Hôn Nan Tòng

Chương 17: Quá khứ của Phó Tiểu Vũ




Hệ thống vừa dứt lời, Ôn Thanh Lan còn chưa kịp phản ứng, mặt mấy người Triệu Phong đã biến sắc, Tiêu Cảnh không dám tin nhìn Ôn Thanh Lan, trong mắt còn lập lòe nước mắt kinh hỉ (*). 

(*) kinh ngạc vui mừng

Điều này làm Ôn Thanh Lan trong lúc nhất thời không khỏi âm thầm nghĩ lại, mình làm sư tôn rốt cuộc có bao nhiêu thất bại, cùng lắm chỉ ra mặt cho đồ đệ thôi, Tiêu Cảnh đã mang bộ dạng mau nước mắt, cũng tại mình trước giờ không đặt đồ đệ ở trong lòng. 

Nhạc Uyên chưởng quản giới luật, ở Vô Vi Đạo tông có tiếng là thiết diện vô tình, ai cũng không muốn phạm lỗi lại rơi vào tay hắn, hắn và Ôn Thanh Lan quan hệ tốt, nghe được đối phương mở miệng xử phạt người, chỉ sợ sẽ càng thêm vô tình.

Nghĩ vậy trán Triệu Phong chảy càng nhiều mồ hôi, tiến lên biện giải nói: “Ôn sư thúc……”

Ôn Thanh Lan đảo mắt qua Triệu Phong, chợt trở nên lạnh băng vô cùng: “Thế nào, đối xử trí của ta có dị nghị?”

Mặc dù hắn không mấy quan tâm Tiêu Cảnh, nhưng dù sao y cũng là môn hạ của Tĩnh Bình Phong, không phải con chó con mèo nào đó có thể tùy tiện giày xéo. 

Triệu Phong thấy sắc mặt Ôn Thanh Lan không tốt, cũng không dám nhiều lời, không cam lòng cúi đầu nói: “Đệ tử tuân mệnh.” Nói xong oán hận mà xoay người dẫn người rời đi.

Sau khi cả đám rời đi, Ôn Thanh Lan quay đầu nhìn Tiêu Cảnh nhàn nhạt nói: “Về sau chớ có tự tiện rời vi sư.” Nghĩ nghĩ hắn lại bỏ thêm một câu: “Vẫn cần phải tu luyện thêm, nếu xảy ra chuyện như vừa rồi, ném mặt mũi Tĩnh Bình Phong ta.”

Lời này không tính là an ủi nhưng hai mắt Tiêu Cảnh lại sáng lên, dứt khoát đáp: “Dạ!”

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống cũng vang lên trong đầu Ôn Thanh Lan:

“Công lược mục tiêu ‘ Tiêu Cảnh ’

‘ độ hảo cảm ’+2

‘ giá trị vận khí ’+4

‘ giá trị kính ngưỡng ’+1

Độ hảo cảm hiện tại 53%, giá trị vận khí âm 37 (*), mong ký chủ tiếp tục nỗ lực nha ~”

(*) có vẻ tác giả nhầm số liệu, ở chương 2 đang âm 30, nhảy qua đây lại âm 37.

Ôn Thanh Lan nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh, không ngờ làm thế mà độ hảo cảm lại tăng lên, xem ra xưa nay mình vắng vẻ Tiêu Cảnh quá rồi. 

Hắn không khỏi nhớ lại, sau khi Tiêu Cảnh vào Tĩnh Bình Phong, hắn cũng chưa từng quan tâm việc học của y, Tiêu Cảnh rõ ràng kêu mình một tiếng sư tôn, nhưng mình lại chưa từng làm tròn chức trách của một sư tôn, sau cùng còn phế tu vi của Tiêu Cảnh, thật đúng là có lỗi với đồ nhi này. 

“Đúng vậy nha, chúc mừng ký chủ rốt cuộc nghĩ thông suốt chuyện đệ tử nhà mình, lòng hối cải của ký chủ đáng để khích lệ, sớm tranh thủ xoát đầy độ hảo cảm với Tiêu Cảnh, hoàn thành mục tiêu phản diện nghịch tập vĩ đại.” Hệ thống cười hì hì đáp lại. 

“Quá ồn ào!” Ôn Thanh Lan ở trong lòng lạnh lùng nói.

“Được được, nhân gia nhất định đóng cửa im lặng, làm một mỹ hệ thống an tĩnh.” Thanh âm hệ thống nhỏ dần, xem ra cũng rất thức thời. 

“Sư tôn, người làm sao vậy?” Hóa ra Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan vẫn luôn ngơ ngác thất thần không nói gì, trạng thái này quá mức hiếm gặp, không khỏi lo lắng nói: “Không phải là di chứng của bế quan lần này chứ?”

Ôn Thanh Lan lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay nói: “Vi sư không sao, theo vi sư hồi Tĩnh Bình Phong đi.”

Vì e ngại quy định lúc trước của hệ thống, Ôn Thanh Lan chỉ có thể tạm thời để Tiêu Cảnh bên người, làm việc có nhiều chỗ không tiện, nhưng cũng may hiện tại hắn không tính làm gì. 

Vừa trở lại Tĩnh Bình Phong không bao lâu, liền có người ngự phong mà đến, là Quá Thường Phong phong chủ Tùng Văn Hiên, Tùng Văn Hiên mặc một bộ lam bào giản dị, mặt hình chữ quốc, thoạt nhìn gọn gàng đoan chính, gã vừa thấy Ôn Thanh Lan đã vội vàng kéo tay hắn nói không ngừng: “Thanh Lan thật tốt quá, ngươi ở đây, rốt cuộc ta không vồ hụt nữa.”

“Làm sao vậy?” Ôn Thanh Lan bất động thanh sắc nhìn đối phương, ai cũng không ngờ được người thành thật như Tùng Văn Hiên lại che giấu dã tâm lớn như vậy, nhưng nếu không phải gã, hắn lẻn vào Vô Vi Đạo Tông cũng không dễ dàng như vậy. 

Tùng Văn Hiên nói: “Chưởng môn muốn ta thống kê danh sách đệ tử dự thi, các phong đều đã thông báo cho ta, chỉ còn thiếu Tĩnh Bình Phong, ta nghe nói ngươi xuất quan, nên vội vàng lại đây hỏi một chút, cũng may ngươi chưa đi đâu, Thanh Lan, Tĩnh Bình Phong của ngươi chỉ có một mình Tiêu Cảnh, theo lẽ thường thì không cần chọn lựa….”

“Tích ——

Kích hoạt nhiệm vụ: ‘Tài năng hiển lộ ở Tiên Minh Đại Hội’

Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu Cảnh, giải trừ mục tiêu trói định

Nội dung nhiệm vụ: Trợ giúp Tiêu Cảnh chiếm danh ngạch Tiên Minh Đại Hội

Phần thưởng: Rớt chìa khóa bí cảnh, giá trị vận khí +20”

“Được, nếu Tĩnh Bình Phong ta chỉ có một mình Tiêu Cảnh, như vậy đồ nhi này của ta tất nhiên phải tham gia.” 

Tùng Văn Hiên vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị khuyên bảo, đột nhiên bị những lời này của Ôn Thanh Lan làm cho nghẹn lại, trừng mắt nửa ngày cũng không thốt ra được câu gì, một hồi lâu gã mới nói: “Tham…. tham gia, được, được, nên tham gia, bằng không chỉ có mỗi Tĩnh Bình Phong không tới cũng quả thật kỳ cục, đợi chút, Thanh Lan ngươi —— ta không phải…… ”

Ôn Thanh Lan cười như không cười nhìn gã, khoanh tay nói: “Thế nào, Tĩnh Bình Phong ta không được sao?”

Mũ chụp quá lớn, Tùng Văn Hiên tự nhiên không thể tùy tiện tiếp, một hồi lâu gã mới vẻ mặt đau khổ nói: “Được được, đương nhiên được, Thanh Lan sư điệt ngươi cũng biết, đứa nhỏ Tiểu Cảnh này……”

Ôn Thanh Lan nói: “Việc này không phiền Tùng sư thúc nhọc lòng, sư điệt tất có biện pháp. ”

Tùng Văn Hiên trên dưới đánh giá Tiêu Cảnh một hồi lâu, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu nói: “Vậy đi, trong lòng sư điệt hiểu rõ là được, ta đây trở về bẩm báo chưởng môn.”

Nói xong Tùng Văn Hiên xoay người rời đi, lúc xoay người gã như vô tình mà thở dài: “Nếu đồ nhi Văn Uyên của ngươi còn ở đây thì tốt rồi.” Nói xong gã cũng mặc kệ mặt Ôn Thanh Lan trở nên khó coi, nhanh chóng ngự phong rời đi.

“Sư tôn, đồ nhi được không?” Tiêu Cảnh ở một bên nghe nửa ngày, nghe được Ôn Thanh Lan muốn mình tham gia Tiên Minh Đại Hội, y có chút không dám tin, đợi Tùng Văn Hiên rời đi, không khỏi hỏi lại lần nữa.

Ôn Thanh Lan bị người đề cập đến đại đồ đệ mất sớm, trong lòng không quá thoải mái, nghĩ đến Văn Uyên thiên tư trác tuyệt ngọc thụ lâm phong, lại nhìn Tiêu Cảnh, trong lòng càng không dễ chịu, cả giận nói: “Bản tôn nói ngươi được thì có gì không được!” Nói xong phất tay áo rời đi.

Ban đêm, Tĩnh Bình Phong vắng vẻ không tiếng động, Ôn Thanh Lan lúc sáng bực bội cũng dần tĩnh tâm lại. 

Một ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là bế quan thấy được mệnh thư (*) của mình, lại mạc danh (**) bị hệ thống quấn lấy, làm cái gì cũng đều bó tay bó chân, vốn dĩ kế hoạch đã chuẩn bị tốt lại bị báo thất bại, tâm huyết như nước chảy về biển đông, muốn làm cái gì cũng không còn kịp rồi, tiếp theo lại bị nhắc tới đại đồ đệ mất sớm.”

(*) số mệnh định trong sách

(**) mạc danh trong mạc danh kì diệu: Không hiểu ra sao

Dù Ôn Thanh Lan là đại năng Nguyên Anh, cũng nhịn không được phiền lòng, thậm chí biết rõ Tùng Văn Hiên cố ý, dưới tình huống đó còn giận chó đánh mèo với Tiêu Cảnh. 

Hiện giờ cách Tiên Minh Đại Hội chỉ còn hơn một tháng, hắn tốt nhất vẫn nên ngẫm lại làm thế nào để tăng thực lực Tiêu Cảnh lên, hoàn thành nhiệm vụ đi. 

Tĩnh tâm xong Ôn Thanh Lan đứng dậy từ đệm hương bồ trong tĩnh thất, đẩy cửa ra tính đi xem Tiêu Cảnh đã ngủ chưa, nhưng sau khi cửa mở, lại bị một bóng người ngoài cửa làm giật mình. 

Tiêu Cảnh an an tĩnh tĩnh cúi đầu quỳ gối ngoài cửa tĩnh thất, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không động đậy, nhìn dáng vẻ của y, không biết đã quỳ ở chỗ này bao lâu. 

Nỗi lòng Ôn Thanh Lan phức tạp, liếc nhìn Tiêu Cảnh, hắn đối xử với Tiêu Cảnh thật sự không tính là tốt, cũng không hoàn thành trách nhiệm của người làm sư phụ, nhưng Tiêu Cảnh vẫn kính cẩn nghe lời, ngay cả kết cục trong «Chí Thần Truyện», hắn và Tiêu Cảnh trở mặt thành như vậy, Tiêu Cảnh cũng chỉ phế đi tu vi của hắn, cho đến lúc hắn chết đi, hắn cũng không hiểu thấu Tiêu Cảnh (*). 

(*) Anh Cảnh bị sư tôn đối xử mình S như vậy mà anh còn nương tay không giết sư tôn, chỉ phế bỏ tu vi như sư tôn từng làm với mình, sớm yêu mà không nhận ra. Còn sư tôn quá lạnh lùng. 

Hết thất thần, Ôn Thanh Lan mới nhớ tới Tiêu Cảnh còn đang quỳ trên mặt đất, có lẽ Tĩnh Bình Phong vào đêm quá mức yên tĩnh, giọng Ôn Thanh Lan cũng bất giác ôn nhu nhỏ nhẹ: “Quỳ trên mặt đất làm gì, còn không mau đứng lên.”

Tiêu Cảnh dường như không thể tin hai tai của mình, y ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, thấy Ôn Thanh Lan thần sắc ôn hòa, lúc này mới phản ứng lại ủy khuất nói: “Đồ nhi chọc sư phụ tức giận, đồ nhi không dám nữa.” Nhưng bộ dạng ủy khuất làm nũng này, phối hợp với nước mủ huyết vảy tràn đầy trên mặt, lại dữ tợn khủng bố không nói nên lời. 

Tầm mắt Ôn Thanh Lan đảo qua mặt Tiêu Cảnh, không tự giác dâng lên một cỗ chán ghét, thầm nghĩ, cũng may mình nhìn quen khuôn mặt này của y, bằng không hơn nửa đêm nhìn thấy y, thế nào cũng phải chấn kinh. 

Không khỏi nghĩ đến sau này Tiêu Cảnh sẽ khôi phục dung mạo, tư chất không tầm thường như bây giờ, mặt của Tiêu Cảnh cũng vì nguyên nhân đó mới có thể dữ tợn như thế, «Chí Thần Truyện» nói rằng, Tiêu Cảnh sau khi bị hắn vứt bỏ thì nhận được truyền thừa, nhưng cái truyền thừa nọ lại quá mức hàm hồ, Ôn Thanh Lan cũng không cách nào biết được nguồn gốc. 

Dù sao cũng chỉ đọc được trong mệnh thư, không trực tiếp trải qua, cho nên sau này Tiêu Cảnh biến thành bộ dáng nào, Ôn Thanh Lan cũng không biết, hắn chỉ biết là ngày sau Tiêu Cảnh sẽ mê đảo muôn vàn thiếu nữ trong tam giới. 

Ôn Thanh Lan thu hồi suy nghĩ, lại lần nữa đặt tầm mắt lên người Tiêu Cảnh, dù gì cũng làm thầy trò mấy chục năm, thực nhanh đã có thể thích ứng với mặt Tiêu Cảnh, hắn cười cười nói: “Giỏi, đây là đang trách vi sư vô cớ sao?”

Đã thật lâu chưa thấy Ôn Thanh Lan cười, Tiêu Cảnh ngây người, rồi nhanh chóng phản ứng lại, y hơi cúi đầu ngượng ngùng nói: “Đồ nhi không dám, là đồ nhi quá vô dụng, làm sư tôn mất mặt.”

Nói xong Tiêu Cảnh muốn từ mặt đất đứng dậy, nhưng vì đã quỳ lâu lắm, giãy giụa hai lần thiếu chút nữa ngã sấp mặt, Ôn Thanh Lan thấy thế phất tay áo, một cỗ ám kình nâng gối Tiêu Cảnh, đỡ Tiêu Cảnh dậy. 

“Nếu đã không dám, vậy thì theo vi sư đến đây đi.”

Thấy Tiêu Cảnh mượn lực đứng lên, Ôn Thanh Lan cũng không trì hoãn nữa, bay thẳng ra ngoài: “Ngươi tới Tĩnh Bình Phong lâu như vậy, vi sư cũng không có thời gian chỉ đạo khảo sát việc học của ngươi, nếu đại diện Tĩnh Bình Phong dự thi, vậy đừng để vi sư mất mặt, vừa lúc thời gian này vi sư rãnh rỗi, sẽ chỉ dẫn tốt cho ngươi.”

“Dạ, sư tôn.” Tiêu Cảnh cúi đầu đồng ý, theo Ôn Thanh Lan tới một bãi đất trống bên ngoài. 

“Dùng một chiêu sở trường nhất của ngươi công kích ta.” Ôn Thanh Lan nhàn nhạt chỉ huy.

Hai mắt Tiêu Cảnh lóe sáng, cuối cùng mím môi nói: “Dạ, đồ nhi mạo phạm.”

Một trận đánh nhau Ôn Thanh coi như thăm dò được cách thức công kích của đồ đệ mình, nói là đánh nhau, kỳ thật phần lớn là Ôn Thanh Lan dẫn Tiêu Cảnh xuất chiêu, Ôn Thanh Lan đã là tu sĩ Kỳ Nguyên Anh, Tiêu Cảnh chẳng qua chỉ mới Ngưng Thần Kỳ, nhưng cũng may phần lớn tu sĩ tham gia thi đấu đều trên dưới Kim Đan Kỳ, tuy nói như thế, một khi Tiêu Cảnh gặp được tu sĩ Kim Đan Kỳ, vẫn bị ăn hành. 

Nhưng cũng may Tiêu Cảnh dừng ở Ngưng Thần Kỳ lâu rồi, cơ sở đặc biệt vững chắc, chỉ là do thiếu sự dẫn dắt chuyên nghiệp, nên chiêu thức có chút lộn xộn. 

Đương nhiên Thanh Lan chân nhân tuyệt đối sẽ không thừa nhận đây là do mình, bây giờ cách ngày thi đấu chỉ còn hơn một tháng, muốn Tiêu Cảnh chiến thắng để có cơ hội vào bí cảnh, e là phải cẩn thận suy tính. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.