Hồn Ký Ức

Chương 39




Chuyện Hoàng hậu là một người vừa đen vừa mập, chỉ trong một đêm, tựa như mọc chân, truyền ra khắp cả hậu cung. Buổi trưa hôm sau, ngay cả Phù đại thừa tướng phu nhân, Lăng đại tướng quân phu nhân ở ngoài cung cũng đều nhận được tin tức.

Cả kinh thành chấn động.

Mà tiểu hoàng đế làm nhiều điều sai trái, giờ phút này vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng ngọt ngào.

Ở trong mộng, Hoàng đế trông thấy một thiếu nữ tuyệt mỹ, tay nâng một nhành hoa nhài trắng như tuyết đang hướng về phía hắn, nở một nụ cười rực rỡ như hoa tràn khắp núi.

“Hoàng đế ca ca.” Thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào cất tiếng gọi.

Hoàng đế ở trong mộng cười rộ lên, cười cười, liền cười tỉnh.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc rất khó chịu, vì vậy, mí mắt cũng không vén lên đã lầm bầm một tiếng: “Nước…”

Rầm rì nửa ngồi dậy, trước mắt quả nhiên xuất hiện một ly sứ men xanh. Hoàng đế bưng lấy, rót vào trong miệng. Lúc này mới cảm thấy thân thể sảng khoái hơn rất nhiều.

Có một bàn tay đưa qua, lấy đi cái ly trong tay hắn.

Hoàng đế đột nhiên phát giác có điều gì đó không thích hợp. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đen sẫm mập mạp, lại nhìn lên, lại nhìn lên, một khuôn mặt đen sẫm tròn trịa đập vào mắt hắn. Đôi mắt trên khuôn mặt kia kiêu yều trong sáng giống như mắt nai con hắn săn được trong khu vực săn bắn.

Hoàng đế bị sặc nước một cái.

“Ngươi là ai?” Trong nội cung tuyển cung nữ vừa đen vừa mập này vào từ khi nào? Xem y phục nàng đang mặc kìa, đỏ đến mức giống như dùng quả ớt trụng dầu quét lên một vòng vậy.

“Thiếp, thiếp là hoàng hậu của ngài mà.” Kim Phượng cười tủm tỉm, vô cùng thân mật.

“Cái gì?” Hoàng đế tự kỷ, lỗ tai mình bị bệnh rồi à.

“Ta… hoàng hậu của ta, là con gái của Uy Quốc công…” Hắn run giọng nói, uy nghiêm đế vương bị đánh mất không còn bóng dáng.

Kim Phượng không muốn ngỗ nghịch: “Thiếp chính là con gái của Uy Quốc công.”

Hoàng đế yên lặng một lát: “Ngươi là Lưu Bạch Ngọc?”

Mặc dù lời đồn là không thể tin, nhưng mà… cũng không nên cách thực tế quá xa như vậy chứ?

Kim Phượng lắc đầu: “Thiếp không phải.” Ánh mắt nàng chắc chắn, nhìn hoàng đế. “Nhưng thiếp là hoàng hậu của ngài, không sai mà.”

“…”

Trong Hương La Điện, sau đó liền vang lên một tiếng gầm thét giống như của dã thú bị thương.

******

Sau khi chứng thực qua đám cung nữ thái giám một vòng, hoàng đế rốt cuộc tiếp nhận sự thật không có cách nào thừa nhận trong cuộc đời này.

“Ngươi tên là gì?” Hoàng đế hỏi, hơi thở mong manh.

“Ngài có thể gọi thiếp là Hắc Bàn.”

“…” Hoàng đế thầm ép mình phải tỉnh táo. “Ngươi không có tên khác sao?”

“Có, Lưu Kim Phượng.”

Hoàng đế nín thở. “Trẫm cứ gọi ngươi là Hắc Bàn vậy.”

Trong suy nghĩ của hoàng đế, Kim Phượng là một sinh vật hết sức kỳ quái. Hắn đã sống mười hai năm, chứng kiến nữ nhân đều là thập phần xinh đẹp. Hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhân có thể không phải trắng nõn thơm hương vòng eo yểu điệu, nữ nhân cũng có thể là tâm rộng thể mập mặt đen eo thô.

“Tại sao ngươi lại đen như vậy, mập như vậy?” Hắn rốt cuộc nhịn không được, hỏi.

Kim Phượng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ở chỗ nhà mẹ thiếp, thiếp chính là đệ nhất mỹ nhân trong thôn.”

Hoàng đế không tin: “Nhà mẹ ngươi ở đâu?”

Kim Phượng rất bình tĩnh nói: “Nhà mẹ thiếp ở một nơi rất xa rất xa, gọi là thôn Vĩnh Phúc. Ở chỗ đó, trên núi trồng toàn là mật đào, dưới sông chảy ra rượu bồ đào rất ngon. Ở chỗ đó, nữ nhân vừa gầy vừa trắng là không ai thèm. Nữ nhi trong thôn Trường Gia thật ra còn đen hơn, mập hơn, đẹp hơn cả thiếp nữa. Nhưng các nàng chỉ có bộ dạng là đẹp thôi, đầu óc lại ngốc cực kỳ, người khác nói gì cũng tin. Cho nên, cũng không có nam nhân nào thích nàng.”

Hoàng đế cảm thấy nàng đang nói dối, nhưng trông dáng vẻ nghiêm trang của nàng, hắn lại không thể xác định nàng thật sự nói dối.

“Thái hậu giá đáo!” Ngoài cửa, Tiểu Tôn Tử hắng giọng la to. Ngay sau đó, Thái hậu nương nương dẫn theo Từ thái phi cùng Tố Phương và một đám nữ quan, khí thế hung hăng tiến vào.

Kim Phượng yêu kiều hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu nương nương, Từ thái phi nương nương.”

Thái hậu nương nương đã không quản được nhiều lễ nghi như vậy, lớn tiếng hô: “Ngươi ngẩng đầu lên cho ta!”

Kim Phượng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả tức giận tích tụ cũng đột nhiên biến mất tăm hơi.

Một hồi lâu, Thái hậu nương nương chỉ ngón tay run rẩy về phía Kim Phượng. “Ngươi… Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Lưu Hiết cho dù muốn đánh tráo, cũng không nên chọn trúng một đứa con gái như vậy chứ.

Hơn một tháng học tập lễ tiết hoàng thất không hề uổng phí, Kim Phượng kính cẩn đáp: “Thần thiếp là Lưu Kim Phượng, con gái của Uy Quốc công, cũng chính là hoàng hậu vừa được hoàng thượng sắc phong hôm qua.”

“Không thể nào… Lưu Hiết rõ ràng không có con gái…” Thái hậu nương nương lẩm bẩm.

“Thần thiếp thuở nhỏ thân thể nhiều bệnh, được đưa ra nuôi ở ngoài phủ, cho nên người ngoài không biết.” Kim Phượng đối đáp trôi chảy. Đây là những lời Lưu đại phu nhân đã tập trước cho nàng.

“Vậy… vậy kim sách của hoàng hậu thì sao? Ý chỉ ta ban xuống thì sao? Trên đó rõ ràng viết tên Lưu Bạch Ngọc a!” Thái hậu nương nương vẫn không thể tin được tình thế lại phát triển đến trình độ này. (Trong lễ sắc phong, hoàng hậu sẽ được nhận kim sách và bảo ấn hoàng hậu)

Vì vậy, Kim Phượng sai người lấy kim sách của hoàng hậu đến, cung kính trình lên.

Thái hậu nương nương kinh hồn táng đảm mở kim sách, bên trên viết rất rõ ràng: Lưu Thị Kim Phượng.

Bà đột nhiên toàn thân phát lạnh. Lưu Hiết ở trong triều một tay che trời, điều này bà biết, nhưng bà tuyệt đối không thể tưởng được, ở trong hậu cung Lưu Hiết cũng có thể đùa bỡn ý chỉ của Thái hậu trong lòng bàn tay.

Ở trước mặt Lưu Hiết, hoàng thất làm sao có thể bảo tồn được nửa điểm uy nghiêm!

Bà khép kim sách, toàn thân bình tĩnh trở lại, âm thầm thở dài.

“Này quốc công a Uy quốc công, ngươi thật sự rất nể mặt hoàng gia chúng ta!” Đôi mắt Thái hậu nương nương nhỏ ra một giọt lệ.

Bà chỉ là một người phụ nữ mới ngoài bà mươi, xinh đẹp mà nhu nhược. Lúc tiên đế còn sống đã từng nói bà “Có một nội tâm dịu dàng tốt đẹp nhất trên đời”. Nữ nhân như bà, trông mong được dựa dẫm vào một phu quân mạnh mẽ chống đỡ cả bầu trời, một đứa con trai kiên cường mạnh mẽ. Nhưng phu quân mất sớm, con trai còn nhỏ, cả một vương triều to lớn lại rơi xuống trên đôi vai của một phụ nữ yếu đuối như bà.

Nội tâm dịu dàng và tốt đẹp, thật sự có thể giúp bà vượt qua những năm tháng sau này hay sao?

Vội vàng tiến lên vịn lấy thân thể Thái hậu nương nương đang lay động, Từ thái phi kêu lên: “Trong mắt Uy quốc công còn có vương pháp sao? Còn có Tiên đế gia tồn tại sao? Thái hậu, ngài tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng hắn nữa, nên lập tức hạ chỉ…”

“Từ thái phi!” Thái hậu nương nương bỗng dưng lên tiếng cắt đứt lời bà: “Này quốc công đưa con gái ruột tiến cung, cho thấy tấm lòng của Uy quốc công đối với hoàng gia là hết sức chân thành! Người đâu, ban thưởng Uy Quốc công trăm lượng hoàng kim, mười miếng ngọc bích, tuyên dương tấm lòng!”

Mọi người đều biến sắc.

Vẻ mặt Thái hậu cao quý mà ẩn nhẫn.

“Thái hậu!” Từ thái phi rơi lệ lã chã.

Hoàng đế lẳng lặng quỳ xuống trước mặt thái hậu.

“Mẫu hậu, tất cả đều do hoàng nhi không có tài trí, không có ý chí tranh đấu, khiến cho mẫu hậu người nhục nhã vô cùng.” Hắn chỉ mới mười hai tuổi, nhưng đã có thể hiểu được chuyện xảy ra trước mắt tất cả đều bởi do đâu.

Thái hậu nương nương xoa đầu con trai, nhịn khóc mà nói: “Hoàng thượng, ai gia chỉ trông mong con, mau chóng trưởng thành.”

Kim Phượng quỳ bên cạnh, đôi mắt đăm đăm nhìn xem màn bi kịch này. Nàng biết rõ, mình chính là điều ‘nhục nhã vô cùng’ mà họ đang nói đến.

Nàng muốn nói gì đó để an ủi bọn họ, nhưng nàng cũng biết rõ, giờ khắc này nàng không có bất kỳ tư cách nói chuyện nào.

Lúc này, ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến một âm thanh lả lơi: “A ơ ơ, chuyện này là thế nào? Ngày đại hỷ mà sao lại khóc thành mít ướt như vậy? Cháu gái Tiểu Hắc Bàn của ta đâu rồi?”

Đoàn Long Nguyệt lắc lắc cây quạt sáng ngời tiến vào. Nụ cười hờ hững trên mặt hoàn toàn không phù hợp với không khí trong điện.

Thái hậu nương nương mặt mày đẫm lệ, lườm trắng con mắt.

Long Nguyệt Vương gia Đoàn Long Nguyệt am hiểu chuyện này nhất, đừng quá mức tự vạch áo cho người xem lưng.

Hết lần này tới lần khác, Đoàn Long Nguyệt luôn là người vô cùng nhàn rỗi. Lại hết lần này tới lần khác, trong hoàng cung không thiếu nhất chính là tự vạch áo cho người xem lưng.

Đoàn Long Nguyệt “A ơ ơ” tới đây, xách Tiểu Hắc Bàn Lưu Kim Phượng đang liều mạng lui về phía sau, đến trước mặt mọi người, tinh tế đánh giá một phen, tặc tặc nói: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta thật đúng là không đơn giản a. Hoàng tẩu, thần đệ thấy nàng còn có nhiều phân lượng hơn cả hoàng tẩu năm đó nữa.”

Thái hậu nương nương cố nén ác khí đang trực tuôn ra khỏi miệng, nói với Kim Phượng: “Chào hỏi đi, đây là hoàng thúc của ngươi, Long Nguyệt Vương gia.”

Không đợi Kim Phượng cúi xuống chào, Đoàn Long Nguyệt đã dìu nàng lên: “A ơ ơ, như vậy sao được. Đường đường là nhất quốc chi mẫu, sao có thể quỳ gối trước một kẻ nhàn rỗi như thần? Phải là thần thỉnh an hoàng hậu nương nương mới đúng chứ.” Ông vái chào, Kim Phượng lại không biết làm thế nào mới tốt.

“Mặc kệ hắn đi!” Thái hậu nương nương hừ một tiếng.

Hoàng đế từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt có chút lúng túng gọi: “Hoàng thúc…”

Đoàn Long Nguyệt bỏ mặc tất cả mọi người, túm hoàng đế sang một bên, nắm cả bả vai, bắt đầu xì xào bàn tán.

Nói là xì xào bàn tán, âm thanh lại làm cho tất cả nữ nhân ở đây đều nghe được rõ ràng tường tận.

“Thần nói hoàng đế nha, ngài không nên thấy hoàng hậu của ngài mặt đen một chút, thân mập một chút liền không muốn nàng. Ngài còn trẻ, không hiểu được sự diệu dụng của nữ nhân. Những điều tốt đẹp của nữ nhân, tất cả đều bị bao dưới lớp xiêm y. Bình thường không nhìn thấy được, chỉ chờ ban đêm, trời tối đến mức không phân biệt được đâu là dây thừng đâu là sợi bông, đến lúc đó phá hủy phong bì, tinh tế nghiệm qua, mới biết được bên trong thuận tay hay không thuận tay, hợp ý hay không hợp ý…”

Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi, trong phút chốc, mặt đỏ bừng bừng.

“Đoàn Long Nguyệt! Ngươi… Ngươi nói mấy lời vô liêm sỉ gì vậy!”

“A ơ ơ, ngày thường hoàng chất của thần chứng kiến không phải nữ nhân thì cũng là thái giám. Hoàng thúc thần đây nếu không truyền cho hắn một chút nam nhân thường thức, làm sao có thể ăn nói với hoàng huynh đã mất của thần ơ…” (chất: cháu)

Lồng ngực Thái hậu nương nương phập phồng kịch liệt, sắc mặt đã từ màu trắng tuyết chuyển sang xanh nhạt, cuối cùng biến thành một đóa thông xanh. “Ngươi… ngươi… ngươi…” Nàng vừa đau lòng vừa phẫn uất, khí tức không thể thông suốt liền ngất đi.

Bọn cung nữ thái giám trong nháy mắt lại náo loạn rối rít. Từ thái phi quỳ rạp xuống đất, kêu la khóc lóc thảm thiết: “Tiên đế gia ơi, sao ngài lại phải đi sớm như vậy a! Ngài để lại cô nhi quả phụ chúng thiếp, sống thế nào a…”

Giữa hoàn cảnh hỗn loạn, Đoàn Long Nguyệt lắc lư mở quạt, thờ ơ ngắm phong cảnh, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt trong suốt rõ ràng.

Ánh mắt Kim Phượng thập phần không thể đồng tình.

Đoàn Long Nguyệt nheo mắt: “Hoàng hậu nương nương, có gì chỉ giáo?”

Kim Phượng nhìn ông hồi lâu, nói: “Hoàng thúc, ngài còn chưa có lấy vợ đúng không?”

Đoàn Long Nguyệt sững sờ. Trong nội cung, rất nhiều năm qua không có ai quan tâm đến chung thân đại sự của ông. “Đúng thì thế nào?”

“Mẹ ta nói, nam nhân có tâm hồn cô đơn đều là sói hoang cuồng loạn.”

“…”

Đoàn Long Nguyệt vỗ tay cười to. Con gái của Lưu Hiết quả nhiên không hề tầm thường.

Nhưng khi ông tiếp xúc với ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Hắc Bàn, ông không cười được nữa.

Trên gương mặt vừa đen vừa mập của nàng rõ ràng tỏa ra ánh sáng cơ trí.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ông cứ lông bông như vậy, thật sự bởi vì chưa lấy được vợ? Long Nguyệt Vương gia sờ lên cằm, có chút chán nản.

Ngày hôm đó, chính là ngày đầu tiên hoàng hậu Hắc Bàn chính thức tiến vào chiếm giữ tẩm cung hoàng hậu, Hương La Điện. Kim Phượng sống trong Hương La Điện, im hơi lặng tiếng, nháy mắt đã qua hai năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.