Hồn Ma Sành Điệu

Chương 17: Thượng




Đất đai của chúng ta vô cùng rộng lớn, địa phương thần bí không chỉ có một nơi.

Tại phương Bắc.

Có một đám yêu ma của thế giới khác trong lúc vô tình đã lưu lạc tại nhân gian, bọn chúng đang tìm kiếm đường về nhà ở khắp nơi…

Mấy trăm năm qua, được trở về quê nhà luôn là giấc mộng duy nhất của bọn chúng. Nhân giới không thích hợp với chúng, bọn chúng khao khát được về nhà, trở về không gian thuộc về chúng… Một gia đình chân chính.

***

Hiện tại Liễu Kỳ Nhi đang vội vàng quay về nhà ở phương Nam.

Mùa xuân. Đây là mùa mà nàng cùng cha mẹ thân yêu và các muội muội đáng yêu đoàn viên mỗi năm một lần.

Nàng có ba huynh muội ruột thịt. Dựa theo lời mà lão sư phụ thông tuệ nói thì bốn người bọn họ đều là bốn vì tinh tú cùng nhau rớt xuống, vốn là phúc của thiên hạ, chỉ tiếc là cùng chung một mẹ, sợ là sẽ mang đến họa lớn cho thiên hạ. Vì thế bốn người phải tách bốn phương mới có thể giải trừ tai họa và đem lại phúc cho gia đình bọn họ.

Cho nên kể từ lúc sinh ra nàng liền theo sư phụ đến phương Bắc, chỉ có thể mỗi năm một lần về phương Nam đoàn tụ với cả nhà.

Song năm nay nàng đã mười bảy tuổi, nàng vô cùng chờ mong năm nàng bước sang tuổi mười tám. Bởi vì, đó là lúc cả nhà bọn họ thực sự được ở cùng nhau mãi mãi!

Nàng vui vẻ mà nhảy múa. Sư phụ từng nói : chín chín phát sinh biến cố, trải qua mười tám năm ánh sao mịt mờ, bọn họ sẽ không còn bài xích lẫn nhau, là có thể bình an đoàn tụ. Đó không phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp sao? Nàng sao có thể không vui, không mong chờ chứ? Nàng vui sướng lớn tiếng reo hò!

Liễu Kỳ Nhi là mỹ nữ điều này không cần nghi ngờ, may mắn có được làn da trắng nõn, bóng loáng giống như bạch ngọc, đường cong mềm mại đầy đặn, lông mày như liễu, mắt như sóng nước, dưới chiếc mũi hoàn mỹ là đôi môi mềm mại phấn hồng tự nhiên. Vẻ đẹp của nàng không còn gì để bàn cãi.

Tất cả mọi người đều biết nàng : tĩnh như tiên tử, động như yêu tinh, hành động như ma quỷ, những từ này dùng để miêu tả Liễu Kỳ Nhi là hoàn toàn chính xác.

Ý muốn nói là khi nàng im lặng bất động thì khí chất như tiên tử khiến cho người ta mê muội, tôn sùng không dám mạo phạm. Nhưng khi nàng cử động lại giống như yêu tinh hoạt bát, lanh lợi làm cho người ta không đoán được rồi lại cảm thấy thân thiết, dần dần nhịn không được mà muốn gần gũi nàng, sủng ái nàng. Nếu như nói về hành vi của nàng thì chỉ có thể dùng từ ‘ma vương tái thế ’ mới đủ để hình dung. Nàng chỉnh người đến mức không sợ ngươi chết, đùa người đến ngay cả mạng đều có thể không cần, ngươi nói như vậy có thể không đáng sợ sao?

Dựa vào hai điểm trên mà nói nàng là mỹ nhân hoạt bát mà tất cả các nam nhân đều mơ ước nhưng hành vi ma quỷ của nàng lại hù dọa tất cả nam nhân trên khắp thiên hạ.

Có chết cũng không sợ, chỉ là bát to cũng có chỗ mẻ, 18 năm sau ta lại là một trang hảo hán. Đáng sợ nhất là tình trạng bi thảm : muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, sống dở chết dở. Mà Liễu Kỳ Nhi tinh nghịch, đùa dai rất kiêu ngạo vì có thể đễ dàng làm được điều này. Dĩ nhiên, nàng tự cho là tâm mình thiện lương giống như vẻ bề ngoài xinh đẹp, đánh chết cũng không thừa nhận mình cố ý.

Cho nên ở bên cạnh nàng có rất nhiều nam nhân bằng hữu xưng huynh gọi đệ, nhưng thật tâm muốn theo đuổi nàng chỉ có một nửa, không có biện pháp, không ai dám nha!

Nhưng mà, làm gì có cô nương nào lại không có mùa xuân, cô nương khi lớn lên đều phải lựa chọn phu quân để xuất giá nhằm đảm bảo hạnh phúc cả đời, đương nhiên Liễu Kỳ Nhi cũng không ngoại lệ.

Trong suy nghĩ của nàng vị phu quân tốt nhất cũng chính là thanh mai trúc mã có thể cùng nàng vui đùa và làm mọi việc “Giang Ngư”

Giang Ngư thân hình cao lớn, khỏe mạnh lại vô cùng khôi ngô, dựa vào diện mạo của hai người mà nói thì nhất định là một đôi trời sinh, dĩ nhiên dựa vào bề ngoài trời cho thì không thể phán đoán được họ có hợp hay không. Chủ yếu là khi hai người hành sự phối hợp với nhau rất ăn ý không thể chê được. Từ nhỏ chỉ cần Kỳ Nhi làm ra “chuyện tốt” thì Giang Ngư chắc chắn sẽ có phần, chỉ cần hai người liếc mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Ở trước mặt Giang Ngư nàng không có bí mật nào, Giang Ngư cũng không hề giấu diếm nàng chuyện gì, cho nên hiểu rõ Giang Ngư nhất chính là Kỳ Nhi, hiển nhiên hiểu rõ Kỳ Nhi nhất cũng không ai khác ngoài Giang Ngư.

Cũng khó trách nàng quả quyết vị hôn phu tương lai của mình nhất định là Giang Ngư.

Mà Giang Ngư cũng vậy, gặp qua rất nhiều nữ tử nhưng không ai có thể làm cho hắn động tâm. Kỳ Nhi thật ra là một người không tệ, người khác sợ nàng nhưng hắn vĩnh viễn không. Hơn mười năm sống chung không phải là giả, có thể cùng nàng hợp ý như vậy tất nhiên là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, đó mới là điểm quan trọng. Đương nhiên rồi, dù sao cả hai cũng không thể tránh được chuyện sinh con, thay vì nghe theo cha mẹ sắp đặt gả cho người không quen thì hai người cứ cùng chung sống cho xong, cho nên khi Kỳ Nhi mười lăm tuổi hai người đã tự mình ước định, ta lấy nàng, nàng gả cho ta. Dường như mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc tốt đẹp.

Thế nhưng----cổ nhân nói không sai : trời không chiều lòng người.

Câu này quả thật rất đúng!

Ít nhất hiện tại Liễu Kỳ Nhi cùng Giang Ngư đều gật đầu đồng ý. Chẳng qua là cách biểu lộ của hai người hoàn toàn khác nhau. Trong mắt Giang Ngư tràn đầy hạnh phúc nhưng vẻ mặt lại mang theo ý xin lỗi nhìn Liễu Kỳ Nhi, còn Liễu Kỳ Nhi giống như không thể tin được mà lấy ánh mắt oán phụ trừng hắn.

Buổi sáng, trong một quán trà ở một góc thành Tô Châu, hiện tại mới là lúc quán bắt đầu buôn bán, nên chưa đông khách. Tiểu nhị vừa lau chùi bàn ghế, vừa tò mò quan sát hai nam nhân đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nam nhân cao lớn rất anh tuấn còn nam nhân nhỏ bé kia cũng khôi ngô không kém, đều là những mỹ nam tử hiếm gặp. Chỉ có điều hành vi của hai người đó rất kỳ lạ, từ khi vào quán đến lúc ngồi xuống chỉ thấy nam nhân cao lớn cùng vị kia nói một câu, sau đó liền không nói gì nữa chỉ ngồi trừng nhau cho đến bây giờ, không có hành động gì hết, thật là kỳ quái. Nếu không phải chính mắt hắn thấy hai người họ vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bước vào quán thì hắn nhất định sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù, nhưng hiện tại xem ra có thể là trở mặt thành thù. Chén trà trên bàn của bọn họ chắc là cũng đã nguội đi? Tiểu nhị lau bàn xong có lòng tốt đổi cho họ một bình trà nóng khác, lén nhìn qua hai người nhưng bọn họ giống như không thấy hắn, xem ra trong mắt của hai người chỉ có đối phương thôi. Hắn nhún vai biết điều tiếp tục làm công việc của mình nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.

Cuối cùng, sau một lúc lâu đến nỗi bình trà mới đổi cũng dần nguội lạnh, vị nam tử nhỏ bé kia mới nói chuyện.

“Giang Ngư, huynh nói nghiêm túc sao?” Kỳ Nhi nặng nề thở dài một tiếng, cúi đầu, giọng nói có chút mất mát hỏi.

Giang Ngư khó hiểu nhìn Liễu Kỳ Nhi đang giả trang nam nhân, hình như nàng không vui. Không thể nào? Chuyện này đối với nàng lại nghiêm trọng như vậy sao? Tuy rằng cảm thấy Kỳ Nhi phản ứng hơi quá nhưng hắn vẫn rất cẩn thận trả lời câu hỏi của nàng.

“Ta rất ngiêm túc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy ta chỉ biết nàng sẽ là nữ nhân duy nhất mà ta yêu thương suốt kiếp này. Tuy là hiện tại nàng chưa có yêu thương ta nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ yêu ta mà ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Kỳ Nhi, ta nói cho muội biết là bởi vì muội là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn giấu muội bất cứ chuyện gì, muội có hiểu không?”

“ Hiểu rõ. Tóm lại một câu, huynh không cần ta....Huynh có niềm vui mới sẽ không còn thương ta nữa. Đúng không?” Giọng nói của nàng nghẹn ngào, giống như đang khóc, đầu càng cúi thấp khiến cho người ta nhìn thấy rất không đành lòng.

“Kỳ Nhi, đừng giả bộ nữa được không? Huynh tìm được hạnh phúc muội phải mừng cho huynh mới đúng chứ không phải một vẻ mặt sống dở chết dở như vậy. Trời ạ, Kỳ Nhi, muội giả vờ không giống chút nào cả.” Giang Ngư suýt bật cười. Nàng vui vẻ đến thế sao?

“ Không thể nào?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có một giọt nước mắt nào cũng không có vẻ gì là thương tâm cả chỉ bĩu môi không vui nói : “Huynh vi phạm lời thề của chúng ta, yêu thương nữ nhân khác, chuyện thương tâm như vậy lại xảy ra trên người một nữ tử xinh đẹp, đáng thương là ta, chẳng lẽ ta không nên khổ sở, đau lòng sao? Huynh nói đi!” Nàng vì chính nghĩa mà trách mắng hắn.

“Muội đau lòng, khổ sở sao?” Hắn tự mình rót một chén trà, chậm rãi uống, hứng thú nhìn nàng.

“Tất nhiên rồi” Kỳ Nhi trả lời quả quyết. Cũng tự mình rót một chén trà, hít một chút hương trà thơm mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Vậy muội có thể nói cho ta biết một chút điều gì khiến muội đau lòng, khổ sở?” Hắn một bộ dáng không để ý nhẹ nhướn mày.

“Ta bị huynh vứt bỏ, huynh còn hỏi ta vì cái gì mà đau lòng, khổ sở. Giang Ngư, huynh có còn lương tâm không vậy?” Nàng liếc mắt trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục nhấp một ngụm trà lạnh.

“Kỳ Nhi, trước mặt người thật thà không nói lời giả dối, suy nghĩ của ta muội còn không biết sao?” Hắn buồn cười nói.

“Hừ!” Nàng trợn mắt xoay đầu.

Hắn tiếp tục nói :“Muội là đang luyến tiếc một nam nhân‘hữu dụng’ như ta phải không? Ta vừa khôn ngoan lại xuất sắc, mọi lúc mọi nơi đều hiểu muội muốn gì, chủ yếu nhất vẫn là giúp muội thu dọn một đống hỗn loạn. Một nam nhân ‘hữu dụng’ như vậy là rất khó tìm phải không?”

“Đại giun đũa tự kỷ” Nàng không thèm để ý đến hắn.

“Kỳ Nhi của ta à....” Hắn duỗi tay qua, xoay đầu nàng lại đối mặt với hắn trong mắt tràn đầy ý cười nói :“Cho dù như thế nào đi nữa, muội vẫn mãi là bằng hữu quan trọng nhất của ta suốt kiếp này. Tình cảm của chúng ta so với người thân còn thân thiết hơn có phải không. Ta không muốn chỉ vì sự xuất hiện của Mộng Nhi lại khiến cho tình cảm nhiều năm qua của chúng ta bị xóa bỏ hết.... ”

“Thật sao?” Nói thật, cuộc nói chuyện hôm nay làm cho nàng rất cảm động nhưng cho dù cảm động cuối cùng cũng không phá tan được những nghi ngờ trong lòng. Nàng biết hắn đang an ủi nàng.

“Đương nhiên là thật” Ngữ khí của hắn không cho phép nàng nhi ngờ.

“Vậy thì, nếu cho huynh chọn giữa ta và nàng, huynh sẽ chọn ai?” Nàng dò hỏi, ánh mắt lướt qua một tia gian tà.

“Kỳ Nhi, sao có thể so sánh như vậy được, tình cảm giữa ta và muội cùng với tình cảm ta dành cho nàng ấy hoàn toàn không giống nhau, muội bảo ta chọn như thế nào đây?” Hắn nhịn không được kêu to.

“Ta cùng nàng không phải đều là nữ nhân sao? Sao không thể so sánh chứ?”

“Muội hiểu rõ mà.” Hắn liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lướt qua một tia gian tà, bất đắc dĩ thở dài :“Muội lại có ý định gây khó khăn cho ta.”

“Cho dù là như vậy, nhưng huynh bội ước trước nên muội có quyền được biết.” Nàng đúng tình hợp lý nói.

Hắn không kiên nhẫn xoa xoa tay, mắt trợn lên một bộ dạng đầu hàng nói :“Được rồi, được rồi. Chọn liền chọn, để cho ta ở giữa hai người các ngươi đưa ra một lựa chọn....” Hắn dừng lại một chút, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng nói :“Ta nghĩ...Ta sẽ chọn muội.”

“Thật không?” Nàng có chút kinh ngạc. Dù sao hôm nay hắn cũng nói cho nàng biết chuyện này chứng tỏ Giang Ngư rất để ý đến nữ nhân gọi Mộng Nhi kia, cũng không giống với đang chơi đùa, hắn thật sự nghiêm túc. Bình thường mới nhìn qua còn tưởng hắn rất lười, không để ý đến bất cứ điều gì, hắn không để tâm người khác nghĩ gì. Một khi hắn đã nghiêm túc liền chứng tỏ đó là chuyện cả đời, nàng có thể khẳng định chắc chắn nếu như bảo hắn bỏ qua nữ nhân gọi Mộng Nhi kia....chỉ sợ suốt đời này hắn cũng không thể yêu thương nữ nhân khác. Câu trả lời của hắn làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng cũng làm cho những oán giận ban đầu tiêu tan một chút.

“Tất nhiên là thật, ta cũng không phải loại trọng sắc khinh bạn.” Hắn nghiêm túc nói.

Kỳ Nhi từ trong mắt hắn có thể dễ dàng thấy được hắn là thật lòng, nàng nở nụ cười, càng cười càng ngọt ngào, vui vẻ nói :“Vậy thì quá tốt rồi, nếu huynh chọn ta, về sau sẽ không cùng nữ nhân gọi Mộng Nhi kia qua lại nữa. Mọi thứ lại trở về giống như trước kia, ta sẽ khiến cho huynh không còn nhắc tới nàng nữa....”

“Kỳ Nhi---”Hắn không thể tin được, sao phản ứng của nàng lại không giống với mong đợi của hắn. Nàng phải là rất cảm động rồi chúc phúc cho hắn và Mộng Nhi chứ....Sao lại khác nhau như vậy?

“Sao vậy? Hô lớn tiếng như vậy, không phải huynh đổi ý đấy chứ? Hừ, ta chỉ biết nếu huynh không làm được thì đừng có nói kiêu ngạo như vậy.” Kỳ Nhi khinh thường nhìn hắn.

Giang Ngư quả thật không nói lên lời, trầm mặc một lúc, hắn thở dài một hơi, giống như hạ quyết tâm nhưng cũng rất đau thương nói :“Được rồi, coi như hôm nay ta chưa có nói với muội về chuyện của Mộng Nhi, về sau ta cũng sẽ không đi tìm nàng nữa.”

“Vậy chứng tỏ hôn ước của chúng ta vẫn còn?” Kỳ Nhi không buông tha tiếp tục truy hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Vẻ mặt của hắn đau khổ đến nỗi ép được ra nước.

Kỳ Nhi quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng hắn, bả vai run run, nói giọng buồn phiền :“Vậy...Được rồi.Nếu không còn việc gì chúng ta lại qua nơi khác đi dạo thôi.”

“Được.” Giang Ngư nặng nề đáp lại, lúc này hắn làm gì còn tâm tư để đi dạo phố suy nghĩ hỗn loạn nên không chú ý đến thanh âm của nàng có chút khác thường.

“Vậy...Chúng ta đi thôi?” Kỳ Nhi đứng dậy ngực phập phồng cố kiềm chế cảm xúc, không nhịn được nhìn liếc qua Giang Ngư vẻ mặt uể oải, hoảng hốt. Thông minh như Giang Ngư lúc nào thì có vẻ mặt như vậy. Cuối cùng không nhịn nổi nàng ha hả cười lên, không để ý đến hình tượng xoay người cười to.

Giang Ngư kinh ngạc. Một lúc sau mới kịp hiểu ra, lập tức kích động đứng dậy, mặt nhăn nhó, vừa vui vừa giận chỉ vào Kỳ Nhi cười đến ngồi hẳn xuống kêu to :“Muội đùa giỡn ta?”

Kỳ Nhi ngồi trên mặt đất đang lấy tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, vẫy vẫy tay thật tâm nói :“Ta chúc phúc cho hai người, khi nào rảnh dẫn nàng tới gặp ta.” Dừng lại một chút, nàng lại kiêu ngạo nói :“Ta thật sự muốn biết nàng có điểm nào hơn ta.”

Giang Ngư tâm tình thả lỏng, thái độ lại khôi phục như bình thường, trở về bộ dạng lười biếng quen thuộc, hắn cười cười,gọi tiểu nhị đến tính tiền rồi mới kéo Kỳ Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất nói :“Đi thôi, đi dạo phố trước.”

“Đã có tâm tình đi dạo rồi sao?” Kỳ Nhi mặc hắn lôi kéo ra ngoài, nghịch ngợm nói.

“Còn nói nữa.” Giang Ngư liếc nàng một cái xem như cảnh cáo.

“Ta thật sự rất muốn gặp cái người gọi Mộng Nhi kia nha.”

“Nàng hiện đang ở Ích Châu, có cơ hội ta sẽ dẫn muội đi gặp nàng, nhưng chỉ sợ phải chờ tới mùa hạ.Lần này muội xuống núi không phải là muốn quay về phương Nam sao?” Mùa xuân hàng năm là lúc Kỳ Nhi quay về phương Nam đoàn tụ với gia đình.

“Đúng vậy nha, huynh có muốn đi cùng ta không? Ta nhớ năm trước Hương Nhi còn hỏi ta về huynh đấy.”

Đi qua ngõ nhỏ tiến vào khu chợ náo nhiệt, Kỳ Nhi đứng trước một quầy bán tôm, tôm vừa mới vớt còn nhảy tanh tách, nàng thấy thú vị cũng muốn chen vào đám đông mua tôm.

Giang Ngư vội vàng kéo nàng lại.

“Muội đừng có gây phiền toái nữa.”

“Ta mới không có đâu, chỉ nhìn thôi mà. Đúng rồi, tóm lại huynh có muốn cùng ta về phương Nam hay không?”

“Kỳ Nhi của ta à, muội nghĩ ta rảnh rỗi sao?” Hắn giống như lên án quay lại hỏi nàng.

“Nói cũng phải, huynh nhất định ước gì mỗi ngày đều có thể cùng người trong lòng ở chung, làm gì có tâm tư theo giúp vị hôn thê trước đây.” Nói xong, nàng lại bày ra dáng vẻ bi thương làm cho người khác đau lòng.

Chỉ có điều, Giang Ngư đã sớm miễn dịch với bộ dạng đáng thương này của nàng. Hắn dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn nàng, cho dù có rất nhiều người đi qua bên cạnh hai người hắn cũng không để ý nhàn nhạt nói :“Muội ít trốn tránh trách nhiệm đi. Nếu không phải lúc trước muội nảy ra ý nghĩ kì quái là muốn trêu chọc tổ chức nào đó thì hôm nay ta cũng sẽ không phải vội thay muội đi xử lý mớ hỗn loạn này rồi. Có tin ta thực sự bỏ lại muội không thèm quan tâm nữa rồi như mong muốn của muội đi theo người trong lòng của ta hay không?”

“Hì hì...” Kỳ Nhi ngượng ngùng cười khan hai tiếng, một bộ dạng hối hận hướng về phía Giang Ngư làm nũng, thân thiết kéo tay hắn, ôn nhu nói: “Ôi chao, muội biết trong khắp thiên hạ này chỉ có Giang Ngư đối với muội tốt nhất, vừa rồi muội chỉ nói đùa thôi mà, huynh sẽ không thực sự giận muội đó chứ? ”

Giang Ngư không trả lời, lại lôi kéo nàng đi ra ngoài. Hành vi thân mật của hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người...Tất nhiên rồi, giữa ban ngày ban mặt hai nam nhân lôi kéo nhau thân thiết như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nếu còn không đi nhanh thì danh dự cả đời của hắn sữ bị hủy trong tay nàng mất.

“Này, huynh không phải muốn buông tha cho tổ chức đó đấy chứ?” Nàng vẫn bám lấy hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Muội nghĩ, ta còn có thể nói gì được chứ?” Hắn bất đắc dĩ hỏi nàng.

“Muội chỉ biết huynh đối với muội tốt nhất.” Nàng cười đến thật vui vẻ.

Hai người vừa cười vừa náo loạn suốt dọc đường đi thẳng đến khi bị biển người bao phủ.

Mạc Tịch Thiên, thân hình cao lớn, khôi ngô, dáng vẻ lạnh lùng , cương nghị. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí thế bức người. Một đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi đen thâm thúy như bảo thạch, môi mỏng hơi nhếch lên khiến người ta không tự nhiên mà xa cách ngàn dặm. Sống mũi cao thẳng, xinh đẹp mang theo ba phần tao nhã,bảy phần khí phách. Đó chính là Mạc Tịch Thiên.

Từ lúc hắn hơn mười tuổi, đã phải một mình gánh vác gây dựng Hồn Thiên Bảo xưng bá Giang Bắc.Hồn Thiên Bảo chính là tâm huyết nhiều năm của phụ thân, cũng là ước nguyện duy nhất trước khi mất, hơn nữa nó cũng gắn liền với thời thơ ấu của hắn. Hắn không muốn từ bỏ, chỉ có thể đem hết sức lực vựng nó dậy.

Một thiếu niên mới mười mấy tuổi không quá lớn cũng không nhỏ, nhưng lại bị ép trưởng thành sớm phải đối mặt với giang hồ đầy máu tanh, giết chóc cùng thương trường nhẫn tâm, hiểm ác. Dựa vào nghị lực hơn người trời ban, đầu óc nhạy bén cùng may mắn đã không ít lần giúp hắn tìm được đường sống từ trong nguy hiểm. Không biết đã trải qua bao nhêu khó khăn, gian khổ nhưng hắn vẫn có thể ung dung vượt qua, từng bước một đem Hồn Thiên Bảo từ lúc phụ thân qua đời thì hỗn loạn không chịu nổi, lung lay sắp ngã xuống trở lên vững chắc, uy tín nhất phương Bắc hơn hẳn khi xưa.

Nhiều năm nay trải qua bao gian khổ đã tạo nên một Mạc Tịch Thiên lãnh đạm, nghiêm túc, hỉ, nộ, ái, ố vô thường. Vẻ ngoài tuấn mĩ, khí chất lạnh lùng đã hấp dẫn rất nhiều tiểu thư quyền quý, kỹ nữ xinh đẹp nhưng đều bị ánh mắt như hàn băng của hắn dọa cho bỏ chạy. Đúng vậy, hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, nữ nhân với hắn chẳng qua chỉ để thỏa mãn dục vọng giống như công cụ sinh con dưỡng cái cho hắn mà thôi,tim của hắn sớm đã bị sự nghiệp chiếm giữ rồi. Hắn nhớ rõ đệ đệ Tương Vân nhỏ hơn hắn sáu tuổi đã từng nói qua: Nếu có một ngày đại ca yêu một nữ nhân thì nữ nhân may mắn kia nhất định là mối tình đầu của đại ca trong kiếp này.

Hắn không nhịn được khóe miệng nhẹ giương lên, có lẽ là vậy, nhưng muốn hắn yêu một nữ nhân? Chuyện đó là không có khả năng đi. Hắn lạnh lùng cười.

“Vô tình” là danh hiệu của hắn. Ở trên giang hồ vô tình, ở trên thương trường vô tình, đối với nữ nhân vô tình, ngay cả đối với chính mình cũng vô tình. Vì muốn lấy tính mạng của kẻ thù, hắn có thể không quan tâm đến vết thương trên người toàn thân đẫm máu cho đến khi đánh bại kẻ thù. Vì muốn chấn hưng Hồn Thiên Bảo, hắn có thể mặc cho bản thân mình không ngủ không nghỉ cho đến khi mệt mỏi gục ngã trên bàn nghị sự. Sự trong sáng, vui vẻ, thích cười cũng đã sớm chôn cùng phụ thân rồi. Tình cảm chân thành duy nhất của hắn là dành cho đệ đệ cùng ngoại tổ mẫu nhưng do nhiều năm xa cách, hắn đã sớm quên đi cách bày tỏ sự quan tâm cũng như yêu thương của mình. Thói quen đóng băng trái tim đã sớm không thể hòa tan....

Trên bầu trời mưa bay toán loạn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy mây đen bao phủ đầy trời, xem ra cơn mưa này tạm thời sẽ kéo dài đây.

Trên đường đã không còn nhiều người qua lại, hắn đến trước một cửa tiệm tạp hóa. Bên ngoài cửa hàng cũ nát cửa khép hờ, thấy được bên trong có rất nhiều đồ vật, hắn giơ tay gõ nhẹ vào cửa hai cái.

“Xin hỏi có ai không?” Thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại lộ vẻ lãnh đạm.

“A, tới đây, tới đây.” Chỉ một lát sau một vị lão nhân gầy yếu, gù lưng bước ra.

“Khách quan muốn cái gì?”

“Ta muốn mua một cái dù”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Lão nhân lấy từ bên trong ra một cái dù màu đen đưa cho hắn.

“Dù này hai phân tiền, lão đây không có gạt ngươi đâu.”

Hắn cầm năm phân bạc vụn đặt ở trong lòng bàn tay gầy gò của lão nhân.

“Không cần trả lại”. Rồi quay đầu muốn đi.

“Khách quan, xin chờ một chút.”

Hắn nghe thấy liền dừng bước.

“Trời hôm nay như vậy có cần một con ngựa không?” Vị khách quan này chắc là người từ nơi khác đến.

Khóe môi nhẹ giương lên có chút lãnh đạm cũng giống như cơn mưa băng giá kia.

“Ta không cần.” Đơn giản cự tuyệt, căng chiếc dù màu đen, hắn chậm rãi hướng về phía thành Đông Phương.

Lão nhân nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc mới đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm nói :“Người này tuấn tú như vậy nhưng sao toàn thân lại lạnh giá đến vậy....Hắc! Quên đi, quản chuyện người khác nhiều như thế để làm gì...Không nghĩ đến ngày mưa thế này mà buôn bán cũng không tồi, bán cái dù hai phân tiền lại kiếm lời một lượng năm phân, như thế này thì phải kêu thằng con đi mua một cân đồ nhắm để lão uống rượu...” Bóng lưng lảo đảo, chậm rãi bước vào bên trong.

Ngoại thành, trong rừng cây bởi vì cơn mưa mà lộ ra màn sương mông lung.

Phía trên cây đại thụ, cành lá tươi tốt tầng tầng lớp lớp tạo thành một thế giới nhỏ bé bí ẩn.

Hiện tại Liều Kỳ Nhi đang ở trên cây dựa vào một cành cây to khỏe, khô ráo, khẽ ngâm nga một khúc nhạc không đúng giai điệu.

Nàng ở trên cây, một,hai cành cây đại thụ có thể tạo thành một cây dù lớn màu đen giúp nàng ngăn trở những hạt mưa ngẫu nhiên rớt xuống, cho nên ngồi trên cành cây khô ráo thật sự rất thoải mái nha!

Nàng nhẹ xoay người, lơ đãng nhìn xuyên qua khe hở thấy từ phía xa có một nhóm người đang vội vàng chạy tới nơi này.

Bên cạnh đại thụ là một cái quan đạo, bình thường những người đi qua đây đều nghỉ lại dưới tàng cây này, nhưng mà hôm nay là một ngày mưa, người đã ít lại càng ít, sao lại có một nhóm người chạy đến chứ?

Nàng tò mò từ trên cây hướng phía dưới nghe ngóng, vừa đúng lúc nhóm người này tập hợp dưới tán cây đại thụ, không chút cảnh giác lớn tiếng bàn bạc, bọn họ đều mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt. Nàng nhẩm đếm, có tất cả mười ba người. Nghe nội dung hình như là muốn lấy mạng của người nào đó, theo tin tức bọn họ nhận được, khoảng một lúc nữa người kia sẽ đi qua đường này, một đám người hợp lực tấn công khiến hắn không kịp trở tay.

Dọa! Lấy nhiều địch ít nha.

Nàng le lưỡi, tiết mục như vậy không phải nàng chưa từng nghe qua, ở trên giang hồ những chuyện như thế này vẫn thường hay xảy ra, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn là lần đầu tiên.Xem ra Giang Ngư đã bảo vệ nàng quá tốt rồi.

“Đến rồi! Hắn đến rồi!”

“Mau chia ra!” Vừa dứt lời, mười ba người đều tự mình ẩn nấp. Trong một khoản thời gian ngắn thiên hạ lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Xa xa một bóng người thon dài cầm một chiếc dù màu đen đang từ từ đi tới, bước chân chậm rãi giống như không phát hiện được nguy hiểm, tựa như đang đi dạo trong sân viện nhà mình vậy.

Hắn trông như không có chút phòng bị nào đi đến phía dưới tàng cây, liền bị nhóm hắc y nhân xông ra bao vây. Trong mắt mỗi người đều lộ vẻ hung ác nhưng lại hết sức cảnh giác, cẩn thận quan sát hắn.

Nàng tò mò nhìn kỹ người kia, một thân trường bào màu xanh thẫm, một bộ dạng tao nhã, phong độ không giống với người trong giang hồ. Nàng nhìn hắn đã cảm thấy rất vừa mắt, đồng thời thiện tâm nổi lên, ngầm hạ quyết định lúc cần thiết sẽ lao ra giúp hắn một phen.

Lúc này lại thấy hắn không chút sợ hãi, vẻ mặt tự nhiên như không nhìn thấy hung thần ác sát trước mắt đã chọc giận mười ba hắc y nhân kia.

“ ‘Huyết Ảnh’ ra tay, không để người sống! Lên!”. Một hắc y nhân trong nhóm hô to một tiếng, mười ba người động tác chỉnh tề nhanh chóng cầm đao chém về phía người kia.

Nàng thầm kinh sợ hô một tiếng “Huyết Ảnh”!

Trên giang hồ xưng danh Đệ nhất tổ chức sát thủ “Huyết Ảnh”?

Dựa theo hiểu biết của nàng, mười năm trước tổ chức “Huyết Ảnh” nổi lên từng khiến cho giang hồ một trận hỗn loạn thấm đẫm máu tanh, khi đó có rất nhiều cao thủ nổi danh võ lâm đều chết trong tay “Huyết Ảnh”. Thảm cảnh đó đã gây nên một trận căm phẫn trong giang hồ nhưng là nhiều lần bao vây tiêu diệt nó cũng không bị làm sao cả. Chỉ vì “Huyết Ảnh” không có lộ diện, nhiệm vụ thất bại tất cả đều uống thuốc độc tự sát hóa thành máu loãng. Đối với kẻ thù toàn thiêu xác khiến cho lòng người khiếp sợ.

Trong truyền thuyết, tổ chức “Huyết Ảnh” này có Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, mỗi bên có mười ba người nghe theo lệnh của Hắc Ảnh và Bạch Ảnh. Chẳng lẽ mười ba người này là người của Hắc Ảnh? Xem ra–––người phía dưới này cũng không phải hạng tầm thường, lại có thể khiến “Huyết Ảnh” dốc ra toàn bộ lực lượng để ứng phó. Nàng không nhị được đánh giá hắn lần nữa,cũng không vội vàng ra tay cứu người.Một lần nữa thân mình lại dựa vào thân cây,yên lặng quan sát kỳ biến.

Quả nhiên, ngay khi toàn bộ mười ba cây đao chém xuống người áo xanh, mắt thấy hắn sắp biến thành một khối thịt băm thì–––bỗng nhiên, cổ tay hắn chuyển động linh hoạt, chiếc ô đen trên tay hắn xoay quanh một vòng, hòa cùng mưa tạo thành một vầng sáng chói mắt–––

Từ trong vầng sáng đó hàng loạt tiếng “Keng, keng” vang lên! Đại đao trên tay của hắc y nhân đều bị đứt làm đôi rơi xuống đất. Cùng lúc, ô đen cũng mạnh mẽ quay tròn, những hạt mưa trên tán ô nhanh như chớp hướng về phía các hắc y nhân, ngay lập tức máu như những cánh hoa bay khắp nơi. Mấy hắc y nhân còn chưa kịp kinh hô thì từng người một đã bị đánh ngã rồi! Máu từ yết họng không ngừng chảy xuống vũng bùn làm cho nước bùn nhiễm màu đỏ sậm ghê người.

Trong lúc đó, chỉ còn lại vài hắc y nhân đang khiếp sợ quên cả tấn công.

Đợi đến lúc hoàn hồn lại, bọn họ mới hiểu được bản lĩnh của đối phương so với đánh giá của mình còn cao hơn rất nhiều. Trong lòng cũng biết hôm nay là không thể thoát khỏi cái chết vậy thì được ăn cả ngã về không––mỗi người hai mắt đều đỏ sậm, điên cuồng hét lên hướng về phía người áo xanh, lựa chọn phương thức đôi bên cùng chết chung.

Liễu Kỳ Nhi ở phía trên nhìn đến đầu váng mắt hoa, trong lòng đã biết người áo xanh này chắc chắn là một cao thủ giỏi che dấu nhưng không nghĩ võ công lại cao đến mức này! Rất đáng sợ nha! Trong lòng không nhịn được kinh sợ.

Nhưng là, kinh hãi qua đi nàng lại nghĩ...Muốn luyện đến bản lĩnh như vậy chắc phải rất chăm chỉ đi? Dù sao trên thế gian này thiên tài giống như nàng là rất hiếm nha. Nàng xoa xoa cằm quả quyết gật đầu. Kết luận là “Hắn thực sự là một người rất chăm chỉ!” Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu ngay lập tức ánh mắt nàng sáng rực, môi hơi cong lên thoáng mỉm cười lại càng thêm cẩn thận quan sát hắn. A!A! Càng nhìn lại càng cảm thấy hắn rất vừa mắt nha! Khí chất nho nhã, lạnh lùng, thêm chút cô độc, chắc chắn là một người rất đặc biệt, võ công cao lại càng phù hợp với mong muốn của nàng. Quá tuyệt vời! Quyết định chính là hắn!

Hắn đơn giản chuyển động thân hình, tránh đi hắc y nhân đang liều mạng xông lên, nhẹ nhíu mày. Động một cái, thân thể hơi ngả ra sau tránh một đao sắc bén, một cước đá bay đại đao trong tay hắc y nhân. Khửu tay vung lên chỉ nghe thấy tiếng một hắc y nhân hét lớn liền bay ra bên ngoài đập thẳng vào thân cây “Rầm” một tiếng rồi vô lực ngã xuống. Hắn thuận tay bắt lấy cây đao, một đao gọn gàng vung lên, lập tức ánh sáng lóe lên như điện.....

Chỉ trong chốc lát, dưới gốc cây đại thụ đã có mười ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất ẩm ướt, lạnh như băng. Mỗi người hai mắt đều mở to, dường như không thể tin mình sẽ dễ dàng chết trong tay kẻ khác như vậy....

Người áo xanh ngồi xổm xuống kéo khăn che mặt của hắc y nhân xuống, phát hiện toàn bộ khuôn mặt của hắc y nhân đã biến dạng giống như bị lửa thiêu tan chảy ra, hoàn toàn không thể biết ai là ai. Thủ đoạn thật độc ác! Hắn không nhịn được khẽ thở dài, thủ đoạn của “Huyết Ảnh” thật sự quá tàn nhẫn, vì không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt thật của bọn họ liền đem khuôn mặt thiêu thành thế này. Tóm lại, mục đích của “Huyết Ảnh” là gì?

Lần này vì sao lại động đến Hồn Thiên Bảo?

Hơn một tháng qua bọn họ ra khỏi Bảo đều bị “Huyết Ảnh” quấy rối, mặc dù chưa có ai chết nhưng cũng bị thương rất nhiều người. Lần này hắn cố ý cùng thuộc hạ tách ra, mục đích chính là muốn dụ “Huyết Ảnh” xuất hiện, lấy phương thức giết người thần tốc để bọn chúng không kịp uống thuốc độc, không nghĩ đến....Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ cái gì.

Liễu Kỳ Nhi nhìn bóng dáng trầm tư, vững chắc của hắn, trong lòng cũng đang lập kế hoạch cho một tương lai tươi sáng.

Bỗng nhiên, hắn mở miệng chậm rãi nói :“Vị bằng hữu đang ở trên cây, mời xuống đây đi.”

Tiếng mưa nhẹ rơi theo từng cơn gió vang lên. Toàn bộ rừng cây đều bị sự tĩnh mịch bao phủ.

“Bằng hữu! Nếu còn không xuống dưới thì đừng trách ta không khách khí.” Dưới tàng cây giọng nói của hắn dần rét lạnh.

Hắn gọi mình sao? Kỳ Nhi bỗng nhiên từ trong suy tư dần tỉnh táo lại. Nhìn sang bốn phía, không có ai cả, thì đúng là gọi nàng rồi.

Thật quá lợi hại! Nàng không chút động tĩnh trốn ở trên này hắn cũng có thể phát hiện được sao? Nàng cực kỳ vui vẻ! Đồng thời, quyết tâm muốn có được hắn của nàng càng thêm kiên định nha! Trong lòng đã hạ quyết tâm, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, lập tức đẩy ra cành lá rậm rạp những giọt nước mưa bắn lên mặt nàng cũng không để ý. Bày ra nụ cười mà nàng tự nhận là rất động lòng người nhìn về phía người áo xanh đang ngẩng đầu.

“Là ngươi gọi ta sao?” Nàng cười hì hì nói.

Giọng nói trong trẻo vang lên, Mạc Tịch Thiên ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại, thật là một thiếu niên tuấn mĩ! Lập tức nghĩ lại, trong loại thời tiết như thế này tại sao hắn lại một mình trốn ở đây? Trong lòng không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

“Tiểu bằng hữu, vì sao ngươi lại trốn ở trên cây nhìn lén?” Giọng nói của hắn lãnh đạm theo thói quen.

“Ta cũng không có trốn, là ta tới đây trước cho nên cái này cũng không gọi là nhìn lén. Hơn nữa....các người ở dưới đánh nhau ầm ỹ, ta còn chưa trách các ngươi vì đã phá giấc ngủ trưa của ta đó, ngươi lại dám đổ tội cho ta à?” Nàng vẻ mặt đùa cợt đáp lại. Bởi vì lúc nãy hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn nàng nhìn không bỏ sót chỗ nào. Nàng phát hiện bộ dạng của hắn trông cũng không tệ lắm! Chỉ tiếc là vẻ mặt lại lạnh như băng. Nàng nghĩ...có thể là rất nhiều người nợ tiền hắn đi? Nhưng cũng không sao, nàng giỏi nhất là đòi nợ. Ban nãy từ trên nhìn xuống nàng không thể nhìn rõ mặt của hắn, hiện tại hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng thật sự là càng nhìn càng hài lòng, không phát hiện nụ cười đã tăng thêm rất nhiều. Không hiểu tại sao, nàng đối với nam nhân chưa từng gặp qua này lại có cảm giác tốt đến vậy, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra đối với nàng.

“Nhìn thấy nhiều người chết như thế ngươi không sợ hãi sao?” Hắn hỏi ra suy nghĩ của bản thân, cố tình không để ý đến chuyện nàng nhìn hắn chăm chú khiến tâm hắn xao động.

“Có cái gì phải sợ chứ? Người chết đều là kẻ xấu không phải người tốt, ta chắng có gì phải sợ cả!” Nàng rất tự nhiên mà đáp lại.

“Làm sao ngươi có thể khẳng định bọn họ là kẻ xấu? Có lẽ là ta mới đúng.” Hắn híp mắt châm biếm nói.

“Yên tâm đi, ta rất tin tưởng ngươi.” Trong mắt nàng hoàn toàn là biểu tình ‘ngươi chính là người tốt’. Không cho phép hắn nghi ngờ.

“Ngươi còn nhỏ tuổi, ngày mưa như thế này sao lại một mình ở chỗ này?” Đối với sự tín nhiệm của hắn ta, khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười, đây là dạng tiểu nam hài gì vậy?

Nàng nhíu nhíu mày.

“Ngươi sao hỏi nhiều vấn đề như vậy, dù sao ngươi chỉ cần tin ta không phải người xấu là được, làm gì hỏi nhiều như thế chứ.”

Nếu không phải ngươi võ công cao cường, lại vừa mắt ta, ta mới không thèm cùng ngươi nói nhiều thế này đâu, mà sao lại có nhiều vấn đề đến thế. Nàng ở trong lòng âm thầm lầu bầu, càng nghĩ lại càng sợ sau này mình sẽ hối hận, lại cẩn thận nhìn nhìn dáng người của hắn, xác nhận vẫn là vừa mắt, tâm tư mới khôi phục lại một chút.

Phải tiến hành kế hoạch mới được.Ánh mắt nàng chợt lóe––nhìn toàn thân hắn quần áo ướt đẫm...Ha! Có rồi!Nàng lại bày ra dáng vẻ tươi cười lớn tiếng nói.

“Này! Quần áo của ngươi ướt hết rồi, ô của ngươi cũng bị hủy rồi, ta cho ngươi mượn ô của ta nhé!” Lời vừa nói khỏi miệng, lại vội vàng chui vào bên trong cây đại thụ, cố sức lôi chiếc ô đen trên ngọn cây xuống. Bị lôi kéo thân cây rung động, những giọt nước mưa lớn nhỏ từ trên cây rơi xuống bắn tung tóe.

Hắn bị vẻ mặt biến hóa không ngừng của nàng hấp dẫn, nhất thời không để ý đến toàn thân lại dính nước mưa, thảm hại vô cùng.

Mẹ kiếp! Hắn bị làm sao vậy chứ!

“Này, ngươi đang làm gì đó, ta không cần ô của ngươi!” Trời ạ, hắn chưa từng nhếch nhác như vậy, nhìn hắn ta bước chân chênh vênh lôi kéo cái ô chết tiệt kia hắn lại cảm thấy lo lắng, không để ý nước mưa đang rơi xuống hắt vào người hắn vẫn đứng dưới tàng cây lớn tiếng hô.

“Ngươi cẩn thận một chút, sẽ bị trượt chân đó! Mẹ kiếp!” Hắn nhịn không được chửi ra tiếng.

“Ta sắp lấy được rồi!”

Nàng mới không muốn nghe lời hắn đâu, đây chính là kết cục mà nàng mong đợi. Thấy chiếc ô từ từ lọt xuống nàng càng thêm vui vẻ. Bỗng nhiên nàng bị trượt chân, theo sau tiếng thét chói tai là tiếng gió thổi cùng tiếng kinh hô của hắn! Nàng liền chuẩn xác rơi vào trong lòng hắn, sau đó thân thể mềm nhũn, nhắm mắt lại ngất đi.

Hắn nhìn người trong lòng ướt sũng, sắc mặt tái nhợt không động đậy chẳng hiểu sao tâm lại hỗn loạn cả lên,vội vàng truyền nội lực cho “hắn” nhưng không có tác dụng. Dùng tay nhẹ nhàng mở ra bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại của “hắn” lấy ra chiếc ô mà “hắn” vẫn nắm chặt trong tay, có chút tức giận ném qua một bên. Trong lòng lại vì thái độ khác thường của bản thân mà cảm thấy khó hiểu.

Trong tình huống hiện tại chưa biết đối phương là bạn hay thù, nhưng hắn lại có thể mạc danh kỳ diệu lo lắng cho tiểu tử chưa rõ danh tính này? Nhiều năm qua, hắn đã sớm học được cách kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng sao đối với tiểu nam hài vừa mới gặp mặt này trong lòng lại nổi lên sự quan tâm chứ?

Lại truyền nội lực cho hắn nhưng vẫn cứ tốn công vô ích. Đặt một ngón tay dưới mũi “hắn” kiểm tra lại thấy hơi thở bình thường, lông mày đang nhíu chặt cùng với tâm tư hỗn loạn của hắn mới dần bình tĩnh lại.

Lúc này, một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Trái tim đang treo lên của hắn tạm thời buông xuống, là người của Hồn Thiên Bảo đến đây tập hợp mà Tiêu Hồng Mai chắc chắn cũng theo tới.

Tiêu Hồng Mai là tri kỷ mà Mạc Tịch Thiên một lần tình cờ kết giao, cũng là đại phu trong Hồn Thiên Bảo, y thuật cao siêu có thể so với sư phụ của hắn “Vô Vi độc y” thậm chí còn trò giỏi hơn thầy đánh bại cả Lam Chi Thế.

Cách phía trước không xa có sáu người đàn ông vạm vỡ điều khiển sáu con ngựa chạy tới còn dắt theo một con hắc mã cao lớn, khỏe mạnh thấy Mạc Tịch Thiên liền nhanh chóng dừng ngựa.

Sáu người được huấn luyện nghiêm khắc đồng loạt xuống ngựa chạy về phía Mạc Tịch Thiên, cũng không nhìn đến đống thi thể hỗn độn trên mặt đất chứng tỏ Hồn Thiên Bảo kỷ luật rất chặt chẽ.

“Bảo chủ.”

Sáu người khom người xuống cùng kêu lên, Mạc Tịch Thiên nhìn sáu người lại nhíu mày.

“Tiêu đại phu và Trần đường chủ sao lại không đến?”

“Bẩm bảo chủ, nhóm chúng tôi mới rời khỏi Cương Huyện thì gặp phải “Huyết Ảnh” bất ngờ tập kích. Trần đường chủ bị trúng độc, Tiêu đại phu đang chữa trị cho hắn, hiện tại đã quay về Bảo rồi.”

Không nghĩ tới bọn họ cũng bị tập kích. Lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.

“Huyết Ảnh” dường như bất chấp thủ đoạn, hiện tại ngay cả Trần đường chủ cũng bị thương, quay về Bảo rồi? Xem ra là bị thương không nhẹ...Cúi đầu nhìn người trong lòng khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, hắn do dự một chút, liền dứt khoát ngẩng đầu lên nói:“Chúng ta lập tức quay về Bảo!”

Hắn cưỡi lên con hắc mã kia, đem Kỳ Nhi ôm ở đằng trước để cho tay nàng vòng qua thân hắn, một tay đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn kia còn tay kia thúc ngựa chạy về Hồn Thiên Bảo.

Sáu người kia thấy thế đều cảm thấy kỳ lạ liền nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chung một nghi vấn.

Tiểu nam hài kia là ai? Sao có thể làm cho bảo chủ luôn luôn lạnh lùng, băng lãnh lại lộ ra vẻ mặt thương tiếc chứ?

Hồn Thiên Bảo.

Hồn Thiên Bảo rộng lớn, tráng lệ được xây dựng ở Cương Huyện tại phương Bắc, phía sau dựa vào đỉnh Tuyết Vân cao vút giống như mãnh hổ chiếm lấy toàn bộ đỉnh núi xanh biếc. Trước cửa đứng sừng sững hai bên không phải là sư tử, mãnh hổ hay kỳ lân mà là hai khối Thạch hình tròn nặng ngàn cân được đặt ngay ngắn trên cái bệ hình vòng cung hiện lên màu xám tối tăm, giống như có một vầng sáng màu xanh vàng vây quanh khối Thạch lọ vẻ trang nghiêm nhưng cũng rất thần bí. Cửa chính đồ sộ là ba phiến gỗ vừa dày vừa nặng được sơn đỏ khảm đồng, đủ chỗ cho hai cỗ kiệu song song ra vào, bức tường vây bên cạnh khi ngẩng đầu nhìn lại giống như cả tòa thành vây quanh bầu trời, tráng lệ không nói nên lời.

Trong Bảo chia thành ba tòa nhà năm hiên, lầu tiếp khách, phòng thiết yến cả một gian, hai gian làm phòng nghỉ cho khách, ở chính giữa là một vườn hoa vô cùng xinh đẹp, ba gian khác là phòng nghị sự, phòng nghỉ của Bảo chủ cùng thư phòng, mà năm hiên là chỗ ở của các Đường chủ phân tán khắp nơi trong Bảo tạo thành một cái sân nhỏ.

Lúc này Mạc Tịch Thiên ôm Kỳ Nhi tiến thẳng đến chỗ ở của Tiêu Ngọc Mai – Ngọc Trúc Hiên.

Khi Tiêu Hồng Mai nhìn thấy Kỳ Nhi thì hết sức kinh ngạc! Cũng không phải như những người bình thường khác nghi ngờ thân phận của nàng, mà là....nha đầu lười này sao có thể xuất hiện ở đây? Lại còn cùng Mạc Tịch Thiên ở chung một chỗ...

Tất nhiên, đối với sự khác thường của Mạc Tịch Thiên hắn cũng cảm thấy rất thú vị, luôn luôn chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng, danh xưng lãnh khốc vô tình nhưng lại sẽ không tự chủ lộ ra vẻ mặt yêu thương đối với Kỳ Nhi?

Mà hắn có thể xác nhận thậm chí là khẳng định, bản thân Mạc Tịch Thiên cũng tuyệt đối không biết, tình hình này thật sự là rất thú vị.

Đặc biệt là lúc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy hắn thì vẻ mặt "xong rồi" vừa lóe lên rồi biến mất sau đó liền đối với hắn nhiều lần phát ra ám hiệu. Hắn suýt chút nữa thì bật cười, không biết nha đầu kia lại đang diễn trò gì mới đây nhưng lại trêu chọc Mạc Tịch Thiên, đúng là không biết sống chết mà. Hắn lắc đầu thở dài.

“Sao vậy? Nam hài này có vấn đề gì sao?” Thấy Tiêu Hồng Mai lắc đầu, Mạc Tịch Thiên không nhịn được nhíu mày, trong mắt vô ý lộ ra quan tâm, lo lắng.

Tiêu Hồng Mai nhịn cười, nghiêm túc nói :“Thứ nhất, hắn không phải nam hài.”

“Hắn không phải nam hài? Vậy...Vậy hắn...” Là nữ? Hắn còn đang kinh ngạc ở tận sâu trong đáy lòng có một tia vui sướng không hiểu được lướt qua.

“Đúng, nàng tuyệt đối là một cô gái hàng thật giá thật.”

Suy đoán của hắn là đúng, cùng lúc hắn cũng thưởng thức vẻ mặt vui mừng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Mạc Tịch Thiên.

Ồ!Trời ạ, hắn dám đánh cược, lần này Kỳ Nhi chắc chắn là thảm rồi, tòa băng sơn trăm năm bất động dường như vì nàng mà tan chảy, mà tòa băng sơn này cũng không phải dễ chọc nha.

Hắn hoàn toàn là một bộ dạng xem kịch vui!

Hắn xoay người lại, đón nhận ánh mắt giết người của Kỳ Nhi nhưng lại giả vờ như không thấy,vội vàng nói tiếp.

“Thứ hai, thể chất của nàng đặc biệt khác hẳn so với người thường, phương pháp trị bệnh bình thường với nàng không có hiệu quả...”

Hắn một câu hai ý nói, lại nhận được ánh mắt coi thường của Kỳ Nhi. Hắn đáp trả lại bằng một nụ cười quái dị làm cho nàng thầm kêu một tiếng không ổn.

Do Tiêu Hồng Mai quay lưng lại nhìn về phía Mạc Tịch Thiên cũng vừa vặn chắn cho Kỳ Nhi cho nên Mạc Tịch Thiên vẫn không thấy được hai người bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau.

Tiêu Hồng Mai lại nói tiếp :“May mắn là ta đã từng nghe một vị bằng hữu của sư phụ nói qua phương pháp trị bệnh này––chính là.....Ai nha...” Hắn lại lắc lắc đầu thở dài.

“Chính là như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.