Hôn Lễ Tháng 3

Chương 30




Trong nháy mắt, Mạn Tâm đã bị hắn ôm lấy từ trong cửa phủ bay ra ngoài, nàng lại cảm thán một lần nữa, đúng là có võ công thật là tốt, trong chớp mắt đã biến mất, quá ghê.

“Muốn đi đâu?” Phó Vân buông nàng ra, hỏi.

“Chỗ nào cũng được, chỉ cần không đến Vô Ưu Đường là được rồi.” Mạn Tâm vừa nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng nơi đó, đến giờ mà lông tóc vẫn còn dựng đứng lên.

“Ngươi sợ Vô Ưu Đường như vậy, vậy ngươi không sợ ta à? Sao còn dám cùng ta đi ra ngoài?”

“Không sợ!” Mạn Tâm lắc đầu.

“Đơn giản vì ta lớn lên có khuôn mặt giống hệt người tên Vân kia phải không? Hắn là ai vậy?” Phó Vân biết hắn ta nhất định là người mà nàng yêu sâu đậm, hắn và mình lớn lên lại giống nhau, nói không chừng trong đó họ có quan hệ gì đấy.

“Ừ.” Mạn Tâm thật thản nhiên thừa nhận, “Nhưng còn hắn là ai thì có nói ngươi nghe cũng không biết, người đừng hỏi.”

“Được, ngươi đã không muốn nói, ta đây sẽ không hỏi.” Phó Vân nói, nếu có một người như thế thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết.

“Đúng rồi, ta quên hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn ta?” Mạn Tâm đề phòng nhìn hắn.

“Ngươi cho là vì nguyên nhân gì?” Phó Vân cũng không trả lời thẳng với nàng.

“Nếu ta biết thì cũng không cần hỏi ngươi, dù sao thì ngươi cũng không phải vì lưu luyến sắc đẹp của ta.” Mạn Tâm vẫn rất khẳng định về điểm ấy, hắn không phải là người háo sắc, nếu có thì ngay từ lúc mình đến Vô Ưu Đường đã biểu hiện ra ngoài rồi, nhưng hắn luôn luôn xem thường sắc đẹp của nàng.

“Ta có nên cho rằng lời này của ngươi là khen tặng ta không?” Phó Vân cười nói, “Nếu ta cho ngươi biết là vì lúc ngươi ở trên núi băng đã nói những lời làm ta cảm động, ngươi tin không?”

“Không tin.” Mạn Tâm trực tiếp lắc đầu, “Cũng không phải nói với ngươi, làm sao ngươi cảm giác được loại cảm tình này của ta chứ.”

“Ta không cảm nhận được tình cảm của ngươi, đúng là ta chỉ rất tò mò về nam nhân này của ngươi, mọi người đều nói ngươi xinh đẹp như hoa nhưng tâm địa như rắn rết, nhưng ngươi lại có một tình cảm sâu đậm như vậy, ta không thể không hoài nghi sự ngoan độc của ngươi vì bảo vệ mình?” Hắn khẳng định.

“Ha ha.” Mạn Tâm nở nụ cười, ngẩng đầu lên nói: “Ta còn không biết bản thân trước kia của mình, sao ngươi lại biết rõ chứ, đúng rồi, môn chủ kia của ngươi còn hút máu nữ tử để luyện công không?” Nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

“Ngươi nghe được gần đây lại có nữ tử bị mất tích à?” Phó Vân hỏi lại nàng.

“Ta không ở Hình bộ, ta làm sao biết được, lại nói, có nữ tử mất tích cũng đâu phải đến vương phủ bẩm báo với ta, nhưng ta vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi.” Mạn Tâm nói.

“Ta có phải nên nói cảm tạ ngươi không?” Phó Vân đáp lời rồi nói tiếp: “Thật ra, chắc ngươi đã nghĩ đến rồi, tuy rằng Vô Ưu Đường không phải là danh môn chánh phái gì, nhưng một lời sư phụ nói ra thì đáng giá ngàn vàng, khi ông ấy đã đáp ứng chuyện gì rồi mặc dù mình có chết cũng sẽ không bội ước.”

“Ừ, ta biết.” Mạn Tâm gật đầu, “Nếu không phải ông ấy nói thì cũng sẽ không khiến ngươi đưa Tuyết Liên cho Mộ Dung Ưng.”

“Không, ngươi không biết.” Sắc mặt của Phó Vân trở nên nghiêm trọng, “Theo ta nhớ, trước kia sư phụ đã bị mắc một loại bệnh kì quái, cứ một năm lại phát tác một lần, ông ấy bình thường đều bế quan tu luyện, còn nhớ có một lần ta vì tò mò đã xông vào, liền thấy sắc mặt dữ tợn thống khổ của sư phụ khi hút lấy máu nữ tử, miệng ông ấy đầy máu tươi, làm ta bị hù đến mức sợ hãi, hoảng sợ cứ đứng nhìn ông ấy đến quên cả thét lên, sau đó chứng kiến nữ tử kia bỗng nhiên biến thành một bà lão loang lỗ, ta mới bị hù mà thét lên, kế tiếp thì hôn mê bất tỉnh…”

Mạn Tâm nhìn hắn, hóa ra hắn cũng bị dọa đến ngất đi, nếu như là mình, không chừng sẽ sợ đến chết mất.

“Sau khi ta tỉnh lại, sư phụ đã canh giữ ở bên cạnh ta, ta bị hù lập tức trốn vào góc giường, không dám nhìn ông, sư phụ thở dài nói nếu ta đã biết thì sẽ không giấu giếm ta nữa, hóa ra trong thân thể sư phụ có một loại độc, loại chất độc này sẽ không lấy mạng người nhưng nếu chậm một chút sẽ ăn mòn thân thể ông, do thời gian phát tác ngắn, đau đớn khó nhịn, trong lòng tựa như lửa đốt, nếu muốn giải hết loại độc chất này chỉ có một thứ, đó chính là Tuyết Liên thất sắc trên núi băng, nhưng ngươi cũng biết Tuyết Liên thất sắc vô cùng quý hiếm, khi sư phụ tìm được nó thì đúng lúc ngay cả nụ hoa của nó còn chưa nở, sư phụ không có cách nào chỉ có thể dựa vào máu nữ tử đế ức chế nhiệt độc trong cơ thể, sư phụ cũng rất thống khổ, cho nên ông đối xử rất tốt với những cô gái kia.”

Bấy giờ Mạn Tâm mới hiểu được sau lưng của mỗi một sự việc đều cất giấu một chuyện xưa, “Đây là nguyên nhân ngươi muốn đoạt lấy Tuyết Liên thất sắc sao?”

“Ừ, nhưng thật ra Tuyết Liên thất sắc này được ta tìm thấy vài năm trước rồi, nhưng đã mấy năm trôi qua, nụ hoa của nó hầu như chẳng lớn lên chút nào, khiến ta không thấy được chút hy vọng nào.”

“Ngươi đã sớm tìm được?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy vì sao ngươi còn hạ độc hắn, không phải chỉ có Tuyết Liên mới giải được độc sao?”

“Đó là vì ta đã bỏ đi, ngươi cũng biết nếu không phải dùng máu tươi để tưới nó, thì nó cần mất ít nhất hai mươi ba mươi năm mới nở hoa, mà ngươi biết không, sư phụ của ta vốn không thể cầm cự được lâu như vậy, từ sau khi bị ngươi dùng trâm hoa rạch bị thương, sau đó sư phụ của ta liền phát hiện hóa ra trích máu cũng có thể giảm bớt cơn đau trong thân thể, mà gần đây độc càng phát tác thường xuyên hơn, ông sẽ không ngừng trích máu, thân thể đã suy yếu lắm rồi, ta thật sự đau lòng cho ông ấy, nghĩ muốn bắt những nữ tử ấy cho ông, thế nhưng nói gì ông ấy cũng không chịu, ta bắt đầu căm thù Vương gia, nếu không phải bọn họ tìm đến Vô Ưu Đường, thì sư phụ sẽ không bị như vậy, tuy ta hiểu rất rõ mình làm vậy rất ích kỷ nhưng ông ấy là sư phụ của ta, ta không thể nhìn ông ấy chịu thống khổ.”

“Vậy ngươi có thể nhìn thấy người khác thống khổ sao? Ngươi thật sự rất ích kỷ!”

“Biết là một chuyện nhưng làm được lại là một chuyện khác, cho nên ta mới hạ độc, nhưng người tính không bằng trời tính, có lẽ mạng của hắn chưa tận.” Phó Vân giờ đây vẫn còn chút không cam lòng.

“Là sư phụ của ngươi thấu tình đạt lý, biết phân biệt đúng sai.” Mạn Tâm nói, lại lo lắng hỏi một câu, “Vậy sư phụ của ngươi bây giờ thế nào?”

“Vẫn vậy, độc phát thì trích máu, ông giam chính mình lại, ngoại trừ đưa cơm đồ ăn ra, bất cứ thuộc hạ nào cũng không được tới gần ông, bao gồm cả ta, nhưng thật ra ta biết, là sư phụ không muốn để ta nhìn thấy dáng vẻ của người.” Trên mặt Phó Vân hiện lên tia thống khổ.

Mạn Tâm nhìn ra hắn có cảm tình rất sâu đậm đối với sư phụ của mình, mắt bỗng sáng lên nghĩ đến nói: “Bây giờ nếu đã biết bí mật làm thế nào để Tuyết Liên thất sắc nở hoa, vì sao ngươi không đến núi băng mà tìm, lần này chúng ta chỉ cần tìm thêm vài nữ tử là có thể làm hoa nở nhanh hơn.”

“Ngươi tưởng Tuyết Liên thất sắc có ở khắp nơi sao? Tìm được một cây đã là phước ba đời rồi, ngươi vẫn muốn tìm đến cây thứ hai?” Phó Vân cười bản tính thật thà của nàng.

“Ngươi không thử, làm sao biết không được, nói không chừng sẽ có kỳ tích đấy. Cho dù không có thì ngươi cũng không mất mát gì, vì sao không thử một lần chứ?” Mạn Tâm cảm thấy hắn có chút bi quan.

Lời của nàng khiến trong lòng Phó Vân không khỏi dao động, nàng nói rất đúng, tại sao mình không thử một lần, nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.