Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 24: Vịnh Xuân, Dương Thiên Lôi (thượng)




Sau khi sắp xếp cho Chu Cao Phi vào chỗ bí mật của Yến vương phủ ở kinh đô, Yến vương đeo mặt nạ hoàng kim, lấy một thân phận khác xuất hiện tại Đông cung.

Khi Vương nhìn thấy Thái tử phi thì Phi đang đứng trước linh vị của Thái tử ở Đông cung nhỏ giọng nói điều gì đó.

"Ai đó?"

Á Đương vốn đang ẩn giấu gần Thái tử phi, đột nhiên cảm ứng được khí tức nguy hiểm lập tức hiện thân quát lên. Đồng thời bốn gã bất tử chiến sĩ thực lực gần bằng Á Đương cũng hiện ra không một tiếng động bốn phía quanh Thái tử phi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú mọi tình huống xung quanh.

"Điềm nhi, ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện, không có ý gì khác?" Ánh mắt Yến vương sa sầm mà lạnh nhạt nói.

"Ngay ở tại đây?" Thái tử phi chỉ vào linh vị của Thái tử.

Yến vương gật gật đầu: "Không sai, chính là ở chỗ này."

Thái tử phi thoáng chút do dự rồi nói với Á Đương: "Các ngươi lui ra đi, không để bất luận kẻ nào quấy rầy chúng ta."

Á Đương vội vàng lĩnh mệnh, mang theo bốn gã bất tử chiến sĩ quay người lui ra ngoài.

"Bỏ mặt nạ của ngươi xuống, ta không thích nói chuyện với kẻ giấu đầu hở đuôi" Thái tử phi nói khó chịu.

Yến vương nghe vậy cũng không hề do dự, tháo bỏ mặt nạ hoàng kim đi, để lộ ra bộ mặt thật của mình. Thái tử phi đã sớm biết thân phận của Vương nên giấu diếm trước mặt nàng không có một chút ý nghĩa.

Thái tử phi thấy Yến vương để gương mặt thật thì dường như có chút không ngờ: "Sao vậy? Làm sao hôm nay lại không cải trang?"

"Điềm nhi, là ta cố ý đến gặp nàng, cho nên hy vọng có thể biểu hiện khía cạnh chân thật nhất của ta ở trước mặt nàng" Yến vương thành khẩn nói.

"Ngươi vẫn còn hi vọng sao?" Thái tử phi cười lạnh một tiếng rồi nói: "Yến vương điện hạ, thủ lĩnh Hoàng Gia, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là cô nương ngốc nghếch năm đó? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta chứng kiến một ít nam nhân đê tiện cùng vô sỉ, và cũng rõ ràng rất nhiều chuyện. Ngươi khỏi phải hy vọng đi, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi. Chỉ có nắm giữ ở thực lực ở trong tay mình mới là vương đạo. Ta biết thế lực Huyền Hoàng môn của ngươi rất lớn, nhưng mà ta sẽ không lựa chọn hợp tác với ngươi."

Yến vương nghe vậy, vẻ mặt có chút không thật tự nhiên. Tuy nhiên hôm nay tới đây thì mục đích quan trọng của Vương chính là thám thính thân phận mẹ đẻ của Lưu Phong chứ không phải để hợp tác.

"Điềm nhi. Ta nghĩ nàng hiểu lầm ta. Hôm nay ta đến gặp nàng không phải vì chuyện hợp tác. Ta có việc muốn nhờ nàng?" Dù sao cũng là có việc nhờ vả nên Yến vương tỏ ra nhún nhường.

"Nhờ vả, ngươi có việc nhờ ta?" Thái tử phi dường như không thể nào tin được lời Yến vương. Dù sao với thân phận, địa vị, thế lực bây giờ của Vương thì cũng chẳng có gì phải nhờ người khác nữa.

"Không sai—!"

Yến vương hít sâu một hơi. Ánh mắt nhìn về Thái tử phi mà chân thành nói: "Điềm nhi, hôm nay ta tới tìm nàng đích thật là có việc muốn nhờ nàng. Hy vọng nàng có thể chiếu cố tới quan hệ trước kia của chúng ta mà nói cho ta biết một việc?"

Thái tử phi khinh thường cười cười: "Tình cảm trước kia? Làm sao mà ta lại không biết trước kia chúng ta có tình cảm với nhau? Tuy nhiên ta thật sự muốn nghe xem vì chuyện gì mà người cao quí như ngươi lại khiêm tốn nhún nhường trước mặt ta như vậy".

Yến vương nhíu mày, trong mắt dường như thoáng qua vẻ không vui. Tuy nhiên cuối cùng Vương vẫn là người có lòng dạ sâu sắc nên nháy mắt cũng đã thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Điềm nhi. Chuyện này đối với nàng mà nói, thật sự rất đơn giản. Ta muốn biết mẹ đẻ của Lưu Phong là ai?"

"Mẹ đẻ của Lưu Phong?" Ngàn vạn lần Thái tử phi cũng không thể ngờ Yến vương tới tìm mình, chính là để hỏi câu này.

"Ngươi hỏi thăm đồ tiện nhân kia làm gì?" Nhắc tới mẹ đẻ của Lưu Phong là Thái tử phi lại tức giận một hồi. Bởi nàng xem ra, nếu không phải tiện nhân kia xuất hiện thì làm sao Thái tử lại có thể phản bội nàng. Nếu Thái tử không phản bội nàng thì nàng sao có thể quan hệ với Yến vương. Do đó từng bước, từng bước sai, để cuối cùng hôm nay phải chịu kết cục này.

"Điềm nhi, ta biết ngươi hận nàng ta." Yến vương rất chân thành nói: "Ta chỉ nghĩ muốn tìm được ả để cho nàng rửa hận—!"

"Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Thái tử phi khinh miệt cười cười: "Yến vương, ngươi là thứ gì vậy. Người khác có lẽ không biết, nhưng mà trong lòng ta lại rất rõ ràng. Đừng có nói cao thượng như vậy, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì? Nếu ngươi không nói thiết tưởng chớ mong muốn có được tin tức gì hữu dụng từ chỗ ta chứ?"

Yến vương âm thầm nhíu mày, đích thật nữ nhân này càng ngày càng khó đối phó. Nhưng mà mục đính hôm nay thì làm cách nào cũng phải đạt được mới xong. Nếu không chẳng có gì để ăn nói với ân công. Vương phỏng chừng, nếu mình có thể làm tốt chuyện này, nhất định có thể từ chỗ ân công sẽ nhận được mối lợi lớn hơn nữa.

"Điềm nhi, nàng nói điều kiện đi?" Tất cả mọi người là người thông minh, Yến vương cũng không cần thiết phải tiếp tục giả bộ nữa.

"Ha ha—!"

Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra mẹ đẻ của Lưu Phong là ai, đối với ngươi phi thường trọng yếu? Nếu là như vậy thì cuối cùng ta cũng cân nhắc lại một chút".

"Điềm nhi, ta đáp ứng nàng, nếu nàng nói cho ta biết mẹ đẻ Lưu Phong là ai? Ta nhất định giết ả cho nàng hả giận?" Yến vương trầm giọng nói.

"Giết nàng?" Thái tử phi đột nhiên giận dữ quát một tiếng rồi nói: "Nếu ta biết ả là ai thì ta sớm đã giết ả rồi. Đâu còn đến lượt ngươi?" Vốn Thái tử phi còn muốn lừa gạt gì đó của Yến vương, nhưng không nghĩ rằng bởi vì nội tâm kích động một chút nên nói lỡ miệng.

Yến vương nghe vậy, vội vàng truy vấn: "Ý của nàng là, nàng cũng không biết mẹ đẻ Lưu Phong là ai?"

Thái tử phi đi lại phía Yến vương vài bước, thản nhiên nói: "Không sai. Nói thật cho ngươi biết, ta cũng không biết tiện nhân kia là ai. Nếu không bất kể giá nào thì ta cũng phải giết chết ả".

"Điềm nhi, nàng thực sự không biết?" Yến vương bán tín bán nghi nói: "Làm sao mà nàng có thể không biết được? Điều này sao có thể? Như vậy đi, nếu nàng mà biết thì mau nói cho ta. Ta có thể cung cấp cho nàng một trăm vạn lượng bạc trắng, nàng xem thế nào?"

Thái tử phi cười lạnh một tiếng: "Tuy rằng ta rất muốn trăm vạn lượng bạc, điều tiếc nuối chính là ta thật sự không biết. Được rồi, tương lai nếu như ngươi tra được tiện nhân kia là ai, thì ngươi nói cho ta biết. Ta nhất định muốn giết ả để rửa hận."

Yến vương thấy Thái tử phi nói thế không giống như là nói dối thì trong lòng có chút thất vọng. Thái tử phi là con đường duy nhất mà Vương nghĩ tới. Những người biết việc năm đó dường như đã bị diệt khẩu toàn bộ. Ngoại trừ Thái tử phi có liên quan thì thực khó tìm thấy người biết sự tình năm đó.

Có lẽ Lưu Phong cũng biết, nhưng mà Yến vương không có khả năng.

Đến hỏi Lưu Phong sao?

"Yến vương, bệ hạ triệu ngươi nhập kinh. Ngươi thật sự dám đến a. Tuy nhiên làm sao mà ta lại nghe nói là ngươi còn đang trên đường vào kinh? Ngươi lại dùng thủ đoạn "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương" cũng không tệ a?" Thái tử phi nở nụ cười gian xảo: "Ngươi vội vã tới gặp ta, chính là vì chuyện này? Hay vẫn còn muốn bày ra trò hề gì khác? Hay là ngươi quyết định động thủ?"

"Điềm nhi, nàng nói bậy bạ gì đó. Bổn vương lần này đến, chính là phụng mệnh về kinh đô thương nghị đại sự. Sao dám có tâm tư khác" Yến vương nghiêm trang nói.

"Vậy sao. Lần này bệ hạ không cho phép đại quân Tam Vệ của ngươi vào kinh. Để xem ngươi làm được đại sự gì" Nói tới đây. Thái tử phi giễu cợt: "Chẳng lẽ ngươi không sợ bệ hạ nhân cơ hội đem ngươi giam lỏng?"

"Không sợ—!"

Yến vương tự tin nói: "Bệ hạ nếu muốn giam lỏng ta, dù sao cũng phải tìm lí do khiến người trong thiên hạ tin phục. Danh bất chính thì ngôn bất thuận. Ngôn bất thuận thì việc bất thành. Hơn nữa, thế lực của đại quân Tam Vệ dưới trướng mà ta huy động cũng sẽ cho phụ hoàng biết, cho dù ta không ở Yến kinh thì mấy đứa con của ta cũng có thể làm nên chuyện. Ta nghĩ phụ hoàng hiện tại vẫn chưa lẩm cẩm tới mức ngay cả quan hệ lợi hại này cũng đều không hiểu a?"

"Tính kế được đó" Thái tử phi khẽ cười một tiếng, nói: "Có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng mà bây giờ phụ hoàng căn bản cũng không làm việc theo lẽ thường tình. Mọi chuyện đều ngoài dự đoán mọi người, ngươi vẫn nên tự cầu phúc cho mình a."

Yến vương chau mày, trong lòng thầm nghĩ, lời này của Thái tử phi cũng đúng. Bây giờ phụ hoàng làm việc không giống như trước kia. Nói chung mọi việc vẫn cần phải cẩn thận. Cũng may trong việc này thì Vương đã có chuẩn bị trọn vẹn. Sức mạnh các bộ phận, các Ti của Huyền Hoàng môn đều đã bí mật lẻn vào kinh đô. Hơn nữa còn một Thí Thần lực lượng sắp Giác Tỉnh của Thiên Chiếu, nên cũng không có gì phải sợ.

"Điềm nhi. Ta hy vọng nàng có thể cân nhắc lại một chút việc chúng ta hợp tác trong lúc này. Nếu quả thực nàng nguyện ý thì chúng ta có thể hỗ trợ Triệt nhi ngồi lên Long Ỷ" Sau vài lần bị cự tuyệt, Yến vương đã thông minh áp dụng phương thức vu hồi. Hy vọng có thể thông qua đứa con chung của bọn họ để cùng liên kết với nhau.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Vẻ mặt Thái tử phi tỏ ra không tin: "Ngươi định đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Triệt nhi. Bao nhiêu năm qua ngươi bày nhiều mưu kế như vậy, làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn chính mình ngồi trên Ngai vàng sao? Làm sao ngươi có thể hảo tâm từ bỏ giấc mộng cả đời của ngươi?"

"Điềm nhi, lời ta nói chính là thực sự. Hơn nữa, ngôi vị hoàng đế dù Lão tử ngồi hay Nhi tử ngồi mà chẳng giống nhau sao?" Yến vương tận lực lấy tình thân tác động lên Thái tử phi.

"Được rồi, Yến vương, thu hồi mồm mép dối trá của ngươi lại" Thái tử phi triệt để không tin lời của Yến vương. Cười lạnh một tiếng, chỉ vào linh vị của Thái tử cười nói: "Đứng trước linh vị của đại ca ngươi, ngươi dám nói ngươi cam tâm từ bỏ ngôi vị hoàng đế sao? Hai mươi năm trước, vì ngôi vị hoàng đế, ngươi không ngần ngại xuống tay với đại ca của chính mình. Hai mươi năm sau, ngươi nói ngươi có thể từ bỏ thì ai tin? Ngươi hỏi lại chính lòng ngươi xem ngươi có tin không?"

"Yến vương, ngươi có thể đi rồi—!"

Thái tử phi nhìn thoáng qua linh vị của Thái tử, hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi không xứng đứng ở chỗ này."

Cơ mặt Yến vương giật giật vài lần, trong lòng cũng tức giận: "Điềm nhi, ta không có tư cách đứng ở chỗ này. Vậy nàng đừng quên, độc dược là do nàng từng ngụm từng ngụm đút cho Đại ca ăn. Là nàng đã hại chết Đại ca, không phải là ta. Đúng, ta thừa nhận năm đó ta ghen tị Đại ca, ta muốn ngồi trên đem Ngai vàng, ta là muốn giết Thái tử để diệt trừ chướng ngại của ta. Nhưng nàng đừng quên, cơ hội hại chết Đại ca là do nàng cung cấp cho ta. Năm đó nàng hiến thân cho ta, vì ta sinh hạ Triệt nhi. Hết thảy đều là nàng tự nguyện, ta không cưỡng bức nàng. Năm đó tuy ta là tứ Hoàng Tử, nhưng mà nàng là Thái tử phi cao cao tại thượng. Nếu nàng không tự nguyện, làm sao ta có khả năng nắm được nàng? Nàng tỉnh lại đi, ngày hôm nay sự tình đã tới nước này, hoàn toàn là chính tay nàng gây ra. Còn oán được ai?"

Ngừng một chút, Yến vương tiếp tục nói: "Trên đời không có bán thuốc hối hận. Mũi tên đã rời khỏi cung làm sao có thể quay lại. Nếu nàng cứ nài nỉ nói sai rồi, thì hai mươi năm trước cũng đã sai lầm. Hiện giờ nàng chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Nhìn thẳng vào sự thật, nàng và ta liên thủ một phen làm nên đại sự nghiệp, đó là vinh quang biết nhường nào? Ta có thể cam đoan với nàng, tương lai sau khi được việc ngôi vị Hoàng đế ta nhất định để cho Triệt nhi. Nàng và ta làm Thái hậu, Thái thượng hoàng tiêu dao chẳng phải thích thú sao".

Thái tử phi khinh thường cười cười: "Nói rất dễ nghe, tuy nhiên cho dù là ngốc tử cũng biết, Triệt nhi chẳng qua cũng chỉ làm Hoàng đế bù nhìn mà thôi. Quyền lợi mà ngươi mong muốn thì thiên hạ không ai có thể cấp cho ngươi. Ngươi cút đi—!"

"Ta kêu ngươi cút—!"

Thái tử phi nói như uy hiếp: "Không cần chọc ta giận ta, nếu không đừng trách ta vô tình." Nói tới đây, vẻ mặt Thái tử phi đầy giễu cợt: "Ta nghĩ ngươi hẳn là không muốn để cho người khác biết tới hai thân phận của ngươi chứ?"

"Ngươi." Yến vương buồn bực không thôi. Tiết lộ thân phận của mình cho Thái tử phi chính là điều vụng về của Vương, là sai lầm lớn nhất của Vương. Ban đầu Vương muốn lấy chính sự chân thành của mình làm cảm động, gây ấn tượng cho Thái tử phi. Hy vọng nàng có thể trở lại với mình. Đáng tiếc Vương đã đánh giá nhầm lẫn tính cách của Thái tử phi. Khiến bây giờ Vương hối hận không thôi.

"Điềm nhi, ta có thể đi, về sau cũng sẽ không dễ dàng đến quấy rầy nàng. Tuy nhiên ta hy vọng nàng có thể giữ bí mật, nếu không nàng cũng đừng trách ta vô tình. Ta nghĩ nàng cũng không mong muốn Lưu Phong sớm biết chân tướng sự việc?" Cho tới lúc này Yến vương cùng Thái tử phi giống nhau. Bọn họ đều nghĩ là Lưu Phong vẫn chưa biết gì, hay vẫn chưa biết rõ.

Quả nhiên, Thái tử phi nghe vậy thì sắc mặt biến đổi mấy lần rồi nói: "Hảo, ngươi cũng đủ tàn nhẫn. Một khi đã như vậy, chúng ta đây cùng giữ bí mật cho nhau".

"Trước khi đi, ta muốn đi xem xem Triệt nhi?" Yến vương hỏi.

"Tùy ngươi—!" Thái tử phi không suy tính nữa.

"Thu Sương tỉ, người dẫn muội ra đây, chẳng lẽ là có đại sự gì?" Thu Sương tự mình đến Huyền Tâm Chính tông mang Đình Nhi đến Hàn Nguyệt Thủy đàm.

Thu Sương quay đầu lại nhìn Đình nhi thản nhiên nói: "Không sai, tỉ tìm muội đến, là có hai việc quan trọng muốn làm. Thứ nhất, tỉ muốn truyền cho muội Tử Tiêu Phượng Minh kiếm. Thứ hai, tỉ cùng bốn vị muội muội ở Phiêu Miểu Cốc phải rời đi một thời gian. Trước khi đi có một số việc tỉ cần dặn dò muội".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.