Hôn Nhân Bi Kịch

Chương 4: 4: Gia Thế Hiển Hách




Bên ngoài mọi người đang thảo luận vô cùng sôi nổi, bên trong Triệu Vô Cực đã bắt đầu cùng Thanh Lang bang người đánh lên.

Dẫn đầu đại hán trảm mã đao lập tức bổ tới, khí thế hung ác, cuồng phong gào thét muốn một đao trảm Triệu Vô Cực thành hai nửa.

Triệu Vô Cực khóe miệng nhếch lên nụ cười, dưới chân nhẹ nhàng xe dịch, Thủy Thượng Phiêu thân pháp bắt đầu khởi động.

Hắn chỉ cần nhẹ nhàng xê dịch là có thể né ra một đao cực kì hung ác của đại hán, Triệu Vô Cực lập tức thuận theo sống đao tiến lên, tay hắn cong thành ưng trảo, lập tức xuất thủ đánh thẳng vào đại não của Đại hán này.

Triệu Vô Cực xuất thủ đồng thời, hắn cũng giải phóng trên người mình sát khí, sát khí không nhiều nhưng cực kì cô đọng giống như thực chất, đại hán chỉ cảm thấy mình đối phó không phải môn thiếu niên nhân loại mà là một cái đi ra từ cửu u địa ngục mà quỷ.

Ma quỷ hướng hắn xông tới, ma trảo đang hướng về đầu hắn đánh tới, thế nhưng hắn không hề có một chút dám phản kháng tâm lí, giống như là bị dọa sợ ngốc.

Hắn thường ngày dựa vào hình thể to lớn dọa dẫm một số người già trẻ nhỏ còn được, gặp phải cao thủ chân chính lập tức lộ rõ bản chất chỉ đẹp cái vỏ ngoài mà thôi.

Hắn lúc này đã bị Triệu Vô Cực sát khí chấn nhiếp, tinh thần nhỏ yếu cùng ý chí không kiên định lúc này lập tức bị công phá, giống như là cao cấp sinh mệnh đang hướng về cấp thấp sinh mệnh thu gặt, hắn trơ mắt nhìn Triệu Vô Cực ma trảo càng ngày càng tới gần.

Phốc!

huyết nhục cùng màu trắng não lập tức bắn ra, Triệu Vô Cực một chiêu thành công lập tức thu tay lại, hướng những người khác lao tới.

Tên đại hán này thì chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, cả người không thể suy nghĩ gì thêm, chân tay không có chút sức lực nào. rất nhanh hắn liền cảm giác được sinh mệnh đang cực kì nhanh chóng trôi đi, hắn ngã ra mặt đất, lập tức khí tuyệt bỏ mình.

Triệu Vô Cực lập tức như một cái tàn ảnh xuyên toa giữa những người này, nơi hắn đi qua không ngừng có tiếng trảo công xuyên thủng sọ não vang lên.

Trước cổng Thanh Lang bang một mảnh huyết tinh thịnh yến đang được diễn ra.

Triệu Vô Cực giết người hiệu suất nhanh chóng, lập tức mười cái trông cửa đại hán lập tức bị hắn chém giết không còn.

Hắn run một chút tay loại bỏ đi trên đó nhơm nhớp vật chất hướng bên trong đi vào.

Bên trong Thanh Lang bang lúc này người người đều đang được điều động, bọn họ giống như là một dòng lũ hướng Thanh Lang bang cổng xông tới. 

Hôm nay có tên nào to gan, lại dám tới Thanh Lang bang gây chuyện? trảm hắn chính là!

Đám người này người đông thế mạnh, khí thế hung hung xông tới, vừa gặp Triệu Vô Cực khuôn mặt lạ từ bên ngoài đi vào lập tức chung sức rống to hướng hắn xông tới.

Mỗi người đều là đao kiếm không đồng đều vung ra, Triệu Vô Cực lập tức dùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp né tránh linh hoạt, trên tay cũng không ngừng xuất ra trảo pháp phản công, mỗi một lần ra tay lại tước đoạt đi sinh mệnh của một người.

Nhưng Thanh Lang bang hấp thu gần như tất cả Hắc Kình bang sức mạnh sau khi Hắc Kình bang bị diệt, lúc này đã tới một cái đỉnh cao, Hắc Kình bang trước đây là không thể cùng so sánh đấy.

Bọn hắn người, so với Hắc Kình bang còn đông gấp hai, ba lần.

Mỗi người không ngừng lao tới, một đao chém xuống cũng có thể khiến Triệu Vô Cực bị chém thành thịt vụn.

Triệu Vô Cực thân pháp linh hoạt vô cùng, nhưng là cũng có cực hạn. 

Bị một đám người bao vây, cũng không thể thiếu được có đao quang kiếm ảnh sẽ ở một góc độ nào đó hắn không chú ý đâm trúng người hắn.

May mắn Triệu Vô Cực nhục thân cường hoành, làn da gần đây lại được Ngưu bì dịch cường hóa mạnh lên không ít, hắn có thể tránh đều tránh, không thể tránh vậy liền ngạnh kháng.

Triệu Vô Cực giống như một cái chiến thần, xông vào giữa thiên quân vạn mà không ngừng vung đao múa kiếm, quân lính tuy đông, cũng không thể cùng một cái đại thần mãnh tướng so sánh, không cách nào có thể kiềm chế sức mạnh của hắn.

Triệu Vô Cực tuy không có đao hay kiếm nhưng một đôi ưng trảo lại sử xuất ra đòi mạng một kích, đám này Thanh Lang bang bang chúng chỉ cần trúng qua một chiêu lập tức là sọ não xuyên thủng chết ngay tại chỗ.

Triệu Vô Cực cảm giác mình so với Mai Siêu phong luyện cửu âm bạch cốt trảo sai cách còn mạnh hơn mấy lần.

Mai Siêu Phong còn phải chịu hạn chế mắt mù, lại không có đầu người để luyện tập thường xuyên, còn hắn thì muốn trảo nát bao nhiêu cái đầu lâu đều có người không ngừng xông tới cho hắn trảo.

Triệu Vô Cực một trận bay múa, thân pháp cực kì nhanh nhẹn vô cùng, hai tay hắn bây giờ đã dính đầy máu nhưng Triệu Vô Cực không hề có thời gian đi làm sạch.

Bởi giết quá nhiều, sát khí cũng càng cô đọng. Triệu Vô Cực giống như một tôn ma thần trái xung phải đột, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Trên từng ngón tay của hắn kéo ra từng đạo nhàn nhạt màu đỏ tơ máu, đây cũng không phải Triệu Vô Cực trảo pháp hay ngoại cương tạo thành mà là hắn giết quá nhiều lại quá nhanh, máu không kịp rơi xuống liền ở giữa không trung bay múa thành huyết vụ tạo ra ảo giác Triệu Vô Cực sử dụng chính là ngưng huyết ma trảo vậy.

Triệu Vô Cực càng giết càng hứng khởi, càng giết càng điên cuồng.

Hắn không hề có một chút dấu hiệu của việc sử dụng quá độ thân pháp hay sức lực mà kiệt sức, trái lại càng giết tốc độ hắn càng nhanh, như một đoàn tàu sắt đã lăn bánh là không thể dễ dàng dừng lại.

Bên trong tiếng la hét kêu đánh kêu giết càng ngày càng to lớn, dòng người nước lũ cũng càng kinh khủng.

Thanh Lang bang tất nhiên chưa trải qua việc này bao giờ nên hung hãn không sợ chết hướng Triệu Vô Cực lao tới chém giết.

Thanh Lang bang mới nhập bang, chính là đám người từ Hắc Kình bang thì lại thấy vô cùng quen thuộc một màn.

Ngày đó, chính là tên này Triệu Vô Cực thiếu niên xông vào Hắc Kình bang bọn hắn.

Ngày đó cũng chính là thiếu niên này, tự tay kết liễu vô số sinh mạng của người trong bang bọn hắn.

Ngày đó Hắc Kình bang máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, bang chủ cũng vì đó mà vẫn lạc.

Sau ngày hôm đó, không còn Hắc Kình bang. hôm nay tên này giống như ác ma, ma quỷ thiếu niên lại tới Thanh Lang bang.

Hắn chả lẽ lại muốn đồ bang, sinh mạng đối với hắn không có chút giá trị gì sao?

Những người tân bang chúng này lập tức sợ hãi, bọn họ bị Triệu Vô Cực bóng ma bao phủ, bị hắn ngày đó giết người như nghóe hình ảnh chôn sâu vào trong nội tâm sợ hãi mầm mống.

Mầm mống này, ngay tại đây, ngay tại lúc này nẩy mầm. tốc độ cực kì nhanh chóng mãnh liệt, khiến bọn họ không thể có một chút tâm tư phản kháng cùng Triệu Vô Cực đánh một trận.

Thế là lập tức một số lượng không nhỏ Thanh Lang bang bang chúng lập tức rời đi vòng đấu, bốn phía bỏ chạy toán loạn.

Bởi vì người quá đông cũng không ai chú ý bọn họ, người nên chiến vẫn chiến, người nên chạy vẫn chạy.

Chỉ có điều, bởi vì chạy trốn bọn họ mới có thể may mắn thoát khỏi một cái kiếp nạn lớn này.

Triệu Vô Cực lúc này giết đến sôi máu, giết tới đỏ cả mắt. hắn người lúc này đã nhuốm đầy máu, không phải của hắn mà chính là của Thanh Lang bang bang chúng.

Hắn mỗi lần xuất trảo lại là một mạng người ngã xuống, xung quanh hắn đã có rất nhiều người chết, nhiều đến hắn cũng không đếm xuể, không nhớ rõ là bao nhiêu.

Triệu Vô Cực đang dục huyết phấn chiến, Lan Mã Đức cũng đang dẫn người đi tới.

Lúc này hắn khắp người là băng vải trắng băng bó, bị Triệu Vô Cực một trận đánh khiến hắn gãy không ít xương, đầu cũng bị va sưng vù, suýt nữa va thành ngu ngốc.

Hắn lúc này vô cùng bực tức, vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê không lâu lập tức cho người ra ngoài điều tra hôm đó Triệu Vô Cực thân phận.

Cũng bởi được đưa về Thanh Lang bang ăn nhiều loại chữa thương đan, lúc này vết thương của hắn đã khá lên rất nhiều, có thể đi lại.

Hôm nay bên ngoài quá náo nhiệt, lại có người dám tới công Thanh Lang bang.

Hắn, Thanh Lang bang tam thiếu gia ở bên ngoài bị người đánh, hôm mê một ngày.

Trở về vừa tỉnh dậy lại có người đánh tới cửa, nhìn trận địa đánh đúng là vô cùng náo nhiệt, Lan Mã Đức lập tức dẫn người tới xem xét.

Vừa tới hiện trường hắn lập tức biến sắc mặt.

Đầu tiên là sợ hãi, hắn không ngờ tên thiếu niên hôm trước đánh mình lại đang ở đây, hắn thế mà dám mò lên tận cửa Thanh Lang bang đánh? hắn đây là muốn truy sát mình, phải giết bằng được mới thôi?

Không đúng a, hôm qua hắn đã có cơ hội ra tay sao phải chờ tới hôm nay đánh lên cửa cùng Thanh Lang bang đại chiến? nhìn bộ dáng đánh đã không ít thời gian, người chết cũng không phải một hai cái đơn giản như vậy?

Tên thiếu niên này chiến lực kinh khủng như vậy? bị người vây chặt vẫn có thể tả xung hữu đột, mỗi chiêu đều đoạt một mạng người?

Lan Mã Đức bị Triệu Vô Cực giết người khung cảnh dọa sợ, hắn không dám tin vào mắt mình, một cái nhân loại võ giả lại có thể mạnh mẽ tới như vậy?

Trước đây hắn thích ăn chơi trác tán, thích tiêu tốn thời gian ở trên người nữ nhân làm chuyện đấy, bởi vì hắn cho rằng võ giả cho dù mạnh thế nào đi nữa cũng không chịu nổi vây công.

Hắn Thanh Lang bang người chính là nhiều, cho người tới vây công mài chết ngươi, ngươi chính là nhị lưu cũng phải quỳ.

Cha hắn mạnh mẽ như vậy cũng mới nhị lưu cao thủ mà thôi, thế mà đã có thể làm Thanh Lang bang bang chủ rồi.

Đáng tiếc hắn hôm nay gặp phải Triệu Vô Cực, hắn có thể ở trong thiên quân vạn mã tới lui tùy ý, như là ma thần hàng lâm, vô cùng kinh khủng.

Lan Mã Đức sợ hãi, sợ Triệu Vô Cực đến tìm hắn tính sổ!

Nhưng sợ hãi qua đi, hắn liền lấy lại tinh thần, bản chất quần là áo lụa lập tức trỗi dậy!

Sợ cái gì a? đây là nhà ta, là địa bàn của ta, Thanh Lang bang người nhiều như vậy còn phải sợ hắn hay sao? 

Không phải lão cha gần đây mời chào cao thủ rất nhiều hay sao? hắn nhất định hôm nay phải nhân cơ hội báo thù rửa hận, giết chết Triệu Vô Cực.

Chỉ có như thế hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên, chơi kĩ nữ mới có tư vị.

Nếu không Triệu Vô Cực vĩnh viễn sẽ là ở trên đầu hắn cây đao, luôn khiến hắn ăn ngủ không ngon, còn sinh ác mộng.

Lan Mã Đức lập tức đối với xung quanh người Thanh Lang bang rống to:

“ Người đâu, xông lên! dám xông vào Thanh Lang bang làm loạn người tất phải chết! ai lấy được đầu hắn lập tức trọng thưởng một ngàn lạng bạc ròng! ”

Lan Mã Đức lời vừa ra, không ít người trong lòng lập tức rung động.

Một ngàn lạng bạc ròng là số tài sản lớn, một nhà bốn người bình thường cả đời lao động cũng không kiếm được.

Chỉ cần giết Triệu Vô Cực liền có thể yên tâm bỏ túi số tiền này rồi! Lại nhìn Triệu Vô Cực đang bị vây công, tranh thủ tới chém một đao cũng không vấn đề gì a? đông như vậy hắn còn có thể chuyên chú nhắm vào ta được sao?

Rất nhiều người là loại ý nghĩ này. Trọng thưởng tất có dũng phu, Triệu Vô Cực xung quanh người lập tức tăng lên một mảng lớn, áp lực của hắn cũng càng ngày càng kinh khủng.

Triệu Vô Cực cảm giác không tốt làm, số lượng tăng lên tới một mức độ nào đó sẽ đưa tới chất biến. trước hắn thỉnh thoàng mới bị chém trúng mà thôi, bây giờ hắn bị chém trúng tần suất càng ngày càng nhiều, tuy không thương tới hắn được nhưng cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. 

Triệu Vô Cực lập tức nhảy lên cao, phi thân đứng trên một cái thạch trụ gần đó.

Hắn vô cùng nhanh nhẹn dùng tay tháo đi ở hai chân mình hộ thối ( bảo vệ chân).

Triệu Vô Cực cầm hai cái hộ thối trên tay, lập tức hứng thú nhìn đám người ở phía dưới.

Mỗi người đều là đang hung thần ác sát nhìn hắn, một số người thì là do giết tới đỏ mắt, một số thì là vì trung thành cùng Thanh Lang bang một số lại là vì tiền thưởng.

Mỗi người một suy tính, Triệu Vô Cực cũng có suy tính của riêng bản thân mình, hắn hôm nay quyết giết sạch Thanh Lang bang không chừa một ngọn cỏ, tránh nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên.

Hắn nắm trên tay hai cái nặng mười cân hộ thối, lập tức dùng chúng như một viên đá ném mạnh mà đi.

Triệu Vô Cực lực tay cực mạnh, lại thêm hộ thối trọng lượng, lập tức bay ra ngoài như đạn pháo ra khỏi đại pháo, đám Thanh Lang bang bang chúng lập tức không ít người bị hộ thối đánh xuyên thủng người, máu thịt be bét.

Nơi hộ thối đi qua gần như là tạo thành một đường thẳng tuyệt sát, Triệu Vô Cực lúc này trên khóe miêng không còn là mỉm cười mà là điên cuồng cười to nói:

“ Tốt, hôm nay chúng ta tới một tràng sảng khoái chém giết! ”

Nói xong hắn lập tức vận dụng lên Tử Hà Bất Diệt thần công, Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát huy ra tốc độ thần tốc của mình.

Phốc! Phốc! Phốc!

Triệu Vô Cực tốc độ lập tức gần như đạt tới cực hạn, hắn giống như là một cái bóng mờ mị ảnh không ngừng xuyên toa giữa đám người, mỗi nơi hắn đi qua, tiếng thủ trảo xuyên thủng đại não không ngừng vang lên, đám này bang chúng một câu kêu rên cũng không kịp kêu lập tức bị hắn một trảo đoạt mạng, khí tuyệt bỏ mình.

Triệu Vô Cực lúc trước là giống như một cái chiến thần, một cái ma thần. nơi hắn xông tới vạn quân lùi bước, có khí thế vạn nhân địch không ai cản nổi.

Bây giờ, Triệu Vô Cực lại là vô ảnh vô tung quỷ thần, hắn không mang một cái tử vong chi liềm, nhưng lại giống như tử thần không ngừng xuyên toa khắp nơi, mỗi nơi hắn đi qua đều có vô số người ngã xuống mất mạng.

Triệu Vô Cực nhanh tới nỗi đám Thanh Lang bang bang chúng đa số đều không thể phản ứng kịp chỉ có thể loạn chém, không ít người cũng vì thế mà bị đồng bạn chém trúng.

Một số tam lưu cao thủ trụ cột của Thanh Lang bang thì miễn cưỡng bắt kịp thân hình hắn, Triệu Vô Cực lại lập tức biến đổi chiêu thức, đặc biệt chiếu cố bọn họ.

Một chiêu không thể đoạt mạng thì tới hai ba chiêu, bọn họ cho dù là tam lưu cao thủ đỉnh phong cũng không có cái nào có thể chịu nổi Triệu Vô Cực quá ba chiêu.

Đám người lúc nãy vì tiền thưởng khí thế còn hung mãnh vô cùng lập tức trở nên có chút co rút lại, khí thế suy bại.

Triệu Vô Cực cùng số lớn người đại chiến bọn họ còn có cơ hội trảm lấy hắn. Triệu Vô Cực sử dụng khinh công như quỷ ảnh xuyên toa, một cái bóng cũng không bắt được thì còn đánh cái gì a?

Còn xông tới không phải là đi nạp mạng sao? Mọi người cũng là người không ai chán sống, bọn hắn muốn tiền nhưng cũng phải có mạng mới có thể sử dụng được a!

Mọi người ai loạn trảm thì loạn trảm, ai hô đánh giết thì tiếp tục đánh giết, nhưng cũng không ít người tỉnh táo lại, bọn họ bắt đầu lùi ra vòng ngoài của trận chiến, muốn tìm cơ hội thoát đi.

Triệu Vô Cực quá mạnh mẽ, không phải là bọn hắn có thể đối phó.

Triệu Vô Cực chú ý thấy tất cả, hắn đã sớm cảm nhận được thế trận biến hóa, muốn đi sao?

Đám này Thanh Lang bang bang chúng, thường ngày dựa vào Thanh Lang bang thế lớn làm không ít chuyện xấu, giờ này thấy hắn đánh tới cửa thì lại muốn trốn đi, tránh né phong mang?

Tuy nói mỗi người đều vì mình tư lợi, nhưng một chút nghĩa khí cũng không giảng thì còn lăn lộn cái gì bang hội. Giờ khắc này bọn hắn hẳn là nên cùng xông lên vây công Triệu Vô Cực mới đúng chứ? hắn giết còn chưa cảm thấy đã đây!

Triệu Vô Cực cũng đối với hạng người này vô cùng chán ghét, nếu có thể hắn đã sớm giết sạch người ở đây, đáng tiếc đối phương số lượng quả thật quá nhiều, mỗi người cản đường Triệu Vô Cực đều không thể di chuyển thoải mái.

Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, hai tay lập tức biến thành tàn ảnh, hộ thủ nặng hai mươi lăm kg lập tức tháo ra. 

Trên người nhẹ đi năm mươi kg Triệu Vô Cực lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ha Ha Ha!

hắn cười to một tiếng, Thủy Thượng Phiêu thân pháp tốc độ một lần nữa đẩy cao.

Lúc nãy hắn như là một cái quỷ ảnh thu gặt sinh mạng thì lúc này Triệu Vô Cực đến quỷ ảnh một số người cũng không thể thấy rõ.

Giữa trường lập tức xảy ra một tràng cảnh vô cùng quỷ dị, Thanh Lang bang bang chúng đứng tại chỗ bỗng nhiên bị người một trảo xuyên não, máu tươi phun ra thẳng tắp ngã xuống đất khí tuyệt.

Lúc này đừng nói phàm nhân, ngay cả tam lưu cao thủ cũng không nhấc lên nổi một chút chiến ý nào. Bọn họ trong đầu ngay lúc này ý nghĩ chỉ có một chữ mà thôi: “ Chạy! ”

Chỉ có chạy bọn hắn mới có thể giữ được mạng sống, chỉ có chạy mới có thể đi vào bên trong báo cho bang chủ, nhờ vào bang chủ võ lực tiêu diệt Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực đã nằm ngoài khả năng đối phó của bọn hắn, không cách nào cùng đối phương giao phong. 

Đúng lúc này một tiếng quát to truyền tới:

“ Cuồng đồ, dám ở ta Thanh Lang bang diễu võ dương oai, ngươi hôm nay nhất định phải chết! ”

Lập tức mọi người nhìn về phía tiếng nói phong tới, trong mắt Thanh Lang bang bang chúng lập tức dấy lên hi vọng chi hỏa, bởi vì bọn hắn biết đây chính là giọng của bang chủ bọn hắn.

Bang chủ võ lực cao cường, chỉ cần bang chủ tự thân xuất mã Triệu Vô Cực không thể tiếp tục tàn sát bọn họ như vậy.

Nơi ánh mắt mọi người đổ dồn về, một đoàn người đang đi tới.

Đi ở chính giữa chính là một cái trung niên nam tử, ánh mắt dài hẹp âm lãnh, khuôn mặt khá gầy, hai má hóp lại, bờ môi mỏng. Hắn ăn mặc trên người y phục tơ lụa sang trọng, kiểu cách cầu kì, vừa nhìn liền biết chính là người có quyền thế.

Trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí, luồng sát khí này từ ánh mắt của hắn tập trung khóa chặt Triệu Vô Cực, muốn từ đó kinh sợ hắn.

Đáng tiếc Triệu Vô Cực tâm trí kiên định, ý chí mạnh mẽ một chút sát khí này đối với hắn chỉ là trò đùa.

Triệu Vô Cực đoán, người này chính là Thanh Lang bang bang chủ Lan Ngọc Tự. Đối phương cảnh giới chính là nhị lưu cao thủ lâu năm.

Đi kế bên hắn cũng là một người tỏa ra nhị lưu cao thủ khí tức, người này khuôn mặt chữ điền mày rậm mắt to mũi lớn. Thân thể hắn vai rộng lưng dài, sử dụng chính là đao pháp. 

Triệu Vô Cực nếu đoán không nhầm người này chính là không lâu trước Thanh Lang bang mới mời được tới khách khanh trưởng lão một trong.

Hắn ánh mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng không tìm thấy cái thứ ba khách khanh trưởng lão.

Xét trường hợp này, Thanh Lang bang vốn nên dốc toàn lực ứng phó mới đúng, sẽ không đi ẩn dấu thực lực của mình làm cái gì. 

Triệu Vô Cực đã đánh đến tận cửa, cho dù vây công cũng phải đưa hắn vây đánh đến chết. thế mà đối phương lại dấu đi một cái nhị lưu cao thủ, có thể sao?

Đương nhiên là không khả thi, trừ khi vốn là chỉ còn có một cái nhị lưu cao thủ mà thôi!

Thế một cái còn lại đi đâu? đương nhiên là lúc trước ám sát hắn bị Triệu Vô Cực tiện tay giết chết, đến nay xác chết đã bị hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra quăng một góc nào đó rồi mà thôi!

Triệu Vô Cực vừa nhìn tới đây liền hiểu, sự việc lần này là liên hoàn ám sát của Thanh Lang bang đối với hắn mà thôi.

Đã như vậy chỉ cần có oán báo oán, có thù báo thù là được rồi.

Hắc thủ sau màn đã lộ diện cũng không cần truy xét thêm nhiều làm gì nữa.

Triệu Vô Cực lại nhìn sang một bên, đi bên cạnh Lan Ngọc Tự chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi chính là Thanh Lang bang đại tiểu thư Lan Ngọc cùng Nhị thiếu chủ Lan Vô Đạo, đi cuối cùng chính là quản gia của Thanh Lang bang.

Đám người rất nhanh thì đi tới, mọi người ánh mắt đối diện, toàn trường bầu không khí có chút im lặng, mọi người đều đang chờ xem Lan Ngọc Tự đối với chuyện này sẽ nói gì!

Lan Ngọc Tự vốn đang ở hậu viện nghe quản gia báo cáo nhiệm vụ lần này cùng xem xét Ngũ Quỷ mật tịch ảo diệu, không ngờ bên ngoài lập tức có người đánh tới.

Hắn lúc này cùng vị này khách khanh trưởng lão lập tức cùng nhau đi ra ngoài xem là có việc gì, tiện thể cũng đang ở đó Lan Ngọc cùng Lan Vô Đạo cũng cùng đi.

Triệu Vô Cực đánh giá hai người này một chút, Lan Ngọc cũng được tính là một cái mĩ thiếu nữ, đáng tiếc khí chất âm lãnh ác độc, tâm tư như rắn rết, ở trước một bộ phía sau lại là một bộ cực kì khiến Triệu Vô Cực chán ghét.

Còn tên kia hẳn là nhị công tử, nhưng lại là đại thiếu chủ của Thanh Lang bang.

Tên này nếu đánh giá ra ngoại hình so với Lan Ngọc Tự còn khá là giống, so với Lan Mã Đức còn giống hơn nhiều.

Đối phương tuổi hơn hai mươi, cảnh giới mới chỉ là sơ nhập tam lưu cao thủ, quá yếu.

Triệu Vô Cực đối với Thanh Lang bang tương lai người kế nghiệp vô cùng quan ngại, yếu như vậy sau khi Lan Ngọc Tự chết hắn có thể tu luyện tới được mức nào? có thể gánh lên nổi Thanh Lang bang gia đại nghiệp đại sao?

Còn Lan Ngọc tương lai đương nhiên là sẽ được gả đi làm hôn nhân chính trị, cho dù nàng có tài giỏi đến mấy ở Thanh Lang bang cũng chỉ là một con cờ có giá trị lớn mà thôi.

Lan Ngọc Tự lúc này đi tới, nhìn thấy Triệu Vô Cực thì chợt giật mình một cái. Hắn giống như có vẻ suy nghĩ.

Lan Ngọc Tự lúc này trong lòng là suy nghĩ liên tục:

“ Tên thiếu niên này không phải là Triệu Vô Cực sao? Bây giờ hắn sao lại ở đây? không phải là nên sớm chết rồi sao? vừa nãy quản gia còn báo nhiệm vụ đã hoàn thành Triệu Vô Cực đã trúng độc mà chết rồi cơ mà? Hắn có thể phục sinh sao? nếu không thì chính là một cái bẫy, bí kíp ta đạt được không biết là thật hay là giả? ta đã xem qua cũng không thấy cái gì khả nghi a? ”

Triệu Vô Cực giúp bọn hắn một đại ân, lần trước chính là hắn diệt đi Hắc Kình bang Thanh Lang bang chúng ta mới có thể thuận lợi tiếp nhận phần lớn sản nghiệp của bọn hắn một bước lên trời biến thành đệ nhất bang hội Thiên Giang thành nhưng cũng chính hắn là mối uy hiếp to lớn của bọn hắn.

Trong lòng nghi ngờ hắn hướng về quản gia hỏi:

“ Quản gia chuyện này là thế nào? không phải ngươi nói nhiệm vụ đã hoàn thanh rồi sao? tại sao đối phương còn có thể ở đây đại khai sát giới ném hết chúng ta Thanh Lang bang mặt mũi? ”

Quản gia lập tức sợ hãi quỳ xuống nói:

“ Bang chủ, ta thực sự đã nhận được mật tịch từ tên ta mua chuộc ở Trang gia, hắn nói Triệu Vô Cực đã chết rồi a. Nếu hắn không chết sao ta có thể có được mật tịch này? ta cũng không hiểu tại sao hắn còn có thể đứng ở đây a! bang chủ tha mạng! ”

Cùng hắn kinh ngạc còn có Lan Ngọc. Chuyện lần này chính là nàng một tay bày mưu tính kế, không ngờ cuối cùng lại ra cái biến số.

Hôm nay chết nhiều người như vậy chỉ sợ tương lai nàng ở Thanh Lang bang danh vọng cũng sẽ nhận không nhỏ đả kích.

Nàng cũng rất nghi hoặc Triệu Vô Cực là làm sao có thể còn sống đứng ở đây? đáng lẽ hắn đã nên chết rồi chứ? chả lẽ quản gia lại đi lừa dối cha nàng?

Không đúng, quản gia sẽ không ngốc đi làm việc như vậy, vả lại Triệu Vô Cực vừa xuất hiện ở đây mọi thứ đều sẽ bị làm sáng tỏ.

Chính xác đáp án chính là cả quản gia cũng bị lợi dụng mà thôi. Mà người lợi dụng đương nhiên là Triệu Vô Cực, hắn muốn thông qua manh mối này tìm ra chủ sự sau màn.

Lan ngọc mắng thầm một câu, bản thân quá thất sách rồi, không ngờ lại để Triệu Vô Cực còn sống sót trở lại trả thù.

Nàng vốn phái ra một cái khách khanh trưởng lão, nhưng giờ này Triệu Vô Cực ở đây e rằng đối phương đã lành ít dữ nhiều.

Nàng có thể nghĩ ra được đương nhiên Lan Ngọc Tự cũng có thể nghĩ ra được, bí tịch này e sợ là giả rồi.

Đối phương chính là lợi dụng chuyện này tìm ra chân tướng chủ sự sau màn, hắn quản gia cũng là bị lừa dối đối tượng mà thôi.

“ Phế vật! ” 

Một tiếng nộ mắng, Lan Ngọc Tự lập tức tung ra một chưởng đánh thẳng vào huyệt bách hội của tên quản gia đang quỳ trên đất.

Quản gia theo hắn bao năm cũng không tránh được vận mệnh bị diệt sát, Lan Ngọc Tự không hề giảng tình cảm, hắn chỉ quan tâm lợi ích mà thôi.

Quản gia lập tức sắc mặt trắng bệch, thất khiếu chảy máu, trong ánh mắt hắn sự sống lập tức biến mất. 

Quản gia ngã ra đất, chết không thể chết thêm.

Lan Ngọc Tự nhìn phía dưới hàng trăm bang chúng chết bởi vì chuyện này, trong lòng khó chịu vô cùng.

Không ngờ tính kế đối phương lại bị đối phương phản tính kế, lần này đúng là thua lỗ lớn rồi. 

Hắn lại nhìn con gái mình, chính nàng chủ trương sự việc lần này muốn đem Triệu Vô Cực diệt sát, cũng là nàng bày mưu tính kế đương nhiên lần này tội lỗi nàng đều phải gánh chịu, hắn đợi sau chuyện này nhất định sẽ tính sổ với nàng.

Hắn hồn nhiên quên mất bản thân chính là người đông ý kế hoạch này. Hắn không bao giờ sai, hắn luôn là người vĩ đại nhất.

Lan ngọc thấy thế biết bản thân lần này phạm một cái cực lớn sai lầm, sợ rằng rất khó có thể chuộc lỗi được. nàng có thể còn sống đứng đây chính là vì nàng là hắn con gái.

Sau chuyện này sợ rằng sẽ phải gả đi ra ngoài thực hiện một cuộc hôn nhân chính làm một cái quân cờ mang lại nhiều lợi ích cho Thanh Lang bang rồi.

Lan Ngọc đối với vận mệnh tương lai của mình bi ai!

Lan Vô Đạo thì lại hứng thú xem hết tất cả mọi thứ, có cha hắn ở đây Lan Vô Đạo là thiếu bang chủ cũng không hề có tiếng nói gì, tốt nhất tĩnh quan kì biến là được.

Chừng nào cha hắn còn chưa chết, hắn vẫn còn chưa nắm đại quyền của Thanh Lang bang, hắn vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng sự bá đạo của cha hắn.

Lan Vô Đạo nhẫn nhịn từ lâu đã quen thuộc, nhưng hắn cũng sắp không chịu nổi rồi.

Trong lòng của hắn cũng có tính toán riêng, đáng tiếc võ lực của hắn cũng chẳng ra sao, nếu không hắn đã sớm nghĩ đoạt quyền rồi.

Bây giờ cho dù đoạt quyền thành công hắn cũng không thể trấn áp nổi Thanh Lang bang nội ưu ngoại hoạn. 

Bởi vì thế, hắn vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Thanh Lang bang bang chủ Lan Ngọc Tự quay sang cùng hắn khách khanh trưởng lão nói:

“ Độc trưởng lão, lát nữa phải làm phiền ngài cùng ta ra tay áp chế tiểu tặc này! Không thể chế phục hắn Thanh Lang bang danh vọng sẽ bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Danh vọng của Thanh Lang bang xem hết vào một trận chiến này mong trưởng lão giúp một phần sức lực! ”

Họ Độc trưởng lão cũng là cười nói:

“ Tốt, ta là Thanh Lang bang khách khanh trưởng lão đương nhiên sẽ vì bang chủ giải ưu. Ta đao cũng đã lâu không giết thiên tài, hôm nay lập tức có thể thỏa mãn nó một phen! ”

Nói xong hắn cũng khặc khặc cười, Lan Ngọc Tự gật đầu nhìn về phía Triệu Vô Cực lạnh lùng tuyên bố:

“ hôm nay, ngươi nhất định phải chết! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.