thương được nữa.

Mặt khác, tiên cơ của Diêu Thương Hải đã mất, hắn khó lòng mà vượt qua được một ải này.

Diêu Thương Hải lùi một bước, Hiên Minh liền áp sát một bước. Hai người cứ thế từ chính diện giao đấu liền chuyển thành rượt đuổi.

Diêu Thương Hải lúc này thật sự muốn chửi ầm lên không thôi, khoảng cách giữa hắn cùng Hiên Minh bây giờ quá gần, không đủ để xuất chiêu. Chưa kể sử dụng bộ pháp sẽ hao tổn linh lực đi rất nhiều. Qua thời gian hắn chắc chắn sẽ bại trước bởi khi đó ưu thế của ngoại luyện tu sĩ mới hiện ra.

Suy nghĩ của Diêu Thương Hải không sai nhưng tiếc cho hắn là... Hiên Minh không muốn dùng cách đó, quá mất thời gian.

Thế là Hiên Minh nắm tay lại, gia tăng tốc độ áp sát lại hơn rồi xuất một quyền đánh vào mặt Diêu Thương Hải.

Một quyền này rất mạnh, quyền vừa ra, toàn thân Diêu Thương Hải liền bay vòng vòng trên trời, răng trong miệng không hẹn mà rơi ra vài cái.

Kế tiếp, Hiên Minh lại tiếp tục áp sát Diêu Thương Hải mà tiếp tục xuất ra thêm một quyền nữa, lần này là nhắm về vùng bụng.

Diêu Thương Hải thổ huyết, ánh mắt bộc ra sát khí nhưng như thế thì có ý nghĩa gì, bởi một quyền khác lại đến nữa rồi.

Quyền này khác với hai cái trước, quyền này mang lực lượng của... tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng sáu đỉnh phong.

Quyền cuối vừa ra, hai mắt Diêu Thương Hải liền trắng dã, hắn bay lên trời một vòng rồi cứ thế mà đập toàn thân xuống đất, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Hiên Minh rốt cuộc cũng thu lại quyền, ánh mắt nhìn về phía hai lòng bàn tay mình, nơi đó bây giờ đã bê bết máu rồi. Trong lòng hắn liền thầm than không thôi.

“Quả nhiên, lực lượng hiện tại vẫn không thể đối cứng với pháp khi được”

Bên dưới khán đài, tiếng reo hò lúc này càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt. Không cần nói cũng biết, trận chiến này người chiến thắng chính là Hiên Minh. Cái gì Diêu Thương Hải, cái gì Diêu gia thương pháp bọn họ đều không quan tâm, quan trọng là... soái ca thắng trận a.

Mà kinh hỉ nhất bây giờ chính là tán tu, bọn hắn không nghĩ đến Hiên Minh vậy mà lại chiến thắng, hơn nữa là thuận lợi chiến thắng, một đường đè ép Diêu Thương Hải mà thắng. Tiếng cổ vũ của bọn họ lúc này so với nữ khán giả đều không thua kém.

Trước tình huống này, lão giả từ Hạo Nhiên Thư Viện rốt cuộc cũng phải tuyên bố người thắng cuộc.

Bát cường ngày hôm nay rốt cuộc cũng tìm ra được.

...

...

Trên đỉnh tòa lâu kia, Mai đạo sư lại càng vui vẻ hơn cả, rốt cuộc cũng có một tán tu thắng trận, như vậy mới không phụ lại sự kỳ vọng của nàng. Mà khiến nàng kinh hỉ hơn chính là trận này Hiên Minh đã để lộ ra đôi chút tâm tính của hắn.

Đầu tiên, quan sát đối thủ rất kỹ, trong thời gian ngắn liền tìm ra điểm yếu của đối phương. Mặt này không nhẫn không làm được.

Thứ hai, thực lực biểu thị ra hôm nay phần nhiều thiên về luyện thể. Pháp lực chưa từng được sử dụng, đây chính là ẩn tàng đi thực lực.

Cuối cùng, và cũng là điểm mà nàng thích nhất ở Hiên Minh. Hắn dám liều, dám dùng tay không bắt lấy pháp khí.

Hạo Nhiên Thư Viện được dựng nên hàng vạn năm, dùng thân mình đối đầu với tà ma, thủ hộ thái bình của muôn dân ở sau lưng. Mà để đối đầu với các thế lực tà ma, tu sĩ nếu không liều lĩnh thì thử hỏi có thể đấu lại không.

Càng quan sát Hiên Minh, nàng càng cảm thấy thuận mắt, không nhịn được mà thốt ra một tiếng:

“Hảo tiểu tử”

Không chỉ mình nàng mà đến Thẩm gia lão tổ lúc này cũng kinh hỉ không kém nhưng lão tinh tế hơn, không để lộ cảm xúc cho người ngoài nhìn thấy. Bởi cuối cùng lão cũng đã xác định được nghi vấn của bản thân.

Trong lòng lão vui mừng thầm nghĩ:

“Cuối cùng cũng tìm được Minh nhi rồi”.

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.