Hôn Nhân Bắt Đầu Từ Bản Hợp Đồng

Chương 125: Cảnh nguyên trạch nổi giận




Thư Lạc bên vai đeo đàn ghi ta, hai tai đeo tai nghe, thân thể hơi nghiêng. Cậu ta nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, hình như hoàn toàn không nhận ra chúng tôi đang ở trong cùng một buồng thang máy.

“Thư Lạc!”

Tôi nhẹ giọng kêu lên một tiếng, nhưng hình như cậu ta không hề nghe thấy. Tôi đứng ở trước mặt cậu ta có chút xấu hổ. Một lát sau, thang máy đột nhiên chấn động mạnh một cái, tôi mất thăng bằng lảo đảo chúi người về phía trước, ngã vào người Thư Lạc.

“Mạc Phi?!”

Thư Lạc mở mắt giật mình nhìn tôi, vừa tháo tai nghe xuống, vừa ôm tôi vào lòng, không đợi tôi mở miệng nói liền đưa tay sờ lên trán tôi.

“Sắc mặt anh sao kém vậy? Thân thể khó chịu sao?”

Tôi sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn vẻ mặt đầy lo lắng củaThư Lạc. Hình như cậu ta hoàn toàn không để ý đến chuyện tối hôm qua.

“Anh xem anh đó, cả người nóng hổi thế này, đang bị sốt mà chạy ra ngoài làm gì? Bên ngoài lạnh như vậy.”

Thư Lạc nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi áp lên mặt mình, để giúp tôi sưởi ấm.

Tôi bỗng nhiên nghẹn ngào, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi, tôi muốn đi tìm cậu… đêm hôm khuya khoắt… một đứa trẻ như cậu…”

Thư Lạc ngẩn ra, không khỏi cười khổ, vô cùng ôn nhu vuốt tóc tôi, yêu thương nói: “Xin lỗi, để anh lo lắng rồi, hôm nay ban nhạc ra ca khúc mới, cả bọn cần phải tập luyện, vốn định gọi điện nói với anh một tiếng nhưng điện thoại lại hết pin. Xin lỗi nha, là tôi không tốt.”

Tôi nhìn vẻ mặt tự trách của Thư Lạc, bất chợt không thể nói nên lời, tôi cắn môi, cảm thấy sống mũi cay cay. Cứ tưởng rằng Thư Lạc vẫn còn đang giận tôi, không ngờ cậu ấy lại có thể bao dung với một người trưởng thành ích kỷ và tùy hứng như tôi đến vậy, cứ một mực đối tốt với tôi, nhưng tôi lại nói ra những lời làm tổn thương cậu ấy. Tôi khụt khịt mũi, trong lúc nhất thời xấu hổ đến không thể diễn tả thành lời.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mắt lại đỏ lên rồi? ” Thư Lạc cười cúi đầu nhìn tôi, vươn ngón trỏ vuốt mũi tôi một cái, “Còn nữa nha, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không còn là trẻ con nữa, anh không cần quan tâm tôi như vậy, chỉ cần chăm sóc bản thân mình cho tốt là được rồi.”

Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt bị đánh sưng đỏ vẫn chưa tan của tôi, hình như muốn nói gì đó, nhưng lời vẫn chưa nói ra, nét mặt cậu ta liền lộ ra một tia đau đớn và bi thương.

Lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên bị tách ra.

Tôi cùng Thư Lạc nhìn số tầng in trên vách tường ngoài cửa thang máy, nhất thời sửng sốt. Vừa rồi thang máy sau khi bị chấn động mạnh đã ngừng hoạt động, buồng thang máy cũng dừng lại ở tầng mười tám, vậy mà hai người lại không ai chú ý tới cả.

Thì ra thang máy bị trục trặc sao? Không xong rồi, đêm hôm khuya khoắt, e rằng muốn gọi người đến sửa cũng phải đợi đến sáng mai. Sau khi ấn nút đỏ khẩn cấp, chúng tôi ngồi đợi đến gần mười lăm phút vẫn không thấy bóng dáng ai tới, cuối cùng, cả hai đành quyết định dùng cầu thang bộ.

Mưa rả rích suốt cả đêm. Cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể khẽ cắn môi.

Từ tầng mười tám đến tầng mười chín, đến tầng hai mươi, rồi lại đến tầng hai mươi mốt.

Đi được ba tầng, tôi liền bắt đầu cảm thấy thân thể chao đảo muốn ngã, nhất là nơi hạ thân đang rất đau xót khiến tôi có chút không thể chịu đựng được, nhưng lại không cách nào mở miệng nói ra. Thư Lạc lo lắng nhìn tôi, liên tục đòi cõng, nhưng đều bị tôi rất kiên quyết lắc đầu cự tuyệt. Đùa gì vậy, cho dù có đau nhức mệt mỏi thế nào, tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể không biết xấu hổ mà bắt một đứa trẻ cõng mình lên cầu thang như vậy được.

Thư Lạc yên lặng một chút, không bắt ép tôi nữa, chỉ lặng lẽ vươn tay nắm lấy bàn tay của tôi.

Tôi sửng sốt, nhưng lại không giãy ra. Tay Thư Lạc lớn hơn tay tôi, bàn tay tôi bị cậu ấy nắm lấy, hầu như nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn đó, rất ấm áp. Những ngọn đèn nơi hành lang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt lờ mờ, đứng trên cầu thang mỗi tầng nhìn lại liền thấy hai mảng sáng tối cách xa nhau, không gian tối mờ tĩnh lặng. Tôi cùng Thư Lạc sánh vai, bước đi rất chậm. Tôi hầu như chỉ có thể bước lên từng bậc thang một, Thư Lạc cẩn thận chú ý bước chân của tôi, âm thầm dìu tôi bước lên. Cứ như vậy rất lâu, hai người không hề với nhau nói tiếng nào.

Tôi suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy có một số việc, cần phải nói cho rõ ràng.

“… Thư Lạc.”

“Ừ”

“… Xin lỗi.”

“Chuyện gì? Tự nhiên lại nói vậy. ” Thư Lạc cười.

“Hôm qua… hôm qua…”

Tôi nói “hôm qua ” hai lần, nhưng vẫn không thể nói hết.

Thư Lạc không nói gì, chỉ mỉm cười, im lặng chờ đợi.

Tôi điều chỉnh tâm tình, cuối cùng mới lấy được dũng khí.

“Thư Lạc, thực ra tôi… tôi là gay, hôm qua lại bị cậu nhìn thấy, tôi nghĩ là nên nói rõ ràng cho cậu biết thì tốt hơn, cho dù có bị cậu chán ghét, tôi cũng không muốn giấu cậu nữa… Nếu … nếu cậu cảm thấy không thể tiếp nhận được … hoặc nghĩ tôi là một kẻ bệnh hoạn… tôi hoàn toàn có thể hiểu được… Tôi… Tôi…”

Tôi cúi đầu, lời nói vẫn phát ra, nhưng thanh âm thì càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng trở nên sợ hãi. Tuy rằng ngoài miệng nói là không sao, thế nhưng tôi vẫn rất sợ bị đứa trẻ này ghét bỏ.

Đôi chân chẳng biết từ lúc nào đã dừng lại, tôi không dám ngẩng đầu lên, không biết bây giờ Thư Lạc đang dùng ánh mắt gì để nhìn tôi nữa. Là kinh ngạc, là chán ghét, hay là khinh thường?

Tôi thấp thỏm bất an cắn môi dưới, cả người cứ có cảm giác mơ hồ, cũng có chút hối hận.

Gương mặt bị lòng bàn tay to lớn cẩn thận ôm lấy. Thư Lạc nâng khuôn mặt tôi lên, tôi vẫn rũ mắt nhìn xuống. Bỗng nhiên, một hơi thở ấm áp lấp kín đôi môi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.