Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 43




Trong một phòng xá bên nội trạch, mái cong đấu củng nghiêng hướng về khoảng không, ngồi ở chỗ này có thể quan sát toàn bộ nội trạch.

Cổ Trúc Đình ngồi trên nóc nhà ngói xếp màu xanh đen dựa vào mép Để uống rượu dưới trăng.

“Ngũ tích lục thú” là chỉ người có chức quan địa vị mới có thể có, thời đại này mặc dù đối với Để thú còn chưa xác định rõ xếp hạng giai cấp nhưng ngoại trừ hoàng gia thì vẫn rất ít người dùng long phượng làm nóc nhà mình, quý phủ Dương Phàm dùng là một loại dị thú trong biển.

Cổ Trúc Đình kiếm đặt trên mái ngói chìa ra hình cánh sen, tay bình thường cầm kiếm lúc này đang cầm túi rượu. Khi trực đêm vốn không nên uống rượu, nhưng nàng không kìm nổi, không uống rượu nàng sẽ khóc mất, nhưng mà hiện tại nàng dù vẫn đang uống rượu nhưng vẫn không kìm nổi mà rơi lệ.

Lời nói của phụ thân làm tổn thương nàng, làm tôn nghiêm của nàng bị vạch trần, làm nàng thương tích đầy mình. Có thể một mình ngồi đây, lẳng lặng nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong lòng tự hỏi, lẽ nào nàng thường xuyên ra vào chỗ ở của A Nô không phải là cố ý muốn tiếp cận A Lang, từ trong đáy lòng nàng có chút ý nghĩ nào như thế không?

Nghĩ đến đây, trên mặt Cổ Trúc Đình nóng bỏng, nếu không phải tại ban đêm yên tĩnh chỉ có một mình nàng ngồi ở đây, nàng thật muốn tìm một lỗ nẻ để chui vào. Nàng cảm thấy, thích một người, thật sự so với những ngày “vô dục vô cầu” thề không động tình còn khổ hơn, sao giờ lại động tâm chứ?

“két cạch”

Có tiếng động dưới mái ngói, Cổ Trúc Đình chỉ hơi say say một chút, nghe có tiếng động, lập tức chuyển túi rượu sang tay trái, tay đặt lên chuôi kiếm, hổ khẩu nắm chắc, ngón cái kẹp vào lò xo, đôi mắt sáng quắc quét tới.

Nhưng nàng lập tức phát hiện người đi lên nóc nhà là Dương Phàm, nàng vội vàng cúi đầu, vội vàng lau nước mắt, cố gắng điềm tĩnh đứng lên hỏi:

- A Lang, sao ngươi lên đây...Cẩn thận!

Cổ Trúc Đình phi thân nhảy lên, một tay đỡ lấy Dương Phàm. Dương Phàm đầu nặng trịch, chân hơi loạng choạng, hắn để mặc Cổ Trúc Đình đỡ mình, lảo đảo ngồi xuống nóc nhà, ngước nhìn ánh trăng sáng tỏ trên không trung, một đám mây mỏng nhẹ nhàng bay tới, đang chuẩn bị che vầng trăng kia.

Dương Phàm nhìn ánh trăng, cười ngây ngô hai tiếng, nói:

- Ngươi thật thông minh, hóa ra...hóa ra ngồi trên này thấy rõ hết.

Cổ Trúc Đình không nói gì, vốn bụng đầy ưu sầu, lại bị một câu say của hắn làm tan biến thành hư không, biến thành nỗi lo lắng. Nàng biết rằng sau giờ ngọ Dương Phàm một mình rời khỏi phủ đệ, nhìn hiện tại hắn đang mượn rượu giải sầu, chẳng lẽ là gặp chuyện gì khó giải quyết sao?

Dương Phàm kinh ngạc nhìn ánh trăng trên không trung, si ngốc hỏi:

- Ngươi xem, vầng trăng kia có đẹp hay không?

Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, ý thức được hắn không nhìn mình, bèn lên tiếng:

- Có!

Dương Phàm sâu kín nói:

- Ánh trăng...người người chỉ có thể nghĩ...chỉ có thể ngắm nhìn, còn kẻ ngốc mới cảm thấy...có thể hái nó trong tay, nhưng thật ra...thật ra ta có thể hái nó trong tay đấy. Ta có thể đáy, ta chỉ cần khẽ vươn tay....

Dương Phàm bỗng nhiên đứng lên, ra sức vươn tay về phía ánh trăng trên bầu trời, sau đó cả người của hắn cũng nhào về trước mãnh liệt...

Nếu không phải Cổ Trúc Đình bắt được cổ áo hắn, giống như kéo chó chết dùng hết sức kéo hắn lại, thì đầu hắn đã cắm xuống nền nhà rồi. Nếu bởi vậy mà bị gãy cổ, vậy thì hắn lập tức biến thành một kẻ chỉ vì leo lên hái ánh trăng trên không trung mà chết thảm.

Cổ Trúc Đình dùng hết sức mình, gần như là thô bạo kéo Dương Phàm lên ngồi lại trên nóc nhà, hắn vẫn nhìn bầu trời, hai hàng nước mắt lại nhanh chóng tuôn ra làm nhòa đi đôi mắt, hắn nghẹn ngào nói:

- Nhưng ta không...ta không giơ tay, ta không giơ tay ra...

- A Lang sao uống rượu vào lại giống như đứa trẻ vậy!

Cổ Trúc Đình lấy tay vỗ vào trán, không thể tin được, cũng không biết A Lang điên điên khùng khùng này còn muốn làm gì.

- Rầm rầm...

Nghe thanh âm đó, Cổ Trúc Đình vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy Dương Phàm nghển cổ lên, uống rượu ừng ực, nàng vội vàng bắt lấy tay hắn, năn nỉ:

- A Lang, đừng uống nữa được không?

Dương Phàm thất vọng nhìn mây nhẹ bao phủ trăng sáng, im lặng rất lâu, dường như thoáng khôi phục lý trí, hắn cúi đầu nói:

- Hôm nay... Về trễ, bởi vì... Kim Ngô Vệ giữ ta lại....Ta...ta đánh tên Võ Ý Tông khốn kiếp kia nữa.

- Cái gì?

Trúc Đình đang dùng thân mình đỡ thân thể của Dương Phàm, Nếu nàng không để hắn dựa vào mình, chỉ sợ đầu của hắn lại cắm xuống, hắn thật sự là uống quá nhiều, bộ dạng này thật sự là vừa rồi hắn lên như nào.

Nghe vậy, Cổ Trúc Đình khẽ nghiêng thân mình, kinh ngạc trợn mắt, nói:

- A Lang, không ngờ ngươi dám đánh Vương gia của Võ gia?

Dương Phàm cười ha ha, khoát mạnh tay, nói lớn:

- Có sao đâu, căn bản là chẳng có gì cả, ngươi sợ gì chứ? Ha ha, chúng ta vì...vì việc tư đánh nhau, còn có trong phường Ôn Nhu, vừa không cùng lập trường, lại không cùng phe phái, ngươi cho là...ngươi cho là nữ hoàng đế sẽ quản sao? Ha ha, ngươi thật là ngốc, nha đầu ngốc...

- Người ta lớn hơn ngươi không được sao?

Cổ Trúc Đình dở khóc dở cười thầm nói một câu, nhưng không biết làm tại sao, nàng lại muốn khóc, có một cảm giác ấm áp khó hiểu trong lòng nàng, khiến nàng muốn rơi lệ, nàng vội vàng quay đầu đi, không muốn để Dương Phàm thấy trong mắt nàng có nước mắt.

Dương Phàm lại tu rượu, lắc lắc, bầu rượu đã trống rỗng, hắn mê man quay sang, thấy túi rượu trong tay Cổ Trúc Đình, lập tức hai mắt sáng lên, túm lấy túi rượu của nàng, uống ừng ực, rồi mới nói:

- Bề ngoài thì nhất định là không có chuyện gì, nhưng thù này thì chắc chắn đã kết rồi. Chỉ cần để hắn ta bắt được cơ hội, ha hả...

Cổ Trúc Đình trầm mặc, Dương Phàm cũng trầm mặc, một lát sau, mới trầm thấp nói:

- Cho nên, có nhiều thứ, hoặc là đừng tranh giành, đã tranh giành rồi, thì quyết không từ bỏ, bởi vì nếu ngươi từ bỏ, sẽ làm ngươi mất đi toàn bộ. Cổ cô nương, nếu... Nếu ta mất đi quyền lực của hiện tại, ngoại trừ Võ Ý Tông ngu như heo kia, ngươi nói xem có bao nhiêu người muốn ta cửa nát nhà tan?

Dương Phàm lại giơ rượu túi lên uống một mạch, thở hào hển, tựa vào vai Cổ Trúc Đình, thân hình bắt đầu nhũn ra, trượt xuống:

- Quyền lực, chính là lưng hổ, một khi cưỡi đi lên rồi, ngươi cũng đừng nghĩ leo xuống, ngươi muốn xuống, trừ phi...trừ phi ngươi không đắc tội với bất kỳ kẻ nào, nếu không...ngươi muốn làm phú ông thái bình cũng không thể được.

Cổ Trúc Đình hiểu được ý tứ của Dương Phàm, mấy năm nay ở trong quan trường, Dương Phàm đắc tội không ít người, mà những người bị hắn đấu đến suy sụp thất thế dù hiện tại không làm gì được Dương gia, nhưng cũng không có nghĩa là không làm cho Dương gia suy tàn được. Cho dù là Dương Phàm có võ nghệ cao cường, từ nay về sau hắn không làm chuyện gì cả, cả ngày ở bên người nhà, nhưng người trong quan trường, không nhất định chỉ dùng vũ lực đấy. Mà trên giang hồ, cũng có người hận Dương Phàm tận xương, tỷ như Lư gia. Nếu Dương Phàm mất đi quyền thế vốn có hiện tại và lực lượng vô cùng khổng lồ kia, Lư gia muốn giết hắn dễ dàng như giết một con kiến.

Cổ Trúc Đình không rõ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dương Phàm nói hắn về muộn là vì xung đột với Kim Ngô Vệ, cho nên mới xảy ra xung đột với Võ Ý Tông, như vậy trước đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn về muộn? Cổ Trúc Đình biết rằng phường Ôn Nhu là nơi nào, nhưng tại sao Dương Phàm lại đi phường Ôn Nhu?

Trong đầu Cổ Trúc Đình nhiều câu hỏi, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi:

- Sao A Lang sau giờ ngọ lại một mình ra khỏi phủ đệ, đã xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm nhìn lên vầng trăng đã bị mây che khuất, buồn bã không đáp. Cổ Trúc Đình đợi sau một lúc lâu không thấy hắn trả lời, còn tưởng rằng hắn đang ngủ, quay sang nhìn hắn, lập tức giật mình, trên mặt hắn nước mắt lóng lánh, hắn khóc, không ngờ hắn khóc!

Cổ Trúc Đình luống cuống tay chân. Vội vàng dỗ dành:

- Ta không hỏi, không hỏi, a lang... Ngươi không phải thương tâm.

Dương Phàm nước mắt lã chã nghiêng đầu lại, nghẹn ngào nói với Cổ Trúc Đình:

- Cổ cô nương, thật ra ta là kẻ khốn kiếp đấy, ngươi nói xem có đúng không?

Cổ Trúc Đình không biết nên trả lời thế nào, nàng không thấy A Lang khốn kiếp, nàng chỉ thấy A Lang hơi có tính trẻ con đấy. Dương Phàm vẫn rơi lệ không ngừng, nói:

- Ta biết…ta biết rằng, ta là khốn kiếp. Ta đúng là kẻ vô cùng khốn kiếp.

Cổ Trúc Đình cười khổ nói:

- A lang không làm gì sai, sao...sao lại nói mình như thế?

Dương Phàm lắc lắc đầu, chua xót nói:

- Không làm sai, đúng, ta không làm sai, nhưng ta không làm đúng, thì là sai rồi.

Cổ Trúc Đình thử hỏi han:

- Chuyện gì mà a Lang làm không đúng vậy?

Dương Phàm lặng yên lắc đầu, chán nản nói:

- Con người đến trên đời này, đi một lần, cũng là một lần này. Ta hay ngươi đều vậy, cần nên nắm chắc đấy....chính là hiện tại, bởi vì...bởi vì không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì. Vì một vài lý do không thể nói, không nên...

Dương Phàm lại bắt đầu rơi lệ, ngẩng đầu rót rượu vào cổ họng, Cổ Trúc Đình giơ tay đoạt lấy:

- A Lang, ngươi đừng uống nữa.

- Ngươi đừng quản ta!

Dương Phàm trợn mắt, khiển trách:

- Ngươi còn quản cả ta đấy, thật to gan!

Đáng tiếc mặt hắn đầy nước mắt, những lời này khá uy nghiêm, nhưng nhìn bộ dạng lại không uy nghiêm. Hai người giằng co một hồi, thân hình Dương Phàm nghiêng một cái, cả người lập tức trượt xuống, úp lên đùi Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình sợ ngây người, nơi này...của nàng chưa từng được ai chạm vào, hiện tại...hiện tại lại bị hai má của một đại nam nhân gối lên, nàng tựa như qua làn váy cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Thân mình Cổ Trúc Đình đều cứng lại rồi, sau một lúc lâu không thể động đậy, đợi khi nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đẩy Dương Phàm ra, lại bất ngờ phát hiện hắn gối lên đùi nàng, ngáy khe khẽ, không ngờ hắn đã ngủ rồi. Nàng cúi đầu, cẩn thận nhìn dung mạo hắn, dưới ánh trăng, Dương Phàm ngủ, gương mặt giống như đứa trẻ của hắn còn có giọt nước mắt trong veo, thỉnh thoảng còn vẫn nấc lên:

- Hắn đang đau lòng, hắn thật sự đang đau lòng, là ai khiến hắn đau lòng như vậy?

Cổ Trúc Đình nhìn, một tình cảm dịu dàng như người mẹ lặng lẽ trào dâng trong lòng nàng, nàng không đành lòng đánh thức hắn, thậm chí còn nhẹ nhàng cong chân để hắn nằm thoải mái hơn chút.

Đóa mây mỏng khẽ dời khỏi ánh trăng bay đi, ánh trăng sáng lên dịu nhẹ, Cổ Trúc Đình chưa từng gần Dương Phàm như thế này, với tư thế mờ ám như vậy, không kiêng nể gì đánh giá hắn: Lông mày hắn, mắt của hắn, sống mũi cao thẳng của hắn, cánh môi đẹp của hắn...

Trái tim của Cổ Trúc Đình rung động liên hồi, cố nén kích động muốn hôn lên, nàng đột nhiên nhớ lại lời hắn vừa nói, nhấm nuốt thật lâu, trái tim nàng càng đập mạnh hơn, đến nỗi ngay cả đùi nàng cũng run lên:

- Người ta nói sau khi uống rượu đều nói thật, A Lang....A Lang đang ám chỉ gì mình sao?

Chú giải: Ngũ tích lục thú: 五脊六兽: Trên nóc nhà thường có bốn đường dài kéo từ trên đỉnh xuống dưới mái. Ngay dưới chân của bốn cái đường đó thường có đầu rồng đang há mồm nuốt thú. Năm con thú sẽ ngồi xếp hàng theo thứ tự trên bốn cái đường đó. Đây là thần thú trấn tích có ba chức năng quan trọng là: mang lại may mắn, trang trí cho đẹp và bảo vệ toà nhà. Bởi vì kiến trúc cổ có kết câu bằng gỗ, thế nên dùng thần thú trấn tích để tránh hỏa hoạn thiên tai. Ngoài ra, hai bên sườn mái nhà có nhiều ngói đan xen vào nhau, cho nên con rồng nuốt thú là dùng để chắn gió, đề phòng nước mưa thấm làm dột. Vừa làm đồ để trang trí, vừa có hiệu quả bào vệ gia đình. Năm con thần thú đó là: Đường nghê (Sư tử), đẩu ngưu (con trâu), hải trãi (lân sư), phượng, áp ngư (một loại cá).

g, ngẩn người nhìn rất lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, khi nhìn qua một mái cong góc lầu, thấy mép Để trên lầu kia thì khẽ ngẩn ra.

(Để: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.