Hôn Nhân Đã Qua

Chương 17: Kẻ cầm sổ giang hồ




Lưu Ký cười nói: "Đệ nếu dám cướp, ta khẳng định đệ trước tiên sẽ bị đánh một trận!"

Lưu Hâm chắp tay, cười nói: “Đệ đương nhiên không dám."

Đổng Khanh xấu hổ không thôi, liên tục nói: "Đã đắc tội quá rồi."

"Đắc tội quá rồi ư ?" - Lưu Hâm cười nói: "Những lời này nói ra cũng quá mức cứng nhắc, chỉ có đàn ông mới có thể nói chuyện như vậy, Đổng Uyển này, ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của cô hơn, mặc váy lụa màu mơ, cầm quạt hương bồ vợt buớm ở trong ngự hoa viên, cười duyên xinh tươi, mắt đẹp sáng ngời, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, uyển chuyển phong lưu, làm cho trăm hoa phai sắc, để một Đổng Uyển tuyệt sắc giống tiên trời như vậy mặc vào trang phục của nam, học khẩu khí nói chuyện của cánh đàn ông, thật là rất đáng tiếc."

Đổng Khanh nghe xong, lập tức thu lại nét tươi cười, nói: "Trên đời này đã không còn cái người Đổng Uyển đó nữa, chỉ có Đổng Khanh thôi."

Lưu Hâm chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Lưu Ký cũng chăm chú nhìn nàng thật sâu, đôi mắt đen thâm trầm như đầm tối, thật lâu sau, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, ta sẽ làm cho Đổng Uyển sống trở lại!"

Năm đó, y sát hại Đổng Bá Trung, lại liên đới giết đi người con gái Đổng Uyển ngoái đầu nhìn lại cười duyên ấy.

Đổng Khanh nghiêm nghị nói: "Đổng Khanh là Đại Tư mã của hoàng thượng, chắc chắn nguyện trung thành vì hoàng thượng, bảo vệ hoàng thượng chu toàn."

Nói xong, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Hâm thấy Đổng Khanh kiên quyết biểu đạt lập trường, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.

***

Đoàn người vội vàng đi đến phủ Chức tạo ở Giang Ninh, sau khi nghiệm thu long bào và phượng bào đại hôn của hoàng thượng và hoàng hậu, Anh vương vốn định dong nhàn ngủ lại một đêm, cách một ngày mới khởi hành, Đổng Khanh lại kiên trì không muốn bị Đậu Nguyên Nguyên cố ý gây khó dễ, khăng khăng đòi mau chóng quay trở về phủ Ninh vương, bởi vậy liền gấp rút chạy đi ngay trong đêm khuya. Tào Chức tạo không dám sơ suất, cũng cùng đi theo, dự tính đích thân đến phủ Ninh vương phục lệnh với hoàng thượng.

Một vầng trăng sáng treo cao trên không trung, những ngôi sao đầy trời cùng sáng với ánh trăng, lấp lánh nhấp nháy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trên quan đạo, hai chiếc xe ngựa, một trước một sau, nương theo ánh trăng mênh mang, thong thả chạy đi.

Lưu Hâm chăm chú nhìn bóng cây trên đầu ở bên ngoài, nhăn mày, nói: "Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ hiu hiu, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy màu đen trùng trùng của bóng cây."

Đổng Khanh ngước mắt cười nói: "Ánh trăng sáng tỏ, hơn nữa sao sáng đầy trời, đó là cảnh đẹp tốt nhất rồi."

Không lâu sau, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, Lưu Ký hướng ra bên ngoài, thăm dò hỏi: "Vì sao dừng lại?"

Phu xe ở bên ngoài nói: "Tiểu thư trên chiếc xe ngựa kia muốn xuống xe đi tiểu, xin chúng ta trước hết hãy chờ đã."

Lưu Ký cau mày nói: "Bên ngoài toàn một màu đen, tầm nhìn không tốt, chớ để không cẩn thận mà té ngã, đèn đâu rồi ? Không phải là ở mỗi bên đầu xe ngựa có treo hai ngọn đèn sao? Đèn vỡ rồi à?"

Phu xe nói: "Tiểu nhân không dự đoán được sẽ đi trong đêm, cho nên không mang theo cái đánh lửa, không có cách nào thắp sáng đèn."

Lưu Ký nghe xong, lập tức từ trong tay áo lấy ra hai cái đánh lửa, đưa ra bên ngoài, căn dặn, nói: "Châm đèn lên rồi đưa qua đó, bảo các cô nương cần phải để ý, đừng dẫm phải thân cây mà té ngã."

"Vâng” – Phu xe tiếp nhận cái đánh lửa, rồi chạy tới chiếc xe ngựa kia, thắp sáng ngọn đèn.

Ba cô nương cầm theo ngọn đèn đi vào trong rừng, cho đến khi ánh sáng của ngọn đèn loáng thoáng chiếu hắt ra từ trong rừng cây, xe ngựa mới lại chậm rãi khởi hành.

Xe ngựa bôn ba cả một đêm, đến khoảng thời gian canh hai, Đổng Khanh thực sự mệt muốn chết, liền tựa đầu vào bên cửa sổ, ngủ thật say.

Lưu Ký thấy nàng ngủ thiếp đi, lập tức cởi xuống áo lông vũ trên người của mình, nhẹ nhàng phủ lên trên người nàng.

Lại qua một khoảng thời gian, tiếp đó là cánh đàn ông xuống xe đi tiểu.

Trong rừng, Lưu Hâm xuống xe, xách theo ngọn đèn, bước đi ở bên cạnh Lưu Ký, thấp giọng cười nói: "Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, Ninh vương là người đàn ông phải gánh trọng trách to lớn, không nên có tình cảm. Đàn ông muốn làm đại sự, cần vô tình, phải tuyệt tình, đối với đàn bà con gái càng nên như thế, nữ nhân là trở ngại trong nghiệp lớn, càng cách xa càng tốt, nhất là Đổng Khanh, khúc mắc của các người quá sâu, nghiệp lớn muốn thành, không thể không xin khuyên huynh trưởng một câu, huynh phải tuyệt tình bỏ qua mối tình này."

Lưu Ký sầm mặt, nói: "Đổng Bá Trung vô tội , là ta đã nợ nàng ấy."

Lưu Hâm lạnh nhạt nói: "Vô tội thì thế nào? Đổng Bá Trung có vô tội cũng không quan trọng, chúng ta là hoàng tộc họ Lưu, ánh mắt không nên chỉ đặt tại một hai cái tính mạng vô tội, không cần lãng phí tình cảm vô vị, trọng yếu nhất vẫn là giang sơn của tổ tông, sơn hà nguy nga mới là cái chúng ta nên coi trọng, huynh phải nhớ kỹ, Lưu Lăng không phải là người của hoàng tộc chúng ta, hắn không thể ở trên vị trí đó được, huynh lại là con nối dòng duy nhất của Huệ đế, chỉ cần có thể chứng minh Huệ đế bị tiên đế làm hại, hơn nữa tìm được Kim thị, bóc trần xuất thân của Lưu Lăng, là có thể vung tay hô hào, các vị chư vương cộng thêm cả đệ sẽ liên hợp lại, phế Lưu Lăng, ủng lập huynh xưng đế."

Lưu Ký nghe xong lời này, trong nháy mắt, con ngươi hiện lên một tia băng lạnh, trầm giọng nói: "Tiên đế cũng là cha ruột của đệ, đệ nhẫn tâm để cho danh thơm cả một đời của ông ấy bị hoen ố sao?"

Lưu Hâm lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: "Muốn thành đại sự, tất phải có hy sinh. Nói đi nói lại, năm đó nếu không phải ông ấy hồ đồ, dễ dàng bị Vệ hoàng hậu lừa gạt, sao có thể nào sắc lập Lưu Lăng làm thái tử chứ ? Chư vương họ Lưu đã từng nhiều lần liên hợp dâng thư yêu cầu ông ấy sắc lập cho huynh làm thái tử, ông ấy lại khư khư cố chấp không thể không lập con trai của bản thân mình, vậy là hay rồi, Lưu Lăng căn bản chính là thứ con hoang ở ngoài mà Vệ hậu mang trở về, huynh và ta đều là hoàng tộc, lại bị tên con hoang xuất thân thấp hèn đè đầu, chẳng lẽ huynh không tức giận sao. . . . . . . ."

Lưu Ký lạnh lùng nói: "Ta ở bên ngoài mấy năm, vẫn chưa từng có cơ hội sống tại đế đô, nhưng từ nhỏ đến lớn lại nghe thấy không ít lời đồn bên lề về chuyện này, nghe nói tiên đế tương đối sủng ái thái tử Lưu Lăng, đối với con trai thứ Lưu Hâm thì tình cảm xa cách không bằng được thái tử, xem ra tin đồn quả nhiên là sự thực."

Lưu Hâm bình tĩnh mặt nước phẳng lặng, ảm đạm cười, nói: "Dù cho là như vậy thì thế nào đây ? Phụ hoàng bất công, sẽ chỉ làm cho đệ càng thêm mạnh mẽ, Lưu Lăng mới sinh ra không bao lâu, liền được sắc lập làm thái tử tôn quý, từ nhỏ cha sủng mẹ thương, bên người không có ai dám trái nghích, hình thành cho hắn tính cách bá đạo dễ nổi giận, mà đệ bởi vì nhận được sự lạnh nhạt, ngược lại trở thành người âm hiểm tỉnh táo, giỏi phân tích phán định tình thế. Lưu Hâm đệ hiểu rất rõ, là người nếu trọng tình tất sẽ hỏng việc, huynh và Lưu Lăng cùng có khuyết điểm lớn đồng dạng, đó là chính là trọng tình, nếu huynh thật sự muốn giành được nghiệp lớn, đệ có thể khẳng định nói, huynh trước tiên phải đoạn tình."

"Đoạn tình ?" - Lưu Ký cười lạnh nói: "Nếu là người vô tình vô ái, thì khi ngồi ở cái vị trí trên cao kia, chỗ cao không chịu được lạnh, vậy thì sẽ vô cùng thê lương và tịch mịch."

Lưu Hâm không nói đúng sai, cười nhạt: "Đàn bà chính là dùng để làm ấm giường, dùng vô số đàn bà tới làm ấm giường vậy sẽ không cảm thấy thê lương và tịch mịch nữa."

Lưu Ký xoay người, dưới ánh trăng, ánh mắt của y nhìn xuyên qua cửa sổ xe, dừng ở trên khuôn mặt đang ngủ say của Đổng Khanh, thở dài yếu ớt, nói: "Trong lòng nếu như không có tình yêu, lại ôm ấp nhiều người phụ nữ, ấm được giường, nhưng không ấm được tâm. Đệ yên tâm đi, trước khi nghiệp lớn chưa hoàn tất, ta sẽ không dễ dàng động tình đâu."

***

Xe ngựa trở lại phủ Ninh vương khi đã qua buổi trưa, mặt trời treo cao trên không trung, ánh mặt trời xán lạn, chiếu rọi mặt đất. Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười.

Rất nhanh, đoàn người đi tới chính điện bái kiến hoàng thượng.

Lưu Lăng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa lớn ở chính điện, ngón tay thờ ơ gõ lên chiếc ghế dựa, nét mặt hắn sa sầm, không nói lời nào, Đậu Nguyên Nguyên thì lòng tràn đầy vui mừng bào Tào Chức tạo dâng lên phượng bào.

Mở rương hòm, lấy ra phượng bào, hai người thị nữ đứng ở hai bên trái phải, mỗi bên kéo ra một cái tay áo dài, áo bào màu đỏ bằng tơ lụa được trải ra, một con chim Phượng giương cánh bay lên trời bất ngờ xuất hiện trên phượng bào màu đỏ thắm tươi vui. Chim Phượng màu vàng được dệt thêu bởi kỹ thuật phức tạp, sống động như thật, cơ hồ như sắp sửa bay ra, đi lên tận trời cao.

Đậu Nguyên Nguyên cảm thấy cực kỳ vui mừng, cười đến miệng sắp không thể khép lại được nữa, liên tục khen: "Tay nghề của phủ Chức tạo quả thật là giỏi."

Tào Chức tạo chiếm được sự tán dương của hoàng hậu tương lai, lập tức chắp tay thi lễ, nói: "Thưa nương nương, từng mũi kim sợi chỉ trên phượng bào, tất cả đều là do thợ cả kinh nghiệm phong phú tỉ mẩn khéo léo khâu, kỹ càng thêu mà làm ra, vì để kịp cho đại hôn, khêu đèn thâu đêm, không có người nào dám sơ suất."

"Thật không hổ là Chức tạo của Giang Ninh, kỹ thuật nghề đúng là tốt hơn hẳn so với phường thêu bình thường." - Đậu Nguyên Nguyên tương đối hài lòng, lại liên tục khen ngợi vài câu, rồi sau đó quay đầu nhìn sang hoàng thượng, cười duyên nói: "Hoàng thượng cũng đến nhìn xem long bào đi!"

Lưu Lăng lơ đãng, khoát khoát tay nói: "Trình lên đi."

"Vâng”.

Tào Chức tạo lập tức tự mình mở ra rương hòm chứa long bào, hai thị nữ cẩn thận lấy ra long bào, rồi sau đó chia làm hai bên, mỗi người đứng ở một bên, trải long bào ra, trên long bào màu vàng sáng thêu một con rồng năm móng màu xanh, uốn lượn quanh đám mây ngũ sắc, rất có thần, sống động như thật.

Đậu Nguyên Nguyên gật gật đầu, cười nói: "Quả thực là sinh động, hoàng thượng, ngài xem này, rồng tựa như sắp sửa bay ra đến đây vậy!"

Tiểu An Tử ở bên cạnh, cười nói: "Long bào dùng cho đại hôn đã được đưa tới, hay là hoàng thượng mặc thử nhìn xem sao?"

Lưu Lăng lườm một cái sắc lẻm về phía gã, có phần bực mình, nói: "Có cái gì tốt mà thử ? Long bào cũng chỉ là long bào, trẫm có nhiều rồi, Chức tạo Giang Ninh đối với dáng người của trẫm còn biết rõ hơn cả bản thân trẫm, cứ thu lại đi, ngày mai phái người mang trở về cung."

"Vâng” - Tiểu An Tử cúi cúi người, rồi sau đó đi đến phía trước long bào, liếc một cái, khoát tay với hai thị nữ đang trải rộng long bào, nói: "Cẩn thận thu lại đi!"

Lời nói vừa mới hạ xuống, bất thình lình, đã thấy long bào đột nhiên phát ra vài tiếng trầm đục, mấy tiếng "xèo xèo" vang lên, đồng thời kèm theo vài điểm lân quang màu xanh, rồi một làn khói trắng nhanh chóng bốc lên, ngay sau đó vài ngọn lửa xuất hiện, long bào mới tinh thế nhưng tự bốc cháy trước con mắt của mọi người.

Trong điện, mọi người kinh ngạc nhìn long bào đang dần dần bị lửa cắn nuốt, trong lòng tràn ngập nỗi lo sợ không yên.

Thấy long bào tự nhiên bốc cháy, hai thị nữ đang cầm long bào tâm tình kinh hãi vạn phần, sợ tới mức thét lên chói tai mấy tiếng, nhanh chóng vứt bỏ áo bào, ôm lấy nhau, sắc mặt trắng bệch run run nói: "Quỷ! Có quỷ! Long bào tự nhiên bốc cháy, có quỷ a!"

"Quỷ, tuyệt đối là có quỷ!" - Tiểu An Tử trợn to hai mắt, mắt thấy long bào vô duyên vô cớ tự bốc cháy, dọa gã run lên cầm cập, môi run rẩy nói: "Sao long bào tự cháy được chứ, chẳng lẽ là . . trong đại điện của Ninh vương có chuyện ma quái hay sao ?"

Đổng Khanh trừng mắt với gã, giận dữ lên tiếng quát mắng, nói: "Bậy bạ, cái này đâu phải là chuyện ma quái, rõ ràng là có người đang giả thần giở trò, ác ý phá hủy long bào của hoàng thượng, ý đồ mưu phản! Nếu như hoàng thượng mặc long bào, chẳng phải là muốn thiêu chết hoàng thượng hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.