Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 22




Cao Liên Thăng cười nói:
- Chủ tịch Khang quá khen rồi, Chẳng qua Thúy Thanh cũng cố gắng. Thiết kế của hợp tác xã về cơ bản đều do nó phụ trách. Nó còn cân nhắc làm các vật phẩm thủ công mỹ nghệ.

- Tốt, rất tốt, có thể nghĩ như vậy thì hợp tác xã các anh mới có hy vọng.
Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Không ngờ hắn đến xã Vân Đầu Câu xa nhất của quận mà còn gặp nơi như thế này.
- Chủ tịch Hiểu Lam, Bí thư Tam Hỉ, chủ tịch xã Thượng Quyền, xã Vân Đầu Câu có tài nguyên trúc phong phú, ngành trúc sẽ khiến cho xã đồi núi thay đổi bộ mặt. Tôi không dám nói tất cả các nhà của xã nhờ ngành này giàu hết, nhưng tăng thu nhập thì có thể làm được. Ủy ban quận và Đảng ủy, Chính quyền xã phải tăng cường chỉ đạo, hơn nữa còn phải ủng hộ về chính sách và tài chính, tôi chỉ chính là làm điều gì đó thực tế, không phải như chúng ta chắp tay sau lưng đến xem là về.

Mấy người Ngụy Hiểu Lam vội vàng gật đầu.

- Làm như thế nào để mở rộng quy mô là rất quan trọng. Nhưng tôi nghĩ như thế nào đảm bảo con đường tiêu thụ và không ngừng đề cao cấp độ của sản phẩm càng quan trọng hơn. Con gái Lão Cao có thể thiết kế là cơ hội. Tài chính của xã, thôn pải ủng hộ việc tập huấn này, ủng hộ bọn họ ra ngoài học tập đề cao năng lực.

- Rất nhiều nghề trước đó có xu thế phát triển tốt nhưng lại đắc ý với tình hình hiện nay nên dần bị đào thải. Vết xe đổ này có rất nhiều, tôi không hy vọng ngành sản xuất của thôn cũng đi vào con đường đó.

- Bí thư Triệu nói đúng, ngành trúc là một ngành sản xuất khá có tương lai. Tôi và phòng Nông nghiệp đã nghiên cứu làm như thế nào để lợi dụng tài nguyên phát triển ngành sản xuất này, cố gắng làm dân chúng của xã Vân Đầu Câu có thể hưởng thụ lợi ích của ngành sản xuất này mang tới.
Ngụy Hiểu Lam cũng nói theo:
- Tôi cảm thấy chúng ta có thể tham khảo kinh nghiệm mấy nơi phát triển mạnh ngành này như Chiết Giang và Tứ Xuyên, tìm con đường phát triển thích hợp cho chúng ta.

Sau đó Triệu Quốc Đống lại đến thăm vài hộ không tham gia hợp tác xã do Cao Liên Thăng đề xướng. Không phải bọn họ không muốn tham gia mà là do sản phẩm của nhà bọn họ có điểm đặc sắc, làm đồ truyền thống.

Triệu Quốc Đống rất tán đồng với cách thực hiện của thôn. Vừa có sản xuất với quy mô lớn, vừa có các hộ làm sản phẩm riêng biệt, phát triển như vậy mới phù hợp quy luật thị trường.

- Hiểu Lam, tôi thấy Bí thư, chủ tịch xã Vân Đầu Câu không giống các vị Bí thư, chủ tịch xã khác chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy ngành truyền thống như trồng rau, trồng lúa, nếu không chính là xem có công ty nào tới đầu tư vào địa bàn mình hay không. Bọn họ không nghĩ xem nhà đầu tư dựa vào cái gì đến chỗ bọn họ xây dựng nhà máy, thị trường không có, tài nguyên không, dựa vào miệng lưỡi mà lừa được sao?

- Ừ, Triệu Tam Hỉ đã làm Bí thư nhiều năm, y là người xã Vân Đầu Câu nên có uy tín. Khang Thượng Huyền là người từ ngoài vào, chẳng qua cũng ở xã Vân Đầu Câu vài năm. Nghề trồng nấm của xã Vân Đầu Câu do chính anh ta đưa tới, mấy năm nay phát triển tốt, chẳng qua hai năm qua kém hơn nhưng coi như là một ngành sản xuất chính của hai thôn phía bắc của xã Vân Đầu Câu. Bây giờ y lại cổ vũ phát triển trồng cây khác, đầu óc người này cũng nhạy bén, cái này không được liền nghĩ cái khác. Triệu Tam Hỉ mặc dù không có nhiều biện pháp nhưng lại rất ủng hộ Khang Thượng Huyền, biết cách dùng người.
Ngụy Hiểu Lam cười cười giới thiệu.

- Ồ, Hiểu Lam, mảng nông nghiệp này làm tôi rất vui mừng. Nói thật tôi tới Tây Giang mà nói cũng không quá muốn. Tôi thấy nói Tây Giang có trụ cột tốt nhưng nó chỉ là các công ty, nhà máy sắp phá sản mà thôi.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi cũng tìm Bí thư Kỳ kể khổ, Bí thư Kỳ nói tổ chức đưa cậu tới Tây Giang là suy nghĩ cậu có thể gánh vác trọng trách ở đây. Ha ha, đúng là coi trọng tôi.

Ngụy Hiểu Lam cũng cười nói:
- Bí thư Triệu, Tây Giang đúng là có trụ cột tốt, nhưng bốn công ty lớn nhất thì có ba công ty đã suy sụp, chỉ còn mỗi nhà máy rượu Ninh Lăng thì trên Thị xã đang nhìn chằm chằm vào. Bây giờ Thị xã đang mở to mắt thấy công ty nào có hiệu quả kinh doanh tốt một chút là muốn thu về phía mình. Chẳng qua bây giờ gần như không có mấy, công ty nhà nước đang kém phát triển. Còn công ty tư nhân kinh doanh tốt chẳng lẽ bọn họ muốn thu sao? Mà ở Ninh Lăng không có công ty thuộc Trung ương hay tỉnh nào nên Thị xã cũng giống Tây Giang ta, đều là đám chết đói.

- Hừ, đây mà là trụ cột tốt sao? So sánh với mấy thành phố phát triển thì tôi thấy chúng ta là ăn mày ở nông thôn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua tôi lại thấy mấy công ty nhà nước suy sụp cũng được. Ninh Lăng chúng ta không có mấy ngành sản xuất quan trọng của quốc gia, công nghiệp nhẹ kinh doanh kém thì để người có năng lực phụ trách. Chính quyền phụ trách phục vụ, thu thuế là được.

- Bí thư Triệu, quan điểm này của ngài sẽ dẫn tới tranh cãi lớn, có ủng hộ có phản đối. Tôi thấy thời gian này Chủ tịch Hoắc rất bận, ngài có phải đặt thời gian cho anh ta không vậy?
Ngụy Hiểu Lam sau nhiều lần tiếp xúc liền biết đôi chút về tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, biết hắn chỉ cần không phải lúc đi làm thì nói chuyện khá tùy tiện.

- Nếu để tôi ngồi trên vị trí này thì phải làm theo ý tôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
Triệu Quốc Đống có nhạy cảm nhận ra sự lo lắng trong lời của Ngụy Hiểu Lam nên nó:
- Có phải chị nghe được gì không?

- Ồ, Chủ tịch Hoắc đã bày ra thế trận, nhất định có một số người không hiểu, không hài lòng. Tây Giang chúng ta nằm ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, khó tránh khỏi có chuyện truyền lên Thị xã.
Ngụy Hiểu Lam thản nhiên nói.

- Ồ? Chị lại định gạt tôi gì đó? Nghe được gì thì nói chứ, tôi cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, đã nói với Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư. Nói nếu để tôi tới Tây Giang, vậy phải để tôi làm theo ý mình, đáng phá sản sẽ cho phá sản, đáng bán phải bán, đáng cổ phần phải cổ phần. Chỉ cần có người muốn là đưa ra ngoài ngay, Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.

Ngụy Hiểu Lam có chút giật mình. Cô trước đó nghe có người nói Hoắc Vân Đạt muốn cho không người ta hai nhà máy còn nghĩ là đồn nhảm, không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói như vậy. Cho không? Tài sản quốc gia có thể tùy tiện cho không sao?

- Bí thư Triệu, phá sản, chuyển nhượng, cổ phần hóa thì tôi hiểu, nhưng nếu cho không thì sợ không nói nổi.
Ngụy Hiểu Lam cẩn thận nói.

- Cho không thì chị cũng phải xem đó là công ty, nhà máy nào, nợ trong ngân hàng quá lớn, gánh nặng nhiều, hiệu quả kinh doanh kém thì tôi chấp nhận cho không nó.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.
- Cùng với việc nó không ngừng bị giảm giá trị, cuối cùng thành bao quần áo nặng nề cho chính quyền, vậy tốt hơn hết thừa dịp sang tay, coi như tiết kiệm cho chính quyền, giải thoát cho chính quyền.

Ngụy Hiểu Lam im lặng không nói. Tư tưởng của Triệu Quốc Đống hơi xa vời, điểm này cô sớm biết. Nhưng nếu cho không nhà máy cho người thì dù tình hình thực tế ra sao cũng khó có thể giải thích. Nhất là các công ty nhìn qua còn có thể kinh doanh, anh làm như vậy người khác nói trong đó có vấn đề, anh sẽ thành bia ngắm cho người nói.

Ngụy Hiểu Lam không biết tại sao Triệu Quốc Đống lại đề cử mình làm Thường vụ quận ủy, có lẽ đến từ lúc hắn cùng cô đi kiểm tra công việc ở mấy phòng ban cô phụ trách.

Cách kiểm tra công việc của Triệu Quốc Đống rất đặc biệt, không nghe báo cáo, cho Trưởng phòng năm phút để nói qua về tình hình cơ quan mình, sau đó hắn thích trực tiếp đặt câu hỏi, hơn nữa rất rõ ràng là trước đó hắn đã chuẩn bị đủ về các thông tin về nhân sự của phòng ban.

Ngụy Hiểu Lam cũng biết Triệu Quốc Đống mới đầu hy vọng Hoắc Vân Đạt làm Thường vụ quận ủy, nhưng Hoắc Vân Đạt không được Thị ủy tán thành, Triệu Quốc Đống liền đề cử cô. Ngụy Hiểu Lam cũng biết mình không có ưu thế gì, nhưng Triệu Quốc Đống lại đột nhiên tỏ năng lực của mình trong Thị ủy, trực tiếp thuyết phục Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư, cuối cùng chưa lên Hội nghị thường vụ Thị ủy đã xác định. Điều này làm giấc mộng của mấy vị Phó chủ tịch quận khác tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.