Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 17: Dị biến của cự thạch (thượng)




Vương phi nhẹ nhàng cười, tiếp tục trả lời: "Ta không biết khẩu vị của tiểu Hầu gia, cố ý lựa cho người vài nữ tử dung mạo cũng không tệ, xin Hầu gia thu dụng."

Lưu Phong lặng đi một chút, hơi khẽ nhíu mày, không phải nàng muốn hiến thân cho mình sao? Thấy Lưu Phong sắc mặt có chút biến đổi, Túc vương phi trong lòng căng thẳng, không lẽ mình đã nói gì sai làm hắn mất hứng?

Lưu Phong hiện tại có khác gì tổ tông của mình a. Nếu lỡ làm hắn phật ý, sự tình thật khó giải quyết. Không thể để cục diện vừa trở nên tốt đẹp một chút tan thành mây khói, Túc vương phi vội giả lả cười, thấp giọng dò hỏi: "Tiểu Hầu gia, không phải người chê mỹ nữ ta mang đến quá ít. Như vầy đi, khi trở về ta nhất định sẽ gửi thêm nhiều mỹ nữ tới nữa."

Lưu Phong hừ một tiếng, nói: "Vương phi, những điều kiện trước ta chấp nhận cả. Còn chuyện nữ nhân, người hãy mang về đi, ta không phải loại người như Vương phi tưởng tượng." Lão tử tuy phong lưu, nhưng không phải hạng hoa nào cũng "hái", ta không hứng thú với loại hoa vô danh tiểu tốt. Hoặc chí ít cũng phải có gì đó đặc biệt một chút tỉ như thân phận, địa vị, khí chất, phẩm hàm. chứ còn Sắt, Kẽm, Vàng, Bạc, Bạch Kim trong quặng của lão tử không thiếu (ý nói xung quanh Lưu Phong mỹ nhân tài sắc không thiếu, nếu không có gì đặc biệt thì cũng không cần).

Lưu Phong hiện giờ đã không còn ấu trĩ như lúc trước. Nói đến nữ nhân, hắn dạng gì cũng đã thấy qua, đùa vui không ít. Hiện tại ngoài mấy nữ nhân quanh mình, còn lại rất ít người có thể khiến hắn nổi hứng. Vì sao vậy? Nguyên căn là do vấn đề tình ái đã được nâng lên một tầm cao mới. Vào lúc này nếu như phải tiếp Túc vương phi trên giường thì hắn còn thấy có vài phần ý nghĩa. Nói cách khác, đơn giản là với thân phận của Vương Phi thêm sức hút của Hoàng gia mà phụng bồi hắn, có thể làm hắn một chút cảm động. Hơn nữa Túc Vương phi chính là thiên sứ hoá thân, lại có thân hình cám dỗ tự nhiên đối với Lưu Phong cũng có chút hấp lực. Còn đối với nữ nhân có thể tự tiện thu mua như nô lệ, hắn không hứng thú.

"Nàng ta nhất định không thay đổi chủ ý?" Lưu Phong âm thầm tính toán.

"Tỷ phu đổi tính?"

"Lão công đổi tính?"

Đừng thấy Khuynh Thành Uyển Nhi hai nàng say sưa đối ẩm, hiện tại hai nàng toàn thân chú ý nhất cử nhất động bàn bên đây của Lưu Phong, chưa lúc nào rời đi. Đột nhiên nghe được Lưu Phong thẳng thắn cự tuyệt đề nghị của Túc Vương Phi, hai nàng nhất thời vui vẻ. Chẳng lẽ ông trời có mắt, rốt cục làm cho lão công tỷ phu không còn háo sắc.

Túc vương phi cắn cắn môi anh đào, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng hỏi: "Tiểu Hầu gia, ta đã làm gì sai khiến người tức giận. Xin người cứ nói, ta sẽ sửa lại." Sự tình tới nước này rồi, Túc vương phi cũng bất chấp cái gì tôn nghiêm, cái gì nhân cách. Nàng không cam chịu thất bại trong gang tấc.

Nhìn Túc Vương phi không để ý thể diện hạ mình cầu xin, Khuynh Thành đột nhiên thông cảm cho nữ nhân này, oán hận liếc Lưu Phong một cái, thầm nghĩ: "Tỷ phu là đại bại hoại."

Mộ Dung Uyển Nhi do dự một chút rồi đi tới thấp giọng nói: "Lão công, tha được thì tha, Túc vương phi suy cho cùng cũng là nữ nhân đáng thương, ngươi đừng làm khó nàng nữa."

Lưu Phong khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đánh vào mông Uyển Nhi một phát, nói như ra lệnh: "Uyển Nhi ngoan, dùng bữa với Khuynh Thành đi."

Quay đầu lại, ánh mắt Lưu Phong cười cười nhìn Túc vương phi mà nói: "Vương phi, không còn sớm nữa, mời người về phủ. Chuyện Túc Vương thần đáp ứng với người, thần sẽ hết sức tận tâm."

Túc Vương phi nghe vậy, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Lưu Phong mỉm cười: "Đa tạ tiểu Hầu gia thành toàn, ta thay mặt Túc Vương cảm tạ người. !"

"Ơn nghĩa không cần phải nói, đây chính là trao đổi cùng có lợi mà thôi." Giọng Lưu Phong tràn đầy thâm ý.

"Còn chuyện mỹ nữ ta mang đến. ?" Túc vương phi cảm thấy Lưu Phong chỉ là giả vờ, thực tế trong lòng hắn nhất định rất thích.

Lưu phong nghe vậy, lại nhíu mày mà nói: "Vương phi hãy mang họ về đi. Người nghĩ rằng hạ thần là ai, có thể tuỳ tiện tiếp thu mọi thứ môi phấn má hồng.".

Túc Vương phi run lên một chút, theo Lưu Phong nói thì dường như hắn còn có ý khác. Không phải Lưu Phong không háo sắc, nhưng cảm giác như hắn mong muốn chính nữ nhân như mình. Ngẫm lại cũng đúng, nữ nhân bên cạnh vị tiểu Hầu gia này quả không đơn giản. Bất luận dung mạo lẫn tài trí đều là cực phẩm thiên hạ, sao mà hắn có thể dễ dàng để mắt tới nữ nhân khác.

Khuynh Thành và Uyển Nhi sắc mặt biến đổi, đã minh bạch tại sao Lưu Phong hết lần này đến lần khác từ chối hảo ý của Túc vương phi. Không phải lão gia hỏa này thay đổi tính tình, chẳng qua là hắn không thích các nữ nhân mà Túc vương phi mang tới.

"Sắc lang tỷ phu, đại bại hoại." Khuynh Thành ở tận đẩu tận đâu cũng phải tặng Lưu Phong một ánh mắt coi thường.

Mộ Dung Uyển Nhi lại nhìn ra mấu chốt của vấn đề, nữ nhân mà lão công sắc lang coi trọng đích thị là Túc vương phi a.

"Mẫu thân, quả nhiên ngươi đoán trúng được—!" Mộ Dung Uyển Nhi ngầm cười khổ, xem ra mẫu thân hiểu rõ Lưu Phong còn hơn bản thân nàng. Ai, như thế nào mà lại gả cho một đại sắc lang. Oán giận thì oán giận, tình cảm của Mộ Dung Uyển Nhi đối với Lưu Phong không vì vậy mà có phần sa sút. Ngược lại, nàng còn cân nhắc có nên đem gạo đi nấu thành cơm, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Tiểu Hầu gia, thực thứ lỗi, chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn, khiến người phải chê cười—! Túc Vương phi kỳ thật cũng là có khổ không nói nên lời. Nàng làm gì không biết Lưu Phong nhãn pháp cực cao. Chẳng qua là so với nữ nhân bên cạnh hắn, mình đâu dễ tìm được những người thực xinh đẹp tài hoa cơ chứ.

"
Vương phi khách khí, chuyện của Túc Vương người đừng lo lắng." Yên tâm đi, lão tử dù sao cũng phải cho hắn biết thế nào là cực khổ ít ngày, coi như một chút trừng phạt, cho ngươi về sao không dám coi thường lão tử. Trên thực tế, Lưu Phong cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Theo hắn biết, tại biên cảnh man quốc Túc vương sở hữu một mỏ sắt hàm lượng không tệ. Lưu Phong đã sai người điều tra, chính xác không sai. Kì thật Lưu Phong rất muốn chiếm dụng mỏ quặng khoáng sản này nhưng Túc vương phi lại không đề cập tới. Lưu Phong cũng không muốn cưỡng cầu. Còn nhiều thời gian, Túc vương phi sớm muộn gì cũng phải nhắc đến.

Túc vương phi gật gật đầu: "
Đã làm phiền Hầu gia—!"


Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi vật.

Hôm nay Thiên Thượng Nhân Gian tĩnh mịch phi thường, chợt một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển với tốc độ cực nhanh, liếc nhìn đã biết thân thủ bất phàm. Xung quanh không một bóng người, chỉ còn sự yên lặng.

Ngoại trừ tiếng côn trùng rả rích không ngừng thì toàn bộ sân vườn chìm trong tĩnh mịch. Hai mắt Hắc ảnh nhân cẩn thận đánh giá tình hình bốn phía, xác định không có ai, vội vàng rút ra một thanh kiếm chỉ bằng ngón tay cái toàn thân đen tuyền phóng thẳng lên trời.

Chứng kiến Hắc kiếm hoá thành đạo huyền quang chớp mắt bay về phía chân trời, bóng đen nhếch môi cười khẽ.

"
Đêm nay thật có hứng ngắm trăng a—!" Lưu Phong cùng Khuynh Quốc, Khuynh Thành xuất hiện trong bóng tối.

Nụ cười hắc nhân ảnh đột nhiên cứng đờ, từ từ chuyển thành sự kinh ngạc.

"
Quỹ Mã tiên sinh, ngươi thật là vất vả. Đã trễ thế này vẫn còn làm việc. Thật sự đáng thương a." Lưu Phong bước đến phía trước hắn nhân ảnh, gọi đích danh tên của hắn ở Huyền Hoàng môn.

Hắc y nhân nghe vậy. Rõ ràng run lên một chút, bất quá tâm cơ linh động. Chỉ trong nháy mắt công phu hắn đã giả bộ vội vàng hô lớn: "
Quỷ Mã? Ai là Quỷ Mã? Người nào? Ở đâu?" Hắc y nhân dáo dác nhìn quanh, tựa hồ đang tìm kiếm người nào là Quỹ Mã. Kỳ thật thầm đánh giá phương hướng, chuẩn bị chước thứ ba mươi sáu "tẩu vi thượng sách".

"
Được rồi, không cần hao tâm uổng trí nữa, hôm nay dù ngươi có mọc cánh cũng không thể thoát." Lưu Phong lạnh giọng nói.

"
Tần Phi, không nghĩ tới ngươi chính là Huyền Hoàng môn mật thám Quỹ Mã, thật sự làm người ta không thể tin được." Khuynh Quốc khẳng định hắc y nhân này đích thực chính là Tần Phi. Mấy tháng trước được tuyển vào Thiên Thượng Nhân Gian, chuyên phụ trách việc vặt.

Tần Phi mồ hôi chảy ròng ròng: "
Ta. ta không biết các người muốn nói gì, Quỷ Mã. là chuyện gì đang xảy ra?"

Khuynh Thành xông tới, đứng trước Tần Phi lè lưỡi làm mặt quỷ nói: "
Ngươi nha, bản lĩnh diễn trò thật là kém cỏi, tệ hại."

"
Chư vị lão bản, lão nương, các ngươi càng nói ta càng hồ đồ." Không thể không nói tên Quỷ Mã này tâm lý thập phần xuất xắc, sự tình đến nước này cũng không khẩn trương, vẫn có thể ứng đối tự nhiên.

Nhân tài a. Nhưng lại đầu quân không đúng chỗ.

"
Hầu gia, ta." Tần Phi còn muốn hoa ngôn, bị Khuynh Quốc cắt ngang không chút khách khí: "Người đâu, bắt hắn lại—-!"

Lời vừa nói ra, mấy Hắc Phương Vệ cao thủ vừa được huấn luyện đã áp sát Tần Phi, lập tức khống chế hắn.

"
Quỹ Mã, lá gan ngươi quả thật rất lớn." Trên nét mặt Lưu Phong đã đằng đằng sát khí.

"
Hầu gia, ta thật sự không biết người đang nói cái gì?" Tần Phi có chết cũng không thừa nhận.

"
Hừ—!"

Lưu Phong khinh thường mỉm cười đi tới rồi nhẹ nhàng vỗ vào vai Tần Phi vài cái nói: "
Quỷ Mã tiên sinh, làm người phải biết thức thời, ngươi ngoan cố không nhận, thật làm cho ta thất vọng. Không ngại nói cho ngươi biết, ta sẽ dùng chút đại hình để xem ngươi còn ngoan cố đến bao giờ."

Lời còn chưa dứt mặt mày Tân Phi nhất thời trắng bệch, do dự một hồi, đột nhiên cười ha ha: "
Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta là Quỹ Mã, xem ra hôm nay các ngươi đã có chuẩn bị, ta có chống đối cũng không được gì. Bất quá ta năng lực kém cỏi, cái gì cũng không biết. Cho dù ta biết, cái gì cũng không nói. Muốn biết thông tin về Huyền Hoàng môn, ta khuyên các ngươi hãy dẹp bỏ mộng tưởng đi."

Lưu Phong nhẹ nhàng cười, nói: "
Lời này dường như rất quen thuộc?"

"
Tỷ phu, ta biết—-!" Khuynh Thành đã đi tới, giống như một tiểu hài tử, hướng Lưu Phong nói: "Lúc trước Đường Hổ tiểu gian tế đúng là nói như vậy. Có phải hắn đã đem thân phận Quỷ Mã mà khai ra không?"

"
Quả nhiên là thứ phế vật vô dụng đã khai ra ta." Tần Phi nghe vậy, oán hận nói: "Sớm biết thế này, ta đã không tiết lộ cho hắn biết danh hiệu của ta. Phế vật, thật là phế vật."

"
Ngươi sai rồi, Đường Hổ không phải là sợ chết mà bán đứng ngươi" Đột nhiên Thu Sương xuất hiện trước mặt Tần Phi, lạnh nhạt nói tiếp: "Chúng ta sở dĩ biết được Quỹ Mã là do ta trực tiếp dùng Nhiếp Hồn Đại pháp, lần theo linh hồn của hắn mà biết được. Quên không nói cho ngươi biết, cuối cùng ta còn tự tay chấn nát linh hồn của Đường Hổ, làm cho hắn thần hình cụ điệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh."

Khuynh Thành nhất thời vỗ tay: "
Di nương, người đến thì tốt rồi, chúng ta đỡ phải hao tâm tổn sức, không bằng ngươi dùng Nhiếp Hồn Đại pháp, đem trò cũ khảo vấn hắn một phen?" Khuynh Thành không bắt chước người khác gọi Thu Sương là tỷ tỷ, vẫn kiên trì học theo Lưu Phong kêu bằng di nương.

"
Hầu gia, ta nói, ta xin nói."Tần Phi hai gối mềm nhũn: "Ngươi muốn biết chuyện gì ta xin nói hết." Tần Phi không sợ chết nhưng cũng không dám nếm thử Thần hình cụ điệt, không dám nghĩ tới chuyện biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này. Bọn mật thám này căn bản không sợ cái chết. Nhưng vấn đề là trên thế gian này có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết. Ẩn mình trong Thiên Thượng Nhân Gian lâu như vậy, Tần Phi đối với thủ đoạn của Thu Sương cũng có nghe qua chút ít. Nghe nói ngay ta tu chân Thiên nhân kì cũng có thể dễ dàng bị nàng bóp chết. Càng không nói chuyện tróc nã linh hồn hắn, đến như tu chân Thiên nhân kì còn phải chịu thì hắn có là gì.

Có câu biết thời thế mới là trang tuấn kiệt.

Gặp được người thần thông quảng đại như vậy, Tần Phi há dám giữ đức tin của mình.

"
Thái độ như vậy mới đúng a. Chẳng qua không biết chuyện của ngươi có gì hay ho không?" Lưu Phong sắc mặt dịu đi một it, cất tiếng hỏi.

"
Hầu gia xin cứ hỏi, chỉ cần là chuyện tiểu nhân biết, không dám nửa lời giả dối." Tần Phi không ngớt dập đầu.

"
Hoàng Gia là ai?" Lưu phong nhàn nhạt hỏi.

Tần Phi nghe xong liền thộn mặt ra, Hoàng Gia là ai, kỳ thật hắn cũng rất muốn biết, nhưng theo hắn đoán toàn bộ tổ chức cũng không có ai biết được thân phận thực sự của Hoàng Gia.

"
Hầu gia, thực ta không biết, tiểu nhân thật sự không biết Hoàng Gia là ai? Người có thể hỏi câu khác không, ta nhất định thành thật trả lời?" Tần Phi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thân mình không ngừng run rẩy. Khởi sự bất lợi, vấn đề thứ nhất vô pháp trả lời.

"
Tốt lắm, ta hỏi ngươi một vấn đề khác, Huyền Hoàng môn là ở chỗ nào?" Tần Phi nghe vậy nhất thời kêu cha gọi mẹ. Lão hoàng thiên, ngươi không bằng sai Thiên lôi đánh xuống giết chết ta đi. Không biết a, lời giải cho câu hỏi thứ hai hắn cũng không biết nốt. Nói trắng ra, Tần Phi, mật danh Quỷ Mã, tuy là cấp trên của Đường Hổ, nhưng cũng không đủ tư cách biết những chuyện cơ mật như vậy. Trên thực tế, hắn cao cấp hơn Đường Hổ ở chỗ là, hắn biết Đường Hổ là ai, còn Đường Hổ thì hoàn toàn không biết chút gì về việc Tần Phi là Quỷ Mã. Hai người chỉ khác nhau cơ bản ở điểm này, còn lại thì không hơn không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.