Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 37: Oan Gia Ngõ Hẹp




"Vì sao từ đầu tới cuối cũng chỉ là âm mưu, vì sao con không có quyền biết mọi chuyện chứ?! Từ đầu tới cuối con giống như kẻ ngu ngốc bị sắp đặt! Con nói con không muốn tham gia tiệc tối, vì sao còn muốn bức con!" Cố Tiểu Ngải rống lớn ra, giống như giày xéo tâm can.

"......"

Lệ Tước Phong kinh ngạc, cô đang nói chuyện với hắn sao?

Cố Tiểu Ngải dùng sức trừng mắt hắn, lớn tiếng hỏi, "Nếu thực sự ba coi con là con gái, cũng sẽ không ngay cả câu con có đồng ý hay không cũng không hỏi con, lại để con đứng mũi chịu sào! Cho dù con không phải do ba sinh ra, ba cũng đã nuôi dưỡng con lớn đến như vậy! Vì sao chỉ xem con như quân cờ! Vì sao?!"

"Cố Tiểu Ngải......"

Cô là coi hắn trở thành ba cô sao?!

Lệ Tước Phong nhìn bộ dáng của cô, lúc nãy giọng điệu còn bá đạo nháy mắt trở nên đau lòng, dù sao chuyện chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, đối với cô đả kích rất lớn......

Lệ Tước Phong đau lòng nhìn chăm chú vào cô, muốn tiến lên kéo tay cô lại.

Cố Tiểu Ngải hung hăng đẩy hắn ra, giống như bị bệnh tâm thần hô to, "Tôi không cần bất luận kẻ nào thay tôi quyết định! Cuộc sống của tôi cũng không muốn các người chi phối!"

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong tiến lên kéo ôm cô vào trong lòng, "Đủ rồi, đừng nói nữa."

"Tránh ra!" Cố Tiểu Ngải giãy dụa muốn đẩy hắn ra.

Lệ Tước Phong căn bản không buông tay, cô giãy dụa cũng vô dụng, cánh tay cứng rắn ôm cô thật chặt.

......

Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm thật lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Cô cho là mình có thể ứng phó mọi chuyện, có thể bình tĩnh đối mặt tất cả...... Nhưng mỗi lần ở trước mặt Lệ Tước Phong, cô có thể bị tức giận đến mất đi lý trí......

Cô không nên như vậy.

Cô phát hỏa với Lệ Tước Phong làm cái gì? Cô phát hỏa lại có tác dụng gì?!

Cố Tiểu Ngải không giãy dụa nữa, rất nhiều chuyện cô có đấu tranh nữa cũng đều vô dụng, nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh......

Xảy ra bất ngờ...... vẫn sẽ xảy ra bất ngờ thôi.

Trong vòng một ngày, cô biết được chân tướng của chuyện tan cửa nát nhà năm xủa, trong vòng một ngày, cô cùng Sở Thế Tu sắp kết hôn lại biến thành anh em cùng cha khác mẹ......

Tất cả đều phát sinh trong vòng một ngày.

Căn bản không có ai hỏi cô rằng cô có chấp nhận được tất cả hay không......

"Tôi sẽ không chi phối cuộc sống của cô nữa, ok?" Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói.

Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc mở mắt ra.

Hắn nói cái gì?!

Lệ Tước Phong vẫn ôm chặt lấy cô, ngoài miệng đã muốn đầu hàng, "Cô muốn ở đâu thì ở, muốn tìm việc gì thì cứ tìm việc ấy, được không?!"

"......" Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lòng ngực của hắn, có chút hồ nghi hỏi, "Thật không?"

"Giả!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, hắn lại thảo hiệp với cô lần nữa, cô còn dám hoài nghi hắn nói là thật hay giả?!

"......"

"Tôi đưa cô trở về!" Lệ Tước Phong rốt cục buông cô ra, kéo tay cô rời đi.

Ngồi vào trong xe, Lệ Tước Phong lại lạnh lùng mở miệng, "Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng lúc tôi muốn gặp cô thì cô phải cho tôi gặp!"

Hắn đã để cô rời đi lâu như vậy rồi.

Hắn không thể chờ đợi lâu như vậy được nữa.

Hắn đối với cô đã lui bước đủ rồi......

"Không thể gặp là bắt tôi lên giường, hôn môi cũng không thể." Cố Tiểu Ngải trầm mặc chỉ chốc lát, mặt không chút thay đổi nói.

"Cố Tiểu Ngải! Cô đừng được đằng chân lên đằng đầu!" Lệ Tước Phong lập tức bất mãn gầm nhẹ, ngay cả hôn môi đều không được, vậy hắn còn có cái ích lợi gì?!

Mỗi lần gặp mặt chỉ thuần túy cùng cô mắt to trừng đôi mắt nhỏ, sau đó nói chuyện phiếm sao?!

"Anh không đồng ý coi như tôi chưa nói qua." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, không có tranh cãi nhiều cùng hắn.

"......"

Cố Tiểu Ngải lấy lùi để tiến đã muốn thành điều tất nhiên đối với Lệ Tước Phong.

Phải tôn trọng ý nguyện của cô, nếu không cô sẽ bị chứng trầm uất nghiêm trọng.....

Tôn trọng chết tiệt!

Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nói, "Được, trước khi tôi muốn tôi sẽ tôn trọng hỏi cô, tiểu thư Cố Tiểu Ngải, cô có đồng ý lên giường với tôi không? Như vậy đủ tôn trọng chưa?!"

"......"

Cố Tiểu Ngải bị nghẹn họng không nói nên lời......

Hắn thật đúng là không biết xấu hổ mà, không cần nói trắng ra như thế chứ.

Xe thể thao dừng đúng dưới lầu nhà trọ của bạn thân Chu Chỉ Nghi, Lệ Tước Phong thực biết rõ ràng nhất cử nhất động của cô, hai ngày nay hắn mới theo dõi cô, hay là từ trước......

Quên đi, biết chuyện này để làm gì.

Cố Tiểu Ngải đẩy cửa xe ra đi xuống, Lệ Tước Phong bắt lấy tay cô, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, ánh mắt Lệ Tước Phong thân thiết nhìn chằm chằm cô, "Cho tôi hôn một cái."

"Lệ Tước Phong, anh vừa mới nói sẽ tôn trọng tôi." Cố Tiểu Ngải nói, hắn nhanh như vậy đã mất trí nhớ?

"Được, tôn trọng." Lệ Tước Phong cắn răng nói từng chữ từng chữ, "Tiểu thư Cố Tiểu Ngải, tôi muốn có một nụ hôn nồng nhiệt với cô, có thể chứ?"

"......"

Cố Tiểu Ngải phát hiện lúc mình ở cùng Lệ Tước Phong là lúc cô bận rộn nhất, hắn mở miệng là làm cho cô không có không gian nghĩ tới cái gì khác.

Cô tìm cho mình nhiều việc để làm hơn nữa thì cũng kém hơn cả Lệ Tước Phong mở miệng.

"Tiểu thư Cố Tiểu Ngải, tôi muốn có nụ hôn nồng nhiệt với cô, có thể chứ?!" Thấy cô không nói lời nào, Lệ Tước Phong tăng thêm giọng điệu hỏi lại một lần nữa.

"Không thể......đừng."

Cố Tiểu Ngải ngay cả cự tuyệt cũng chưa kịp mở miệng, đã bị Lệ Tước Phong lao vào trong lòng, môi hắn ngay sau đó bao lấy, dây dưa môi lưỡi của cô từng chút một.

Cái tên này...... Còn nói muốn tôn trọng cô......

Đừng nói hai chữ tôn trọng hắn không biết viết nha......

Cố Tiểu Ngải bị hắn cường hôn, làm cho cô hô hấp cũng khó khăn, Lệ Tước Phong mới ý vẫn còn chưa hết buông cô ra, mỏng môi khêu gợi thêm phần sáng bóng, cố ý nhìn chằm chằm cô liếm liếm môi, tràn ngập hứng thú dục vọng......

Cố Tiểu Ngải đẩy ngực của hắn ra, Lệ Tước Phong cảm thấy mỹ mãn nhíu mày, "Cố Tiểu Ngải, cô có thể đi rồi."

"......" Cố Tiểu Ngải trừng mắt hắn.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã tôn trọng hỏi cô rồi." Lệ Tước Phong hoàn toàn làm một bộ dạng lưu manh.

"Tôi từ chối." Tiếng phổ thông của cô thực tiêu chuẩn.

"Tôi không có nghe." Lệ Tước Phong làm một bộ lưu manh nhún vai, bỗng nhiên mâu quang tỏa sáng hỏi, "Cô thực sự từ chối sao?!"

"......" Hắn bị lảng tai sao?!

"Vậy làm sao bây giờ, tôi đã hôn rồi." Lệ Tước Phong tà khí nâng người của cô lên, vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tràn ngập chuyện dục vọng, khóe môi nhếch nhẹ, "Bằng không, cô hôn lại cũng được."

Xem đó, hắn tôn trọng cô vậy đó.

Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.

"......"

Cố Tiểu Ngải thật sự đối với Lệ Tước Phong không còn ngôn ngữ nào nữa. nếu còn tiếp tục ở đây nữa thì nhất định không còn sự tôn trọng nào nữa.

"Cố Tiểu Ngải, đừng làm bộ dáng đáng thương như vậy, tôi đã nói cho cô trở về rồi."

"......"

Cố Tiểu Ngải không tiếp tục để ý đến hắn nữa, đẩy cửa xe ra bước xuống, lần này Lệ Tước Phong không lôi kéo cô lại nữa.

Xuống xe xong, phía sau Cố Tiểu Ngải liền vang lên tiếng cười thập phần đắc ý của Lệ Tước Phong, làm ra một bộ dáng sẵn sàng chịu thiệt vậy, "Cố Tiểu Ngải, tôi thực không ngại cô hôn tôi lại đâu."

......

Cách tôn trọng của Lệ Tước Phong...... thật đúng là chưa từng có ai, thế hệ đặc biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.