Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 24




Cao Lôi Hoa vừa nói, một vạn chiến sĩ máu huyết sôi trào. Hai mắt của họ đỏ rực lên, thở hồng hộc. Máu nóng bốc lên khiến họ như tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Lúc này, ba vạn Sài Lang vây quanh một vạn chiến sĩ cảm thấy lạnh run, mồ hôi thầm chảy.

Bọn họ cảm thấy mình như đang đứng trên một ngọn núi lửa sẵn sàng tuôn trào. Tiếng hít thở của một vạn chiến sĩ như những mũi khoan đâm thủng tâm can của bọn họ.

Nhìn thấy những chiến sĩ đó có vẻ muốn phản kháng, mập mạp nhanh chóng đè xuống.

- Các ngươi dám! Ai dám lên đây nào? Ai dám ra tay là trái với quy tắc tổ tiên quy định!

Con báo mập mạp kêu to lên. Hắn nói rất cao, giống như sợ nhũng thú nhân ở đây không nghe được; lại giống như tiếp thêm lòng cam đảm cho bản thân mình:

- Ta nói lại lần nữa cho mọi người nghe (Phàm là chiến lợi phẩm trên chiến trường, tất cả đều đưa về quốc khố)! Chẳng lẽ các ngươi muốn cãi lại những quy tắc mà tổ tiên lập ra sao? Hãy dùng cái đầu óc của bọn thấp hèn các ngươi mà động não lại, ai dám vi phạm quy tắc mà tổ tiên lập ra sẽ phạm vào đại tội của đế quốc! Sẽ bị đế quốc Bỉ Mông trục xuất ra khỏi lãnh thổ!

Những lời của gã báo mập này như một gàu nước lạnh tạt vào đầu các chiến sĩ thú nhân. Một vạn chiến sĩ đứng lặng lại, sau đó đại bộ phận cúi đầu, nghiến răng căm tức. Dũng sĩ, đều có nhiệt huyết. Nhưng, giữa nhiệt huyết với việc bị trục xuất khỏi để quốc Bỉ Mông, gia hương của họ thì họ chỉ còn cách thỏa hiệp mà thôi.

Nhìn một vạn thú nhân cúi đầu, đám Sài Lang và gã báo mập đắc ý nở nụ cười kiêu ngạo.

- Mẹ nó. Thành thật một chút cho ta. Nếu các ngươi còn muốn phản kháng. Như vậy sẽ bị đuổi trực tiếp khỏi đế quốc Bỉ Mông ngay bây giờ!

Gã báo Bội Lạc Đức chỉ vào những thú nhân này nói to.

- Thật là một quy tắc hay của tổ tiên.

Lão Cao lạnh lùng nói. Không hề nghĩ tới. Cái đám này lại có một lý do thuyết phục thật. Nhưng lý do này, thật sự làm con người ta mất đi nhiệt huyết.

Sau đó, lão Cao nhìn sang một vạn chiến sĩ đang mất dần dũng khí. Khẽ thở dài.

Một vạn chiến sĩ này, có dũng khí, có tâm huyết. Nhưng dưới tinh huống oái oăm như thế này, tâm huyết đó, dũng khí đó cũng bị mài cho sạch bóng mà thôi.

- Vì cái gì, không tay đi.

Cao Lôi Hoa quay đầu. Nói với một vạn chiến sĩ đang đứng đực ra đó. Giọng Cao Lôi Hoa rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến dọa người.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, chúng ta không thể ra tay.

Nắm ngọc bội đang đeo trên cổ minh. Chiến sĩ đầu heo cúi đầu trả lời. Giờ phút này đây. Đối với đế quốc Bỉ Mông, chiến sĩ đầu heo này đã có cảm giác thất vọng nặng nề. Ta hy sinh vì Tổ Quốc! Tổ Quốc đối xử với ta như vậy sao?!

- Là không dám sao?

Cao Lôi Hoa ngưng thần nhìn chiến sĩ đầu heo này. Bình tĩnh nói.

- Không phải không dám. Mà là không thể ra tay.

Chiến sĩ đầu heo nói mà lòng đầy chua xót.

- Là vì còn có điều cố kỵ đúng không?

Đột nhiên Cao Lôi Hoa hỏi.

- Nếu chỉ vì một điều cố kỵ như vậy mà không dám thì làm sao có thể là người làm đại sự được.

Cao Lôi Hoa nói:

- Dám ra tay không? Không cần lo lắng vấn đề 'có thể hay không', vấn đề ở chỗ, các ngươi có gan làm hay không?

Chiến sĩ đầu heo nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Hừ. Còn nhìn ta làm cái gì?

Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, nói:

- Ta chỉ hỏi các ngươi có dám hay không dám ra tay? Tất cả những chuyện khác cử để ta. Đối với ta, vấn đề là ở chỗ: Các ngươi dám, hay không dám!

- Hừ! Có cái gì mà không dám.

Đột nhiên, gã đầu heo này rống to lên một tiếng đầy điên cuồng.

- Dám! Đập chết mấy thằng chó này! Có cái đéo gì mà không dám! Có cái đéo gì chứ!!!

Giọng nói cuồng bạo vang khắp quảng trường đấu thú. Gã chiến sĩ đầu beo cao hai thước đứng thẳng dậy. Lấy thế nhanh như gió cuốn, nắm tay lại, tung một cú đấm thật mạnh lên người một tân Sài Lana đứng cạnh đó.

Một quyền toàn lực của chiến sĩ đầu heo này đủ để phá nát một tắm sắt dày!

Thân thể của Sài Lang có thể so sánh với một tấm sắt dày sao?

Đáp án khẳng định là không!

Một quyền chắc chắn đánh ngay lưng Sài Lang đó. Ngay sau đó tiếng xương cốt bị nát vang lên. Dưới một đòn hết công lực, cộng thêm sự bi phẫn chất chứa, gã Sài Lang bị chiến sĩ đầu heo đánh văng đi. Máu tươi từ miệng tuôn ra xối xả. Tiếng xương vỡ vụn vang lên không ngớt.

Tổng một câu. Cửu tử nhất sinh.

- Chém chết cả nhà nó đi!

- Cắt thằng nhỏ của bọn nó!

- Đạp nát chim thằng khốn đó....

Những tiếng hống, tiếng hò reo vang lên không ngớt trên quảng trường đấu thú. Ngay sau đó, là tiếng kêu la thảm thiết của những Sài Lang bị các chiến sĩ thú nhân vặt của quý, chém đứt chân tay.......

- Ngươi, ngươi!

Dị biến nổi lên. Gã báo mập chỉ vào chiến sĩ đầu heo, tức giận đến run rẩy cả người:

- Ngươi, ngươi cãi lời tổ tiên lập ra. Ngươi làm như vậy, đủ để cho cả nhà nhà ngươi bị trục xuất khỏi đế quốc Thú Nhân! Ngươi có biết hậu quả không? Ngươi cùng người nhà của ngươi, bao gồm cha của ngươi, mẹ ngươi, tất cả đều bị trục xuất khỏi đế quốc Bỉ Mông này!

- Ha ha. Trục xuất khỏi đế quốc Bỉ Mông? Ngươi sinh ở hồ bom hay sao mà nói chuyện cười thế!

Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm nhìn gã báo béo ú này:

- Thế này nhé. Ta muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tước bỏ quyền công dân, quốc tịch của dũng sĩ đế quốc vậy?

- Bằng vào cái gì à..., dựa vào ta. Ta là người quản lý ngân khố quốc gia đế quốc Bỉ Mông!

Gã báo mập cố gắng không khiến mình run rẩy khi nói chuyện, trời biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Cao Lôi Hoa. Hắn cảm thấy mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm:

- Ta, ta nói cho ngươi. Ngay bây giờ. Cho dù ngươi là cha của bệ hạ Nguyệt Sư, cũng không có tư cách ngăn cản ta trục xuất những phần tử phá hỏng quy tắc mà tổ tiên đế quốc Bỉ Mông lập ra!

- Phá hỏng quy tắc tổ tiên đế quốc Bỉ Mông lập ra? Ha ha! Ta đây hỏi ngươi...

Mắt Cao Lôi Hoa lóe sáng. Trong mắt lộ ý trào phúng:

- Ta muốn biết, bọn họ đã phạm phải điều luật nào của đế quốc Bỉ Mông thế?

- Cái này còn nói nữa sao?

Giọng gã báo mập the thé nói:

- Phàm là chiến lợi phẩm mà đế quốc đoạt được trong chiến tranh đều phải đưa vào quốc khố hết. Tất cả đều đưa về quốc khố!

- Vậy ngươi chỉ chiến lợi phẩm cho ta coi cái?

Khóe miệng Cao Lôi Hoa nhếch lên.

- Đương nhiên là những của cải này cùng với những thứ trên người bọn họ rồi!

Không hề nghĩ ngợi, Bội Lạc Đức trả lời trực tiếp.

- Ý của ngươi là, những của cải đó, là chiến lợi phẩm của các ngươi?

Nụ cười trên miệng Cao Lôi Hoa nhạt đi, sắc mặt lão Cao thay đổi bất thường. Nụ cười nhường chỗ cho khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết mùa đông.

- Vậy ta hỏi ngươi tiếp. Ai nói với ngươi mấy thứ ở đây là chiến lợi phẩm của một vạn chiến sĩ thú nhân ở đây?!

Cao Lôi Hoa bước lên phía trước một bước. Nhưng một bước đó lại như hai mươi thước. Trực tiếp xuất hiện trước mặt gã báo tử Bối Lạc Đức.

Mắt gã mập loạn lên. Dường như, đúng vậy, hình như không có ai nói cho hắn mấy thứ này là chiến lợi phẩm của một vạn chiến sĩ thú nhân cả. Chỉ do hắn thấy một vạn chiến sĩ thú nhân này khuân vác những của cải này nên mới cho rằng đó là chiến lợi phẩm của các chiến sĩ thú nhân khi đồ thành Nạp Tư.

- Bây giờ. Ta nói cho ngươi biết nhé.

Cao Lôi Hoa nói:

- Mấy thứ này. Là chiến lợi phẩm của một mình ta! Ta hỏi ngươi, các ngươi, có tư cách đéo gì mà đụng đến chiến lợi phẩm của ta hả!

Gã mập sửng sốt, cả đám Sài Lang tộc cũng sửng sốt theo.

- Một đám ngu như bò.

Đột nhiên Cầu Cầu nằm ngủ trên vai Cao Lôi Hoa lên tiếng. Đối với cả đám Sài Lang lẫn gã báo mập. Cầu Cầu chỉ có thể cho ta một nhặn xét như thế thôi.

- Hiện tại. Một vạn dũng sĩ. Bây giờ là thời điểm để các ngươi dùng chính bàn tay của mình rửa lại những nỗi hổ thẹn, nhục nhã mà bọn rác rưởi này cấp cho các ngươi đi.

Cao Lôi Hoa lớn tiếng nói.

Tiếng rống giận dữ vang vọng toàn bộ quảng trường đấu thú.... ........

Vào giây phút này, những tên Sài Lang tham lam rốt cuộc đã hiểu ra thể nào là những chiến sĩ thú nhân dũng cảm.

Chỉ trong nháy mát, ba vạn Sài Lang đã bị ngã xuống mặt đất. Những cơn mưa đấm đá trút lên người chúng không ngớt.

Tiếng kêu thét thảm thiết của những tên Sài Lang tham lam cùng với tiếng rống điên cuồng của những chiến sĩ thú nhân hợp thành một bán hùng ca động lòng người xem

- Tiêng kêu thảm thiết êm tai nhỉ?

Cao Lôi Hoa nói với Lai Nhân Bố Lỗ Tư.

Bố Lỗ Tư cười hì hì. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào gã báo mập mạp trước mắt. Gã báo mập Bội Lạc Đức khiếp đảm nuốt nước miêng ừng ực.

- Những tên hèn nhát, yếu đuối như các ngươi mà cũng dám cướp lấy của cải của những chiến sĩ thú nhân dũng cảm hay sao?

Cao Lôi Hoa giơ tay làm một cái tái vào mặt gã.

-Bốp!

Một thân hình nặng chừng ba trăm ký lô bay vèo. Rơi bịch xuống đất, nhưng vẫn còn động đậy được.

Cao Lôi Hoa nhíu mà. Đi lại gần gã béo tốt này.

- Ngươi. Ngươi muốn làm gì?

Gã béo Bối Lạc Đức sợ hãi kích động kêu lên. Nhìn thấy Cao Lôi Hoa lại đi về phía mình, giọng nói hắn đều hoảng hốt kêu lên:

- Ngươi. Ngươi muốn làm gì! Nói cho ngươi biết. Nơi này là đế quốc Bỉ Mông. Ngươi dám giết ta?

Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn người này:

- Vũ nhục vinh quang của những anh hùng đế quốc, ta muốn dùng máu tươi của ngươi để rửa sạch những nỗi ô nhục mà nhà ngươi gây ra.

- Cao Lôi Hoa đại nhân. Hắn để cho ta đến giải quyết!

Lai Nhân Bố Lỗ Tư đúng cạnh nhảy ra nói, những cú đấm nảy lửa giáng lên mặt gã béo mập này. Lai Nhân Bố Lỗ Tư đã sớm khó chịu cái bản mạt béo ú của tên khốn này từ lâu. Tận dụng cơ hội đập cho đỡ ghét!

- Á~~

Gã báo mập Bội Lạc Đức kêu thảm thiết một tiếng.

- Kêu to nữa đi con! Kêu to nữa đi!

Lai Nhân Bố Lỗ Tư lại tung một quyền đấm vào khuôn mặt béo ú của gã.

- Á~~

- Đúng rồi, kêu to hơn nữa đi con! Kêu to hơn nữa nhé!

- Á~~

Gã báo mập kêu thảm thiết, tiếng kêu hòa vào tiếng đấm thình thịch vào mặt gã tạo nên một bản hòa âm êm ái.

Cao Lôi Hoa vuốt nhẫn không gian trên tay, mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh quảng trường đấu thú.

Con bé Bạch Ngân long đứng bên cạnh lão Cao một cách ngoan ngoãn.

Một bé gái ngoan thật! Con bé thật là ngoan ngoãn! Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Ngân. Lão Cao cảm thán! Đúng là một cô bé gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, Cầu Cầu thật là có phúc khí. Đồng thời lão Cao cũng lấy làm kiêu ngạo về ánh mắt của mình.

Còn về phần câu nói 'ngươi sẽ hối hận' mà Cầu Cầu nói cho hắn, Cao Lôi Hoa hắn đã vứt bỏ lên chín tầng mây từ khi nào rồi.......

- Vù vù vù vù!

Trên mặt gã báo mập mạp này tràn đầy máu tươi, gã thở hổn hển từng ngụm. Máu tươi làm mờ mắt của hắn.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư vẫn có vẻ lý trí, ít nhất hắn không có đập chết gã báo này. Nhưng mà đối với tính hình hiện tại của Bội Lạc Đức mà nói. Lúc này sống còn không bằng chết quách đi cho xong.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư đối với việc nghiên cứu thân thể con người cũng có chút thành tựu. Biết rõ đánh chỗ nào đau mà không làm con người ta mất mạng cùi.

Hai con mắt của gã báo mập này trợn to ra, có dấu hiệu của việc chuẩn bị bất tỉnh nhân sự.

Gã biết, lần này gã tiêu rồi, không chết thì cùng chuẩn bị chịu bao khổ cực........

Tại thế giới này, luôn luôn có một số chuyện làm cho con người ta không thể nào ngờ được, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Không ai nghĩ đến, lúc sắp chết, gã mập này lại ngộ!

Đúng vậy, gã béo đã ngộ!

Cũng không phải nói do gã bị đánh đau quá mà hối cái, ngộ ra mình đã sai lầm. Mà gã béo này đã lĩnh ngộ được một kỹ năng đặc biệt của chủng tộc mình!

Đế quốc Bỉ Mông, chủng tộc nhiều không kể xiết, mà cũng không có ai dám khinh thường một chủng tộc bất kỳ nào của đế quốc Bỉ Mông. Bởi vì, tất cá mọi người đều biết, mỗi một chủng tộc của đế quốc Bỉ Mông đều có một kỹ năng đặc biệt của chủng tộc. Hơn nữa, kỹ năng đặc biệt đó rất là mạnh.

Nhưng có phần may mắn cho nhân loại là kỹ nâng này đòi hỏi anh ta phải thức tỉnh, chỉ khi thức tỉnh được máu huyết ẩn sâu bên trong mới có thể vận dụng được kỹ nâng đặc biệt đó!

Mà lúc này, làm cho người ta không thể không cười khổ, gã báo mập này lại lĩnh ngộ ra một dị năng của bộ tộc Báo Tử của gã—( Triệu hồi Báo tử mạnh nhất). Đó là một kỹ năng nói mạnh cũng đúng mà nói là một kỹ năng rác rưởi cũng không có ai sai hết.

( Triệu hồi Báo tử mạnh nhất), sau khi thi triển kỹ năng đặc biệt này, có thể đem một con báo mạnh nhất trong phạm vi một trăm dặm gần đây triệu hồi lại, sau đó có thể để con báo này chiến đấu thay thế mình. Hơn nữa, chỉ cần là ma thú chủng báo thì dù mạnh như thế nào, từ cấp một đến cấp sáu. từ thần cho đến chủ thần đều bị cưỡng chế triệu hồi.

Từ điềm này mà nói. Kỹ năng này đúng là rất ghê gớm. Nhưng điều đáng tiếc đó là trên đại lục này làm gì có con báo nào vượt thất giai đâu. Hơn nữa, cũng không phải cứ triệu hồi là anh triệu hồi được một con báo mạnh dễ dàng. Mà nhiều lúc, đa phần là triệu hồi phải một con báo bình thường, đến nhất giai cũng không phải. Thậm chí, có đôi khi không triệu hồi được con gì cat.

Nhưng, hình như hôm nay gã báo mập Bội Lạc Đức may mắn đại trùm. Lúc gã vừa thi triển kỹ năng đặc biệt của mình xong thì....

- Bùm!!!

Một khối thịt to lớn từ trên trời rơi xuống giữa quảng trường! Đây là một con báo to như một quả núi!

Tiếng động quá lớn khiến mọi người dừng tay. Tất cả ngước nhìn khối thịt khổng lồ trước mặt.

Ở đây, người nhìn thấy báo thì không ít, nhưng tất cả có thể cam đoan, đây là con báo to nhất từ trước đến nay mà họ nhìn thấy, con này to như một ngọn núi nhỏ.

- Chết tiệt. Chuyện quái gì thế này?

Con báo to lớn đó vừa xuất hiện liền lảm nhảm mắng. Vừa rồi hắn cùng gà trâu đực kia theo lời dặn của 'đại thống lĩnh' chạy đến đế quốc Thú Nhân vào ngày mồng tám tháng tám. Nhưng hắn còn chưa nghỉ ngơi được chút nào thì đột nhiên bị truyền tống đến đây. Con báo khổng lồ quay đầu nhìn quanh bốn phía.

Lúc hắn nhìn thấy rất đông chiến sĩ thú nhân xung quanh thì đồng tử hắn co rút lại.

Cơ hồ là theo bản năng, xuất phát từ bản năng bảo mệnh của mình, lão báo làm một việc mà trở thành việc hắn cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ! Hắn không suy nghĩ chút nào, lấy tinh thần lực mạnh mẽ của mình làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán ra.

Đồng thời, trong miệng lão báo kêu một tiếng meo. Thông qua tinh thần lực. Tiếng kêu này như ma pháp công kích vào tai mọi người xung quanh.

Triển khai tinh thần lực xong. Lão Báo bình tĩnh một ít.

Mặc dù trước đó không lâu. Vì muốn cướp lấy một cái thần cách hệ Bâng Tuyết mà hắn bị người ta đánh cho trọng thương tinh thần. Nhưng mà chỉ cần một ít tinh thần lực còn lại cũng đủ để hắn xài trong tình huống này.......

Con báo này chính là con khống chế hai con 'báo tử thuấn di' tấn công Tĩnh Tâm nhằm lấy thần cách của nàng!

Thế giới này, có đôi khi, dù anh có trốn đi đằng trời cũng không trốn được!

Lão Báo vừa mới hiện ra, chưa rõ sống chết thế nào, đã thi triển tinh thần lực của mình ra xung quanh.

Tinh thần lực mỗi người giống như là dấu vân tay. Không cái nào giống cái nào hết. Đối với những người quen thuộc với tinh thần lực mà nói, phân biệt một cỗ tinh thần lực là chuyện vô cùng đơn giản.

Mà thực không khéo, cỗ tinh thần lực của lão Báo gọi vui là lão Miêu. Ở lần giao phong trước với một ai đó, đã bị người đó khắc cốt ghi tâm.

Có đôi khi, chúng ta không thể không cảm thán. Thế giới là thật là nhỏ, thậm chí nhỏ đến nỗi mình có thể gặp mặt kẻ trốn mình hoài.

Lão Miêu không hề nghĩ tới, mình lại chạm trán kẻ làm hắn bị thương nặng mấy ngày trước—Cao Lôi Hoa...... ....... .....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.