Hồn Ma Sành Điệu

Chương 8




Cho đến khi cửa cơ quan quỷ dị cuối cùng được xông qua, Tuyết dao che lồng ngực mình,trong đầu đã một mảnh hỗn độn, trước mắt giống như cái gì đều không thấy rõ,cho dù ngực bởi vì đau đớn do vết đao ở ngực, nhờ đau đớn cũng khiến cho nàng tỉnh táo một chút,nhưng vừa nghĩ tới bốn người vì cứu nàng mà đắm mình ở từng cửa cơ quan, liền buộc mình nhất định phải cố găng chống đỡ.

“Phốc” Tuyết Dao lập tức té trên mặt đất, miệng phun máu tươi,ngẩng đầu nhìn, đến khi nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, khóe miệng gợi lên một cái ý cười nhợt nhạt,nàng rốt cuộc vào được Quỷ cốc.

Khi ánh mắt Tuyết Dao chuẩn bị đóng lại,lỗ tai run lên,nàng hình như nghe thấy một bước chân nhẹ,cố gắng hết sức mở mắt,Tuyết dao nhìn đến một đôi giày trắng,còn có một vạt áo dài màu trắng,phía trên thêu một đóa hoa mai,hắn đi tới gió thổi kèm theo từng trận hương hoa mai,khiến cho người cảm thấy từng vui vẻ thoải mái.

Nhưng hắn lại đứng xa xa cách nàng vài bước, bóng dáng dừng lại, không hề tiếp tục đi về phía trước, Tuyết Dao ngã trên mặt đất,nàng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng nàng có thể đoán đây là một nhân vật tuyệt thế, hơi thở như có như không.

Tuyết Dao dùng sức cắn đầu lưỡi mình, làm cho sự đau đớn kia khiến mình tỉnh táo,nàng tuyệt đối không thể ngã xuống,Tuyết Dao dùng cả hai tay, lê về phía trước, gian nan di chuyển từng chút một, trong mắt là sự cố chấp, nàng tự nói với mình nhất định phải kiên trì.

Cho đến khi đi chuyển tới dưới chân nam tử, Tuyết Dao dùng đôi tay đầy máu nắm chặt vạt áo nam tử, cố hết sức ngẩng đầu,nhưng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ngọc bội màu trắng bên hông nam tử, trên mặt giống như có khắc hai chữ “Mặc Cốc”.

“Cầu ngươi,cứu các nàng,cầu ngươi,…” Nói một nửa, rốt cuộc Tuyết Dao không chống đỡ được liền hôn mê.

Đôi mắt như băng tuyết của Mặc Cốc Mộc Huyền hiện lên một ánh sáng nhợt nhạt, bên trong chứa gợn sóng sâu kín, cuối cùng hắn vẫn là thở dài một tiếng, đem cô gái trước mắt ôm lấy, đi đến phòng ở.

“Cốc chủ, ngươi ?” Quỷ Nam nhìn cốc chủ thế nhưng ôm một cái nữ tử bẩn hề hề không rõ khuôn mặt, miệng há thật to, hắn không ngừng nháy hai mắt của mình, sợ mình nhìn lầm rồi, cốc chủ vĩ đại của bọn họ cho tới bây giờ không gần nữ sắc, lại có tính thích sạch sẽ rất nặng, hắn thực nghi ngờ đây không phải cốc chủ của bọn họ.

“Quỷ Nam, đem bốn người trong cơ quan kia cứu ra” Mặc Cốc Mộc Huyền ánh mắt sâu kín nhìn về phía Quỷ Nam, đạm mạc mở miệng nói.

“Vâng, vâng” Quỷ Nam giật mình gật đầu, sau đó vô thức bước ra bên ngoài, bất ngờ va vào cửa, đau đớn nhắc nhở hắn, những điều hắn vừa nghe đến đều là sự thật.

Quỷ Nam nhìn phía chân trời đã trở nên trắng, xác định mặt trời là mọc từ đằng đông, lúc này mới cất bước đi ra cơ quan, mệnh lệnh của cốc chủ hắn nhất định phải tuân theo, tuy rằng cốc chủ nói cái gì mà quy củ trong cốc không thay đổi, nhưng mọi người đều biết lời nói của cốc chủ chính là quy củ.

Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn miệng vết thương trước ngực Tuyết Dao, còn có tay bị xước, ánh mắt như băng tuyết hiện lên ánh sáng đen tối, chợt lóe rồi biến mất, đôi môi lạnh lùng của Mặc Cốc Mộc Huyền khẽ mím lại, lẳng lặng xử lý miệng vết thương của Tuyết Dao.

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương của Tuyết Dao, Mặc Cốc Mộc Huyền liền lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt, nàng lúc này bẩn hề hề căn bản không nhìn rõ khuôn mặt thật, hắn cũng không rõ vì sao, vì sao lại ngoại lệ cứu nàng, là bởi vì ngọa tiêu bên hông nàng sao? Ba khúc nhạc khác nhau khác hẳn với những khúc nhạc hiện thời kia khiến cho tim hắn hơi hơi gợn sóng, nữ tử dường như có sâu xa truyện xưa, nếu không sẽ không thổi ra một khúc nhạc linh hồn giao hòa như vậy.

Hắn từ trước đến nay luôn làm việc theo cảm xúc, ban đầu chỉ chỉ tò mò muốn nhìn người kia là ai, không nghĩ tới nàng vừa mở miệng là yêu cầu hắn cứu các nàng, lại không cầu cho bản thân, lần đầu tiên có nữ tử như vậy khiến cho hắn hơi rung động.

Tuyết Dao đắm chìm trong giấc mơ của mình, cảm thấy được một không gian hỗn loạn, có một bóng dáng ôn nhu đang ở chăm sóc nàng, cảm thấy thực ấm áp thực an tâm, hình như có thể ngửi thấy mùi hương của hoa mai. Nàng nghĩ muốn mở to mắt xem người này là ai, nhưng vô luận nàng cố gắng như thế nào, luôn luôn là một mảnh hỗn độn.

“Ngươi đã đến rồi” đột nhiên đang ở trong hỗn độn, nàng nghe được một tiếng nói, bất ngờ khiến cho tâm nàng run lên, giọng nói lạnh như băng, tràn đây hơi thở lạnh lẽo.

“Ngươi là ai ?” Tuyết Dao hỏi.

“Ngươi đang ở trong mộng, ngươi là ta,ta là ngươi” Tuyết dao nhìn sương khói trước mắt tan đi, hiện ra hình dáng một nữ tử, một thân váy dài lê đất màu đen có hình phượng hoàng đỏ, thân hơi thở thanh nhã cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ không có một chút cảm xúc, chỉ cần nhìn cũng cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương, nữ tử như vậy không nghi ngờ là vô tình.

Tuyết Dao nhíu mi không nói, nàng không biết cô gái trước mắt rốt cuộc là ai, cũng không biết vì sao nàng lại đến trong mộng của mình, ngươi là ta, ta là ngươi là ý gì?

“Ngươi là chủ nhân của khối thân thể này” Tuyết Dao bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt này, lời nói khẳng định.

“Không tồi, về sau ngươi liền giúp ta sống sót, nhất định phải sông sót” giọng nói của nữ tử bỗng trở nên bén nhọn vô cùng, giống như cất chứa nhiều lắm thống khổ.

“Chẳng lẽ là ngươi mang ta đến?” Tuyết Dao mím môi lạnh lẽo, người khác xuyên qua đều thật là tốt, nhưng tại sao nàng xuyên qua lại ở trong tình huống nguy hiểm như vậy, làm cho nàng cảm thấy phát điên, nếu không phải nhờ có những trải qua ở kiếp trước, không chừng nàng đã chết trong lúc chạy trốn, được đầu thai một lần nữa.

“Là ta, cũng không phải là ta,một ngày nào đó ngươi sẽ biết, chỉ có ngươi mới có thể thay đổi mọi thứ” nữ tử giống như nhớ tới cái gì, trong đôi mắt lãnh khốc tà mị hiện lên một tia nhu hòa.

“Ha hả, ngươi thật đúng là xem trọng ta, ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, ngươi để cho ta tới đây, ta có thể làm được cái gì?” Giọng nói Tuyết Dao rất nhẹ rất mềm, nhưng người quen biết nàng lại biết trong giọng nói mềm nhẹ ấy lại chứa sự sắc bén.

“Nếu ngươi mà bình thường, trên thế gian liền không có thiên tài, nhớ kỹ ta tên là Công Ngọc Hàn Tuyết, về sau đó là ngươi” nữ tử nhìn Tuyết Dao, đôi mắt có chút nóng rực, giống như đem tất cả hy vọng đều đặt trên người Tuyết Dao.

“Ngươi nên biết, không ai có thể ép ta, ta có thể lựa chọn nhận, cũng có thể lựa chọn không nhận” ý tứ là nàng có thể lựa chọn chấm dứt sinh mệnh của khối thân thể này, sau đó nàng sẽ được đầu thai lần nữa.

“Không, không, ngươi không thể làm như vậy,nơi này nam tôn nữ quý, chế độ một nữ nhiều phu, là thế giới tốt nhất” phía sau nữ tử đột nhiên có một tia ánh sáng, nàng quay đầu vừa thấy, đôi mắt trấn động, sau đó quay đầu nói với Tuyết Dao “Khi ta không ở đây, cầu ngươi giúp ta, cuộc sống về sau của ta là toàn bộ thuộc về ngươi, ta phải đi, ta chỉ là khồn bỏ xuống được một việc, ngươi giúp ta, chỉ một việc này….” Nữ tử đột nhiên sửa lại giọng nói âm u lạnh lẽo, hèn mọn cầu xin, nhưng còn chưa nói xong, cả người đã bị ánh sáng chiếu vào, tiêu tán.

Trong không khí hình như còn lưu lại hơi thở cố chấp của nàng kia, trong lòng Tuyết Dao thở dài, mở miệng nói “Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, không giết người phóng hỏa, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành” Sau khi nói xong, nàng kia hình như yên tâm, hơi thở cũng hoàn toàn tiêu tán.

Đầu Tuyết Dao hơi có chút phát đau, nàng kia còn chưa nói xong chuyện nàng không bỏ xuống được là chuyện gì, ai, thôi, về sau có lẽ chính nàng sẽ tự phát hiện đi.

Công Ngọc Hàn Tuyết, thân phận ở thế giới này rốt cuộc là gì? Về sau nàng sẽ trở thành Công Ngọc Hàn Tuyết, tên Tuyết Dao này liền quên đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.