Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 37




Cánh cửa vừa khẽ mở Thiên Ân nhanh chóng lấy chân kề vào một góc cửa đểánh việc khi nhìn thấy anh đối phương sẽ ngay lập tức đóng cửa lại. Nhìn thấy gương mặt người phụ nữ sau cánh cửa anh thoáng chốc cứng đờ. Gương mặt này làm sao anh có thể không quen cho được. Đây không phải là Lan – cô thư kí làm cùng anh suốt bao nhiêu năm và cũng chính là người lần trước đã ăn cắp tài liệu còn hãm hại vu oan cho Vân hay sao. Chả trách khi nãy anh thấy giọng nói này quen đến vậy.

“Là cô.”

“Đương nhiên là em. Rất vui vì anh vẫn còn nhớ tới em.”

Lan õng ẹo, thân hình uốn éo ngày càng dính sát vào người Thiên Ân nhưng không ngờ lại bị anh gạt phắt ra.

“Tránh ra. Nói ngay. Cô dấu cô ấy ở đâu.”

Thiên Ân vừa gắt gao tìm kiếm bóng dáng của Vân trong phòng nhưng vẫn không thấy đâu. Ả dựa mình vào cửa, tay chỉ chỉ về phía phòng ngủ bằng vẻ mặt thản nhiên. Trong phòng giọng Vân vang lên rõ mồn một.

“Anh…Đừng lại gần.”

“Buông tôi ra. Á…á….á.”

“…”

Toàn thân Thiên Ân chấn động. Anh như con dã thú lao về phía phát ra thứ âm thanh kia rồi ra sức muốn mở cánh cửa đó. Anh điên cuồng hết kéo rồi lại đập cánh cửa còn Lan thì lại đứng từ xa mà nhếch môi thỏa mãn. Tiếng la hét, cầu xin của Vân càng khiến anh trở nên điên cuồng hơn. Lao đến chỗ ả đang đứng hai tay siết chặt hai bả vai ả ta mà hét lên hung dữ.

“Chìa khóa đâu. Tôi hỏi cô chìa khóa đâu.”

Giờ đây Thiên Ân chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể phá tan cánh cửa kia ra ,anh không muốn Vân chịu tổn thương thêm một giây phút nào nữa. Thấy đối phương không có phản ứng gì anh càng thêm tức giận, gân xanh trên trán càng ngày càng lộ ra rõ nét .

“ Em muốn cô ta dơ bẩn đấy thì sao. Để xem anh còn cần một con đàn bà dơ bẩn, ti tiện nữa hay không. Anh là của em mãi mãi là của em. Cô ta không có tư cách gì mà cướp anh đi cả.

Ha....ha….ha…” Ả cười lớn - một nụ cười điên dại mà man rợ.

“Đồ điên. Tránh ra.”

Thiên Ân gạt mạnh ả sang một bên sau đó lùi lại lấy đà sau đó nghiêng mình ra sức dùng thân mình đập mạnh hết sức có thể vào cửa phòng ngủ.

“Rầm.”

Sau bao lỗ lực cánh của cũng mở ra, tiếng la hét cũng kết thúc nhưng tại sao mọi thứ trước mặt lại đáng sợ đến như vậy. Nó vượt quá mức tưởng tượng củả cả hai. Hai người cùng chôn chân tại cửa phòng, tiếng la hét không còn và hai người trong phòng cũng ngừng lại mà nhìn ra cửa. Bốn người mỗi người một cảm xúc khó tả mà nhìn nhau .

Trước mặt là một cảnh tượng hết sức kinh thiên động địa. Trên chiếc giường trắng tinh hai cơ thể đang giằng co với nhau. Người đàn ông đang ở trần, làn da bánh mật cơ bắp săn chắc cũng lộ ra và nửa thân dưới cũng chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm đang nằm sấp trên giường, trên trán anh ta mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy. Điều kì lạ là hai tay hắn bị trói vòng về sau lưng bằng một sợi dây nếu Thiên Ân đoán không nhầm thì đó chính là dây lưng của chiếc áo ngủ nam treo ở gần đầu giường. Trên miệng hắn đang bị một chiếc khăn bịt kín đủ để khiến hắn muốn nói cũng không nói lên lời. Trên mặt là bi thương thống khổ và còn có dấu vết bầm tím còn khá mới . Tay chân hắn còn đang cố nhúc nhích một cách yếu ớt nhưng có vẻ như không có tác dụng là bao. Vân thì hoàn toàn ngược lại. Cô thong thả ngồi trên lưng hắn, một tay thì túm tóc hắn còn tay còn lại thì đang cầm quả táo gặm ngon lành. Thiên Ân và ả quay lại nhìn nhau tự hỏi rốt cuộc tiếng kêu la khi nãy là thế nào. Một người đang thong thả thoải mái thế kia sao lại phát ra những tiếng la và tiếng kêu kinh khủng như họ nghe được.

“Cô…cô…cô…cô….”

“Cô cái gì mà cô. Nhà cô thiếu cô nên muốn nhận tôi làm cô à.” Vân cười lớn trả lời khiến mắt ả ngày càng trợn tròn hơn còn khuôn mặt thì đỏ lên vì ngạc nhiên lẫn tức giận.

“Vậy…Vậy tiếng động lúc nãy là sao? Tiếng kêu kia nữa.” Lan chỉ thẳng vào mặt cô mà hét lên cách hung dữ.

“Ý cô là cái này ý hả ? Á…a…a..a. Đừng lại gần tôi…Buông tôi ra….Làm ơn đi…A…a..a… Hay là thế này : A…A…” Vừa nói Vân vừa tỏ vẻ sợ hãi run sợ rồi lại gạt những đồ vật xung quanh xuống đất để tạo ra những âm thanh rơi vỡ như khi trước.

“Lan à. Sao. Cô có thấy vui ,có thấy thỏa mãn không. Tôi đang chiều theo ý cô,cho cô thỏa nguyện mà….”

“Cô…cô…cô..”

“ Tôi đã nói là mình không có hứng thú làm cô của cô chưa nhỉ ?”

“Tay cô. Sao lại…. Anh ta….không thể nào.”

“ Mỹ nhân kế.” Vân giơ hai bàn tay lên hua hua nở nụ cười đắc chí :

“À đúng rồi. ? Trước đây tôi quên mất chưa nói với cô là tôi có cất cái đai đen karate trong tủ đồ được mấy năm . Lâu ngày không luyện tập nhưng tay chân vẫn còn nhanh nhẹ lắm.”

“Đai đen. Karate.” Lan và Thiên Ân cùng lên tiếng bằng sự kinh ngạc .Một cô gái trông có vẻ yếu đuối như Vân từ khi nào lại học karate hơn nữa còn là đai đen. Đáp lại họ chỉ là cái gật đầu theo kiểu tất nhiên.

“Sao nào. Nếu không sao anh đẹp trai lại như thế kia. Có muốn thử một chút không?”

Vân nhảy xuống khỏi lưng rồi đứn thẳng dậy xoay tay và bả vai như kiểu chuẩn bị đánh nhau vậy. Trông thấy biểu hiện tự tin này Lan như thể muốn phát điên vậy . Ả lao đến Vân muốn giằng co nhưng rất nhanh đã bị cô lùi lại mà né tránh một cách dễ dàng còn ả thì lại theo đà mà ngã chúi trên nền . Đưa hai tay lên ôm đầu vẻ mặt rối loại không còn sự tỉnh táo ả lẩm bẩm một mình :

“Không thể nào. Không thể nào. Tôi không cam tâm. Không cam tâm. Kế hoạch này vốn hoàn hảo ,vốn không có sơ hở. Thiên Ân là của tôi…của tôi…không ai có quyền cướp anh ấy đi được. Không ai cả không ai cả.”

Ả cười, một nụ cười mặn chát, nụ cười của kẻ thất bại, một nụ cười đáng thương, bi ai mà điên loạn. Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng lại biến mình thành kẻ tệ hại, thành kẻ đáng thương, thành kẻ góp công cho màn kịch nực cười này. Thần trí ngày càng bấn loạn, mọi thứ trong ả sụp đổ hoàn toàn. Ánh mắt ả giờ đây trở nên vô hồn, bản thân thì chỉ biết thu mình váo góc giường mà ôm đầu lầm bầm điên loạn.

Lúc này Thiên Ân ới thực sự tin vào mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình. Sự lo lắng của anh và mọi người hình như có chút dư thừa. Nhưng để chắc chắn cô không sao anh vẫn muốn kiểm tra lại một lần nữa.

“Em không sao chứ. Thật sự không sao chứ.”

Thiên Ân hết ôm chầm lấy cô rồi lại ngắm nghía một lượt xem rốt cuộc cô có bị thương chỗ nào hay không. Vân thấy có chút buồn cười bời theo tình hình hiện tại mà nói thì người có sao và cần hỏi han là Lan và tên đàn ông trên giường kia mới đúng còn cô thì hoàn toàn vô sự thậm chí còn có chút vui vẻ là đằng khác.

Khi Thiên Ân bước vào phòng không lâu thì Lan cùng mấy vị trưởng lão trong nhà cũng đuổi đến nơi rồi cũng theo đó mà đi vào cho nên một màn này được rất nhiều người ngoài cửa chứng kiến. Mỗi người một cảm xúc khó tả, quay qua ngơ ngác hết nhìn Vân rồi lại nhìn Lan sau cùng là nhìn tên đàn ông đang bị trói nằm trên giường. Thi Thi rất nhanh lấy lại vẻ ngạc nhiên và lo lắng ban đầu mà bước tới bên cạnh chiếc giường ngắm nghía tên đàn ông kia sau đó còn đưa tay lên sờ cằm mà chép miệng :

“ Cô ta cũng ưu đãi cho anh quá đấy Vân ạ. Dù sao cũng là trai hạng sang nha. Hay là anh nhường cho em chơi đùa một chút.”

“Vậy …Chúc em vui vẻ. Anh nữa.anh không thể trách tôi được. Lúc đầu tôi đã cảnh cáo anh đừng lại gần nhưng anh không chịu nghe tôi,giờ thì rang mà chịu.” Vân đá cho hắn thêm một cước đễ xả cơn tức giận trong người.

“Em quậy đủ chưa. Chồng em còn sống sờ sờ đây này.” Nhật Nam bước đến kéo Thi Thi vào trong lòng sau đó thầm nhéo cô một cái.

“Phần còn lại giao cho em và mọi người. Tụi anh đi trước nhé.” Dứt lời Vân lôi Thiên Ân rời đi. Nơi này làm Vân buồn nôn, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.