Hôn Nan Tòng

Chương 30: Hội chứng bị buồn đầu ti




Tuy Ôn Thanh Lan bị bí cảnh áp chế tu vi xuống Dung Hợp Kỳ, nhưng bản thân dù sao vẫn là cường giả Phân Thần Kỳ, trong cơn giận dữ phát ra uy áp cũng đủ cho lòng người sợ hãi. 

Trong lúc nhất thời vô luận Lí công công hay gã vũ phu, đều sợ hãi cúi đầu không dám nói năng gì.

Không biết Ảo Cảnh an bài cho Ôn Thanh Lan thân phận gì, Ôn Thanh Lan hiển lộ uy áp khủng bố như thế cũng không có người nào nghi ngờ, ngược lại còn theo lý thường phục tùng Ôn Thanh Lan. 

Vì thế tiểu thế tử Ôn Thanh Lan mới ra lò cùng xấu nô Tiêu Cảnh đều bị mang về vương phủ. 

Vương phủ này xác thật có dáng vẻ phú quý nên có của vương phủ nhân gian, rường cột chạm trổ, hành lang trải dài, đình đài lầu cát, nha hoàn kẻ hầu đều có không ít, Ôn Thanh Lan là thiếu chủ trong phủ, vừa hồi phủ đã được chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình. 

Hắn được một đám nha hoàn kiều diễm xinh đẹp như hoa vây quanh, rước vào trong nội viện vương phủ, bọn nha hoàn khóc sướt mướt, nói thiếu chủ người chịu khổ, bị đói đến gầy, cuối cùng lại lôi Tiêu Cảnh ra mắng một trận. 

Ôn Thanh Lan vừa hồi vương phủ, được tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân, hắn cũng không phản kháng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Tiểu sư tôn thơm ngào ngạt mặc cẩm y hoa phục của Thiếu Quân vương phủ, thiếu một phần lãnh diễm tiên khí xuất trần, nhiều một phần minh diễm quý khí phú quý của nhân gian. 

Nghe bọn nha hoàn nhắc tới Tiêu Cảnh, bấy giờ mới đột nhiên nhớ tới đồ đệ ngốc không biết đã đến nơi nào, vì thế Ôn Thanh Lan nhíu mày hỏi: “Đồ…… Xấu nô Tiêu Cảnh đâu?”

Tiểu thế tử hỏi chuyện, bọn nha hoàn tự nhiên không dám không đáp, tuy rằng bất mãn tiểu chủ nhân hỏi xấu nô, nhưng một lục y nha hoàn vẫn tiến lên nói: “Thiếu chủ ngài và xấu nô kia chơi thân, mọi lúc đều yêu cầu nhìn thấy y, cho nên dựa theo lệ thường, y ở trong viện của ngài.”

Nghe nha hoàn trả lời, Ôn Thanh Lan liền trực tiếp dời bước đi đến sân viện, y như lời của lục y nha hoàn, Tiêu Cảnh quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ngốc trong sân của hắn, chỉ là bộ dáng…… Không được tốt lắm.

Sân bên trái, cách cửa phòng hắn chỗ cái cây gần nhất có một đại cọc, Tiêu Cảnh đeo một sợi dây xích thô to trên cổ, bị xích lại giống như một con chó, lúc Ôn Thanh Lan đi tới, y đang ôm chân ngồi dưới đất, im lặng chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

Ảo Cảnh tính chơi kịch bản gì? 

Đáy lòng Ôn Thanh Lan buồn bực, đồ đệ không thể so với mình đạt tới cảnh giới cao thâm, có thể bảo trì thanh tịnh, nếu không nói không chừng hắn cũng đã bị Ảo Cảnh ảnh hưởng rồi, nghĩ đến khả năng này, Ôn Thanh Lan vội vàng đi qua, nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh. 

Lúc này hắn vẫn ở trạng thái của mao đầu tiểu tử, vóc người chỉ tới eo Tiêu Cảnh, bằng với Tiêu Cảnh lúc ngồi xổm, hắn đối diện với Tiêu Cảnh, xuất phát từ việc lo lắng tình trạng của Tiêu Cảnh Ôn Thanh Lan giơ tay sờ đầu đối phương. 

Động tác này đại khái kinh động đến Tiêu Cảnh, y rốt cuộc ngẩng đầu khỏi hai đầu gối, đôi mắt đen láy nhìn Ôn Thanh Lan, bỗng nhiên nở một nụ cười. 

Cái cười này có chút thuần mỹ lại có chút mông lung, trong lòng Ôn Thanh Lan rơi lộp bộp, hắn từ trên nhìn xuống Tiêu Cảnh trầm giọng nói: “Tiểu Cảnh, ngươi sao lại thế này?”

Tiêu Cảnh ngẩn người, sau đó có chút xin lỗi cười nói: “Sư tôn, đồ nhi……Vừa rồi đang ngủ ngon.”

Mặt Ôn Thanh Lan không khống chế được mà vặn vẹo một chút, tên ngốc này, cư nhiên có thể ngủ, vừa nãy không nên lo lắng cho y!

Thấy sư tôn đổi sắc mặt, có thể xoay người phất tay áo rời đi, Tiêu Cảnh vội vàng bổ cứu nói: “Sư tôn, ta vừa cảm thấy nơi này có gì đó không đúng.”

“Hửm, nói nghe xem.” Một chút đều không thèm để ý bộ dạng cẩu của đồ đệ, ngữ khí và thần thái Ôn Thanh Lan như thường nói.

“Vừa mới trong nháy mắt, đồ nhi cảm thấy nơi này không phải là ảo cảnh, mà là chân thật.” Tiêu Cảnh không quen mà sờ cái xích to trên cổ, y giật giật cổ nói:“Đồ đệ căn bản không có cách nào thoát khỏi mấy thứ này, này quá không thích hợp.”

Đời trước ở Mê Kính Thiên Tông Điện Tiêu Cảnh không gặp được loại thí luyện biến thái này, có thể nói ở một mức độ nào đó Mê Kính Thiên Tông Điện mở ra hoàn toàn là vì y, vận mệnh chú định nên y vào trong điện liền có chỉ dẫn, đưa y trực tiếp tới chỗ bí cảnh cuối cùng, nghênh đón rèn luyện của ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’, lúc đấy y còn tưởng ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’ chính là khảo nghiệm. 

Hiện giờ đại khái bởi vì sự xuất hiện của Ôn Thanh Lan, nên Mê Kính Thiên Tông Điện xảy ra biến hóa, đưa bọn họ nhập vào Ảo Cảnh tiểu thế giới, nhưng hôm nay thân thể y không phải là thân thể được rèn luyện như ngày xưa; linh khí bế tắc, tư chất kém, tu vi lại thấp; cho nên cảnh ngộ của y so với Ôn Thanh Lan còn khổ hơn nhiều.

Nghe đồ đệ nói xong, vẻ mặt Ôn Thanh Lan không chút nào biến hóa, hắn lãnh đạm nói: “Từ mức độ nào đó mà nói, xác thật như thế, nơi này dù sao cũng là một tiểu thế giới.”

Tuy thân thể và tư chất của Tiêu Cảnh kém nhưng đầu óc lại không kém, Ôn Thanh Lan vừa nói, y lập tức hiểu ra, sau đó nghĩ đến một vấn đề khác: “Cho dù chân thật đến thế nào, thì nguyên cớ gì bí cảnh lại muốn kéo chúng ta vào trong Ảo Cảnh, chắc chắn phải có lý do.”

“Ừ.” Nghe đồ đệ hỏi chuyện, Ôn Thanh Lan đáp có lệ nhưng không trả lời. 

Biết sư tôn không muốn nói chuyện, Tiêu Cảnh cũng liền im lặng không hỏi nữa. 

Hai người đều đang chờ Ảo Cảnh tiểu thế giới hạ sát chiêu, nhưng kỳ quái chính là, Ảo Cảnh tiểu thế giới dường như đã quên hai người họ, bọn họ như hàng vạn người thường khác sinh hoạt trong tiểu thế giới, làm việc tuần hoàn theo vai diễn của mình, Tiêu Cảnh là xấu nô đê tiện hèn mọn, Ôn Thanh Lan là tiểu thế tử bá đạo kiêu căng. 

Mỗi khi hai người muốn làm chuyện gì khác, sẽ có một lực lượng kì quái nào đó dẫn hai người trở lại cách xử sự đúng với thân phận của mình. 

Thậm chí Tiêu Cảnh mỗi ngày đều hoảng hốt cảm thấy mình chính là xấu nô thấp kém kia, cho đến một ngày nọ, tiểu thế tử không kiên nhẫn kéo xích của y.

“Tiểu thế tử, ngài muốn đi đâu?” Ôn Thanh Lan vừa mới kéo Tiêu Cảnh rời vương phủ, gã vũ phu đã ngăn lại đường đi của hắn, hoảng sợ truy vấn. 

Ôn Thanh Lan nhăn mặt, ánh mắt lạnh lùng bắn tới người vũ phu, âm thanh lạnh lẽo nói: “Liên quan gì ngươi!”

“Tiểu thế tử không thể đi loạn, bên ngoài nguy hiểm lắm, chỉ có vương phủ an toàn, tiểu thế tử vẫn nên chơi trong phủ đi, trong phủ ngài muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, so với bên ngoài an toàn thoải mái hơn.”

“Bổn quân hành sự còn mượn ngươi làm chủ, cút ngay!” Biểu tình Ôn Thanh Lan trở nên không kiên nhẫn, hắn không chút khách khí nhấc chân đá vũ phu, đại khái hành vi này phù hợp với thân phận, cho nên cỗ lực cản trở cũng không xuất hiện, vũ phu bị Ôn Thanh Lan đá, lập tức lăn thật xa, nửa ngày cũng không bò dậy được. 

Ôn Thanh Lan cũng không thèm nhìn gã vũ phu trên mặt đất, kéo Tiêu Cảnh rời đại môn vương phủ. 

Hai người chân trước mới vừa bước ra đại môn, ngay lập tức một thanh âm nhẹ mị (*) vang lên phía sau hai người: “Con trai, con đây là muốn đi đâu?”

(*) nhẹ nhàng, mị hoặc

Vũ phu kia từ mặt đất bò dậy, thấy người ở phía sau bọn họ, thì mặt đầy hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: “Tham kiến Vương gia.”

Xem ra vị lớn nhất trong vương phủ kia rốt cuộc đã xuất hiện, trong lòng Ôn Thanh Lan hiểu rõ, hắn còn chưa kịp làm gì, đã nghe người nọ buồn bã nói: “Lúc trước con và xấu nô không phải chơi rất vui vẻ sao, tại sao lại không bằng lòng lưu lại vương phủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.