Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 21: Cao Bát




Để tránh người khác không hiểu lầm quan hệ bây giờ của hai người, cô hắng giọng nói: “Hạ thị trưởng... Anh ngồi trước đi, trong nhà bếp sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong...”

Bà Tô ngồi một bên cắt ngang: “Con bé này gọi gì mà Hạ thị trưởng, quá xa lạ rồi, gọi giống như gọi anh con á.”

Khóe miệng Tô Ngưng Mi giật giật, cô thật muốn nói một câu: Mẹ, con vẫn chưa ly hôn, dù gì vẫn là phụ nữ đã có chồng mà.

Cô thích Hạ An Lan, cũng có suy nghĩ không nên có với anh, nhưng cô muốn sau khi ly hôn, mới không băn khoăn gì mà yêu thích anh.

Chứ không phải như hiện tại, còn phải mang danh nghĩa một người phụ nữ đã có chồng.

Như thế, bất luận là đối với anh, hay đối với bản thân cô đều là một kiểu không tôn trọng.

Hạ An Lan dịu giọng nói: “Em xem, còn nói không giận, trước đây em đâu phải gọi như vậy.”

Tô Ngưng Mi...

Người này hôm nay bị sao vậy, cô trước đây, gọi anh như thế nào?

Cuối cùng đại tẩu Tô gia nhìn thấy Tô Ngưng Mi đúng là đang rất khó xử, nên mới đứng ra giải vây: “Ba mẹ, đừng đứng ở đó nữa, vào ngồi trước đi, đã đến giờ cơm rồi, còn không ăn, thức ăn sẽ nguội mất.”

Bà Tô gật đầu: “An Lan, đến ngồi xuống đi, hôm nay đều không phải người ngoài, đừng khách khí. An Lan hôm nay khó khăn lắm mới đến một lần, tuyệt đối đừng mất tự nhiên nhé.”

“Bác gái yên tâm, con sẽ không khách khí. Hải Thành cách Tô Thành gần như vậy, con nên đến thăm hai bác sớm mới phải.”

“Không sao, sau này, nếu có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé.”

Hạ An Lan thuận theo lời bà Tô nói tiếp: “Dạ, vậy... Sau này nếu có làm phiền bác gái, bác tuyệt đối đừng trách cháu nhé.”

“Sao thế được, bác còn mong cháu thường xuyên đến nữa là.”

Ba người con trai của Tô gia ngồi một bên than thở, mẹ, đây là mẹ muốn xem Hạ An Lan như con ruột của mình sao!

Ba đứa con ruột như họ, đều bị ra rìa.

Tô Ngưng Mi thật muốn tạm rời khỏi đây, cô phải sắp xếp lại tư tưởng của mình một chút.

“Vậy mọi người ngồi trước đi, để con vào bếp, bưng thức ăn ra...”

Bà Tô nói: “Những việc này cần gì đến con, đến đây, con ngồi xuống đi. An Lan ban đầu đã chăm sóc con mấy ngày, sao con cứ muốn trốn vào bếp vậy, đều là người nhà cả, đừng mắc cỡ.”

Khóe miệng Tô Ngưng Mi giật giật, mẹ à, mẹ có thể đừng thể hiện rõ như thế được không?

Cô muốn đi nhưng không đi được, bị bà Tô kéo lại, ngồi xuống bên cạnh Hạ An Lan.

Tình hình hôm nay, so với lúc cô và Hạ An Lan ở riêng với nhau, hoàn toàn khác xa, lúc đó, dù cho thật sự đã làm những chuyện mất mặt, ít nhất cũng chỉ có một người nhìn thấy, nhưng bây giờ, đúng là rất khó chịu.

Cô khó chịu, nhưng có người không khó chịu, Hạ An Lan ngồi trên bàn ăn, như cá gặp nước, với ai dường như cũng có thể trong ba phút là trở thành tri kỷ.

Chẳng bao lâu, cả nhà, đều cười cười nói nói với anh. Trong tình huống này, cô với người nhà Tô gia trái lại lại giống như người ngoài vậy, sao chẳng có thể nói gì với họ được cả.

Sau khi bắt đầu ăn cơm, bà Tô nói: “Những món ăn này, đều là Mi Mi làm cả, 5 giờ sáng con bé đã dậy đi chợ, bận rộn suốt cả buổi sáng để chuẩn bị.”

Tô Ngưng Mi thầm cắn răng: Mẹ, đó là con bị mẹ đuổi đi mà.

Hạ An Lan xoay đầu nói: “Vất vả rồi, sức khỏe của em có chịu nổi không?”

Trong mắt anh chỉ có một mình Tô Ngưng Mi, sâu hút sáng rực, giọng nói dịu dàng, như gió xuân, suýt nữa khiến Tô Ngưng Mi rơi vào bẫy.

Cô ngẩn ra hai giây: “Khụ, đương nhiên không sao, chẳng phải chỉ làm vài món ăn thôi sao. Việc này… ban đầu là em đã hứa với anh mà.”

Tô Ngưng Mi hít thở nhanh lên mấy nhịp. Trời ạ, ánh mắt này của anh sao lại dịu dàng như thế, suýt nữa nhấn chìm cô trong ánh mắt đó rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.