Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 44: Xuống Núi




Môi hồng mềm mại, lan tỏa ra hương thơm dễ chịu, khiến cho nam nhân không thể cự tuyệt. Thế nhưng Vân Chính Thiên hiện tại còn không có một chút suy nghĩ nào sẽ đi thưởng thức cái này cực phẩm tạo hóa.

Lấy hết bình tĩnh, Vân Chính Thiên cố gắng giữ nguyên hiện trạng. Nơi hai người hòa quyện cánh môi, phản phất có thể nhìn thấy bích lân hào quang luân chuyển.

Vân Chính Thiên kiểm soát đầu lưỡi của mình không tiến vào bên trong chỗ không nên tiến, nháy mắt có chút tê dại. Thế nhưng ngay vào lúc này, đầu lưỡi của Tiên Dao Tử đột nhiên mãnh tiến, động tác cực kỳ nhiệt tình.

Vân Chính Thiên trợn cả hai mắt, bất quá hắn nào dám đáp lại cái này đột phi mãnh tiến sự tình, chỉ biết dốc sức thu hẹp lại miệng của mình.

Chính vì làm như vậy, vô tình hắn đem đầu lưỡi của Tiên Dao Tử bám chặt lại, khiến cho nàng bất giác rên lên mấy tiếng dễ hiểu lầm.

Mụ nội ta, muội rên như vậy là sao, không lẽ bất tỉnh nhưng vẫn có thể làm được chuyện như vậy.

Vân Chính Thiên dùng hết sức tập trung của mình, có lẽ từ khi hắn có khả năng điều động tinh thần lực thì lần này là lần cam go nhất. Độc tố từ trên người Tiên Dao Tử toàn bộ tập trung tại miệng của nàng, sau đó bị Vân Chính Thiên nhanh chóng hút lấy.

Thế nhưng sự tình không có bằng phẳng như vậy, ngay khi Tiên Dao Tử thần trí mờ mờ tỉnh lại, nàng đột nhiên quàng tay lên cổ hắn, mãnh liệt một trận hôn môi.

“Dao Tử...” Vân Chính Thiên cả kinh.

Tiên Dao Tử vờ như không nghe thấy hắn thanh âm, nàng thủy chung cùng với hắn thực hiện một màn nóng bỏng mãnh liệt, thái độ nhiệt tình đến đáng sợ.

Vân Chính Thiên lúc đầu còn nghi hoặc, lát sau hắn đã có chút lý giải. Nếu Tiên Dao Tử không mạnh bạo như vậy, e rằng độc tố cũng không thể hoàn toàn giải trừ.

Nghĩ thông mọi sự, Vân Chính Thiên không có e dè nữa. Hắn đặt tay xuống vòng eo của nàng, mãnh liệt kéo người nàng sát vào hắn, trong đầu không thể không nghĩ tới một chút hưởng thụ cảm giác.

Hai người bọn hắn tại trên mặt đất, dùng phương pháp nguyên thủy nhất tiến hành trung hòa độc tố. Cho đến khi Tiên Dao Tử trên người bích lục hào quang cực kỳ ảm đạm, nàng hai mắt bỗng nhiên mở to ra, bất ngờ hai tay đẩy mạnh vào Vân Chính Thiên lồng ngực, khiến hắn không khỏi rên lên một tiếng đau đớn, thân thể lập tức thối lui.

“A. Muội xin lỗi, huynh không sao chứ?”

“Bà cô nãi nãi, ta đang bị thương đúng là ngay ngực.” Vân Chính Thiên cười khổ nói.

Tiên Dao Tử một mặt nóng bừng, hai tay che mặt thều thào nói: “Muội xin lỗi, là bản năng tự nhiên a. Ai kêu huynh nồng nhiệt đến như vậy.”

Hắn nghe thế, càng là một mặt dở khóc dở cười bày ra, không phải do nàng khởi động trước hay sao. Hắn có thể giữ được hiện trạng như vậy nãy giờ đã là kỳ công lắm rồi đấy.

“Muội tình huống thế nào? Thiên Hoa, Minh Tuyết hai người họ đi đâu rồi?”

Vân Chính Thiên lập tức đổi về chủ đề chính, vội vàng hỏi.

Tiên Dao Tử sắc mặt bỗng trở nên trầm trọng, nàng đáp:

“Ngay khi huynh cùng tên Hình gia kia kéo nhau rời đi. Thiên Hoa tỷ tỷ cùng tên Lỗ gia kia đánh một trận, lúc đầu thì hoàn toàn chiếm thượng phong, bất quá sau đó lại dần dần rơi xuống hạ phong. Lỗ Kỳ kia cường hãn vô cùng, đến thời khắc mấu chốt hắn lại vận dụng tín ngưỡng chi lực mà Tà Đế ban cho.”

“Cái gì?” Vân Chính Thiên chấn động cả người.

Tà Hồn Điện mạnh nhất thủ đoạn tăng cường chính là sử dụng tín ngưỡng chi lực của Tà Đế.

Tà Đế đối với hết thảy tà hồn sư chính là chúa tể, là chí cao chí thượng tồn tại, sánh ngang với thần. Chính vì thế hắn có thể tập hợp được vô số tín ngưỡng chi lực, sau đó không biết làm cách nào có thể chuyển hóa thành một loại năng lực tăng phúc kèm theo mỗi thành viên tà hồn sư trong tổ chức.

Năm đó đại chiến với Hãm Thi, hắn cũng sử ra cái này thủ đoạn, trong nháy đem mắt lực chiến bộc phát lên, cho nên mới có thể lưu lại Bích Lân Hoàng Xà kịch độc trên người Vân Chính Thiên bây giờ.

Vì thế nghe Tiên Dao Tử nói tên Lỗ Kỳ kia đối măt với Mã Thiên Hoa tu vi yếu hơn minh lại sử dụng cái này đê tiện thủ đoạn, làm cho Vân Chính Thiên trong lòng cực kỳ chấn động.

Bình thường mà nói, Lỗ Kỳ bung hết sức thì Mã Thiên Hoa cũng không nắm chắc đánh ngang ngửa với hắn nữa, dựa theo kế hoạch chủ yếu là cần nàng cầm cự cho đến khi Vân Chính Thiên giải quyết Hình Lâm Phong trở về hỗ trợ mà thôi. Vạn lần không nghĩ tới, Lỗ Kỳ lại xuất tuyệt chiêu nhanh đến như vậy.

“Sau đó thế nào?” Vân Chính Thiên cơ hồ không giữ được bình tĩnh nữa.

Tiên Dao Tử đáp: “Sau đó... Dương Viêm xuất hiện.”

“Hắn tại sao lại xuất hiện?” Nghe tới đây, Vân Chính Thiên đã có chút mơ hồ.

Lần cuối gặp Dương Viêm hắn nói sẽ rời đi đến mấy cái thành thị khác, dùng tiền được chia chác để đấu giá vật phẩm. Không nghĩ tới vào lúc này lại xuất hiện ở đây.

Trừ phi... Hắn có dụng ý nào khác!

Tiên Dao Tử nuốt xuống nước bọt: “Lỗ Kỳ bị Dương Viêm giết rồi, hắn mặc vào đấu khải, cùng với Thiên Hoa tỷ tỷ liên thủ đánh chết Lỗ Kỳ. Sau đó cũng chính hắn đem Lỗ gia thuộc hạ thiêu chết, không chừa một ai. Ngay khi mọi người tưởng chừng đã xong việc sớm, còn đang định cùng với hắn đi giúp huynh thì biến cố xảy ra.”

“Dương Viêm làm cái gì?” Vân Chính Thiên hai mắt đỏ ngầu hỏi.

Tiên Dao Tử nấc lên: “Tên khốn kiếp đó nhân lúc chúng ta không đề phòng mà ra tay đánh lén. Thiên Hoa tỷ tỷ bởi vì chiến đấu bị thương, thực lực giảm xuống, không chịu nổi hắn đánh lén một chưởng mà ngã xuống bất tỉnh. Minh Tuyết tỷ tỷ cũng không khá hơn, nàng tu vi yếu nhất cho nên bị hắn một chưởng cũng gục. Khi đó chỉ còn một mình muội là có thể chiến đấu với hắn mà thôi.”

Vân Chính Thiên cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục nghe nàng nói.

“Lấy muội bát hoàn thực lực, căn bản có thể cùng hắn đánh một trận, thậm chí đi giết ngược hắn cũng được. Chỉ có điều Dương Viêm hắn tới không phải một người. Hắn có đồng bọn.”

Đồng bọn!

Dương Viêm sau khi tự ý rời khỏi Tà Hồn Điện, đã xem nhân tội phạm của tổ chức, không có lý gì hắn có thể nhờ đồng bọn trong đó được. Vả lại chuyện hắn giết Lỗ Kỳ cũng đã chứng minh hắn không hề liên quan đến Tà Hồn Điện rồi. Vậy thì đồng bọn của hắn từ đâu mà ra.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vân Chính Thiên, Tiên Dao Tử thở dài:

“Muội cũng như huynh, không đoán được hắn đồng bọn là từ đâu mà đến, chỉ biết người này rất mạnh. Thuộc tính hắc ám của hắn, hình như đã đạt tới cực hạn. Tu vi đúng là cửu hoàn Phong Hào đấu la, đối mặt với hắn, muội hoàn toàn không có một tia cơ hội.”

Vân Chính Thiên càng nghe nàng nói, sắc mặt càng trùng xuống. Tiên Dao Tử mặc dù chỉ là bát hoàn Hồn đấu la, nhưng chiến lực của nàng thực tế xa xa vượt qua cái cấp độ này. Thậm chí một số ít Phong Hào đấu la cũng không dám đối đầu với nàng. Vậy mà tên đồng bọn của Dương Viêm kia, lại có thể khiến nàng cảm thấy kiêng kỵ cùng sợ hãi như vậy.

“Là hắn cùng Dương Viêm bắt đi Thiên Hoa cùng Minh Tuyết.”

“Ân, trước đó hắn còn đánh muội te tua, đến mức phải chạy trốn như huynh thấy. Bất quá dựa theo muội cảm giác, hắn đối với hai tỷ tỷ cũng không có sát ý, chỉ là không biết bắt hắn để làm cái gì thôi.”

Cho dù là vì cái gì đi chăng nữa, đụng tới Vân Chính Thiên nữ nhân, hỏi làm sao hắn không tức giận được. Hắn hiện tại thực sự tiếc hận năm xưa không đem Dương Viêm giết đi, chính vì bản thân mềm lòng rốt cuộc để hôm nay xảy ra cớ sự.

“Có manh mối nào không?” Vân Chính Thiên chợt hỏi.

Tiên Dao Tử buồn bã lắc đầu: “Khi hắn rời đi, muội đã hôn mê bất tỉnh. Căn bản không biết hắn rời đi hướng nào.”

Vân Chính Thiên cũng thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy mông lung vô lực kể từ khi tiến vào Thú Vực lãnh thổ. Tuy rằng trước mắt đã đem được hai gia tộc tà hồn sư hủy đi, nhưng đồng thời cũng bị bắt mất hai cái người tình. Cái giá quá đắt này làm Vân Chính Thiên có chút chua xót.

“DƯƠNG VIÊM!”

Tâm tình không cách nào kiềm chế được, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.

Cách đó một quãng rất xa, tiếp cận biên giới khu vực cấp hai Thú Vực.

Một con cự long màu đen thẳng cánh bay trên bầu trời, tại đỉnh đầu của nó có bốn đạo thân ảnh. Một trong số đó là kẻ vừa làm Vân Chính Thiên vô cùng tức giận, Dương Viêm.

Dương Viêm lỗ tai hơi ngứa, bèn đưa ngón tay lên gãi gãi, ánh mắt bỗng liếc về phía hai nữ nhân bất tỉnh kia, có chút tò mò hỏi:

“Tiền bối, người bắt hai cái nha đầu này làm cái gì.”

Người mà Dương Viêm gọi là tiền bối kia, hắn thân cao mét chín, tráng kiện vóc dáng, chỉ có điều phần lớn diện mạo bị hắc bào che khuất. Chỉ thấy hắn để lọt vài sợi tóc đen xen lẫn tóc bạc ra khỏi mũ trùm đầu mà thôi. Trên người khí tức cũng không thấy tồn tại, chẳng khác nào một cái trung niên nam tử cực kỳ bình thường.

Bất quá có thể khiến Dương Viêm cung kính như vậy, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, còn chưa nói cự long đang bay cũng là do người này điều khiển.

“Tiểu Viêm, tò mò là không tốt!” Trung niên nam tử bí ẩn này hạ giọng đáp. Giọng nói của hắn cũng không có gì đặc sắc, phải nói là một cái tối bình thường thanh âm.

Dương Viêm bật cười nói:

“Khặc khặc. Vãn bối biết rồi, phải chăng người cũng muốn hưởng thụ một chút lạc thú nhân gian. Hai cái nữ nhân này tuy đều là Quỷ Kiếm nữ nhân, bất quá dung mạo đúng là tuyệt sắc, tồn tại tư tưởng muốn hưởng thụ cũng là chuyện dễ hiểu. Nếu như ngài đã không màn thế sự, vậy thì để vãn bối được không?”

Dương Viêm lời nói mang thái độ giễu cợt. Thế nhưng hắn rất nhanh ý thức được mình vừa nói là điều cực kỳ ngu ngốc.

“CÂM MỒM!”

Trung niên nam tử này tựa như đã bị Dương Viêm chọc giận, hắn bỗng nhiên gầm lên một tiếng. Đinh tai nhức óc thanh âm lập tức truyền vào Dương Viêm đại não, đem hắn đánh ngã xuống, trong mồm lập tức ộc ra một ngụm máu tươi.

“A.” Dương Viêm đau đớn đến không thốt nên lời.

Trung niên nam tử hai tay chấp sau lưng, chậm rãi bước lại gần hắn, một chân giơ lên án ngữ ngay trước ngực Dương Viêm, mũi chân càng là xoáy xoáy xuống, mặc kệ Dương Viêm rên rỉ đau đớn, hắn gằn giọng nói:

“Tiểu tử, sau này bớt nói lại một chút sẽ sống lâu hơn. Chuyện của ta ngươi cũng đừng quản, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo là được. Còn nữa, dám động vào hai người bọn họ dù chỉ là một sợi tóc, làm cho ngươi sống không bằng chết mới là lạc thú nhân gian mà ta ưa thích.”

Nếu như là trước đây, có kẻ buông lời hâm dọa hắn như vậy chắc chắn hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem kẻ đó giết chết. Dù sao lấy Dương Viêm thực lực hiện tại, cộng thêm đấu khải kia thì đã có tư cách cùng Phong Hào đấu la chiến đấu. Bất quá, đứng trước vị trung niêm nam tử này, chưa bao giờ nhìn thấy Dương Viêm hoảng sợ đến như vậy.

“Vãn bối biết rồi, vãn bối biết rồi! Tiền bối hạ thử lưu tình! Ặc ặc!” Dương Viêm vội vã kêu lên trong đau đớn, hắn thực sự không muốn đi đắc tội người này nữa a.

“Tốt! Còn dạy được.” Trung niên nam tử nhoẻn miệng cười nói, mũi chân cũng ngừng ngoáy vào ngực Dương Viêm.

...

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.