Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 19: Quỷ dị (thượng)!




Mẹ nó, con tiện nhân. Nhìn thấy cử chỉ của Túc Vương phi, Lưu Phong đột nhiên cảm thấy được giống như kẻ phá đám. Vốn lọc lõi như vậy mà hắn cũng chưa từng gặp.

"Tiểu Hầu gia, ngươi yên tâm, ta từ thuở nhỏ đã luyện thuật phòng the, nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng." Túc Vương phi thấy Lưu Phong không hé răng, đã bắt đầu chủ động tự tiến cử bản thân.

Lưu Phong ngầm than thở một tiếng mà cho rằng thực sự mất hứng *** rồi. Chuyện vốn đang tốt đẹp lại biến ra thành như thế này.

Lưu Phong tuy không phải là nữ nhân, nhưng lại rất hiểu nữ nhân. Đừng đánh giá theo bộ dáng sẵn sàng hiến thân của Túc Vương phi. Bởi vì hắn biết, ở trong lòng thì kỳ thật là nàng thấy ủy khuất. Nói cách khác, Lưu Phong nếu lúc này lên giường cùng Túc Vương phi thì cũng chỉ là với thân xác.

Mặc dù chủ ý của Lưu Phong cũng chỉ là muốn có tình một đêm với Túc Vương phi. Nhưng cũng không mong muốn ôm một thân thể giống như tảng băng. Tuy nói Lưu Phong hắn đích xác có chút phong lưu, nhưng là không đến mức tệ hại như cầm thú.

"Phu nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Lưu Phong tức giận, ngay cả xưng hô với Túc Vương phi đều thay đổi. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại xinh đẹp gợi cảm thành thục của nàng mà quét tới quét lui, khóe môi nhếch lên một nét khinh thường

Túc Vương phi chú ý tới vẻ mặt Lưu Phong trong lòng có chút e ngại. Ở trong ánh mắt của hắn dường như có gì đó mờ ám

Thân thể là hy vọng cuối cùng của nàng, nếu Lưu Phong nói không có hứng thú thì nàng không biết chính mình nên làm gì bây giờ?

"Phu nhân, ngươi cho là thân thể của ngươi thực đáng giá sao?" Lưu Phong coi thường nhìn Túc Vương phi, vẻ mặt lạnh tanh.

Túc Vương phi bị Lưu Phong nhìn một trận cả người sợ hãi. Thậm chí có cảm giác không rét mà run: "Ngươi. Chẳng lẽ ngươi không thích cơ thể ta sao?" Túc Vương phi cảm thấy Lưu Phong đang giả bộ. Lúc nãy rõ ràng nàng thấy dục vọng ở trong ánh mắt hắn, giờ lại biểu hiện lạnh lùng như thế. Hắn nhất định đang giả bộ, hẳn là muốn bắt ta chủ động quắp lấy hắn đây.

"Không cần giả bộ, ta biết ngươi thích cơ thể của ta. Ta sẽ cho ngươi, ta sẽ hầu hạ ngươi thật sự thoải mái." Túc Vương phi mặc dù có chút sợ hãi. Nhưng giờ ở thế không thể lùi được nữa. Sự tình tới nước này rồi. Nàng cũng không có đường rút lui.

"Nữ nhân ngu xuẩn, đúng là nữ nhân. Ngươi cho rằng ngươi là nữ thần hay là thiên tiên?" Nhìn Túc Vương phi chà đạp chính bản thân mình trong bộ dáng một tiện nhân, trong lòng Lưu Phong đột nhiên nổi lên cảm giác khinh thường.

"Ta không phải là nữ thần cũng chẳng phải thiên tiên, nhưng ta lại có thân hình đẹp đẽ, một khuôn mặt xinh đẹp. Hơn nữa công phu trên giường cũng rất tuyệt, ta có thể thỏa mãn dục vọng của ngươi" Nói tới đây, Túc Vương phi cười lạnh nói: "Nam nhân đều là cầm thú < nữ nhân lúc sướng còn cầm thú hơn ~ bắt làm vài lần thì cầm thú nam nhân cũng tắt điện >. Ta biết là nam nhân đều thích thân thể của ta, ngươi cũng không ngoại lệ. Lúc trước, ta rõ ràng thấy dục vọng tình dục trong ánh mắt ngươi. Đừng phủ nhận. Ngươi không lừa nổi ta đâu?"

Lưu Phong đi tới, tóm cổ nàng mà lạnh lùng nói: "Vương phi điện hạ. Ngươi biết không? Bộ dáng của ngươi bây giờ thật sự ti tiện?" Lưu Phong thấy rằng lời nói của Túc Vương phi lúc trước chính là một loại vũ nhục với hắn. Ít nhất hắn tự đánh giá chính mình còn chưa bằng cầm thú. < ếch nào chả là thịt ~ cứ giả vờ mãi >

Dường như cảm nhận được sát khí trong mắt hắn, Túc Vương phi không nén nổi rùng mình một cái, tim đập nhanh: "Vậy ngươi định làm gì?"

"Ngươi nói đi?" Lưu Phong buông Túc Vương phi ra, lui lại mấy bước. Tiện thể ngồi lên giường gấm rồi bắt chéo chân, vẻ mặt hài hước mà nhìn Túc Vương phi.

"Ngươi muốn giết ta?" Thân hình Túc Vương phi không khỏi run lên, trong đôi mắt ngọc hiện lên sự lo sợ. Nghĩ đi nghĩ lại, nói thế nào thì nàng cũng là loại nữ tử trói gà không chặt, đối với cái chết tự nhiên là có sợ hãi.

Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta không muốn giết ngươi, ngươi không cần lo lắng."

Ngừng một chút, Lưu Phong quát một tiếng, nói: "Cởi—! Cởi sạch quần áo, ngươi không phải nói muốn lên giường hầu hạ ta sao? Ta coi như là chơi gái, miễn cưỡng cùng ngươi chơi đùa. Nói, lão tử từ lúc sinh ra đến đến nay vẫn là lần đầu tiên biết đến kỹ nữ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."

"Ngươi. Ngươi sao có thể sỉ nhục ta ghê gớm như vậy." Từ trong sắc mặt Túc Vương phi lộ ra vẻ nhục nhã lại có chút kích động.

"Cởi < cởi đê nào. >? Như thế nào, sợ rồi ah? Vừa rồi không phải là ngươi chủ động sao?" Khóe miệng Lưu Phong toát ra một nụ cười thản nhiên tà ác. Đột nhiên hắn đứng dậy đi tới, nhìn khắp người Vương phi lạnh lùng nói: "Tiện nhân, cởi sạch quần áo của ngươi. Để ta nhìn xem thân thể ngươi rốt cuộc là xuất chúng như thế nào. Để ta thử xem kỹ xảo của ngươi như thế nào, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng."

"Ác ma, ngươi là ác ma."

Túc Vương phi căm giận nhìn Lưu Phong mà nói: "Ngươi có thể chiếm cơ thể của ta, nhưng ngươi không thể sỉ nhục ta."

"Cởi nhanh lên—!" < cởi đê câu h mãi >

Trong mắt Lưu Phong hiện lên vẻ giận dữ: "Đừng có cố gắng thách thức ranh giới cầm cự của ta, nếu không thì ngươi phải chịu đựng." Nói xong, ngón tay Lưu Phong theo cổ trắng nõn của nàng chậm rãi trượt xuống, chuẩn xác bóp trúng bầu ngực đầy đặn < có vẻ là bưởi to ~ ta thích: 20: >. Sau một tiếng rên nhẹ, trong lòng Túc Vương phi dâng lên một khoái cảm khác thường.

Âm thanh đầy vẻ khinh miệt của Lưu Phong lại vang lên bên tai nàng như cũ: "Nữ nhân, xem ra ngươi thật sự thực muốn? Nếu không, tại sao ngươi phát ra tiếng rên rỉ thích thú như thế?" Rất nhiều nam nhân đều nghĩ đến, chỉ có nam nhân mới có nhu cầu, mới mơ tưởng đến nữ nhân, mới khát vọng tình cảm mãnh liệt. Kỳ thật thì khác, nam nhân và nữ nhân giống nhau. Nữ nhân cũng sẽ mơ tưởng về nam nhân, cũng khát vọng thân thể nam nhân. Chẳng qua so ra thì nữ nhân lộ ra ít hơn và tâm tư này luôn luôn không muốn người khác biết. Lưu Phong là tay già đời ***. Nghe tiếng Túc Vương phi rên rỉ, hắn cũng đã biết nữ nhân này phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc nên trong lòng ham muốn dục vọng mãnh liệt. Tuyệt đối không thấp như nàng nói, hoặc là nói là nhu cầu không thấp.

"Ngươi. Ta." Việc Lưu Phong nói trắng trợn, làm Túc Vương phi xấu hổ không chịu nổi. Nàng muốn phản bác lại nhưng không biết nói gì cho phải. Trên thực tế, việc Lưu Phong sờ lúc trước, quả thật làm nàng cảm giác được rất kích thích. Túc Vương phi đột nhiên cảm thấy được chính mình là nữ nhân dâm đãng vô sỉ.

"Không cần phủ nhận, thân thể của ngươi đã bán đứng ngươi. Ngươi căn bản là không bất mãn. Chính mình cũng sướng, còn cố tình nói là ta hiếp bức ngươi, nữ nhân đạo đức giả." Lưu Phong một mặt nói, một mặt tiếp tục vuốt ve bộ ngực to lớn của nữ nhân, kỹ thuật nhẹ nhàng. < chắc là vân vê: P>

Túc Vương phi nghe Lưu Phong nói mà trong lòng cảm thấy hổ thẹn cực độ. Nhưng từ trước ngực lại truyền tới dục vọng khó chịu, thân thể nóng dần. Nàng mím môi kìm nén, nhưng trong lòng lại muốn rên rỉ kêu la.

"Nữ nhân, muốn kêu phải không?" Lưu Phong dường như đã sớm hiểu rõ lòng nàng, cười hắc hắc: "Hé miệng rên lớn đi. Xem ra Túc vương cũng không thể thỏa mãn ngươi a?"

Lời Lưu Phong nói như mũi dùi không chút lưu tình phá tan sự tôn nghiêm của nàng. Tuy nhiên Lưu Phong cũng nói đúng. Túc vương đích xác không thể thỏa mãn nàng. Điểm này là không thể nghi ngờ. Nếu không, nàng làm sao lại cảm giác được cao hứng và kích thích từ tên ác tặc?

"Tại sao lại như vậy." Túc Vương phi cảm thấy trong lòng hết sức bẽ mặt, nhưng thân thể lại cảm thấy rất chân thật. Nàng thật sự rất muốn vặn vẹo đồn bộ mà lớn tiếng rên la. Khát vọng tình dục mãnh liệt bị Lưu Phong khiêu khích hồi lâu chậm rãi tăng lên.

"Phu nhân, ngươi dường như rất cần đàn ông? Nhìn xem. Nơi này của ngươi đã nóng lên, có lẽ đã ươn ướt?" Một bàn tay Lưu Phong đã lớn mật hướng về phía giữa hai chân Túc vương phi mà sờ.

Lưu Phong nói đúng, giữa hai chân Túc Vương phi đã ươn ướt. Bàn tay nóng bỏng tuy sờ chỗ đó vẫn cách lớp quần áo, nhưng một cỗ cảm giác tê dại lập tức truyền đến. Thân thể của nàng không tự giác run rẩy vài cái, trong lòng có cảm giác khác thường càng lúc càng tăng lên mãnh liệt.

Phản ứng như vậy càng làm Túc Vương phi cảm thấy bị lăng nhục, nhưng chính cảm giác lăng nhục lại ẩn ước làm cho nàng nhận thấy có chút kích thích.

Không thể không nói, trong lòng Túc Vương phi giờ phút này đầy mâu thuẫn hỗn loạn.

"Nữ nhân đê tiện." Lưu Phong vẫn canh cánh trong lòng đối với những lời nói của Túc Vương phi lúc trước, cho nên một khắc cũng không bỏ cơ hội xỉ nhục nàng.

Túc Vương phi bỗng nổi giận, nàng đột nhiên cuồng loạn bật dậy kêu to: "Ta là tiện nhân. Ta thực vô sỉ, ta đê tiện. Nhìn lại ngươi đi, ngươi ngoại trừ úc hiếp một nữ nhân như ta, ngươi còn có thể làm cái gì. Ngươi cũng giống ta, ngươi cũng là tiện nhân. So ra thì ngươi không cao thượng hơn ta đâu" Dòng nước mắt đau khổ đang từ từ chảy xuôi xuống trên gương mặt đỏ ửng.

"Được. Nữ nhân, ngươi chửi bới ta, chỉ có thể chứng minh sự giả dối của ngươi. Kỳ thật ngươi rất rõ ràng, rốt cuộc thì ngươi vẫn là một tiện nhân. Nhìn xem, nơi này của ngươi ướt át như thế nào." Tuy rằng là cách quần, nhưng mà Lưu Phong lại rõ ràng cảm giác được nơi đó của Túc Vương phi ướt át.

Nhìn thấy có nước trên ngón tay Lưu Phong, Túc Vương phi có chút xấu hổ vô cùng. Nhưng giờ phút này nàng không cách nào khống chế thân thể chính mình. Trái ngược lại, nàng bị thân thể của chính mình khống chế. Do Lưu Phong tiếp tục khiêu khích ở bên trên, thân thể đã bắt đầu hưởng ứng. Khoái cảm khác thường trong lòng như thủy triều mãnh liệt dâng lên, kích thích thần kinh toàn thân nàng.

Dần dần, cảm giác hổ thẹn, nhục nhã trong lòng nàng đã bị khát vọng tình dục mãnh liệt thay thế. Nàng rốt cuộc không hề rụt rè, mà là lắc lư đồn bộ, hé miệng phát ra tiếng rên rỉ vui mừng rất nhỏ. Trong phút chốc, đại não của nàng dường như trống rỗng. Còn đâu phiền não, cái gì nhục nhã. toàn bộ đều không còn, nàng lẳng lặng thầm hưởng thụ sự sung sướng của cơ thể.

"Nữ nhân, ngươi thật sự sướng a—!" Lưu Phong đột nhiên dừng tay, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng, nhìn Túc Vương phi nói: "Chính mình tự cởi quần áo, sau đó giúp ta." Khóe miệng Lưu Phong toát ra một nụ cười dâm đãng, tay chỉ hạ thân chính mình. Ý tứ không cần nói cũng biết.

Túc Vương phi đầu tiên run người rồi rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ Lưu Phong.

Sau một lúc do dự ngắn ngủi, nàng tỏ ra thuận ý. Hai tay run rẩy bắt đầu nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo ngực, từ mắt tuôn trào dòng lệ chua xót.

Lưu Phong sửng sốt, dường như có chút kinh ngạc: "Phu nhân, ngươi thật muốn làm như vậy sao? Túc vương đáng giá vậy sao?"

Túc Vương phi giật áo ngực ra, căm tức nhìn Lưu Phong: "Không thể nói có đáng giá hay không, ta chỉ biết là Túc vương là phu quân của ta, là nam nhân của ta, ta cần phải cứu Vương."

Lưu Phong nghe vậy thầm thở dài một tiếng: "Không thể không nói, vận may lớn nhất đời này của Túc vương chính là cưới được ngươi."

"Cút—!" Lưu Phong đột nhiên đoạn quát dứt khoát một tiếng.

Túc Vương phi sửng sốt một chút, đột nhiên quát: "Ngươi muốn đổi ý? Vì cái gì? Ta sẽ đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngươi, cho dù là phục vụ ngươi." Ánh mắt của Túc Vương phi dừng ở hạ thân Lưu Phong.

Lưu Phong hừ một tiếng rồi nói: "Lão tử đối với ngươi không có hứng thú, ngươi có thể cút—!" Giao dịch trần trụi như thế, Lưu Phong cũng không thích. Chuẩn xác mà nói, giờ phút này hắn đã mất đi hứng thú đối với Túc Vương phi.

"Vì sao vậy? Làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ? Túc vương làm sao bây giờ?" Túc vương phi do dự một chút rồi mặc áo.

Chứng kiến vẻ mặt Túc vương phi, Lưu Phong buồn bã nói: "Ngươi là nữ nhân tốt. Ngươi đi đi, Túc vương quá vài ngày sẽ không có việc gì, ta cam đoan với ngươi."

Túc Vương phi nghe vậy, trong mắt hiện lên chút vui mừng, vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt—!"

"Ngươi đi đi—!" Lưu Phong hạ lệnh tiễn khách. Không biết vì cái gì, Lưu Phong không ngờ bị Túc Vương phi làm cho cảm động. Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy được là vì tên hỗn đản Túc vương mà Túc Vương phi làm như vậy không đáng. Nhưng mà hắn cảm thấy được nam nhân có thể có được thê tử như vậy, thật là có phúc. Cho nên, hắn buông tha không lăng nhục Túc Vương phi, thả cho bọn họ một con đường sống. Nam tử hán có cái nên làm, có việc không nên làm.

Lưu Phong cảm thấy được chính mình hôm nay coi như là làm một chuyện tốt. Tuy rằng không có được hưởng thân thể Túc Vương phi, nhưng là giờ phút này trong lòng hắn còn có chút vui vẻ. Đầu năm mà làm chuyện tốt, thật sự không dễ dàng.

Túc Vương phi sửa sang lại quần áo, lau nước mắt ở khóe mi, vái chào Lưu Phong thật sâu: "Tiểu Hầu gia, ngươi là người tốt—!"

Kỳ thật không phải Lưu Phong thật sự nghĩ muốn làm người tốt. Chỉ vì hắn thật sự không có hứng thú giao hoan với một thân thể lạnh như băng. Vả lại, hành vi của Túc Vương phi ít nhiều đã làm hắn cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.