Hồn Ma Sành Điệu

Chương 9




Mặc Cốc Mộc Huyền dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Công Ngọc Hàn Tuyết, nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, cũng không biết nàng đang mơ thấy điều gì.

Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ở trong mộng hỗn độn chìm nổi, nàng cảm giác hình như mình vẫn đang bay, cũng không biết cở thể bồng bềnh bao lâu, nàng đột nhiên đi tới một cái băng diện dưới nước, kỳ quái là nơi này tất cả đều là băng, thực xa hoa, lại lộ ra một bầu không khí quỷ dị. Nàng rõ ràng đang ở trong mộng, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lạnh thấu sương đâu, nhìn qua những bức tường băng, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn thấy hình dáng của mình, trong lòng kinh hãi, thế nhưng nàng nhìn đến là hình dáng của chủ nhân Công Ngọc Hàn Tuyết của thân thể này, không phải bộ dáng kiếp trước của nàng.

Chẳng biết tại sao, nàng giống như cảm thấy được có cái gì đang dẫn dắt nàng đi về phía trước, hoa băng, bàn băng, cốc băng, có thể nói nơi này là cung điện được tạo thành từ băng.

“Ầm” Dưới chân của Công Ngọc Hàn Tuyết đôỵ nhiên mở ra một cái cửa băng, Công Ngọc Hàn Tuyết không đề phòng liền rơi xuống.

“A” Công Ngọc Hàn Tuyết ôm đầu bị đâu do vừa bị va đập, ảo não đứng dậy, đây là nơi quỷ quái nào, đi tới đi lui còn có thể rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đến khi nhìn thấy một hàng ngọn nến được sắp xếp theo thứ tự, trong lòng chấn động, lông mi run rẩy, Công Ngọc Hàn Tuyết lập tức đứng dậy đi đến chỗ đó, nhìn những ngọn nến kia, là thật, vẫn đang cháy, nhưng sau thời gian một lúc lâu, độ dài ngắn của ngọn nến vẫn như vậy, thật sự là quái dị, tự nhiên trong lòng nàng có một cảm giác khó nói lên lời, trong đầu có một chút kí ức vụn vặt, nhưng khi muốn suy nghĩ kỹ, thì lại không có cách nào nghĩ thêm được điều gì.

Nơi này rõ ràng là nơi lạnh lẽo, nhưng ngọn nến vẫn có thể cháy.

Đúng lúc này, ở phía trước xuất hiện một cái cửa băng vàng ngọc khắc hoa, ánh sáng rực rỡ chói mắt như vậy, Công Ngọc Hàn Tuyết không chịu không chế đã hướng cánh cửa bước đến, tâm Công Ngọc Hàn Tuyết càng cảm thấy không bình tĩnh, nhảy thịch thịch mãnh liệt, dường như có chuyện gì sắp được hé mở.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn cánh cửa kia, trong lòng cảm thấy vô cùng rung động, nàng hít một hơi thật sâu bờ mi dài cũng theo đó hơi run run, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng hiện lên một chút gợn sóng, Công Ngọc Hàn Tuyết theo thói vừa lật hai tay, cổ tay chuyển một cái, hoa tường vi bay ra khỏi ống tay áo, bắn về phía cửa lớn, chuôi hoa vừa bay qua, của cũng từ từ mở ra.

Lúc này Công Ngọc Hàn Tuyết mới hoàn hồn, giật mình nhìn hai tay của mình, hoa tường vi này là vũ khí kiếp trước của mình ở hiện đại, mọi người đều biết nàng yêu hoa tường vi, lại không biết nàng là ám dạ tường vi, bởi vì những người gặp qua mặt thật của nàng đều đã chết rồi.

Không ngờ rằng, nàng vừa làm động tác theo thói quen, lại thật sự có thể phóng ra hoa tường vi.

Công Ngọc Hàn Tuyết kéo làn váy dài, bước đi về một hướng không biết tên, toàn bộ băng điện chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng, kỳ ảo nhưng trống trải khiến người ta có cảm giác run sợ.

Khi Công ngọc Hàn Tuyết đến gần cửa, nhìn cảnh tưởng trước mắt, đột nhiên cảm thấy hô hấp như dừng lại, nếu không phải lực khống chế bản thân của nàng mạnh mẽ, nàng có thể đã đặt mông ngồi dưới đất rồi. Nàng không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, nếu nơi vừa nãy gọi là băng điện, thì nơi này phải gọi là băng ngục, trên tường là các loại xích đan xen vào nhau, còn có roi da, đây quả thực là hình cụ* mà !

*hình cụ: những dụng cụ dùng để tra tấn người, súc vật.

Mà chính giữa nơi này lại có một cái ao thật to, trên mặt vẫn còn đang phun nước, nhưng không phải nước bình thường trong suốt mà là nước có màu xanh lục, Công Ngọc Hàn Tuyết đến gần, đến khi cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt khiếp sợ mở thật to, đây là ?”

Ở trong ao này có một khối băng thật to đang chuyển động, bên có một nam tử đang bị đóng băng, nếu như bỏ qua đôi mắt quỷ dị chảy máu của hắn, thì tuyệt đối đây được coi là một mỹ nam khuynh quốc, có thể hình dung bằng từ điên đảo chúng sinh, mắt phượng kết hợp với lông mi thật dài, bên dưới khóe mắt bên trái là một khỏa lệ chí*, da như bạch ngọc, trên tai của hắn còn đeo vòng tai màu màu xanh nhạt, vạt áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh nõn nà khêu gợi, nam tử như vậy không thể nghi ngờ phải gọi là yêu tinh, nếu còn sống sẽ trở thành kẻ gây tai họa cho thiên hạ, khiến người hồn xiêu phách lạc.

*khỏa lệ chí:nốt ruồi son

Công Ngọc Hàn Tuyết thương tiếc lắc đầu, đáng tiếc nha, nam tử này vừa nhìn là biết đã chết, sau đó còn bị người phong ấn ở trong băng, nàng cũng chỉ có thể coi trở thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức.

Công Ngọc Hàn Tuyết vừa muốn đứng dậy, đột nhiên Băng điện nổi lên một trận gió lớn, các loại dây xích cùng roi trên tường bắt đầu rung động, phát ra thanh âm loảng xoảng. Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết cả kinh, nào này sao lại có gió, mà đợi đến khi nàng cúi đầu nhìn xuống một lần nữa, trên xương tỳ bà của nam tử có hai cái xiềng xích, đó là do xỏ xuyên qua xương tỳ bà mà xuất hiện, việc này là đau đớn và tàn nhẫn cỡ nào, sợi xích kia là lấy từ trong ao ra, xích trên người nam tử vừa của động, sợi xích trên tường cũng ào ào rung động theo.

Công Ngọc Hàn Tuyết giống như bị mê hoặc vậy, lấy nhẹ nhàng đụng vào nam tử kia, mang theo tình cảm thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve khooid băng kia, chẳng biết tại sao, mắt nàng tràn ra một giọt nước mắt, nam tử kia đột nhiên như có ý thức, trong mắt tự động chảy huyết lệ (nước mắt màu đỏ như máu).

“A” Tay Công Ngọc Hàn Tuyết tê rần giống như bị điện giật, mà lúc này lòng nàng đập vô cùng nhanh, không khống chế được, cảm giác của nàng mãnh kiệt như vậy, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Công Ngọc Hàn Tuyết đứng không vững nữa, ngồi chổm xuống, lấy tay che ngực, nhìn mỹ nam trước mắt, cái trán không ngừng đổ mồ hôi, thân thể có chút run rẩy, nàng lại cắn răng chịu đựng, toàn thân đều đang đau đớn.

“Cứu ta ….” Trong không khí đột nhiên văng vẳng hai chữ này, truyền vào trong tai của Công Ngọc Hàn Tuyết, quanh quẩn trong đầu nàng không chịu đi.

“A, không cần….” Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên hoảng sợ ngồi dậy, không ngừng thở mạnh, ngực đang đau đớn nhắc nhở nàng vừa rồi dường như không phải là mơ, cảm giác thân thể lạnh lẽo, nàng mới nhận ra, cả người nàng ra mồ hôi lạnh, vừa nãy nàng như cảm thấy mình sắp chết vì khó thở.

“Gặp ác mộng ?” Đột nhiên một giọng nói trong trẻo du dương vang lên, Công Ngọc Hàn Tuyết bất chợt quay đầu lại, tròng mắt hiện lên sự kinh diễm, một nam tử mặc áo trắng đang ngồi trước bàn, đôi tay thon dài như ngọc đang cầm một quyển sách, cứ nhàn nhạt nhìn nàng, lông mi thật dài che khuất đôi mắt đang chiếu ra hình ảnh của nàng, cả người hắn nhìn thật cao nhã tuyệt luân, giống như tiên nhân trên chín tầng trời cao, con ngươi thanh khiết hiện lên một thứ ánh sáng rực rỡ, nam tử như vậy khiến cho người khác không tự chủ cảm thấy thoải mái.

Công Ngọc Hàn Tuyết dần dần bình phục tâm trạng, lúc này mới hoàn hồn, đến khi nhìn thấy ngọc bội bên hông hắn, hơi nhếch môi, sau đó nhợt nhạt mở miệng “Là ngươi đã cứu ta, cảm ơn”.

Đôi mắt Mặc Cốc Mộc Huyền hơi nheo lại, ánh sáng tràn đầy, khóe môi mỉm cười, dường như ôn nhu vô hại, thản nhiên nói “Mấy người kia đã được sắp xếp nghỉ ngơi, quy củ của Quỷ cốc là người tự tiện xông vào Quỷ cốc sẽ bị Quỷ lâu giết chết, có thể nói cho dù các ngươi tránh được các loại cơ quan trận pháp của Quỷ cốc cũng không thoát được các loại hình phạt của Quỷ lâu”.

Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết không nén được kinh hãi, nhíu mày lại, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ, nàng biết nam tử này hiển nhiên là người đứng đầu nơi này, nếu không sẽ không nói chuyện cùng nàng vân đạm phong khinh* như vậy, mà hắn có thể cứu các nàng, tự nhiên có năng lực có thể buông tha các nàng.

*vân đạm phong khinh: nhạt như mây nhẹ như gió, chỉ sự bình thản, nhẹ nhàng, không có gì lo lắng hay sợ hãi

Hắn nói như vậy rốt cuộc là vì cái gì, mà nàng biết các nàng cũng không có chỗ đặc biệt gì, kia chỉ có thể là hắn phát hiện cái gì đó hắn cảm thấy hứng thú người hoặc là vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.