Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 50: Để Mắt




Cho đến rất lâu sau này, Đường Dư mới hiểu, chính là lần đó, trở thành kiếp nạn khó quên trong lòng cậu.

Buổi học đầu tiên của năm học, sau tiết học cuối cùng là họp lớp, chủ nhiệm đổi chỗ ngồi cho cả lớp, thầy không phải là người phong kiến cổ hủ, tách nam nữ ra, mà là một nam một nữ ngồi cùng bàn.

Phân theo trình tự danh sách lớp, vừa may tên của Đường Dư và Tô Niên Niên ở cạnh nhau, thế là ngồi cạnh nhau, có điều vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.

Vừa bắt đầu, Đường Dư vẫn có tâm lí xa cách Tô Niên Niên, ngày hôm sau, cậu giống như con trai tuổi đó hay dùng thủ đoạn ấu trĩ---cho con sâu róm vào hộp búp của Tô Niên Niên.

Cậu ngồi ở chỗ ngồi, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững coi như không có chuyện gì, thực ra vẫn đang chờ phản ứng của Tô Niên Niên.

Tiếng chuông vang lên, Tô Niên Niên lại là người cuối cùng chạy vào, đầu tóc rối bù, bộ dạng ngủ chưa đủ giấc.

Không biết tại sao, Đường Dư nhìn thấy khuôn mặt đó của cô lại có chút không đành lòng, đang chuẩn bị tranh thủ lúc cô không chú ý bỏ con sâu róm đó ra, không ngờ Tô Niên Niên đã từ trong ngăn kéo lấy ra hộp bút.

Đường Dư như nín thở, nhưng đợi cả buổi, cũng không nghe tiếng hét của Tô Niên Niên, ngược lại lại bị cô khều tay sang, sau đó nghe thấy giọng nói vui mừng hớn hở của cô: “ Đường Dư, cậu xem, trong hộp bút của tớ có con sâu, béo quá đi!”

Đường Dư: “.......”

Cậu đơ người nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đã hào hứng lấy đầu bút mà nghịch con sâu đó, chẳng hề sợ hãi.

Nhất định là ở đâu không đúng.........Đường Dư tự kiểm điểm thất bại của hành động lần này.

Trong tính cách cậu có phần rất bướng bỉnh, đã nhận định việc gì thì nhất định tiếp tục làm, ngày thứ ba, cậu đổi sang một con sâu to hơn đáng sợ hơn, lại làm vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi tiếng hét sợ hãi của Tô Niên Niên, uhm, tốt nhất có thể dọa cho cô khóc.

(/)

Tuy nhiên --- ---

“ Đường Dư, woa, con sâu này trông uy phong quá, tớ phải đặt tên cho nó là anh hùng chiến đấu, cậu thấy thế nào?”

Đường Dư im lặng.

Ngày thứ tư --- ---

“ Í, con này lại còn có nhiều màu nữa, đẹp quá, liệu có trôi màu không nhỉ, cậu có nước không, để tớ thử nghiệm chút!”

“.........”

Đường Dư sâu xa cảm nhận được sự bất lực ở đây, trên thế giới này tại sao lại có đứa con gái quái lạ thế này nhỉ, hoàn toàn không giống như bình thường!

Cho đến một hôm, Tô Niên Niên thần thần bí bí kéo tay áo của cậu, sau đó đặt vào trong đó một con sâu róm xanh lè béo múp, còn kéo dài giọng nói nhấn mạnh: “ Đường Dư, có phải cậu thích sâu không, đây là con sâu mà sáng nay tớ trèo lên cây dưới lầu nhà tớ bắt đấy, tặng cho cậu đấy, cậu không cần cảm ơn tớ, thích thì từ từ nghiên cứu, Đạt Nhĩ Văn cũng vì thích sâu nên mới hứng thú mà viết ra <luận về sâu bọ> đấy!”

Câu nói này hết sức nghiêm túc, khiến Đường Dư không biết phản bác thế nào.

Cái gì thế, đây không phải là dự tính ban đầu của cậu, Tô Niên Niên cậu có thể sợ hãi một lần được không?

Cậu nhăn trán, im lặng đón lấy con sâu đó, đặt vào trong hộp bút của mình.

Mùa xuân năm thứ hai, hai người vẫn ngồi cạnh nhau, Đường Dư từ chỗ bạn làm ít kén tằm, Tô Niên Niên vừa nhìn thấy hai mắt đã hoa lên: “ Đây là cái gì thế?”

“ Ồ, đây là kén tằm, ấm áp sẽ chui ra con tằm nhỏ, sau đó nuôi lớn, cuối cùng sẽ nhả ra tơ, còn có thể biến thành bướm bay lên.” Đường Dư trả lời, trải qua thời gian quen biết lâu như thế, thái độ của cậu đối với Tô Niên Niên tốt hơn rất nhiều, nói trước mặt Tô Niên Niên cũng nhiều nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.