Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 9




Triệu Quốc Đống gật đầu, Giản Hồng đến văn phòng Thị ủy không lâu nhưng khí độ đã hơn hẳn khi còn ở Hoa Lâm.

Xe còn lại là La Băng và Trình Nhược Lâm. La Băng mặc bộ đồ màu trắng sữa, cổ đeo khăp lụa màu trắng, bộ ngực cao vút đội lên bên dưới chiếc áo len màu xanh lam trông khá sinh động. Mà Trình Nhược Lâm lại mặc chiếc áo khoác ngoài bằng nhung, bên dưới là váy màu tím, giày màu đen, tất cả đều tôn lên vẻ đẹp của cô.

Hai xe vừa đến, hai xe khác lại tới. Một xe là xe của Quận ủy Tây Giang, một xe là của Lạc Dục Thành. Lạc Dục Thành đi xe Ford Mercury nửa mới nửa cũ, đeo biển Quỳnh A, vừa nhìn là biết xe buôn lậu.

Xe này trước đây do Đội cảnh sát giao thông Tây Giang thu giữ và không xử lý. Sau đó Vân Bạc nhận chức liền giao tất cả các xe có lai lịch không rõ do đội cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự thu giữ cho tài chính quận định giá, sau đó tài chính quận trả lại sang hệ thống chính pháp, Lạc Dục Thành liền lấy được xe Ford Mercury này.

Lạc Dục Thành không quá quen với La Băng và Trình Nhược Lâm, nhưng lại có ấn tượng với Giản Hồng. Phó trưởng ban thư ký Thị ủy coi như là một nhân vật, hơn nữa Giản Hồng này còn có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống. Có lời đồn vị cựu Trưởng ban Tuyên giáo Hoa Lâm này lên được làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy chính là nhờ Triệu Quốc Đống hoạt động.

Sau khi chào Giản Hồng, Quế Toàn Hữu liền cười cười giới thiệu Lạc Dục Thành với La Băng và Trình Nhược Lâm. Lạc Dục Thành thế mới biết đây là vị Trưởng phòng Trình có lời đồn với Bí thư Triệu. Chỉ là lời đồn này đã giảm đi sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoa Lâm, ngược lại lời đồn về Vương Lệ Mai với Triệu Quốc Đống nhiều lên.

Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện từ bãi đỗ xe lên sườn núi. Các biệt thự ở đây đều được xây dựng dọc theo sườn núi, sau đó phân biệt bố trí mấy điểm giải trí như sân tennis, mát xa, xông hơi, bơi nội ở vài khu biệt thự.

- Trưởng ban thư ký Giản, vị này là Chính ủy Tạ phải không?
Chồng Giản Hồng – Tạ Tiên Hoa là chính ủy của một quân đoàn ở Quân khu Bắc Kinh, bình thường không có nhiều thời gian về An Đô.

Sau một phen nói chuyện, Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng tốt đối với Tạ Tiên Hoa này. đối phương nói chuyện khá khôi hài, không hề có vẻ khô cừng như trong quân đội, hơn nữa đối phương có vẻ quen thuộc với tình hình yw, nói chuyện về sự thay đổi nhân sự ở Tỉnh ủy yw rất rõ ràng làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên.

Bành Nguyên Hậu và Hoắc Vân Đạt đến cuối cùng, gần như cả nhà đều tới. ngoài ba người Triệu Quốc Đống, La Băng, Trình Nhược Lâm thì những người khác đều theo ý của Triệu Quốc Đống là mang người nhà tới.

Bạch Hoa Lâm là một khu biệt thự có bốn căn, có phong cảnh tuyệt đẹp, đủ để chứa 10 đến 12 nhà đến nghỉ ngơi, hơn nữa còn một hồ nước ấm nhỏ để bơi cùng một sân tennis, còn có một quán café và quán trà.

Mà khu biệt thự này cách không xa khu giải trí khổng lồ của khu nghỉ dưỡng. Có không ít khách ở khu vực duyên hải đến An Đô đều chọn nơi này làm nơi gặp mặt bạn bè.

- Trưởng ban thư ký, nghe nói tết năm nay trên Thị xã khá náo nhiệt?
Triệu Quốc Đống mời mọi người vào rồi thuận miệng nói.

- Bí thư Triệu, ngài chạy đi mà còn nói lời châm chọc đó sao? Tối 30, hơn 200 công nhân Nhà máy dệt vẫn còn ngồi trong phòng hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố, nói muốn được tết vui vẻ, muốn được ăn. Bên phòng hội nghị của Thị ủy cũng tiếp đón mười mấy công nhân của một nhà máy, bọn họ tố cáo giám đốc nhà máy xâm chiếm tài sản quốc gia, đòi gặp Bí thư Kỳ, nói không gặp được Bí thư Kỳ sẽ không đi.
Giản Hồng thở dài một tiếng mà nói.
- Bên nhà máy đồ hộp còn phiền hơn. Thị trưởng Chu dịp trước tết đã chuyên môn mất một tuần giải quyết vấn đề của nhà máy này, còn phải vay tiền ngân hàng hai triệu để đè chuyện ở nhà máy này xuống.

- Ha ha, Trưởng ban thư ký Giản, nhà máy đồ hộp thì chính quyền còn phải bơm máu cho nó, đó là ném bánh bao cho chó và không bao giờ quay lại. Thị xã cũng nên sớm hạ quyết tâm giải quyết Nhà máy dệt và nhà máy đồ hộp mới được, kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, kết quả là càng lúc càng mất tiền cho hai cái động không đáy này, giải quyết không được vấn đề, tết năm nào cũng thế.
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Lúc trước Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Mạch đã nói giao hai nhà máy này cho Tây Giang quản lý. Ha ha, chúng tôi lúc ấy còn rất buồn bực, kết quả không ngờ hai nhà máy này không nể mặt quận, động chút là lên Thị ủy, Ủy ban Thị xã. Tây Giang ra mặt người ta không thèm để ý, ha ha, như vậy tốt quá.

- Chánh văn phòng Quế, không nên vui mừng trước tai họa của người khác chứ? Mấy nhà máy lớn này là vấn đề lịch sử lưu lại cho Ninh Lăng, trên thực tế do Tây Giang và Thị xã cùng quản. Chẳng qua lúc ấy do quận phụ trách người, Thị xã phụ trách thu thuế. Bây giờ nhà máy suy sụp, thuế không thu được, Thị xã muốn đẩy cho Tây Giang thì mấy nhà máy kia không đồng ý. Đây là Thị xã ăn thịt không được mà còn bị đánh.
Giản Hồng lên Thị xã nên nói chuyện cũng phong phú hơn.
- Tây Giang về lý cũng phải gánh một phần trách nhiệm, ví dụ như giải quyết vấn đề khó khăn cho công nhân về hưu, như tạo việc làm, tập huấn và có hỗ trợ về tài chính.

- Bây giờ từ Trung ương đến địa phương vẫn chưa có cơ chế hoàn thiện về việc phá sản, nhất là sau khi công ty, nhà máy phá sản thì vấn đề sinh tồn của rất nhiều công nhân sẽ như thế nào? Chính quyền có rất nhiều vấn đề cần làm, trong đó dù là chính sách hay việc chấp hành đều còn nhiều sơ hở, làm cho dưới cơ sở cũng khó làm.

Hoắc Vân Đạt cũng nói xen vào. Sau khi y sang Tây Giang, Triệu Quốc Đống cũng nói rõ cho y phụ trách mảng công nghiệp, thu hút đầu tư. Y cũng mất một thời gian trước tết lăn mình ở bên dưới, còn mang theo một Phó chủ nhiệm Văn phòng ủy ban và Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế chạy quanh các công ty lớn, ngồi nói chuyện, hiểu tình hình phát triển của các công ty, nghe ý kiến lãnh đạo các công ty, nhà máy, nghe ý kiến nhân viên, trưng cầu ý tưởng phát triển công ty của bọn họ.

Các công ty, nhà máy trực thuộc Tây Giang tuy nhiều nhưng quy mô nhỏ, tình hình phức tạp. Hoắc Vân Đạt cũng là nhằm vào các công ty có quy mô khác nhau mà khảo sát, muốn tìm ra vấn đề, sau đó đưa ra ý kiến đề xuất.

Chẳng qua các công ty trực thuộc Tây Giang cũng khá phức tạp, nhất là còn có một bộ phận nhà máy tập thể. Triệu Quốc Đống cũng giao vấn đề cải cách các nhà máy này cho Hoắc Vân Đạt. yêu cầu Hoắc Vân Đạt phải đưa ra biện pháp cải cách hữu hiệu, điều này càng tăng thêm áp lực cho Hoắc Vân Đạt.

Chẳng qua Hoắc Vân Đạt lại khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống tin tưởng làm y thấy vinh dự. y cảm thấy Triệu Quốc Đống không phải là người chỉ mong được danh tiếng, chỉ muốn có thành tích mặt ngoài để Lãnh đạo tỉnh ủy chú ý.

Triệu Quốc Đống thường xuyên dành thời gian buổi tối trao đổi với Hoắc Vân Đạt và hai người Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và Phó chánh văn phòng Ủy ban. Sự hiểu biết về cách hoạt động của các công ty của Triệu Quốc Đống làm Hoắc Vân Đạt và hai người tốt nghiệp đại học kinh tế kia đều có chút giật mình. Bọn họ vốn nghĩ vị Bí thư Triệu đến Ninh Lăng chỉ là rèn luyện và đợi lên chức, không ngờ Triệu Quốc Đống lại hiểu rõ về vấn đề tồn tại của các công ty, nhà máy mà không thua nhân viên chuyên nghiệp.

- Cải cách sẽ dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Chúng ta xây dựng Xã hội chủ nghĩa theo đặc sắc Trung Quốc là công việc hoàn toàn mới, rất nhiều vấn đề đều là ném đá dò đường, thử từng bước, có sai lầm sẽ sửa.
Triệu Quốc Đống rất thích không khí nói chuyện như thế này. Thường những người cùng chí hướng phải trao đổi mới có ý kiến thống nhất.

- Không chỉ khi cải cách các công ty, nhà máy sẽ dẫn tới mâu thuẫn. Quá trình đô thị hóa cũng tăng thêm mâu thuẫn, ví dụ như vấn đề sinh tồn của nông dân ngoại ô, đây là một điểm nóng nhất định phải giải quyết.
Triệu Quốc Đống cố ý nói mấy kiến thức quan trọng mà mình biết được ra cho mọi người.
- Bây giờ rất nhiều chuyện do cấp thôn ký kết hiệp định với chính quyền cấp trên, bỏ qua quyền lợi của người nông dân, chế độ quản lý tài vụ vẫn có nhiều sơ hở, qua đó dễ khiến nông dân tổn thất. Tình hình này tô cho rằng về sau sẽ thành tai họa ngầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.