Hồn Ma Sành Điệu

Chương 13




Tin tức như gió thổi lá mùa thu, giống như ngọn sóng gợn lên cuồn cuộn kia, vào sáng sớm yên tĩnh, Công Ngọc Hàn Tuyết cùng mấy người Lang Nhị cưỡi ngựa không ngừng nghỉ chạy đi, trên đường núi nhỏ, một nàng năm người hơi thở nội liễm, lại vẫn tản ra khí tức ngưng trọng.

Có lẽ là xuyên qua thời không, bỏ đi thứ ánh đèn rực rỡ xa hoa, nàng phải bắt đầu bước đi trên con đường mới đầy sóng gió của mình. Quãng thời gian mình từng trải qua tựa như hạt cát, những hình ảnh của kiếp trước, giờ nhớ lại chỉ có thể trở thành kí ức.

Buổi trưa

Lang Nhị nhìn thành lâu ở xa xa, quay sang nói với Công Ngọc Hàn Tuyết ở bên cạnh “Chủ tử, qua thành lâu kia, liền có thể vào đế đô của Xích Lưu quốc.”

Công Ngọc Hàn tuyết theo nhìn théo hướng của lang Nhị nhìn về phía thành lâu ở xa xa, suy nghĩ một chút, đạm mạc nói: “Nhìn cửa thành kia tra xét thật nghiêm ngặt, ta nghĩ còn có người biết chúng ta còn sống.” trên đường đi, nàng nói với mấy người Lang Nhị nàng bị quên một số việc, các nàng cũng không nghi ngờ mà chỉ cho là do nàng trong lúc cố vào Quỷ cốc, bị thương, liền đem tất cả mọi việc nói cho nàng.

Nàng được biết nơi nàng xuyên đến được gọi là Vân Hoằng đại lục, trên đại lục này có ba quốc gia, Xích Lưu quốc, Địch Tu quốc và Thương Nguyệt quốc, còn có một tòa thành thần bí gọi là Ngọc Ẩn thành. Mà trên đại lục này còn có những lực lượng bí ẩn không biết tên khác.

Khối thân thể này của nàng có thân phận là nữ đế của Xích Lưu quốc, lúc Công Ngọc Hàn Tuyết nghe được điều này, vẫn là còn thực vừa lòng gật đầu, đối với thân phận người cầm quyền như vậy nàng rất vừa lòng, không nghĩ tới thân phận mà mình xuyên qua cũng không tệ.

Nhớ tới lúc nàng vừa mới xuyên qua, cái nam tử mặc hắc y đội đấu lạp kia, Công Ngọc Hàn Tuyết liền nheo mắt, chẳng lẽ là người muốn cướp ngôi vị nữ đế của nàng? Trong lịch sử không phải đều ghi như vậy sao?

“Không nghĩ tới chúng ta rời đi nửa tháng, đã có người âm thầm hành động, nhất định phải giết chết không chừa mảnh giáp” Lang Tứ tàn nhẫn nhìn phương hướng thành lâu phía xa xa, khí chất xơ xác tiêu điều phóng ra bên ngoài, làm cho người khác không rét mà run.

“Hiện tại không phải lúc nói điều này, chúng ta phải nghĩ biện pháp vào thành trước mới phải.” Lang Tam vỗ vỗ bả vai Lang Tứ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Quán trà

Công Ngọc Hàn Tuyết mặc áo choàng màu đen, ngồi ở nhã gian lầu hai, nhìn về phía thành lâu, đôi mắt hơi hơi nheo lại, một bên uống nước trà một bên quan sát hoàn cảnh, nàng đang đợi, một cơ hội, có thể dễ dàng vào thành.

“Ai, thật không biết mấy ngày nay làm sao vậy? Muốn vào thành cũng khó như vậy.” Lầu một bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một đại hán, nén giận nói nhỏ.

“Xuỵt, nhỏ giọng chút, chẳng may làm cho thủ hạ của nữ đế nghe được, chính là giết cửu tộc đó.” Một người lão hán bên cạnh nhắc nhở.

Đại hán lạnh run một cái, vội vàng bịt miệng mình hiển nhiên đối với nữ đế rất sợ hãi.

Nghe được mọi người nói về nữ đế, Công Ngọc Hàn Tuyết nhếch chân mày, vì sao nàng cảm thấy lời này có chỗ nào đó là lạ đâu, muốn nói thì nói, nàng sao có thể giết cửu tộc bọn họ?

“Mọi người không cần lo lắng, ta nghe nói, nữ đế biến mất nửa tháng, đã chết rồi” một cái nam tử thanh niên tay cầm bội kiếm đứng bên cạnh nói.

“Ta nói ngươi này tiểu tử, ngươi có phải không muốn sống nữa không, lời này mà cũng dám nói” một phụ nhân già nhìn không được, cẩn thận nói, nàng là cảm thấy thanh niên này cũng là người tốt, nếu bị nữ đế kia giết sẽ rất đáng tiếc cũng thật tàn nhẫn.

“Hừ, sợ cái gì, các ngươi ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng trong lòng cũng đang chờ mong nàng chết đi không phải sao?” Thanh niên ngạo mạn nói, đối với nữ đế khinh thường vô cùng.

“Còn không phải là như vậy , nữ đế kia ngoài việc chỉ biết chết chóc thô bạo, nàng còn có thể làm được cái gì nữa, nhốt mẫu giết tỉ , quả thực điều này thiên lí cũng không thể dung tha” lời nói của nam tử trẻ tuổi đã dẫn phát sự phẫn nộ được kìm nén lâu dài trong lòng mọi người, làm cho bọn họ hận không thể giết chết nàng.

là người kế vị, trong lòng chúng ta Công Ngọc Nguyệt Cẩm là thiên nữ, theo lí là phải trở thành nữ đế.”

“ Aiiiiii, còn không phải sao, chúng ta đều nhớ về Đại hoàng nữ, đáng tiếc đã bị nữ nhân âm độc kia giết chết, còn cướp đoạt cả nam nhân của nàng, đúng là nghiệp chướng mà.”

“Ta cũng đã gặp qua mặt phu quân của Đại hoàng nữ, thật khó hình dung phong tư ấy thật đúng là có một không hai trên đời, ta chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy có chết cũng không đáng tiếc.”

“Cũng không biết hắn có bị nữ đế ngược đãi đến chết không, có lẽ trên đời sẽ không thể tìm thấy được một nam tử phong hoa tuyệt thế như vậy.’’ Một nữ tử bất đắc dĩ thở dài.

“Các ngươi nói xem nữ đế kia âm ngoan độc lạt như vậy, vì sao ông trời còn không sớm lấy tính mạng của nang, thật đúng là tai họa cho dân chúng mà.”

“Các ngươi còn không biết bên người nữ đế có bát lang thần, giúp nang làm điếu ác, người muốn nữ đế chết nhiều vô cùng nhưng chỉ cần còn có bát lang thần bên cạnh, nữ đế sẽ không bị thương”

Một nam tử nhìn mọi người nói liên tục, thấy không có người chú ý. Bèn đem những điều mình biết nói ra.

“Yên tâm, nữ đế kia đã biến mất nửa tháng cho dù không chết quay trở về cũng không dễ dàng như vậy” Nam tử trẻ tuổi kia kết luận nhếch miệng gợi lên một nụ cười trào phùng, hắn đang mong nhìn thấy cảnh nữ đế kia bị đuổi giết cho đến chết, mỗi người ở đây đối với nàng đều cảm thấy tức giận nhưng cũng không biết phải làm thế nào.”

“Thế có phải hay không, cửa thành kiểm tra nghiêm khắc như vậy là vì phòng ngừa nữ đế cùng thủ hạ xâm nhập vào chăng ?”Một người bỗng nhiên hiếu kì hỏi.

“Cho nên tất cả chúng ta phải đoàn kết lại, nếu có dấu vết sự xuất hiện của nữ đế hay thủ hạ của nàng ta, nhất định phải bẩm báo kịp thời, coi như là trừ hại cho dân chúng.”

……….

Nhã gian lầu hai

Trong mắt mấy người Lang Nhị lóe lên sát ý, hận không thể giết chết những người đó, Công Ngọc Hàn Tuyết tất nhiên biết các nàng muốn làm cái gì, quét mắt liếc nhìn các nàng một cái, muốn nhắc nhở các nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Đầu tiên nơi này gần kinh thành, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ đánh rắn động cỏ, mà miệng là của dân chúng, bọn họ muốn nói cái gì nàng cũng không thể khống chế được.

“Nếu muốn ngăn chặn lời bàn tán của dân chúng, thì phải ngăn không cho họ mở miệng, nếu làm quá sẽ làm tổn thương rất nhiều người, người dân luôn hướng về cái tốt, chỉ cần chúng ta dùng hành động của mình để chứng minh, thì không cần giải thích, họ cũng tự nhận ra” Công Ngọc Hàn Tuyết chậm rãi nói với mấy người Lang Nhị, trong lòng các nàng cả kinh, vẫn là chủ tử suy nghĩ sâu xa.

Mà trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết lúc này cũng không bình tĩnh, đuôi mắt của nàng giật, khoé miệng càng có chút run rẩy, nếu không phải máy người Lang Nhị ở đây, nàng thật sự rất muốn ghé vào trên bàn gào khóc. Ni mã, thì thân phận của thân thể này khiến người căm ghét như vậy, gần như là không ai hích nàng nha, mất công vừa này nàng còn vui vẻ vid thân phận nữ đế này.

Nàng thật đúng là khóc không ra nước mắt, nàng rất muốn xuyên trở về, nàng có thể không cần khối thân thể cùng thân phận này được không?

“Khụ khụ” Công Ngọc Hàn Tuyết bị ngẹn một ngụm trà trong cổ họng, nàng rất tức giận, tức đến ruột đau răng đau, nàng có thể giả bộ bất tỉnh được không? Nghe mọi người ở lầu một thảo luận, tại sao càng nói càng khủng bố, càng nói càng làm cho nàng cảm thấy thân thể này quả thực tội ác tày trời, nàng bỗng có xúc động muốn thay dân chúng giết chết thân thể này, mọi chuyện liền kết thúc.

“Chủ tử, ngươi không cần nghe các nàng nói bậy, chúng ta là những người bảo vệ bên cạnh ngươi, bọn họ không biết nỗi khổ cùng điều tốt đẹp của chủ tử” Lang Nhị lo lắng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, trên mặt là sự tức giận bị kìm nén, hiện tại nàng không thể phát tác, nếu không nàng nhất định sẽ làm cho những người đó sống không bằng chết, dám nói chủ tử như vậy.

Công Ngọc Hàn Tuyết nghe Lang Nhị an ủi như vậy, tươi cười cứng lại, trông giống như là đang cười khổ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.